Nữ Vương Kiêu Ngạo Của Ông Trùm Hắc Đạo
-
Chương 20: Là Hắn
Vương Thanh bước vào phòng. Cánh cửa liền đóng sầm lại. Cô nhìn xung quanh căn phòng này nó cũng giống với căn phòng lớn lúc nãy, đồ đạc trong phòng đều được phủ một tấm vải trắng. Cô tức giận khi nhìn thấy toàn bộ căn phòng, nhất là chiếc giường lớn đặt ở giữa phòng càng khiến cô tức giận hơn. Cô nhắm mắt lại ngăn không cho dòng nước mắt chảy ra, tay siết chặt thành nắm đấm khiến móng tay cô đâm vào da thịt mình chỉ để kiềm chế lại cơn giận dữ trong lòng. Cơn giận vơi bớt cô mở mắt ra, tay thả lỏng hít thở thật sâu nhìn vào hàng người đối diện đang đứng.
Người cầm đầu nhóm người lúc nãy đến gần một người đang ngồi ghế tổng tài quay lưng lại phía cô. Hắn nói.
- Chủ nhân, Vương lão đại đã đến.
- Ồ vậy sao??? Hoan nghênh Vương lão đại đã đến với tệ bang.
Người ngồi ghế đó vẫn không quay lại nên Vương Thanh không thể nhìn thấy mặt mũi người này như thế nào. Chỉ nhìn thấy đỉnh đầu với mái tóc đen được vuốt keo, đôi chân mặc quần âu đang bắt chéo vào 2 cánh tay để ở thành ghế, cùng với giọng nói trầm như vậy thì Vương Thanh có thể đoán chắc rằng, người này là đàn ông khoảng 40-50 tuổi. Người đàn ông ngồi ghế không thấy cô trả lời thì liền nói.
- Không biết món quà mà tôi chuẩn bị có làm Vương lão đại hài lòng không???
Món quà??? Từ khi cô đến đây không hề có cuộc tấn công nào cũng không có khí độc hay bắn tỉa. Lẽ nào ý hắn nói đến chính là căn biệt thự này??? Vương Thanh suy nghĩ một hồi liền cười lạnh đáp lại hắn.
- Ý của các hạ đây là ngôi biệt thự này sao??? Cũng khá là ấn tượng đấy. Có thể làm ra một căn biệt thự giống hệt như căn mà 6 năm trước tôi từng tới thì quả là không đơn giản. Chắc các hạ đây đã tốn công không ít.
Từ lúc Vương Thanh đến đây không ít lần cô phải tự kiềm chế cơn tức trong lòng chính là vì căn biệt thự này. Từ bề ngoài cho đến vị trí đồ đạc được phủ vải trắng, tất cả đều giống hết căn biệt thự mà cô cùng mẹ trốn 6 năm trước, nhất là chiếc giường lớn kia càng khiến cô không thể nào quên được tại chính chiếc giường đó cô đã ẫm Vương Chính chạy đi mà bỏ mặc mẹ cô. Hắn nghe cô nói vậy thì liền cười lớn một cách hả hê rồi nói.
- Ha...ha...có thể gợi lại kỉ niệm cho Vương lão đại thì tốn ít công sức cũng đáng. Hơn nữa chúng ta cũng từng gặp mặt nên chút quà mọn này thì có đáng là gì đâu.
- Chúng ta từng gặp mặt sao???
Vương Thanh thắc mắc hỏi. Cô và hắn đã từng gặp mặt nhưng sao cô không nhớ. Giọng hắn có chút tức giận nói.
- Phải. Chúng ta đã từng gặp mặt nhưng không phải trong biệt thự này mà là trong rừng.
Không phải trong biệt thự mà là trong rừng??? Không lẽ hắn...??? Vương Thanh ngạc nhiên nhìn vào người đang ngồi ghế kia, rồi nhìn kĩ vào mu bàn tay phải của hắn. Không tin vào mắt mình, cô liền mở to con ngươi của mình, đôi mắt bắt đầu ngập nước nhưng không chảy xuống, ngực cô phộng phồng do thở mạnh, tay cô siết chặt thành nắm đấm, chắt đến nỗi móng tay đâm vào da thịt nhưng vẫn không thấy đau. Trên mu bàn tay phải của hắn là hình săm con bọ cạp, là hắn, hắn là người đã giết cha mẹ cô, còn khiến cô phải ẫm Tiểu Chính chạy suốt một đêm trong rừng. Là hắn - kẻ mà cô tìm suốt 6 năm qua. Cuối cùng, hắn cũng chịu xuất hiện.
Ánh mắt Vương Thanh hằn lên những tia máu, nhìn người đang ngồi thoái mái trước mặt mình đầy tức giận, cả người phát ra sát khí khiến những người đang đứng đối diện cô phải toái mồ hôi. Hắn lại thản nhiên nói với giọng đầy mỉa mai.
- Sao thế??? Gặp lại người quen mừng quá nên không nói được lời nào sao???
- Ta hỏi ngươi, người đã giết cha ta và thiêu chết mẹ ta 6 năm trước chính là ngươi, đúng không???
Vương Thanh nén lại nước mắt nén lại tức giận hỏi hắn để xác minh lại có đúng là hắn không???
- Chính là ta, ta chính là người tự tay... bắn một phát súng vào đầu cha ngươi, chính tay ta...đã châm mồi lửa thiêu mẹ người, cũng chính là ta cho người đuổi theo ngươi suốt một đêm để bắt người.
Nghe hắn thừa nhận, Vương Thanh không thể kiềm lại nước mắt của mình được nữa. Hai dòng nước mắt cứ chảy dài trên gò má cô nhưng không khiến cô trông thảm hại trái lại còn tăng lên sát khí quay người cô, nắm tay cô càng siết chặt hơn. Cô nghiến răng hỏi hắn.
- Tại sao??? Tại sao người phải giết cha mẹ ta??? Tại sao ngươi lại muốn đẩy gia đình ta vào thảm cảnh như ngày hôm nay??? TẠI SAO???
- Đó là do cha người, tất cả là do cha ngươi mà ra. Là Hắn, chính hắn đã cướp người ta yêu, chính hắn cướp đi hạnh phúc của ta, danh dự, vinh quang, danh vọng, tiền tài, tất cả. Hắn đã cướp tất cả của ta. Là do hắn, tất cả là do hắn. Ta phải giết hắn để rửa mối hận trong lòng ta. Còn mẹ ngươi, cô ấy đã phản bội ta, phản bội lời hứa sẽ lấy ta. Ban đầu ta cho cô ấy cơ hội nhưng cô ấy nhất quyết không chịu, ta không muốn cô ấy là của người khác nên mới ra hạ sách này.
Hắn nói giọng đầy tức giận, tay nắm thành nắm đấm đập mạnh vào thành ghế nhưng vẫn không quay lại. Vương Thanh nghe hắn nói mà không hiểu. Người hắn yêu là mẹ cô sao??? Nhưng cô nghe mẹ nói cha cô là mối tình đầu của mẹ mà. Ngay cả ông nội cũng nói như thế. Thế thì tại sao hắn lại nói mẹ cô phản bội hắn??? Không đúng, nhất định là trong chuyện này có hiểu lầm. Cô tin mẹ cô. Mẹ cô không bao giờ nói dối cô đâu, không bao giờ.
Nắm tay hắn thả lỏng, một lần nữa ngồi dựa vào ghế một cách thoải mái. Giọng nói cũng không còn tức giận nữa mà nói.
- Người đời có câu nợ mẹ con trả. Mị Nhi đã nợ ta một đời, nhưng cô ấy không thể trả. Vậy thì ngươi nên trả thay cho cô ấy.
Vương Thanh cười lạnh khi nghe hắn đòi cô trả thay nợ mẹ. Nhưng mẹ cô đã nợ hắn gì chứ. Vương Thanh nói.
- Nói như vậy là ngươi muốn ta lấy ngươi thay cho mẹ ta.
- Đúng, chỉ có như vậy ngươi mới có thể thay Mị Nhi bù đắp cho ta.
- Nực cười, nếu như đã để ta biết ngươi là người giết cha mẹ ta. Vậy thì còn có lí do gì mà ta phải bù đắp cho ngươi.
Nghe Vương Thanh nói vậy, đám người đang đứng kia liền chạy đến, đứng thành một vòng tròn lớn quanh cô, rút súng ra nhắm vào đầu cô. Vương Thanh không có vẻ gì là ngạc nhiên, càng không có vẻ gì là hoảng sợ. Cô đã đoán trước được đám người này không phải để làm cảnh mà là để khống chế cô. Hắn nói với vẻ đắc thắng.
- Vương lão đại, ngươi không có sự lựa chọn khác đâu. Thuộc hạ của ngươi đã bị ta cho người giết hết rồi. Ngươi không còn nhận được sự trợ giúp nào khác nữa đâu.
- Ngươi nghĩ như vậy thật sao.
Người cầm đầu nhóm người lúc nãy đến gần một người đang ngồi ghế tổng tài quay lưng lại phía cô. Hắn nói.
- Chủ nhân, Vương lão đại đã đến.
- Ồ vậy sao??? Hoan nghênh Vương lão đại đã đến với tệ bang.
Người ngồi ghế đó vẫn không quay lại nên Vương Thanh không thể nhìn thấy mặt mũi người này như thế nào. Chỉ nhìn thấy đỉnh đầu với mái tóc đen được vuốt keo, đôi chân mặc quần âu đang bắt chéo vào 2 cánh tay để ở thành ghế, cùng với giọng nói trầm như vậy thì Vương Thanh có thể đoán chắc rằng, người này là đàn ông khoảng 40-50 tuổi. Người đàn ông ngồi ghế không thấy cô trả lời thì liền nói.
- Không biết món quà mà tôi chuẩn bị có làm Vương lão đại hài lòng không???
Món quà??? Từ khi cô đến đây không hề có cuộc tấn công nào cũng không có khí độc hay bắn tỉa. Lẽ nào ý hắn nói đến chính là căn biệt thự này??? Vương Thanh suy nghĩ một hồi liền cười lạnh đáp lại hắn.
- Ý của các hạ đây là ngôi biệt thự này sao??? Cũng khá là ấn tượng đấy. Có thể làm ra một căn biệt thự giống hệt như căn mà 6 năm trước tôi từng tới thì quả là không đơn giản. Chắc các hạ đây đã tốn công không ít.
Từ lúc Vương Thanh đến đây không ít lần cô phải tự kiềm chế cơn tức trong lòng chính là vì căn biệt thự này. Từ bề ngoài cho đến vị trí đồ đạc được phủ vải trắng, tất cả đều giống hết căn biệt thự mà cô cùng mẹ trốn 6 năm trước, nhất là chiếc giường lớn kia càng khiến cô không thể nào quên được tại chính chiếc giường đó cô đã ẫm Vương Chính chạy đi mà bỏ mặc mẹ cô. Hắn nghe cô nói vậy thì liền cười lớn một cách hả hê rồi nói.
- Ha...ha...có thể gợi lại kỉ niệm cho Vương lão đại thì tốn ít công sức cũng đáng. Hơn nữa chúng ta cũng từng gặp mặt nên chút quà mọn này thì có đáng là gì đâu.
- Chúng ta từng gặp mặt sao???
Vương Thanh thắc mắc hỏi. Cô và hắn đã từng gặp mặt nhưng sao cô không nhớ. Giọng hắn có chút tức giận nói.
- Phải. Chúng ta đã từng gặp mặt nhưng không phải trong biệt thự này mà là trong rừng.
Không phải trong biệt thự mà là trong rừng??? Không lẽ hắn...??? Vương Thanh ngạc nhiên nhìn vào người đang ngồi ghế kia, rồi nhìn kĩ vào mu bàn tay phải của hắn. Không tin vào mắt mình, cô liền mở to con ngươi của mình, đôi mắt bắt đầu ngập nước nhưng không chảy xuống, ngực cô phộng phồng do thở mạnh, tay cô siết chặt thành nắm đấm, chắt đến nỗi móng tay đâm vào da thịt nhưng vẫn không thấy đau. Trên mu bàn tay phải của hắn là hình săm con bọ cạp, là hắn, hắn là người đã giết cha mẹ cô, còn khiến cô phải ẫm Tiểu Chính chạy suốt một đêm trong rừng. Là hắn - kẻ mà cô tìm suốt 6 năm qua. Cuối cùng, hắn cũng chịu xuất hiện.
Ánh mắt Vương Thanh hằn lên những tia máu, nhìn người đang ngồi thoái mái trước mặt mình đầy tức giận, cả người phát ra sát khí khiến những người đang đứng đối diện cô phải toái mồ hôi. Hắn lại thản nhiên nói với giọng đầy mỉa mai.
- Sao thế??? Gặp lại người quen mừng quá nên không nói được lời nào sao???
- Ta hỏi ngươi, người đã giết cha ta và thiêu chết mẹ ta 6 năm trước chính là ngươi, đúng không???
Vương Thanh nén lại nước mắt nén lại tức giận hỏi hắn để xác minh lại có đúng là hắn không???
- Chính là ta, ta chính là người tự tay... bắn một phát súng vào đầu cha ngươi, chính tay ta...đã châm mồi lửa thiêu mẹ người, cũng chính là ta cho người đuổi theo ngươi suốt một đêm để bắt người.
Nghe hắn thừa nhận, Vương Thanh không thể kiềm lại nước mắt của mình được nữa. Hai dòng nước mắt cứ chảy dài trên gò má cô nhưng không khiến cô trông thảm hại trái lại còn tăng lên sát khí quay người cô, nắm tay cô càng siết chặt hơn. Cô nghiến răng hỏi hắn.
- Tại sao??? Tại sao người phải giết cha mẹ ta??? Tại sao ngươi lại muốn đẩy gia đình ta vào thảm cảnh như ngày hôm nay??? TẠI SAO???
- Đó là do cha người, tất cả là do cha ngươi mà ra. Là Hắn, chính hắn đã cướp người ta yêu, chính hắn cướp đi hạnh phúc của ta, danh dự, vinh quang, danh vọng, tiền tài, tất cả. Hắn đã cướp tất cả của ta. Là do hắn, tất cả là do hắn. Ta phải giết hắn để rửa mối hận trong lòng ta. Còn mẹ ngươi, cô ấy đã phản bội ta, phản bội lời hứa sẽ lấy ta. Ban đầu ta cho cô ấy cơ hội nhưng cô ấy nhất quyết không chịu, ta không muốn cô ấy là của người khác nên mới ra hạ sách này.
Hắn nói giọng đầy tức giận, tay nắm thành nắm đấm đập mạnh vào thành ghế nhưng vẫn không quay lại. Vương Thanh nghe hắn nói mà không hiểu. Người hắn yêu là mẹ cô sao??? Nhưng cô nghe mẹ nói cha cô là mối tình đầu của mẹ mà. Ngay cả ông nội cũng nói như thế. Thế thì tại sao hắn lại nói mẹ cô phản bội hắn??? Không đúng, nhất định là trong chuyện này có hiểu lầm. Cô tin mẹ cô. Mẹ cô không bao giờ nói dối cô đâu, không bao giờ.
Nắm tay hắn thả lỏng, một lần nữa ngồi dựa vào ghế một cách thoải mái. Giọng nói cũng không còn tức giận nữa mà nói.
- Người đời có câu nợ mẹ con trả. Mị Nhi đã nợ ta một đời, nhưng cô ấy không thể trả. Vậy thì ngươi nên trả thay cho cô ấy.
Vương Thanh cười lạnh khi nghe hắn đòi cô trả thay nợ mẹ. Nhưng mẹ cô đã nợ hắn gì chứ. Vương Thanh nói.
- Nói như vậy là ngươi muốn ta lấy ngươi thay cho mẹ ta.
- Đúng, chỉ có như vậy ngươi mới có thể thay Mị Nhi bù đắp cho ta.
- Nực cười, nếu như đã để ta biết ngươi là người giết cha mẹ ta. Vậy thì còn có lí do gì mà ta phải bù đắp cho ngươi.
Nghe Vương Thanh nói vậy, đám người đang đứng kia liền chạy đến, đứng thành một vòng tròn lớn quanh cô, rút súng ra nhắm vào đầu cô. Vương Thanh không có vẻ gì là ngạc nhiên, càng không có vẻ gì là hoảng sợ. Cô đã đoán trước được đám người này không phải để làm cảnh mà là để khống chế cô. Hắn nói với vẻ đắc thắng.
- Vương lão đại, ngươi không có sự lựa chọn khác đâu. Thuộc hạ của ngươi đã bị ta cho người giết hết rồi. Ngươi không còn nhận được sự trợ giúp nào khác nữa đâu.
- Ngươi nghĩ như vậy thật sao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook