Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi
-
Chương 215: Khách tới ngoài ý muốn
Editor: Thoa Xù
Nhìn thấy mười mấy chục người mặc quần áo đen chặn ngay lối đi của bọn họ, đôi mắt phượng của Phượng Như Ảnh thâm thúy sâu xa như biển, ánh mắt chớp động lướt qua đám người đó.
Khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của bọn họ thì ánh mắt lóe lên. Chỉ thấy dù mười mấy người này mặc áo đen, mang mắt kính đen, nhưng chỉ nhìn qua chiều cao cũng biết bọn họ không phải là người nước mình.
Tóc xoăn màu vàng, mũi cao như mũi chim ưng, vừa nhìn qua chính là người nước ngoài.
“Các vị đây cản trở đường đi của chúng tôi, có gì chỉ giáo sao?” Phượng Như Ảnh nhìn đám người này, hơi thở trên người trở nên lạnh lùng khốc liệt, đôi mắt sắc bén như gươm, nhìn thẳng vào đám người áo đen đang cản bọn họ lại.
Mặc dù đám người này đến không có ý tốt gì, nhưng những năm này Phượng Như Ảnh ở trong giới cũng không phải là lăn lộn vô ích, anh liếc mắt một cái lập tức nhìn ra đám người này không có ác ý, cho nên mới mở miệng hỏi thăm, nếu không, anh đã sớm ra tay.
Dù sao khi ứng phó với người lão luyện, việc mở đầu rất quan trọng.
“Xin hỏi ngài đây là Phượng Như Ảnh tiên sinh phải không? Ông chủ của chúng tôi mời ngài đi một chuyến.” Một người trong đám người áo đen tiến lên một bước, tháo mắt kính xuống, đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn về phía Phượng Như Ảnh, dùng tiếng Trung cứng nhắc mà nói.
“Ông chủ của các anh là ai? Hình như tôi không có biết thì phải?” Phượng Như Ảnh vừa nghe lời của đối phương, lông mày khẽ nhíu lại, trong đầu có cái gì đó chợt lóe lên, nhưng lại không nắm chắc được.
“Phượng tiên sinh đi thì sẽ rõ. Xin Phượng tiên sinh cứ yên tâm, chúng tôi không có ác ý.” Người đàn ông kia nhìn Phượng Như Ảnh cúi người chào rất chân thành, sau đó phất phất tay ra hiệu cho đám người áo đen lui ra, tránh đường cho Phượng Như Ảnh.
Nghe người đàn ông kia nói vậy, Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong liếc nhau một cái, rồi nhẹ nhàng nói: “Em trở về chờ anh.”
“Không được, em phải cùng đi với anh.” Vừa nghe Phượng Như Ảnh nói, Mộc Vân Phong cũng biết anh đang suy tính điều gì. Nhưng cô không muốn để cho Phượng Như Ảnh đi mạo hiểm một mình, vừa nhìn đám người này thì đã biết là không phải người tốt gì, nếu lỡ như nói chuyện không thành, làm sao Phượng Như Ảnh có thể một mình đánh thắng được mười mấy người bọn họ.
Không được, cô phải đi cùng với anh. Cũng giống như Phượng Như Ảnh không muốn cô gặp nguy hiểm, thì cô cũng không muốn Phượng Như Ảnh xảy ra chuyện không may.
“Tiểu Phong, nghe lời anh.” Phượng Như Ảnh thấp giọng khuyên nhủ, thế nhưng Mộc Vân Phong đã không để ý đến anh mà trực tiếp đi về phía trước.
“Dẫn đường đi.” Mộc Vân Phong nói với người đàn ông có đôi mắt màu hổ phách, rồi dừng lại chờ Phượng Như Ảnh cùng đi.
Nếu đã quyết định ở bên anh, vậy thì cho dù có chuyện gì cô đều sẽ ở bên cạnh anh.
Mộc Vân Phong đã nghĩ như vậy, thì cũng sẽ làm như vậy.
Nhìn cô nàng Mộc Vân Phong cứng đầu cứng cổ này, trong lòng Phượng Như Ảnh có hơi bực bội, lại có chút ngọt ngào, anh biết Mộc Vân Phong là vì anh, là vì muốn ở bên cạnh anh nên mới không muốn bỏ đi một mình.
Nha đầu ngốc.
Phượng Như Ảnh thầm thở dài, bớc chân đuổi kịp Mộc Vân Phong, kéo tay của cô đi theo sau người mặc áo đen lên xe, rời khỏi bệnh viện.
Xe lớt đi, đi tới một khu biệt thự ở thành phố B và dừng lại trước một căn biệt thự theo phong cách hoài cổ. Người đàn ông có đôi mắt màu hổ phách dùng tay ra dấu mời hai người, sau đó dẫn bọn họ vào trong biệt thự.
Đi vào biệt thự, phong cách cổ xưa khiến Mộc Vân Phong chợt thẫn thờ, dường như lạc vào Trung Quốc cổ đại.
Đưa mắt nhìn khắp bốn phía, đồ dùng trong cả đại sảnh đều làm bằng gỗ, ngay cả đèn trên trần nhà cũng làm bằng mộc nhìn rất giống đèn Khổng Minh ngày xưa.
Mà ở giữa đại sảnh treo một bức tranh tám con ngựa dài tám mét, rộng bốn mét, nhìn qua vô cùng hùng tráng. Ngược lại với Mộc Vân Phong đang giật mình, Phượng Như Ảnh ổn hơn nhiều, anh chỉ tùy ý lướt qua cả phòng khách, ánh mắt anh tập trung trên người ông lão đứng ở bên trái bức tranh phong cảnh.
Mặc quần áo tinh tế, chỉ tùy ý đứng ở nơi đó như vậy, khí thế bá chủ phủ khắp một phương như vậy, khiến cho người ta không dám nhìn gần.
Nhưng mà khi ánh mắt Phượng Như Ảnh dừng lại trên người ông lão thì không biết vì sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác đau lòng và buồn thương mãnh liệt.
Cảm giác kỳ lạ này khiến cho anh tràn đầy hoang mang nghi hoặc với ông lão đang đứng đó. Rất kỳ lạ là dường như anh có thể cảm giác được nội tâm của ông lão kia.
Nếu như lúc này có thể nhìn thấy mặt của ông lão kia, Phượng Như Ảnh dám cam đoan anh nhất định sẽ nhớ lại được cái gì đó.
"Gia chủ, người đã được dẫn đến rồi." Người đàn ông có đôi mắt màu hổ phách đi tới trước mặt ông lão, cung kính chào, báo cáo.
"Biết rồi, Jack, cậu lui xuống đi." Ông lão phất phất tay với người đàn ông mắt màu hổ phách, bảo anh ta lui ra sau, lúc này mới từ từ xoay người lại.
Ông lão xoay người lại, khuôn mặt ông xuất hiện trước mặt Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong. Mộc Vân Phong lại không hề gì, đánh giá ông lão đang đi từng bước về phía bọn họ, đầu tóc bạc trắng, gương mặt hiện đầy vẻ tang thương, từng nếp nhăn khắc sâu trên mặt ông lão. Một đôi mắt khôn khéo lanh lợi, lướt nhanh trên ngời hai người theo từng bước đến gần giống như lưỡi dao sắc bén.
Đôi mắt quan sát một cách tràn đầy áp lực và khí thế, khiến Mộc Vân Phong có cảm giác không thở nổi, nghiêng đầu nhìn Phượng Như Ảnh ở bên cạnh, lại kinh ngạc phát hiện lúc này Phượng Như Ảnh đang đứng ngây người giống y như một pho tượng vậy.
"Này." Mộc Vân Phong lấy tay khẽ chạm vào Phượng Như Ảnh đang ngây người như phỗng, mặc dù không hiểu vẻ mặt của anh, nhưng lại đang ở trên địa bàn của người khác nên cũng không tiện nói thêm gì.
Nhưng mà dáng vẻ của Phượng Như Ảnh thật sự làm cho người ta thấy kỳ lạ, giống như gặp được chuyện không thể tưởng tượng nổi. Nhưng ánh mắt Mộc Vân Phong lướt trên người ông lão mấy chục lần cũng không phát hiện ra chỗ nào đặc biết.
Nhưng rốt cuộc là Phượng Như Ảnh đã xảy ra chuyện gì đây?
Nhưng không đợi Mộc Vân Phong nghĩ rõ ràng, ông lão đã đi tới trước mặt bọn họ. Chỉ thấy ông ấy cẩn thận quan sát Phượng Như Ảnh, vẻ mặt có chút hoảng hốt, giống như nhìn thấy người khác thông qua anh.
Mộc Vân Phong ở bên cạnh vẫn còn đang kinh ngạc vì Phượng Như Ảnh ngây người, nhưng khi nhìn thấy ông lão tinh anh này cũng đang mất hồn, ý nghĩ lập tức xoay chuyển. Đôi mắt xem xét lướt qua lại trên người của hai người, muốn tìm ra được cái gì đó, nhưng nhìn cả buổi cũng không thu hoạch được gì, đành phải bỏ ý định.
Phượng Như Ảnh nhìn ông lão đang nhìn mình đến thất thần, ánh mắt lóng lánh, tâm tư xoay chuyển, một suy đoán mạnh dạng hình thành trong đầu.
Nhưng khi ý nghĩ này xuất hiện, chính anh cũng giật mình, cảm giác không thể tin được.
"Ngồi đi." Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh không gây phiền cho ông lão, ông thất thần một lát rồi phục hồi tinh thần lại. Sau đó tỏ ý bảo Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh cùng ngồi xuống.
"Không biết lão ông tới tìm tôi có chuyện gì?" Sau khi Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong cùng ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề hỏi ông lão lý do đến tìm mình.
"Cậu họ Phượng à?" Ông lão không trực tiếp trả lời câu hỏi của Phượng Như Ảnh, mà cầm lấy xấp tài liệu đặt trên bàn, nhìn thoáng qua sau đó hỏi Phượng Như Ảnh.
"Vâng." Phượng Như Ảnh gật đầu, ánh mắt nhìn vào xấp tài liệu ông lão đang cầm, tùy ý nhìn lướt qua cũng biết ông ấy đang cầm tài liệu về mình.
"Cậu còn có tên khác đúng không?" Ông lão nghe Phượng Như Ảnh nói, ánh mắt tối sầm lại, lập tức hỏi tiếp.
"Không biết lão ông hỏi cái này để làm gì? Không phải ông sẽ cho rằng tôi là người quen của ông chứ?" Phượng Như Ảnh thử hỏi thăm dò, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt ông lão, chỉ sợ bỏ lỡ chút biểu cảm của ông ấy.
"Nếu như có, xin hãy nói cho tôi biết, điều này rất quan trọng với tôi." Ông lão có hơi vội vàng nhìn Phượng Như Ảnh, thấy vậy anh rất khó hiểu, không đành lòng nhìn vẻ mặt thất vọng của ông lão, vì vậy trả lời: "Lý Thụy."
"Lý Thụy?" Ông lão lặp lại cái tên Phượng Như Ảnh vừa nói, ánh sáng trong mắt mờ đi. Sao ông lại có thể cảm thấy Phượng Như Ảnh chính là cháu trai của mình chứ?
Một họ Lý, một họ Vũ Thành, cách quá xa rồi.
Ông lão thất vọng để tài liệu xuống, nhưng không biết vì lý do gì không đặt tài liệu lên bàn mà rơi trên mặt đất.
Mấy tờ tài liệu đầy hình ảnh cuộc sống của Phượng Như Ảnh rơi trên mặt đất, hơn nữa còn có bức ảnh ngọc bội long phượng rơi trên mặt đất. Ông lão thấy ảnh ngọc bội long phượng rơi xuống, ngồi xổm xuống, tay run run nhặt lên, cầm trong tay xem lại.
Từ từ trong mắt có sương mù, khóe mắt có giọt lệ từ từ chảy xuống gò má già nua.
"Ông sao vậy?" Thấy ông lão chảy nước mắt, trong lòng Phượng Như Ảnh đau xót, thốt ra lời nói đầy lo lắng. Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ, anh vẫn luôn là người lạnh lùng hà khắc, ngoại trừ Mộc Vân Phong, vẫn chưa bao giờ bộc lộ tình cảm với người khác.
Nhưng hôm nay không biết vì sao, lúc đối mặt với ông lão này khiến cho anh luôn không tự chủ được mà đau lòng vì đối phương.
"Không có gì, tôi muốn biết sao ngọc bội kia lại ở trên người của cậu." Ông lão lấy khăn tay lau nước mắt, ánh mắt lo lắng nhìn Phượng Như Ảnh, không biết vì sao tâm tình nặng nề lại khá lên không ít.
"Đây vốn là đồ của tôi mà." Phượng Như Ảnh biết chắc tài liệu trong tay ông lão có nói đến chuyện anh đánh cắp ngọc bội, cũng không giấu giếm ông ấy nữa.
"Là ai đưa cho cậu?" Nghe Phượng Như Ảnh nói, ông lão rất là kích động, nắm lấy tay Phượng Như Ảnh bên kia bàn, nắm chặt khiến anh hơi đau.
"Ông lão à, hay là ông ngồi xuống trước đi, từ từ nói mà." Mộc Vân Phong thấy ông lão chống đỡ, chỉ sợ ông ấy không cẩn thận ngã lên bàn trà.
Nhìn ông ấy, Mộc Vân Phong giống như thấy được sư phụ của mình, vì vậy đứng dậy đi tới bên cạnh ông lão, vừa đỡ ông ngồi xuống vừa khuyên nhủ.
Cho dù ông lão này có mục đích gì, dù sao nhìn dáng dấp, ông cũng không có ý muốn làm khó bọn họ, đã như vậy Mộc Vân Phong đương nhiên cũng sẽ không làm khó một ông già hơn bảy mươi tuổi.
"Ba mẹ tôi để lại cho tôi." Phượng Như Ảnh không biết tại sao ông lão lại hỏi như thế, nhưng vẫn trả lời theo sự thật. Ngọc bội này thật sự là do ba mẹ để lại cho anh, anh còn nhớ rõ khi đó mẹ nói với anh rằng ngọc bội này là chi bảo gia truyền gì đó của gia tộc bọn họ.
"Đến đây, thằng nhóc, cậu đến đây cởi đồ trên người ra cho tôi xem thử." Ông lão nghe những lời này của Phượng Như Ảnh, lại bắt đầu kích động, hai mắt sáng lên, nhìn Phượng Như Ảnh nói liên tục, giọng nói cũng run rẩy.
"Ông lão à, cái này không hay lắm đâu." Đối với yêu cầu của ông lão, Phượng Như Ảnh có hơi lúng túng, anh không biết vì sao ông lão này lại có kiểu yêu cầu này, không phải là ông ấy có sở thích xấu xa đó chứ.
Phượng Như Ảnh thầm nghĩ, cả buổi cũng không động đậy, anh không hiểu rốt cuộc ông lão kia bảo anh cởi quần áo là có ý gì.
"Thằng nhóc này, mau cởi đi." Ông lão mở to đôi mắt hy vọng nhìn Phượng Như Ảnh, thúc giục anh cởi áo. Ông muốn xác nhận Phượng Như Ảnh có phải là cháu trai của mình hay không.
"Ặc." Sự thúc giục của ông lão khiến Phượng Như Ảnh đỏ mặt, quay đầu nhìn Mộc Vân Phong, trưng cầu ý kiến của cô.
"Ông lão bảo anh cởi thì anh cứ cởi thôi. Dù sao dáng người của anh cũng rất khá, phô bày một chút cũng đâu có sao." Mộc Vân Phong đùa giỡn. Cô thấy ánh mắt ông lão mang theo sự sâu sắc thiết tha, cô biết ông lão bảo Phượng Như Ảnh cởi áo nhất định là có lý do.
Nghe Mộc Vân Phong trêu chọc, trán Phượng Như Ảnh đầy vạch đen, từ từ cởi áo trước ánh mắt xúc động của ông lão.
"Xoay người lại." Nhìn thấy cơ thể cởi trần của Phượng Như Ảnh, ông lão chỉ tay ý bảo anh xoay người lại, đưa lưng về phía mình.
Phượng Như Ảnh bất đắc dĩ đành phải xoay người lại, để cho ông lão nhìn xem rõ ràng.
"Là con, thật sự đúng là cháu trai của ông, con thật sự là con trai của Văn nhi rồi." Khi lão già thấy Phượng Như Ảnh xoay người lại, nhìn thấy vết bớt màu đen trên bả vai của anh thì đột nhiên thốt lên, nước mắt ông lão ràn rụa.
Hơn ba mươi năm, cuối cùng ông cũng gặp được người thân của mình, gặp được cháu trai của mình. Mặc dù con trai đã mất sớm, nhưng lại không ngờ vậy mà ông lại có đời sau nha.
Ông lão đau xót khóc thành tiếng, thấy Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong quá sửng sốt, không biết sao ông lão này lại đột nhiên khóc lên, hơn nữa còn vừa khóc vừa nói gì đó.
Đợi đến khi nghe được lời nói của ông lão thì hai người hoàn toàn sợ ngây người, làm sao bọn họ cũng không ngờ tới sự tình lại như thế này.
Nghe ông lão khóc lóc kể lể, rõ ràng đang nói rằng ông ấy là ông nội của Phượng Như Ảnh. Tin tức kinh người này đến quá đột ngột rồi, khiến hai người nhất thời không tiếp thu nổi.
Nhất là Phượng Như Ảnh, nghĩ đến sự khác thường vừa rồi của mình, nghe được lời nói của ông lão rốt cuộc cũng hiểu rõ đó là bởi vì sự liên quan dòng máu của bọn họ, cho nên vừa rồi anh mới có cảm giác đặc biệt với ông lão.
Mà cuối cùng anh cũng hiểu rõ tại sao vừa rồi ông lão lại bảo anh cởi đồ, nguyên do là vì vết bớt trên người anh. Xem ra vết bớt này thật đúng là đồ tốt mà, lần trước Hồng Bưu nhận ra anh vì vết bớt này, bây giờ ông lão cũng nhận ra anh vì vết bớt này.
Nhưng mà Phượng Như Ảnh không hiểu, rốt cuộc vết bớt này có chỗ nào đặc biệt, Hồng Bưu nhờ vết bớt mà nhận ra anh rất dễ dàng thì có thể giải thích được, bởi vì từ nhỏ bọn họ đã lớn lên cùng nhau. Nhưng tại sao ông lão này lại có thể dựa vào bớt mà cho rằng anh là cháu trai của ông ấy chứ.
Chẳng lẽ vết bớt này có bí mật gì à?
Không chỉ có Phượng Như Ảnh, giờ phút này chính Mộc Vân Phong cũng đang nhìn chằm chằm vào vết bớt trên vai anh. Vết bớt này có màu mực, nhìn qua vừa giống một đóa hoa lại vừa giống một động vật nhỏ, nhưng cụ thể là cái gì thì nhìn không ra.
Không tìm được đáp án, hai người yên lặng liếc mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, yên lặng chờ ông lão trút nỗi lòng. Bọn họ biết ông lão nhất định còn có lời muốn nói với bọn họ, về thân phận của ông ấy, về vết bớt này.
Hai người tiến lên một trái một phải ngồi trước mặt ông lão, một người vỗ vai một ngời đưa khăn giấy, an ủi ông lão đang xúc động.
Đến khi qua một lúc lâu, cuối cùng ông lão mới ngẩng khuôn mặt già nua đầy nước mắt nhìn Phượng Như Ảnh, nhìn người thân mà ông nằm mộng cũng muốn gặp cho được.
Ông đã hơn bảy mươi tuổi rồi, đã già, cuối cùng cũng không còn khả năng chống đỡ nổi một gia tộc. Đáng lẽ ông cần phải sớm thoái vị, nhưng ông vẫn tin chắc rằng đứa con trai bặt vô âm tính của mình vẫn còn sống, cho nên vẫn một mực tìm kiếm, luôn lần lựa không muốn để cho hai cha con kia thượng vị.
Bởi vì chính là muốn chờ con trai của mình trở về. Nhưng bây giờ ông trời đối xử với ông không tệ, mặc dù không đợi được con trai nhưng lại cho ông đợi được cháu trai rồi.
"Ông đây là?" Phượng Như Ảnh thấy cuối cùng ông lão cũng bình tĩnh lại, thấy đôi mắt già nua của ông vẫn nhìn chằm chằm vào mình, rốt cuộc vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi thăm.
Lần đầu tiên Phượng Như Ảnh có vẻ vội vàng về thân phận của ông lão, về thân phận của mình. Anh thấy được khí phách trên người ông lão, biết ông ấy không phải người bình thường.
"Ông tên Vũ Thành Thiên." Năm chữ nhẹ nhàng bình thường, lọt vào tai của Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong lại như sấm vang chớp giật.
Hai người khiếp sợ nhìn ông lão trước mắt, "Vũ Thành Thiên?"
Không phải họ không biết cái tên này, chính là vừa khéo trước khi tới đây bọn họ còn thảo luận với Trần Tinh về nhân vật này, nhưng chuyện mới xảy ra cách đây mấy giờ vậy mà bọn họ lại gặp được gia chủ của gia tộc trong truyền thuyết, chuyện như vậy không khiến cho bọn họ khiếp sợ sao?
"Đúng vậy, ông chính là Vũ Thành Thiên. Nhìn dáng vẻ của các con chắc là đã nghe nói về ông rồi đúng không?" Vũ Thành Thiên cũng chính là ông lão nhìn dáng vẻ kinh ngạc của hai người, bởi vì thấy vết bớt trên vai Phượng Như Ảnh mà vẻ mặt trở nên hiền từ vô cùng, lộ ra nụ cười dịu dàng.
Ông biết vừa nói ra tên của mình, nhất định sẽ hù hai người này giật mình. Dù sao tiếng tăm của ông trong giới không có ai chưa từng nghe qua.
"Gia tộc Vũ Thành ở Đông Nam Á – Vũ Thành Thiên?" Mộc Vân Phong vẫn chưa dám tin lão già mình mới nhắc đi nhắc lại trước đây không lâu giờ phút này lại ngồi sờ sờ trước mặt mình, chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi, khiến Mộc Vân Phong có cảm giác như đang ở trong giấc mộng.
Vũ Thành Thiên gật đầu, nhìn vẻ mặt đã sớm khôi phục lại sự bình tĩnh của Phượng Như Ảnh, trong lòng mừng thầm mãi. Không hổ là cháu của ông, chỉ có chút ngạc nhiên nho nhỏ về lai lịch lẫy lừng của ông, lập tức lạnh lùng bình tĩnh lại nhanh như vậy.
"Ông dựa vào điều gì mà cho rằng tôi là cháu trai của ông?" Phượng Như Ảnh ngồi thẳng người, nhìn Vũ Thành Thiên trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng.
Không phải là anh không tin lời nói của ông ấy, anh không bị choáng ngợp bởi chuyện người thân đột nhiên mà tới này. Anh muốn biết sự thật, muốn biết nhất là có phải vết bớt trên người anh còn có bí mật gì hay không.
"Bởi vì trên người con có ký hiệu của gia tộc chúng ta." Vũ Thành Thiên không chút để ý đến vấn đề của Phượng Như Ảnh. Ông đã sớm biết trước mắt thằng nhóc này sẽ không dễ dàng tin tưởng ông như vậy, dù cho ông có lai lịch hiển hách đi nữa. Chưa chắc ông mua được lòng tin của thằng nhóc này, trừ khi ông có một lý do thuyết phục.
Nói cách khác, Phượng Như Ảnh sẽ hoàn toàn không thừa nhận ông, chứ đừng nói là theo ông trở về Đông Nam Á. Từ chuyện nó có thể thành lập Ảnh môn trong mấy năm ngắn ngủi, từ đó nổi danh trong giới thì ông biết rằng Phượng Như Ảnh không chỉ có năng lực, hơn nữa còn có chủ kiến, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin vào người khác.
"Là vết bớt?" Nghe Vũ Thành Thiên nói, Phượng Như Ảnh quay đầu nhìn vết bớt trên người mình, nhìn mấy giây không phát hiện chỗ nào đặc biết lại hỏi: "Nó có gì đặc biệt à?"
Câu hỏi của Phượng Như Ảnh khiến Vũ Thành Thiên khẽ cời, thật là một người thông minh, mới một chút đã hiểu ra. Đúng vậy người bình thường sẽ không nhìn ra cái gì từ vết bớt này, chỉ có người trong gia tộc Vũ Thành của bọn họ mới có thể nhìn ra, bởi vì đó là ký hiệu của người nối dõi thuộc dòng chính thống của gia tộc.
"Con qua đây." Vũ Thành Thiên vẫy tay với Phượng Như Ảnh, bảo anh ngồi cạnh mình.
Phượng Như Ảnh đứng dậy ngồi bên cạnh Vũ Thành Thiên, không biết trong hồ lô của ông chứa gì. Mộc Vân Phong cũng nhìn chằm chằm Vũ Thành Thiên, không biết ông ấy muốn làm gì với Phượng Như Ảnh.
Vũ Thành Thiên thấy Phượng Như Ảnh ngồi vào bên cạnh mình, lúc này mới từ từ đưa tay vào túi trước ngực, lấy ra một bình chứa chất lỏng màu đỏ.
"Đừng nhúc nhích." Vũ Thành Thiên mở nắp bình, từ từ nhỏ nước thuốc vào vết bớt trên vai Phượng Như Ảnh. Chất lỏng từ từ ngấm vào da, nhuộm vết bớt màu đen thành màu hồng.
Thời gian trôi qua, vết bớt vốn màu đen không nhìn ra bí mật gì bắt đầu từ từ biến hóa, bắt đầu từ một chút ở giữa từ từ tràn ra hết cả vết bớt.
Mộc Vân Phong tò mò đi lên phía trước, nhìn vết bớt từ từ thay đổi thì vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Trong giây lát, vết bớt trên người Phượng Như Ảnh trở thành một mảng màu hồng kỳ lạ, Mộc Vân Phong kinh hãi bật thét lên một tiếng “A”.
Nhìn thấy mười mấy chục người mặc quần áo đen chặn ngay lối đi của bọn họ, đôi mắt phượng của Phượng Như Ảnh thâm thúy sâu xa như biển, ánh mắt chớp động lướt qua đám người đó.
Khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của bọn họ thì ánh mắt lóe lên. Chỉ thấy dù mười mấy người này mặc áo đen, mang mắt kính đen, nhưng chỉ nhìn qua chiều cao cũng biết bọn họ không phải là người nước mình.
Tóc xoăn màu vàng, mũi cao như mũi chim ưng, vừa nhìn qua chính là người nước ngoài.
“Các vị đây cản trở đường đi của chúng tôi, có gì chỉ giáo sao?” Phượng Như Ảnh nhìn đám người này, hơi thở trên người trở nên lạnh lùng khốc liệt, đôi mắt sắc bén như gươm, nhìn thẳng vào đám người áo đen đang cản bọn họ lại.
Mặc dù đám người này đến không có ý tốt gì, nhưng những năm này Phượng Như Ảnh ở trong giới cũng không phải là lăn lộn vô ích, anh liếc mắt một cái lập tức nhìn ra đám người này không có ác ý, cho nên mới mở miệng hỏi thăm, nếu không, anh đã sớm ra tay.
Dù sao khi ứng phó với người lão luyện, việc mở đầu rất quan trọng.
“Xin hỏi ngài đây là Phượng Như Ảnh tiên sinh phải không? Ông chủ của chúng tôi mời ngài đi một chuyến.” Một người trong đám người áo đen tiến lên một bước, tháo mắt kính xuống, đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn về phía Phượng Như Ảnh, dùng tiếng Trung cứng nhắc mà nói.
“Ông chủ của các anh là ai? Hình như tôi không có biết thì phải?” Phượng Như Ảnh vừa nghe lời của đối phương, lông mày khẽ nhíu lại, trong đầu có cái gì đó chợt lóe lên, nhưng lại không nắm chắc được.
“Phượng tiên sinh đi thì sẽ rõ. Xin Phượng tiên sinh cứ yên tâm, chúng tôi không có ác ý.” Người đàn ông kia nhìn Phượng Như Ảnh cúi người chào rất chân thành, sau đó phất phất tay ra hiệu cho đám người áo đen lui ra, tránh đường cho Phượng Như Ảnh.
Nghe người đàn ông kia nói vậy, Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong liếc nhau một cái, rồi nhẹ nhàng nói: “Em trở về chờ anh.”
“Không được, em phải cùng đi với anh.” Vừa nghe Phượng Như Ảnh nói, Mộc Vân Phong cũng biết anh đang suy tính điều gì. Nhưng cô không muốn để cho Phượng Như Ảnh đi mạo hiểm một mình, vừa nhìn đám người này thì đã biết là không phải người tốt gì, nếu lỡ như nói chuyện không thành, làm sao Phượng Như Ảnh có thể một mình đánh thắng được mười mấy người bọn họ.
Không được, cô phải đi cùng với anh. Cũng giống như Phượng Như Ảnh không muốn cô gặp nguy hiểm, thì cô cũng không muốn Phượng Như Ảnh xảy ra chuyện không may.
“Tiểu Phong, nghe lời anh.” Phượng Như Ảnh thấp giọng khuyên nhủ, thế nhưng Mộc Vân Phong đã không để ý đến anh mà trực tiếp đi về phía trước.
“Dẫn đường đi.” Mộc Vân Phong nói với người đàn ông có đôi mắt màu hổ phách, rồi dừng lại chờ Phượng Như Ảnh cùng đi.
Nếu đã quyết định ở bên anh, vậy thì cho dù có chuyện gì cô đều sẽ ở bên cạnh anh.
Mộc Vân Phong đã nghĩ như vậy, thì cũng sẽ làm như vậy.
Nhìn cô nàng Mộc Vân Phong cứng đầu cứng cổ này, trong lòng Phượng Như Ảnh có hơi bực bội, lại có chút ngọt ngào, anh biết Mộc Vân Phong là vì anh, là vì muốn ở bên cạnh anh nên mới không muốn bỏ đi một mình.
Nha đầu ngốc.
Phượng Như Ảnh thầm thở dài, bớc chân đuổi kịp Mộc Vân Phong, kéo tay của cô đi theo sau người mặc áo đen lên xe, rời khỏi bệnh viện.
Xe lớt đi, đi tới một khu biệt thự ở thành phố B và dừng lại trước một căn biệt thự theo phong cách hoài cổ. Người đàn ông có đôi mắt màu hổ phách dùng tay ra dấu mời hai người, sau đó dẫn bọn họ vào trong biệt thự.
Đi vào biệt thự, phong cách cổ xưa khiến Mộc Vân Phong chợt thẫn thờ, dường như lạc vào Trung Quốc cổ đại.
Đưa mắt nhìn khắp bốn phía, đồ dùng trong cả đại sảnh đều làm bằng gỗ, ngay cả đèn trên trần nhà cũng làm bằng mộc nhìn rất giống đèn Khổng Minh ngày xưa.
Mà ở giữa đại sảnh treo một bức tranh tám con ngựa dài tám mét, rộng bốn mét, nhìn qua vô cùng hùng tráng. Ngược lại với Mộc Vân Phong đang giật mình, Phượng Như Ảnh ổn hơn nhiều, anh chỉ tùy ý lướt qua cả phòng khách, ánh mắt anh tập trung trên người ông lão đứng ở bên trái bức tranh phong cảnh.
Mặc quần áo tinh tế, chỉ tùy ý đứng ở nơi đó như vậy, khí thế bá chủ phủ khắp một phương như vậy, khiến cho người ta không dám nhìn gần.
Nhưng mà khi ánh mắt Phượng Như Ảnh dừng lại trên người ông lão thì không biết vì sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác đau lòng và buồn thương mãnh liệt.
Cảm giác kỳ lạ này khiến cho anh tràn đầy hoang mang nghi hoặc với ông lão đang đứng đó. Rất kỳ lạ là dường như anh có thể cảm giác được nội tâm của ông lão kia.
Nếu như lúc này có thể nhìn thấy mặt của ông lão kia, Phượng Như Ảnh dám cam đoan anh nhất định sẽ nhớ lại được cái gì đó.
"Gia chủ, người đã được dẫn đến rồi." Người đàn ông có đôi mắt màu hổ phách đi tới trước mặt ông lão, cung kính chào, báo cáo.
"Biết rồi, Jack, cậu lui xuống đi." Ông lão phất phất tay với người đàn ông mắt màu hổ phách, bảo anh ta lui ra sau, lúc này mới từ từ xoay người lại.
Ông lão xoay người lại, khuôn mặt ông xuất hiện trước mặt Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong. Mộc Vân Phong lại không hề gì, đánh giá ông lão đang đi từng bước về phía bọn họ, đầu tóc bạc trắng, gương mặt hiện đầy vẻ tang thương, từng nếp nhăn khắc sâu trên mặt ông lão. Một đôi mắt khôn khéo lanh lợi, lướt nhanh trên ngời hai người theo từng bước đến gần giống như lưỡi dao sắc bén.
Đôi mắt quan sát một cách tràn đầy áp lực và khí thế, khiến Mộc Vân Phong có cảm giác không thở nổi, nghiêng đầu nhìn Phượng Như Ảnh ở bên cạnh, lại kinh ngạc phát hiện lúc này Phượng Như Ảnh đang đứng ngây người giống y như một pho tượng vậy.
"Này." Mộc Vân Phong lấy tay khẽ chạm vào Phượng Như Ảnh đang ngây người như phỗng, mặc dù không hiểu vẻ mặt của anh, nhưng lại đang ở trên địa bàn của người khác nên cũng không tiện nói thêm gì.
Nhưng mà dáng vẻ của Phượng Như Ảnh thật sự làm cho người ta thấy kỳ lạ, giống như gặp được chuyện không thể tưởng tượng nổi. Nhưng ánh mắt Mộc Vân Phong lướt trên người ông lão mấy chục lần cũng không phát hiện ra chỗ nào đặc biết.
Nhưng rốt cuộc là Phượng Như Ảnh đã xảy ra chuyện gì đây?
Nhưng không đợi Mộc Vân Phong nghĩ rõ ràng, ông lão đã đi tới trước mặt bọn họ. Chỉ thấy ông ấy cẩn thận quan sát Phượng Như Ảnh, vẻ mặt có chút hoảng hốt, giống như nhìn thấy người khác thông qua anh.
Mộc Vân Phong ở bên cạnh vẫn còn đang kinh ngạc vì Phượng Như Ảnh ngây người, nhưng khi nhìn thấy ông lão tinh anh này cũng đang mất hồn, ý nghĩ lập tức xoay chuyển. Đôi mắt xem xét lướt qua lại trên người của hai người, muốn tìm ra được cái gì đó, nhưng nhìn cả buổi cũng không thu hoạch được gì, đành phải bỏ ý định.
Phượng Như Ảnh nhìn ông lão đang nhìn mình đến thất thần, ánh mắt lóng lánh, tâm tư xoay chuyển, một suy đoán mạnh dạng hình thành trong đầu.
Nhưng khi ý nghĩ này xuất hiện, chính anh cũng giật mình, cảm giác không thể tin được.
"Ngồi đi." Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh không gây phiền cho ông lão, ông thất thần một lát rồi phục hồi tinh thần lại. Sau đó tỏ ý bảo Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh cùng ngồi xuống.
"Không biết lão ông tới tìm tôi có chuyện gì?" Sau khi Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong cùng ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề hỏi ông lão lý do đến tìm mình.
"Cậu họ Phượng à?" Ông lão không trực tiếp trả lời câu hỏi của Phượng Như Ảnh, mà cầm lấy xấp tài liệu đặt trên bàn, nhìn thoáng qua sau đó hỏi Phượng Như Ảnh.
"Vâng." Phượng Như Ảnh gật đầu, ánh mắt nhìn vào xấp tài liệu ông lão đang cầm, tùy ý nhìn lướt qua cũng biết ông ấy đang cầm tài liệu về mình.
"Cậu còn có tên khác đúng không?" Ông lão nghe Phượng Như Ảnh nói, ánh mắt tối sầm lại, lập tức hỏi tiếp.
"Không biết lão ông hỏi cái này để làm gì? Không phải ông sẽ cho rằng tôi là người quen của ông chứ?" Phượng Như Ảnh thử hỏi thăm dò, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt ông lão, chỉ sợ bỏ lỡ chút biểu cảm của ông ấy.
"Nếu như có, xin hãy nói cho tôi biết, điều này rất quan trọng với tôi." Ông lão có hơi vội vàng nhìn Phượng Như Ảnh, thấy vậy anh rất khó hiểu, không đành lòng nhìn vẻ mặt thất vọng của ông lão, vì vậy trả lời: "Lý Thụy."
"Lý Thụy?" Ông lão lặp lại cái tên Phượng Như Ảnh vừa nói, ánh sáng trong mắt mờ đi. Sao ông lại có thể cảm thấy Phượng Như Ảnh chính là cháu trai của mình chứ?
Một họ Lý, một họ Vũ Thành, cách quá xa rồi.
Ông lão thất vọng để tài liệu xuống, nhưng không biết vì lý do gì không đặt tài liệu lên bàn mà rơi trên mặt đất.
Mấy tờ tài liệu đầy hình ảnh cuộc sống của Phượng Như Ảnh rơi trên mặt đất, hơn nữa còn có bức ảnh ngọc bội long phượng rơi trên mặt đất. Ông lão thấy ảnh ngọc bội long phượng rơi xuống, ngồi xổm xuống, tay run run nhặt lên, cầm trong tay xem lại.
Từ từ trong mắt có sương mù, khóe mắt có giọt lệ từ từ chảy xuống gò má già nua.
"Ông sao vậy?" Thấy ông lão chảy nước mắt, trong lòng Phượng Như Ảnh đau xót, thốt ra lời nói đầy lo lắng. Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ, anh vẫn luôn là người lạnh lùng hà khắc, ngoại trừ Mộc Vân Phong, vẫn chưa bao giờ bộc lộ tình cảm với người khác.
Nhưng hôm nay không biết vì sao, lúc đối mặt với ông lão này khiến cho anh luôn không tự chủ được mà đau lòng vì đối phương.
"Không có gì, tôi muốn biết sao ngọc bội kia lại ở trên người của cậu." Ông lão lấy khăn tay lau nước mắt, ánh mắt lo lắng nhìn Phượng Như Ảnh, không biết vì sao tâm tình nặng nề lại khá lên không ít.
"Đây vốn là đồ của tôi mà." Phượng Như Ảnh biết chắc tài liệu trong tay ông lão có nói đến chuyện anh đánh cắp ngọc bội, cũng không giấu giếm ông ấy nữa.
"Là ai đưa cho cậu?" Nghe Phượng Như Ảnh nói, ông lão rất là kích động, nắm lấy tay Phượng Như Ảnh bên kia bàn, nắm chặt khiến anh hơi đau.
"Ông lão à, hay là ông ngồi xuống trước đi, từ từ nói mà." Mộc Vân Phong thấy ông lão chống đỡ, chỉ sợ ông ấy không cẩn thận ngã lên bàn trà.
Nhìn ông ấy, Mộc Vân Phong giống như thấy được sư phụ của mình, vì vậy đứng dậy đi tới bên cạnh ông lão, vừa đỡ ông ngồi xuống vừa khuyên nhủ.
Cho dù ông lão này có mục đích gì, dù sao nhìn dáng dấp, ông cũng không có ý muốn làm khó bọn họ, đã như vậy Mộc Vân Phong đương nhiên cũng sẽ không làm khó một ông già hơn bảy mươi tuổi.
"Ba mẹ tôi để lại cho tôi." Phượng Như Ảnh không biết tại sao ông lão lại hỏi như thế, nhưng vẫn trả lời theo sự thật. Ngọc bội này thật sự là do ba mẹ để lại cho anh, anh còn nhớ rõ khi đó mẹ nói với anh rằng ngọc bội này là chi bảo gia truyền gì đó của gia tộc bọn họ.
"Đến đây, thằng nhóc, cậu đến đây cởi đồ trên người ra cho tôi xem thử." Ông lão nghe những lời này của Phượng Như Ảnh, lại bắt đầu kích động, hai mắt sáng lên, nhìn Phượng Như Ảnh nói liên tục, giọng nói cũng run rẩy.
"Ông lão à, cái này không hay lắm đâu." Đối với yêu cầu của ông lão, Phượng Như Ảnh có hơi lúng túng, anh không biết vì sao ông lão này lại có kiểu yêu cầu này, không phải là ông ấy có sở thích xấu xa đó chứ.
Phượng Như Ảnh thầm nghĩ, cả buổi cũng không động đậy, anh không hiểu rốt cuộc ông lão kia bảo anh cởi quần áo là có ý gì.
"Thằng nhóc này, mau cởi đi." Ông lão mở to đôi mắt hy vọng nhìn Phượng Như Ảnh, thúc giục anh cởi áo. Ông muốn xác nhận Phượng Như Ảnh có phải là cháu trai của mình hay không.
"Ặc." Sự thúc giục của ông lão khiến Phượng Như Ảnh đỏ mặt, quay đầu nhìn Mộc Vân Phong, trưng cầu ý kiến của cô.
"Ông lão bảo anh cởi thì anh cứ cởi thôi. Dù sao dáng người của anh cũng rất khá, phô bày một chút cũng đâu có sao." Mộc Vân Phong đùa giỡn. Cô thấy ánh mắt ông lão mang theo sự sâu sắc thiết tha, cô biết ông lão bảo Phượng Như Ảnh cởi áo nhất định là có lý do.
Nghe Mộc Vân Phong trêu chọc, trán Phượng Như Ảnh đầy vạch đen, từ từ cởi áo trước ánh mắt xúc động của ông lão.
"Xoay người lại." Nhìn thấy cơ thể cởi trần của Phượng Như Ảnh, ông lão chỉ tay ý bảo anh xoay người lại, đưa lưng về phía mình.
Phượng Như Ảnh bất đắc dĩ đành phải xoay người lại, để cho ông lão nhìn xem rõ ràng.
"Là con, thật sự đúng là cháu trai của ông, con thật sự là con trai của Văn nhi rồi." Khi lão già thấy Phượng Như Ảnh xoay người lại, nhìn thấy vết bớt màu đen trên bả vai của anh thì đột nhiên thốt lên, nước mắt ông lão ràn rụa.
Hơn ba mươi năm, cuối cùng ông cũng gặp được người thân của mình, gặp được cháu trai của mình. Mặc dù con trai đã mất sớm, nhưng lại không ngờ vậy mà ông lại có đời sau nha.
Ông lão đau xót khóc thành tiếng, thấy Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong quá sửng sốt, không biết sao ông lão này lại đột nhiên khóc lên, hơn nữa còn vừa khóc vừa nói gì đó.
Đợi đến khi nghe được lời nói của ông lão thì hai người hoàn toàn sợ ngây người, làm sao bọn họ cũng không ngờ tới sự tình lại như thế này.
Nghe ông lão khóc lóc kể lể, rõ ràng đang nói rằng ông ấy là ông nội của Phượng Như Ảnh. Tin tức kinh người này đến quá đột ngột rồi, khiến hai người nhất thời không tiếp thu nổi.
Nhất là Phượng Như Ảnh, nghĩ đến sự khác thường vừa rồi của mình, nghe được lời nói của ông lão rốt cuộc cũng hiểu rõ đó là bởi vì sự liên quan dòng máu của bọn họ, cho nên vừa rồi anh mới có cảm giác đặc biệt với ông lão.
Mà cuối cùng anh cũng hiểu rõ tại sao vừa rồi ông lão lại bảo anh cởi đồ, nguyên do là vì vết bớt trên người anh. Xem ra vết bớt này thật đúng là đồ tốt mà, lần trước Hồng Bưu nhận ra anh vì vết bớt này, bây giờ ông lão cũng nhận ra anh vì vết bớt này.
Nhưng mà Phượng Như Ảnh không hiểu, rốt cuộc vết bớt này có chỗ nào đặc biệt, Hồng Bưu nhờ vết bớt mà nhận ra anh rất dễ dàng thì có thể giải thích được, bởi vì từ nhỏ bọn họ đã lớn lên cùng nhau. Nhưng tại sao ông lão này lại có thể dựa vào bớt mà cho rằng anh là cháu trai của ông ấy chứ.
Chẳng lẽ vết bớt này có bí mật gì à?
Không chỉ có Phượng Như Ảnh, giờ phút này chính Mộc Vân Phong cũng đang nhìn chằm chằm vào vết bớt trên vai anh. Vết bớt này có màu mực, nhìn qua vừa giống một đóa hoa lại vừa giống một động vật nhỏ, nhưng cụ thể là cái gì thì nhìn không ra.
Không tìm được đáp án, hai người yên lặng liếc mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, yên lặng chờ ông lão trút nỗi lòng. Bọn họ biết ông lão nhất định còn có lời muốn nói với bọn họ, về thân phận của ông ấy, về vết bớt này.
Hai người tiến lên một trái một phải ngồi trước mặt ông lão, một người vỗ vai một ngời đưa khăn giấy, an ủi ông lão đang xúc động.
Đến khi qua một lúc lâu, cuối cùng ông lão mới ngẩng khuôn mặt già nua đầy nước mắt nhìn Phượng Như Ảnh, nhìn người thân mà ông nằm mộng cũng muốn gặp cho được.
Ông đã hơn bảy mươi tuổi rồi, đã già, cuối cùng cũng không còn khả năng chống đỡ nổi một gia tộc. Đáng lẽ ông cần phải sớm thoái vị, nhưng ông vẫn tin chắc rằng đứa con trai bặt vô âm tính của mình vẫn còn sống, cho nên vẫn một mực tìm kiếm, luôn lần lựa không muốn để cho hai cha con kia thượng vị.
Bởi vì chính là muốn chờ con trai của mình trở về. Nhưng bây giờ ông trời đối xử với ông không tệ, mặc dù không đợi được con trai nhưng lại cho ông đợi được cháu trai rồi.
"Ông đây là?" Phượng Như Ảnh thấy cuối cùng ông lão cũng bình tĩnh lại, thấy đôi mắt già nua của ông vẫn nhìn chằm chằm vào mình, rốt cuộc vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi thăm.
Lần đầu tiên Phượng Như Ảnh có vẻ vội vàng về thân phận của ông lão, về thân phận của mình. Anh thấy được khí phách trên người ông lão, biết ông ấy không phải người bình thường.
"Ông tên Vũ Thành Thiên." Năm chữ nhẹ nhàng bình thường, lọt vào tai của Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong lại như sấm vang chớp giật.
Hai người khiếp sợ nhìn ông lão trước mắt, "Vũ Thành Thiên?"
Không phải họ không biết cái tên này, chính là vừa khéo trước khi tới đây bọn họ còn thảo luận với Trần Tinh về nhân vật này, nhưng chuyện mới xảy ra cách đây mấy giờ vậy mà bọn họ lại gặp được gia chủ của gia tộc trong truyền thuyết, chuyện như vậy không khiến cho bọn họ khiếp sợ sao?
"Đúng vậy, ông chính là Vũ Thành Thiên. Nhìn dáng vẻ của các con chắc là đã nghe nói về ông rồi đúng không?" Vũ Thành Thiên cũng chính là ông lão nhìn dáng vẻ kinh ngạc của hai người, bởi vì thấy vết bớt trên vai Phượng Như Ảnh mà vẻ mặt trở nên hiền từ vô cùng, lộ ra nụ cười dịu dàng.
Ông biết vừa nói ra tên của mình, nhất định sẽ hù hai người này giật mình. Dù sao tiếng tăm của ông trong giới không có ai chưa từng nghe qua.
"Gia tộc Vũ Thành ở Đông Nam Á – Vũ Thành Thiên?" Mộc Vân Phong vẫn chưa dám tin lão già mình mới nhắc đi nhắc lại trước đây không lâu giờ phút này lại ngồi sờ sờ trước mặt mình, chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi, khiến Mộc Vân Phong có cảm giác như đang ở trong giấc mộng.
Vũ Thành Thiên gật đầu, nhìn vẻ mặt đã sớm khôi phục lại sự bình tĩnh của Phượng Như Ảnh, trong lòng mừng thầm mãi. Không hổ là cháu của ông, chỉ có chút ngạc nhiên nho nhỏ về lai lịch lẫy lừng của ông, lập tức lạnh lùng bình tĩnh lại nhanh như vậy.
"Ông dựa vào điều gì mà cho rằng tôi là cháu trai của ông?" Phượng Như Ảnh ngồi thẳng người, nhìn Vũ Thành Thiên trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng.
Không phải là anh không tin lời nói của ông ấy, anh không bị choáng ngợp bởi chuyện người thân đột nhiên mà tới này. Anh muốn biết sự thật, muốn biết nhất là có phải vết bớt trên người anh còn có bí mật gì hay không.
"Bởi vì trên người con có ký hiệu của gia tộc chúng ta." Vũ Thành Thiên không chút để ý đến vấn đề của Phượng Như Ảnh. Ông đã sớm biết trước mắt thằng nhóc này sẽ không dễ dàng tin tưởng ông như vậy, dù cho ông có lai lịch hiển hách đi nữa. Chưa chắc ông mua được lòng tin của thằng nhóc này, trừ khi ông có một lý do thuyết phục.
Nói cách khác, Phượng Như Ảnh sẽ hoàn toàn không thừa nhận ông, chứ đừng nói là theo ông trở về Đông Nam Á. Từ chuyện nó có thể thành lập Ảnh môn trong mấy năm ngắn ngủi, từ đó nổi danh trong giới thì ông biết rằng Phượng Như Ảnh không chỉ có năng lực, hơn nữa còn có chủ kiến, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin vào người khác.
"Là vết bớt?" Nghe Vũ Thành Thiên nói, Phượng Như Ảnh quay đầu nhìn vết bớt trên người mình, nhìn mấy giây không phát hiện chỗ nào đặc biết lại hỏi: "Nó có gì đặc biệt à?"
Câu hỏi của Phượng Như Ảnh khiến Vũ Thành Thiên khẽ cời, thật là một người thông minh, mới một chút đã hiểu ra. Đúng vậy người bình thường sẽ không nhìn ra cái gì từ vết bớt này, chỉ có người trong gia tộc Vũ Thành của bọn họ mới có thể nhìn ra, bởi vì đó là ký hiệu của người nối dõi thuộc dòng chính thống của gia tộc.
"Con qua đây." Vũ Thành Thiên vẫy tay với Phượng Như Ảnh, bảo anh ngồi cạnh mình.
Phượng Như Ảnh đứng dậy ngồi bên cạnh Vũ Thành Thiên, không biết trong hồ lô của ông chứa gì. Mộc Vân Phong cũng nhìn chằm chằm Vũ Thành Thiên, không biết ông ấy muốn làm gì với Phượng Như Ảnh.
Vũ Thành Thiên thấy Phượng Như Ảnh ngồi vào bên cạnh mình, lúc này mới từ từ đưa tay vào túi trước ngực, lấy ra một bình chứa chất lỏng màu đỏ.
"Đừng nhúc nhích." Vũ Thành Thiên mở nắp bình, từ từ nhỏ nước thuốc vào vết bớt trên vai Phượng Như Ảnh. Chất lỏng từ từ ngấm vào da, nhuộm vết bớt màu đen thành màu hồng.
Thời gian trôi qua, vết bớt vốn màu đen không nhìn ra bí mật gì bắt đầu từ từ biến hóa, bắt đầu từ một chút ở giữa từ từ tràn ra hết cả vết bớt.
Mộc Vân Phong tò mò đi lên phía trước, nhìn vết bớt từ từ thay đổi thì vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Trong giây lát, vết bớt trên người Phượng Như Ảnh trở thành một mảng màu hồng kỳ lạ, Mộc Vân Phong kinh hãi bật thét lên một tiếng “A”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook