Nữ Vương Ngốc Nghếch, Yêu Anh Nhé!
-
Chương 49: Chàng rể quý
*Cạch*Ngô Loan Cát dằn tách trà xuống bàn. Nàng ta quắc mắt nhìn tiểu thái giám trước mắt.
-Ngươi làm gì thế hả? Có việc như thế thôi mà cũng làm không xong.
-Nô tài không để ý, khiến phát ra tiếng động. Tiểu thư hãy bớt giận!
-Ngươi có biết đêm qua ta phải tốn biết bao nhiêu công sức để chuốc say Duật Lăng không? Hỏng hết cả rồi!- Loan Cát thở hắt ra.
-Tiểu thư, do lỗi của nô tài.
-Ta đã dặn ngươi rất nhiều lần, nếu có Thái Tử thì chờ người về Tẩm Cung rồi hãy dụ ả ra ngoài, thế mà lại không đâu vào đâu.
-Thua keo này ta bày keo khác, chẳng lẽ ả lại sống yên ổn trong Hoàng Cung này đến già?- Tiểu thái giám mỉm cười âm hiểm.
Loan Cát nheo mắt. Tiểu tử này nói cũng không sai. Lỡ phóng lao thì phải theo lao. Thực không ngờ từ âm mưu hãm hại lại khiến Vỹ Ái tiến được thêm một bước xa.
-Thôi được rồi, ngươi lui về Cung đi, không thôi lại có người nghi ngờ.
-Thế thì nô tài xin cáo lui.
Loan Cát quay về Ngô phủ, trên đường về nàng ta thấy một lão già ăn xin cứ dõi theo. Có cảm giác bất lành, nàng liền nhanh chóng về Ngô phủ. Vừa về đến Ngô phủ định vào sảnh tìm Ngô Quốc Sư thì nàng lại vô tình nghe được đoạn đối thoại của người và Ngô Phu Nhân.
-Lúc Thượng Triều, Hoàng Thượng có đề cập đến việc lập Thái Tử Phi. Người nói đã chọn Vỹ Ái là Trữ Phi và Loan Cát sẽ được lập thành Trắc Phi.
-Trắc Phi? Loan Cát chúng ta không xứng đáng để lập thành Thái Tử Phi sao?- Ngô phu nhân nhíu mày.
-Chứ bây giờ ta nói được gì? Vỹ Ái chính là An Nhiên công chúa của một cường quốc lớn, sánh ngang tầm với Quốc ta, lại thêm được Đế Vương vô cùng sủng ái. Thêm cả Đông Cung Thái Tử Khoa Huyễn xem như vàng như ngọc.- Ngô Quốc Sư lắc đầu.
-Bây giờ phải tính làm sao đây? Loan Cát mà biết thì sự việc sẽ tồi tệ hơn.
-Ta hiểu tính của con gái mình, nếu Thái Tử Phi duột khỏi tay thì chắc chắn nó sẽ không cam tâm.
-Lần này xem như thua thật rồi.
-Phụ thân, mẫu thân! Con không phục!- Loan Cát bước vào.
-Loan Cát, con không phục điều gì?- Ngô phu nhân nhã nhặn hỏi.
-Con không cam tâm làm Trắc Phi, con và Khoa Huyễn ca ca là thanh mai trúc mã từ nhỏ nên con phải được ngồi ở chiếc ghế Thái Tử Phi kia chứ.- Loan Cát tức giận, nổi cáu đùng đùng.
-Thế thân phận của con là gì? Một tiểu thư của Phủ Quốc Sư thì sánh kiểu nào với một Công Chúa của Đông Thuyên cường Quốc?- Ngô Quốc Sư tức giận.
-Tại phụ thân hết, người phải lên tiếng chứ. Không lẽ Đế Vương lại không nghe lời người nói.
-Ta là Quốc Sư chứ không phải Thái Thượng Hoàng, không phải cứ nói là Đế Vương sẽ nghe. Vả lại lệnh đã truyền xuống, không thể thu hồi.
-Thế thì phải làm sao? Hay đó là chủ ý của Khoa Huyễn ca ca?
-Ý con là sao?- Ngô phu nhân khó hiểu.
Loan Cát kể cho hai người nghe tất cả những gì xảy ra đêm qua. Ngô phu nhân đảo mắt và nói.
-Nếu như thế thì mẫu thân đã có cách.
-Có cách?- Loan Cát cười khẩy.- Con cần lấy mạng thôi.
...
Vỹ Ái mở mắt, đầu nàng đau nhức đến nỗi muốn vỡ tung ra. Nàng ngồi dậy, nhìn thấy y phục được để gọn vào một góc, trên bàn lại có y phục mới khiến nàng thắc mắc. Chợt nhớ đến tối qua, nàng đỏ ửng cả mặt. Bước chân xuống giường, Vỹ Ái lấy y phục đi thay, lúc này nàng mới biết hạ thân thực đau đớn. Sau khi trở lại, nàng ngồi xuống trước gương, chỉnh trang lại đầu tóc và đến chỗ Di Bối Bối ngủ.
-Di Bối Bối, ngươi thấy Khoa Huyễn đâu không?
-Ta không biết a!!! Khi ngủ dậy thì đã không thấy rồi, ngươi hỏi thử Hắc Bối Bối xem.- Di Bối Bối vừa nói vừa ngáp ngắn ngáp dài.
Vỹ Ái lắc đầu rồi hỏi Hắc Bối Bối.
-Hắc Phúc Bội, ngươi biết Khoa Huyễn đi đâu không?
-Ta chỉ biết chủ tử dậy rất sớm, người lấy y phục mới và đắp chăn lại cho ngươi sau đó đã ra ngoài.
-Vậy sao?
Vỹ Ái không nói gì, nàng bước ra khỏi phòng. Vỹ Ái cứ đi như thế đến khi nàng đến Tự Tình Cát ở bên bờ hồ. Nàng ngồi xuống và nhẹ chạm tay xuống mặt hồ tĩnh lặng. Một cảm giác lạnh buốt nhanh chóng truyền lên. Gương mặt thanh tú của nàng không biểu lộ một cảm xúc nào và hai hàng nước mắt bắt đầu tuông.
Khoa Huyễn đã đi đâu? Sau đêm qua thì lại không thấy chàng nữa. Có khi nào...chàng đã bỏ rơi Vỹ Ái rồi không? Nếu sự thật là thế thì Vỹ Ái biết làm sao đây? Không phải, không phải thế đâu, Khoa Huyễn sẽ không bỏ nàng. Chàng là người tốt nhưng nàng lại sợ, sợ Khoa Huyễn sẽ bỏ nàng mà đi.
Không khí lúc bấy giờ trở nên lạnh cóng. Vỹ Ái ngồi co ro bên góc và chỉ với lớp vải áo mỏng manh. Tâm trạng của nàng lúc này cực kì xấu. Nàng không muốn mình bị quấy rầy trước những gì xung quanh, nàng cần một nơi thực sự yên tĩnh.
Vỹ Ái vẫn ngồi đó, bất chợt một vòng tay ấm áp ôm lấy nàng, chiếc áo choàng rộng lớn cũng phủ lấy cả thân người nhỏ bé.
-Trời lạnh như thế mà nàng lại ngồi đây, thêm nữa là chỉ có một lớp vải mỏng manh đến thế này.
Vỹ Ái xoay người lại, ôm chặt lấy người đó rồi khóc òa như đứa trẻ.
-Muội sợ...muội sợ lắm! Muội sợ huynh sẽ bỏ rơi muội mà đi.
-Vỹ Ái ngoan!- Chàng xoa đầu Vỹ Ái, ôm chặt nàng vào lòng để nàng cảm thấy an toàn và ấm áp.- Huynh không bỏ muội. Do sáng sớm huynh phải Thượng Triều nên đành để muội ở lại một mình. Khi quay về không thấy muội đâu nên huynh đã đi tìm đây.
-Muội không thấy huynh, muội rất lo lắng. Muội sợ rằng sau đêm qua huynh sẽ bỏ rơi muội.- Gương mặt giàn giụa nước mắt của nàng ngước lên nhìn Khoa Huyễn khiến chàng không khỏi xót xa.
-Không bao giờ, muội chính là mạng sống của huynh, nếu mất muội huynh cũng không thiết gì để sống nữa.- Chàng đưa tay, lau hai bên hốc mắt.
-Huynh đừng nói bậy, muội không cho huynh xa muội đâu.- Vỹ Ái nũng nịu, tựa đầu vào ngực Khoa Huyễn.
-Được rồi, bây giờ quay lại Giao Uyển Phòng nào. Huynh đã gọi cung nữ mang những thứ tẩm bổ làm từ nhân sâm đến cho muội.- Khoa Huyễn hôn nhẹ lên trán nàng.
Vỹ Ái mỉm cười và gật đầu. Nàng vừa đứng dậy thì cơn đau từ hạ thân lại ập đến. Nàng đau nhức ôm lấy bụng.
-Muội sao thế?- Khoa Huyễn ôm lấy bả vai nàng.
-Muội đau...tại hôm qua...- Vỹ Ái đỏ mặt.
Khoa Huyễn bật cười, chàng bế sốc Vỹ Ái lên.
-Đó là do huynh, thì huynh sẽ chuột lỗi.- Chàng hôn nhẹ lên môi Vỹ Ái rồi đưa nàng về Giao Uyển Phòng.
Từ xa, Loan Cát nhìn theo với ánh mắt không phục. Tại sao lại luôn là Vỹ Ái? Tại sao lại bắt nàng là người đến sau? Tại sao Vỹ Ái lại được coi trọng? Chỉ vì nàng ta là công chúa hay...nàng ta đã dùng bùa chú, hớp hồn Khoa Huyễn.
...
Lan Phong nằm trên giường, đôi môi anh khô khốc, trắng bệt. Hiện tại anh chẳng còn một chút sức lực nào. Sức khỏe Lan Phong ngày một suy yếu. Bác sĩ cũng đã kiểm tra và phán đoán anh bị ung thư xương thời kỳ cuối. Khó phát hiện và cũng khó chữa trị. Hiện tại anh chỉ có thể nằm một chỗ, chờ đến ngày nhắm mắt mãi mãi.
Chiêu phu nhân vào phòng, trên tay bà bê thêm một bát cháo nóng. Đến bên giường ngồi xuống, bà đặt bát cháo lên bàn. Bây giờ có thể thấy, nhan sắc của bà một lúc một tiều tụy, hai mắt bây giờ cũng sưng húp lên.
-Lan Phong, con ăn cháo đi rồi uống thuốc vào.
-Dù con có uống bao nhiêu cũng vô ích thôi mẹ.- Anh lắc đầu.
-Vô ích cũng phải uống, con đừng mất niềm tin như thế. Tuy con với Vũ Đằng chưa kết hôn nhưng mẹ đã xem con là một thành viên trong gia đình này lâu lắm rồi. Mẹ thương con rất nhiều, mất Vũ Đằng đã khiến mẹ không sống nổi, bây giờ mất thêm con rể quý chắc mẹ sống không bằng chết.
-Mẹ, mẹ đừng nói như thế. Mẹ phải giữ sức khỏe để sống lâu với con cháu nữa.- Anh mỉm cười.
-Bây giờ con còn mỉm cười như vậy sao?- Bà òa khóc.- Tất cả đều bắt nguồn từ mẹ, mẹ xin lỗi con.
Chiêu phu nhân ôm mặt nức nở. Những gì hôm nay xảy ra đều do bà, do bà hết.
-Đó không phải lỗi của mẹ. Mẹ đừng như vậy nữa. Con có ngày hôm nay đều do duyên số hết, con không trách ai đâu.
-Lan Phong, con phải mau khỏi bệnh, Vũ Đằng mất rồi thì mẹ không cho con đi đâu. Mẹ sẽ cố gắng giúp con.
Lan Phong nắm lấy tay bà, anh mỉm cười hết sức lạc quan.
-Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ là người mẹ thứ hai của con. Cảm ơn mẹ đã bù đắp cho con thứ tình cảm của một người mẹ mà bấy lâu nay không tồn tại trong con.
-Con nên giữ sức khỏe, mẹ sẽ bên con, luôn chăm sóc cho con đến khi con khỏe hẳn. Mẹ tin là thế!- Bà vuốt tóc anh.
*Cạch*
Cánh cửa mở ra, Đông lão gia, Vũ Đăng, Lệnh Y, Vũ Đồng và Trọng Phi đi vào. Đông lão gia đến bên nắm lấy tay anh.
-Con ổn chứ? Con trai!
-Con vẫn khỏe, thưa ba.
-Uhm, sức khỏe của con nên giữ gìn cẩn thận. Rồi sau này còn giúp ba, được không con rể?- Cứ nhắc đến Vũ Đằng là ông lại rơm rớm nước mắt.
-Ba, con sẽ khỏe lại mà.- Anh mỉm cười tươi tắn.
Đông lão gia gật đầu, đưa tay lau đi giọt nước mắt sắp tràn mi.
-Chúc em mau bình phục nha!- Vũ Đăng mỉm cười, ngồi xuống bên giường.
-Lan Phong, chị có tin vui. Em sắp làm cậu rồi phải mau chóng khỏi bệnh để còn chơi đùa cùng cháu nữa.- Lệnh Y nháy mắt.
Lan Phong cười tít cả mắt, anh gật đầu chắc nịch.
-Đây, Zey.O lên chơi với dượng út này.- Vũ Đồng đặt Zey.O lên giường.
Zey.O bây giờ đã biết bò. Cô bé bò lên trên, vỗ vào mặt Lan Phong rồi bật cười khanh khách. Trọng Phi bước đến nhẹ nói với anh.
-Mau bình phục nha, cả nhà luôn đợi em.
Lan Phong gật đầu, anh vui mừng lắm. Tất cả mọi người đều quan tâm anh, đều lo lắng cho anh. Nhưng dù có nhiều người bên cạnh ra sao thì anh vẫn thấy thiếu thốn, mất mát rất nhiều vì đã mất đi một người rất quan trọng. Anh cắn chặt môi, mũi bắt đầu cay cay và hai mắt đã ửng đỏ lên.
"Vũ Đằng, anh nhớ em. Quay về với anh đi!"...
-Ngươi làm gì thế hả? Có việc như thế thôi mà cũng làm không xong.
-Nô tài không để ý, khiến phát ra tiếng động. Tiểu thư hãy bớt giận!
-Ngươi có biết đêm qua ta phải tốn biết bao nhiêu công sức để chuốc say Duật Lăng không? Hỏng hết cả rồi!- Loan Cát thở hắt ra.
-Tiểu thư, do lỗi của nô tài.
-Ta đã dặn ngươi rất nhiều lần, nếu có Thái Tử thì chờ người về Tẩm Cung rồi hãy dụ ả ra ngoài, thế mà lại không đâu vào đâu.
-Thua keo này ta bày keo khác, chẳng lẽ ả lại sống yên ổn trong Hoàng Cung này đến già?- Tiểu thái giám mỉm cười âm hiểm.
Loan Cát nheo mắt. Tiểu tử này nói cũng không sai. Lỡ phóng lao thì phải theo lao. Thực không ngờ từ âm mưu hãm hại lại khiến Vỹ Ái tiến được thêm một bước xa.
-Thôi được rồi, ngươi lui về Cung đi, không thôi lại có người nghi ngờ.
-Thế thì nô tài xin cáo lui.
Loan Cát quay về Ngô phủ, trên đường về nàng ta thấy một lão già ăn xin cứ dõi theo. Có cảm giác bất lành, nàng liền nhanh chóng về Ngô phủ. Vừa về đến Ngô phủ định vào sảnh tìm Ngô Quốc Sư thì nàng lại vô tình nghe được đoạn đối thoại của người và Ngô Phu Nhân.
-Lúc Thượng Triều, Hoàng Thượng có đề cập đến việc lập Thái Tử Phi. Người nói đã chọn Vỹ Ái là Trữ Phi và Loan Cát sẽ được lập thành Trắc Phi.
-Trắc Phi? Loan Cát chúng ta không xứng đáng để lập thành Thái Tử Phi sao?- Ngô phu nhân nhíu mày.
-Chứ bây giờ ta nói được gì? Vỹ Ái chính là An Nhiên công chúa của một cường quốc lớn, sánh ngang tầm với Quốc ta, lại thêm được Đế Vương vô cùng sủng ái. Thêm cả Đông Cung Thái Tử Khoa Huyễn xem như vàng như ngọc.- Ngô Quốc Sư lắc đầu.
-Bây giờ phải tính làm sao đây? Loan Cát mà biết thì sự việc sẽ tồi tệ hơn.
-Ta hiểu tính của con gái mình, nếu Thái Tử Phi duột khỏi tay thì chắc chắn nó sẽ không cam tâm.
-Lần này xem như thua thật rồi.
-Phụ thân, mẫu thân! Con không phục!- Loan Cát bước vào.
-Loan Cát, con không phục điều gì?- Ngô phu nhân nhã nhặn hỏi.
-Con không cam tâm làm Trắc Phi, con và Khoa Huyễn ca ca là thanh mai trúc mã từ nhỏ nên con phải được ngồi ở chiếc ghế Thái Tử Phi kia chứ.- Loan Cát tức giận, nổi cáu đùng đùng.
-Thế thân phận của con là gì? Một tiểu thư của Phủ Quốc Sư thì sánh kiểu nào với một Công Chúa của Đông Thuyên cường Quốc?- Ngô Quốc Sư tức giận.
-Tại phụ thân hết, người phải lên tiếng chứ. Không lẽ Đế Vương lại không nghe lời người nói.
-Ta là Quốc Sư chứ không phải Thái Thượng Hoàng, không phải cứ nói là Đế Vương sẽ nghe. Vả lại lệnh đã truyền xuống, không thể thu hồi.
-Thế thì phải làm sao? Hay đó là chủ ý của Khoa Huyễn ca ca?
-Ý con là sao?- Ngô phu nhân khó hiểu.
Loan Cát kể cho hai người nghe tất cả những gì xảy ra đêm qua. Ngô phu nhân đảo mắt và nói.
-Nếu như thế thì mẫu thân đã có cách.
-Có cách?- Loan Cát cười khẩy.- Con cần lấy mạng thôi.
...
Vỹ Ái mở mắt, đầu nàng đau nhức đến nỗi muốn vỡ tung ra. Nàng ngồi dậy, nhìn thấy y phục được để gọn vào một góc, trên bàn lại có y phục mới khiến nàng thắc mắc. Chợt nhớ đến tối qua, nàng đỏ ửng cả mặt. Bước chân xuống giường, Vỹ Ái lấy y phục đi thay, lúc này nàng mới biết hạ thân thực đau đớn. Sau khi trở lại, nàng ngồi xuống trước gương, chỉnh trang lại đầu tóc và đến chỗ Di Bối Bối ngủ.
-Di Bối Bối, ngươi thấy Khoa Huyễn đâu không?
-Ta không biết a!!! Khi ngủ dậy thì đã không thấy rồi, ngươi hỏi thử Hắc Bối Bối xem.- Di Bối Bối vừa nói vừa ngáp ngắn ngáp dài.
Vỹ Ái lắc đầu rồi hỏi Hắc Bối Bối.
-Hắc Phúc Bội, ngươi biết Khoa Huyễn đi đâu không?
-Ta chỉ biết chủ tử dậy rất sớm, người lấy y phục mới và đắp chăn lại cho ngươi sau đó đã ra ngoài.
-Vậy sao?
Vỹ Ái không nói gì, nàng bước ra khỏi phòng. Vỹ Ái cứ đi như thế đến khi nàng đến Tự Tình Cát ở bên bờ hồ. Nàng ngồi xuống và nhẹ chạm tay xuống mặt hồ tĩnh lặng. Một cảm giác lạnh buốt nhanh chóng truyền lên. Gương mặt thanh tú của nàng không biểu lộ một cảm xúc nào và hai hàng nước mắt bắt đầu tuông.
Khoa Huyễn đã đi đâu? Sau đêm qua thì lại không thấy chàng nữa. Có khi nào...chàng đã bỏ rơi Vỹ Ái rồi không? Nếu sự thật là thế thì Vỹ Ái biết làm sao đây? Không phải, không phải thế đâu, Khoa Huyễn sẽ không bỏ nàng. Chàng là người tốt nhưng nàng lại sợ, sợ Khoa Huyễn sẽ bỏ nàng mà đi.
Không khí lúc bấy giờ trở nên lạnh cóng. Vỹ Ái ngồi co ro bên góc và chỉ với lớp vải áo mỏng manh. Tâm trạng của nàng lúc này cực kì xấu. Nàng không muốn mình bị quấy rầy trước những gì xung quanh, nàng cần một nơi thực sự yên tĩnh.
Vỹ Ái vẫn ngồi đó, bất chợt một vòng tay ấm áp ôm lấy nàng, chiếc áo choàng rộng lớn cũng phủ lấy cả thân người nhỏ bé.
-Trời lạnh như thế mà nàng lại ngồi đây, thêm nữa là chỉ có một lớp vải mỏng manh đến thế này.
Vỹ Ái xoay người lại, ôm chặt lấy người đó rồi khóc òa như đứa trẻ.
-Muội sợ...muội sợ lắm! Muội sợ huynh sẽ bỏ rơi muội mà đi.
-Vỹ Ái ngoan!- Chàng xoa đầu Vỹ Ái, ôm chặt nàng vào lòng để nàng cảm thấy an toàn và ấm áp.- Huynh không bỏ muội. Do sáng sớm huynh phải Thượng Triều nên đành để muội ở lại một mình. Khi quay về không thấy muội đâu nên huynh đã đi tìm đây.
-Muội không thấy huynh, muội rất lo lắng. Muội sợ rằng sau đêm qua huynh sẽ bỏ rơi muội.- Gương mặt giàn giụa nước mắt của nàng ngước lên nhìn Khoa Huyễn khiến chàng không khỏi xót xa.
-Không bao giờ, muội chính là mạng sống của huynh, nếu mất muội huynh cũng không thiết gì để sống nữa.- Chàng đưa tay, lau hai bên hốc mắt.
-Huynh đừng nói bậy, muội không cho huynh xa muội đâu.- Vỹ Ái nũng nịu, tựa đầu vào ngực Khoa Huyễn.
-Được rồi, bây giờ quay lại Giao Uyển Phòng nào. Huynh đã gọi cung nữ mang những thứ tẩm bổ làm từ nhân sâm đến cho muội.- Khoa Huyễn hôn nhẹ lên trán nàng.
Vỹ Ái mỉm cười và gật đầu. Nàng vừa đứng dậy thì cơn đau từ hạ thân lại ập đến. Nàng đau nhức ôm lấy bụng.
-Muội sao thế?- Khoa Huyễn ôm lấy bả vai nàng.
-Muội đau...tại hôm qua...- Vỹ Ái đỏ mặt.
Khoa Huyễn bật cười, chàng bế sốc Vỹ Ái lên.
-Đó là do huynh, thì huynh sẽ chuột lỗi.- Chàng hôn nhẹ lên môi Vỹ Ái rồi đưa nàng về Giao Uyển Phòng.
Từ xa, Loan Cát nhìn theo với ánh mắt không phục. Tại sao lại luôn là Vỹ Ái? Tại sao lại bắt nàng là người đến sau? Tại sao Vỹ Ái lại được coi trọng? Chỉ vì nàng ta là công chúa hay...nàng ta đã dùng bùa chú, hớp hồn Khoa Huyễn.
...
Lan Phong nằm trên giường, đôi môi anh khô khốc, trắng bệt. Hiện tại anh chẳng còn một chút sức lực nào. Sức khỏe Lan Phong ngày một suy yếu. Bác sĩ cũng đã kiểm tra và phán đoán anh bị ung thư xương thời kỳ cuối. Khó phát hiện và cũng khó chữa trị. Hiện tại anh chỉ có thể nằm một chỗ, chờ đến ngày nhắm mắt mãi mãi.
Chiêu phu nhân vào phòng, trên tay bà bê thêm một bát cháo nóng. Đến bên giường ngồi xuống, bà đặt bát cháo lên bàn. Bây giờ có thể thấy, nhan sắc của bà một lúc một tiều tụy, hai mắt bây giờ cũng sưng húp lên.
-Lan Phong, con ăn cháo đi rồi uống thuốc vào.
-Dù con có uống bao nhiêu cũng vô ích thôi mẹ.- Anh lắc đầu.
-Vô ích cũng phải uống, con đừng mất niềm tin như thế. Tuy con với Vũ Đằng chưa kết hôn nhưng mẹ đã xem con là một thành viên trong gia đình này lâu lắm rồi. Mẹ thương con rất nhiều, mất Vũ Đằng đã khiến mẹ không sống nổi, bây giờ mất thêm con rể quý chắc mẹ sống không bằng chết.
-Mẹ, mẹ đừng nói như thế. Mẹ phải giữ sức khỏe để sống lâu với con cháu nữa.- Anh mỉm cười.
-Bây giờ con còn mỉm cười như vậy sao?- Bà òa khóc.- Tất cả đều bắt nguồn từ mẹ, mẹ xin lỗi con.
Chiêu phu nhân ôm mặt nức nở. Những gì hôm nay xảy ra đều do bà, do bà hết.
-Đó không phải lỗi của mẹ. Mẹ đừng như vậy nữa. Con có ngày hôm nay đều do duyên số hết, con không trách ai đâu.
-Lan Phong, con phải mau khỏi bệnh, Vũ Đằng mất rồi thì mẹ không cho con đi đâu. Mẹ sẽ cố gắng giúp con.
Lan Phong nắm lấy tay bà, anh mỉm cười hết sức lạc quan.
-Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ là người mẹ thứ hai của con. Cảm ơn mẹ đã bù đắp cho con thứ tình cảm của một người mẹ mà bấy lâu nay không tồn tại trong con.
-Con nên giữ sức khỏe, mẹ sẽ bên con, luôn chăm sóc cho con đến khi con khỏe hẳn. Mẹ tin là thế!- Bà vuốt tóc anh.
*Cạch*
Cánh cửa mở ra, Đông lão gia, Vũ Đăng, Lệnh Y, Vũ Đồng và Trọng Phi đi vào. Đông lão gia đến bên nắm lấy tay anh.
-Con ổn chứ? Con trai!
-Con vẫn khỏe, thưa ba.
-Uhm, sức khỏe của con nên giữ gìn cẩn thận. Rồi sau này còn giúp ba, được không con rể?- Cứ nhắc đến Vũ Đằng là ông lại rơm rớm nước mắt.
-Ba, con sẽ khỏe lại mà.- Anh mỉm cười tươi tắn.
Đông lão gia gật đầu, đưa tay lau đi giọt nước mắt sắp tràn mi.
-Chúc em mau bình phục nha!- Vũ Đăng mỉm cười, ngồi xuống bên giường.
-Lan Phong, chị có tin vui. Em sắp làm cậu rồi phải mau chóng khỏi bệnh để còn chơi đùa cùng cháu nữa.- Lệnh Y nháy mắt.
Lan Phong cười tít cả mắt, anh gật đầu chắc nịch.
-Đây, Zey.O lên chơi với dượng út này.- Vũ Đồng đặt Zey.O lên giường.
Zey.O bây giờ đã biết bò. Cô bé bò lên trên, vỗ vào mặt Lan Phong rồi bật cười khanh khách. Trọng Phi bước đến nhẹ nói với anh.
-Mau bình phục nha, cả nhà luôn đợi em.
Lan Phong gật đầu, anh vui mừng lắm. Tất cả mọi người đều quan tâm anh, đều lo lắng cho anh. Nhưng dù có nhiều người bên cạnh ra sao thì anh vẫn thấy thiếu thốn, mất mát rất nhiều vì đã mất đi một người rất quan trọng. Anh cắn chặt môi, mũi bắt đầu cay cay và hai mắt đã ửng đỏ lên.
"Vũ Đằng, anh nhớ em. Quay về với anh đi!"...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook