Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi
-
Chương 194: Ra khỏi rừng mưa nhiệt đới (Năm)
"Tiểu Phong, không cần quá khẩn trương. Miễn là hết sức cẩn thận là tốt rồi." Thấy Mộc Vân Phong quá đỗi căng thẳng, trong lòng Phượng Như Ảnh có chút không nỡ. Anh dừng bước đứng bên cạnh Mộc Vân Phong nghiêm túc nói: "Anh sẽ bảo vệ em." Sau đó dứt khoát nắm chặt tay cô kề vai đi về phía trước.
Mộc Vân Phong cúi đầu nhìn bàn tay bị Phượng Như Ảnh nắm, trong lòng là một sự rung động trước nay chưa từng có. Đã là lần thứ hai cô nghe được Phượng Như Ảnh nói sẽ bảo vệ cô. Nhưng cô có thể tin tưởng người đàn ông này sao?
Nhìn một bên mặt của Phượng Như Ảnh, Mộc Vân Phong hơi ngẩn ngơ. Tuy cô là người vô cùng mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, cô cũng muốn có người yêu thương, có người cưng chiều, có người chăm sóc. Nhưng bởi vì cô đang dấn thân vào giới hắc đạo, một người đàn ông bình thường hoàn toàn không thể nào dành cho cô những thứ này.
Nhưng một người cũng lăn lộn trong giới như Phượng Như Ảnh có thật sự như anh nói, có thể bảo vệ bao dung cho cô sao? Mộc Vân Phong không biết, nhưng giờ phút này cảm giác lại tốt như vậy. Vì vậy quyết định theo tâm ý của mình, hoàn toàn buông xuống một lần, hưởng thụ cảm giác được người khác che chở.
Mộc Vân Phong suy nghĩ thông suốt, nhẹ nhàng nở nụ cười, lại nắm chặt tay Phượng Như Ảnh, hai người cùng nhau băng qua khu rừng.
Đoạn đường này có anh bầu bạn, cái gì cô cũng không sợ. Mộc Vân Phong tin chắc bọn họ nhất định có thể đi ra khỏi khu rừng này.
Thời tiết trong khu rừng biến đổi thất thường, mới mấy phút trước ánh mặt trời còn chiếu xuống loang lổ, ngay sau đó lập tức xuất hiện cuồng phong bão táp. Làm cho hành trình của bọn Mộc Vân Phong vốn là nửa tháng lại kéo dài tới hơn hai mươi ngày.
Bên ngoài rừng mưa nhiệt đới, Nghiêm Binh đợi hơn hai mươi ngày, gần như ngày nào cũng canh giữ ở chỗ đã giao hẹn chờ Mộc Vân Phong. Nhưng một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, một tuần lễ đã qua, mười ngày nửa tháng đã qua. Ngay cả bóng dáng của bọn Mộc Vân Phong cũng không thấy.
Nghiêm Binh đã bắt đầu sốt ruột. Ông vừa lo lắng chờ đợi bọn Mộc Vân Phong ở bên ngoài, vừa liên lạc với sư phụ của Mộc Vân Phong, muốn yêu cầu phái người đi vào khu rừng tìm Mộc Vân Phong. Nhưng lại bị Minh Quân bác bỏ, Minh Quân bảo ông phải tin tưởng Mộc Vân Phong, mặc dù rừng mưa nhiệt đới rất nguy hiểm đáng sợ nhưng lại không đủ làm cho cô bỏ mạng lại bên trong.
Nghiêm Binh nghe đại ca nói như vậy, đành phải tự an ủi mình. Nhưng thấy gần một tháng trôi qua, bọn họ vẫn chưa ra ngoài, ông lại bắt đầu lo lắng. Lại gọi điện thoại cho Minh Quân, bảo ông ấy phái người đến tìm Mộc Vân Phong. Cũng nói với ông ấy rằng, nếu như ông ấy không phái người tới, vậy thì Nghiêm Binh ông sẽ tự mình tiến vào.
Bị gọi điện thoại ba lần bốn lượt cuối cùng Minh Quân đành phải nói với Nghiêm Binh, để cho ông chờ hết một tháng, nếu như một tháng sau Mộc Vân Phong còn chưa đi ra, vậy thì sẽ đồng ý cho ông vào tìm kiếm.
Thời gian chờ đợi vô cùng khó chịu, nhất là Nghiêm Binh vô cùng lo lắng Mộc Vân Phong gặp chuyện bất trắc, cảm thấy một giây dài như một năm. Ông nhìn đồng hồ trên tay quay một vòng lại một vòng, trong lòng vô cùng sốt ruột. Đã ném đầy tàn thuốc bên cạnh xe, đạp qua không biết bao nhiêu dấu chân, chi chít chằng chịt đếm không hết.
Nghiêm Binh không ngừng đi tới đi lui bên cạnh xe. Không nháy mắt nhìn chằm chằm vào khu rừng, thật hy vọng trong nháy mắt, Mộc Vân Phong có thể xuất hiện trước mắt ông.
Nhưng mà không có, cho dù ông nháy mắt bao nhiêu lần, đi tới đi lui bao nhiêu lần, dù Mộc Vân Phong hay Phượng Như Ảnh cũng không hề xuất hiện trước mặt ông.
Thấy sắp đến thời hạn một tháng, mấy ngày nay Nghiêm Binh lo lắng đến bạc đầu rồi. Mặt trời cũng muốn xuống núi rồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của bọn họ.
Nghiêm Binh nôn nóng, cuối cùng cũng không đợi nổi nữa rồi. Khởi động xe muốn phóng vào khu rừng, ông muốn vào rừng xem qua một chút, bất luận là Mộc Vân Phong sống hay chết, ông cũng phải vào xem qua.
Nhưng xe của ông vừa mới lái đến bìa rừng, đột nhiên thắng gấp lại. Nghiêm Binh lấy tay mạnh mẽ dụi mắt mình, nhìn về phía khu rừng.
Mộc Vân Phong cúi đầu nhìn bàn tay bị Phượng Như Ảnh nắm, trong lòng là một sự rung động trước nay chưa từng có. Đã là lần thứ hai cô nghe được Phượng Như Ảnh nói sẽ bảo vệ cô. Nhưng cô có thể tin tưởng người đàn ông này sao?
Nhìn một bên mặt của Phượng Như Ảnh, Mộc Vân Phong hơi ngẩn ngơ. Tuy cô là người vô cùng mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, cô cũng muốn có người yêu thương, có người cưng chiều, có người chăm sóc. Nhưng bởi vì cô đang dấn thân vào giới hắc đạo, một người đàn ông bình thường hoàn toàn không thể nào dành cho cô những thứ này.
Nhưng một người cũng lăn lộn trong giới như Phượng Như Ảnh có thật sự như anh nói, có thể bảo vệ bao dung cho cô sao? Mộc Vân Phong không biết, nhưng giờ phút này cảm giác lại tốt như vậy. Vì vậy quyết định theo tâm ý của mình, hoàn toàn buông xuống một lần, hưởng thụ cảm giác được người khác che chở.
Mộc Vân Phong suy nghĩ thông suốt, nhẹ nhàng nở nụ cười, lại nắm chặt tay Phượng Như Ảnh, hai người cùng nhau băng qua khu rừng.
Đoạn đường này có anh bầu bạn, cái gì cô cũng không sợ. Mộc Vân Phong tin chắc bọn họ nhất định có thể đi ra khỏi khu rừng này.
Thời tiết trong khu rừng biến đổi thất thường, mới mấy phút trước ánh mặt trời còn chiếu xuống loang lổ, ngay sau đó lập tức xuất hiện cuồng phong bão táp. Làm cho hành trình của bọn Mộc Vân Phong vốn là nửa tháng lại kéo dài tới hơn hai mươi ngày.
Bên ngoài rừng mưa nhiệt đới, Nghiêm Binh đợi hơn hai mươi ngày, gần như ngày nào cũng canh giữ ở chỗ đã giao hẹn chờ Mộc Vân Phong. Nhưng một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, một tuần lễ đã qua, mười ngày nửa tháng đã qua. Ngay cả bóng dáng của bọn Mộc Vân Phong cũng không thấy.
Nghiêm Binh đã bắt đầu sốt ruột. Ông vừa lo lắng chờ đợi bọn Mộc Vân Phong ở bên ngoài, vừa liên lạc với sư phụ của Mộc Vân Phong, muốn yêu cầu phái người đi vào khu rừng tìm Mộc Vân Phong. Nhưng lại bị Minh Quân bác bỏ, Minh Quân bảo ông phải tin tưởng Mộc Vân Phong, mặc dù rừng mưa nhiệt đới rất nguy hiểm đáng sợ nhưng lại không đủ làm cho cô bỏ mạng lại bên trong.
Nghiêm Binh nghe đại ca nói như vậy, đành phải tự an ủi mình. Nhưng thấy gần một tháng trôi qua, bọn họ vẫn chưa ra ngoài, ông lại bắt đầu lo lắng. Lại gọi điện thoại cho Minh Quân, bảo ông ấy phái người đến tìm Mộc Vân Phong. Cũng nói với ông ấy rằng, nếu như ông ấy không phái người tới, vậy thì Nghiêm Binh ông sẽ tự mình tiến vào.
Bị gọi điện thoại ba lần bốn lượt cuối cùng Minh Quân đành phải nói với Nghiêm Binh, để cho ông chờ hết một tháng, nếu như một tháng sau Mộc Vân Phong còn chưa đi ra, vậy thì sẽ đồng ý cho ông vào tìm kiếm.
Thời gian chờ đợi vô cùng khó chịu, nhất là Nghiêm Binh vô cùng lo lắng Mộc Vân Phong gặp chuyện bất trắc, cảm thấy một giây dài như một năm. Ông nhìn đồng hồ trên tay quay một vòng lại một vòng, trong lòng vô cùng sốt ruột. Đã ném đầy tàn thuốc bên cạnh xe, đạp qua không biết bao nhiêu dấu chân, chi chít chằng chịt đếm không hết.
Nghiêm Binh không ngừng đi tới đi lui bên cạnh xe. Không nháy mắt nhìn chằm chằm vào khu rừng, thật hy vọng trong nháy mắt, Mộc Vân Phong có thể xuất hiện trước mắt ông.
Nhưng mà không có, cho dù ông nháy mắt bao nhiêu lần, đi tới đi lui bao nhiêu lần, dù Mộc Vân Phong hay Phượng Như Ảnh cũng không hề xuất hiện trước mặt ông.
Thấy sắp đến thời hạn một tháng, mấy ngày nay Nghiêm Binh lo lắng đến bạc đầu rồi. Mặt trời cũng muốn xuống núi rồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của bọn họ.
Nghiêm Binh nôn nóng, cuối cùng cũng không đợi nổi nữa rồi. Khởi động xe muốn phóng vào khu rừng, ông muốn vào rừng xem qua một chút, bất luận là Mộc Vân Phong sống hay chết, ông cũng phải vào xem qua.
Nhưng xe của ông vừa mới lái đến bìa rừng, đột nhiên thắng gấp lại. Nghiêm Binh lấy tay mạnh mẽ dụi mắt mình, nhìn về phía khu rừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook