Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi
-
Chương 189: Đi cùng em (Năm)
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ lựng của Mộc Vân Phong, Phượng Như Ảnh thật sự muốn cắn cô một cái. Nhưng đành nhịn xuống, anh cũng không muốn dọa Mộc Vân Phong bỏ chạy. Mặc dù nụ hôn vừa rồi làm cho anh say mê, nhưng cũng biết chừng mực.
Phượng Như Ảnh vừa bình ổn lại lửa dục trong lòng, vừa trở thịt rắn. Ánh mắt lại chuyển sang Mộc Vân Phong đang ngồi ngây ngốc bên cạnh.
Chỉ thấy cô ngơ ngác ngây ngốc ngồi đó, sắc mặt hồng hào đến vô cùng đáng yêu, làm cho anh thật vất vả mới đè nén được ngọn lửa đang cháy hừng hực trong người. Bất đắc dĩ ho hai tiếng, đánh thức Mộc Vân Phong đang trong trạng thái mơ màng.
Mộc Vân Phong đã tỉnh táo lại khuôn mặt đỏ ửng cả lên, sau đó thẹn thùng quay mặt đi không dám nhìn Phượng Như Ảnh. Ngay cả chuyện vừa rồi anh đút cô ăn mật rắn cũng đã sớm quên sạch sẽ.
Chỉ nghe được tiếng tim đập như con nai đi lạc, vang lên bình bịch.
Phượng Như Ảnh nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Mộc Vân Phong, đột nhiên nhớ đến nụ cười xinh đẹp của cô lúc cô to gan trêu ghẹo thuộc hạ của anh, khẽ cười một tiếng.
Lúc trước anh còn tưởng rằng Mộc Vân Phong nhất định rất am hiểu chuyện trai gái, không ngờ rằng vừa rồi mới hôn một chút, khiến cho anh biết rõ cô cũng giống như anh, chính là trúc trắc như vậy, vụng về như vậy.
Anh dám khẳng định Mộc Vân Phong cũng giống như mình vừa rồi chính là nụ hôn đầu.
Nghĩ tới đây, tâm tình của Phượng Như Ảnh trở nên tốt hơn. Ít nhất anh biết được trong lòng Mộc Vân Phong vẫn thích mình đôi chút, bằng không thì vừa rồi cô cũng sẽ không để mặc cho mình mạnh mẽ khuấy động trong miệng cô.
"Tiểu Phong, nướng xong rồi." Phượng Như Ảnh thấy một hồi lâu rồi mà Mộc Vân Phong vẫn không dám xoay người lại nhìn mình, đành phải đưa thịt rắn đã nướng chín đến trước mặt cô.
"À…" Mộc Vân Phong ngửi được mùi thơm liền ngẩng đầu lên, nhưng không ngờ vừa vặn chạm phải cặp mắt sâu xa như biển của Phượng Như Ảnh, khuôn mặt lại đỏ lên, không được tự nhiên lại xoay người sang chỗ khác.
Mộc Vân Phong như vậy đâu còn dáng vẻ của một nữ sát thủ nữa, đơn giản như một cô gái nhỏ mới biết yêu.
Phượng Như Ảnh thở dài, bước tới ngồi xuống đối diện với Mộc Vân Phong, sau đó nhìn Mộc Vân Phong nói: "Tiểu Phong, không phải em muốn anh dùng miệng đút cho em ăn đó chứ."
"Không cần." Mộc Vân Phong kịch liệt quát to lên một tiếng, sau đó giành lấy thịt rắn trong tay Phượng Như Ảnh, cúi đầu ăn.
Nói đùa sao, làm sao cô có thể để cho Phượng Như Ảnh đút chứ. Vừa rồi anh hôn trộm chiếm hết tiện nghi của cô, cô mới sẽ không cho anh thêm cơ hội đấy.
Mộc Vân Phong vừa ăn vừa nghĩ, ngược lại trong lòng từ từ bình tĩnh lại. Sau đó nghĩ đến hành động mới vừa rồi của cô thật mất mặt, lại âm thầm ảo não.
Thầm nghĩ: không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao, có cần phải khẩn trương căng thẳng như vậy không? Mình cũng không phải là cô nhóc mười sáu mười bảy tuổi, mặc dù chưa nếm trải chuyện đời, nhưng chỉ là một nụ hôn mà thôi, coi như là không cẩn thận đánh mất đi.
Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong không còn tránh né Phượng Như Ảnh nữa, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: "Vừa rồi, anh đừng suy nghĩ nhiều, coi như tôi bị côn trùng cắn vào miệng."
Vừa nghe Mộc Vân Phong nói như vậy, Phượng Như Ảnh tức giận tưởng chừng như muốn hộc máu, trên đời này có con côn trùng nào đẹp trai như anh sao. Nhưng mà anh không hề nói gì, chỉ trầm mặc nhìn Mộc Vân Phong nói: "Trời sắp mưa rồi, em nghỉ ngơi một chút đi, anh canh chừng cho."
Nói vừa xong, quả nhiên Mộc Vân Phong nghe được tiếng mưa tí tách bên ngoài hang. Vì vậy sâu sắc nhìn Phượng Như Ảnh, có cảm giác rất an tâm, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Nhưng mà, Mộc Vân Phong vừa nhắm mắt lại không bao lâu, Phượng Như Ảnh ở bên cạnh lại rón rén đứng dậy đi đến trước cửa hang. Anh dán tai vào thân cây khô lắng nghe, sau đó lấy ra cây dao găm từ trên người, ngồi ở cửa hang vuốt vuốt.
Trong chốc lát, tiếng sàn sạt truyền đến. Mộc Vân Phong vốn không hề ngủ chợt mở mắt ra, cô và Phượng Như Ảnh nhìn nhau một hồi, sau đó ngồi thẳng người vẻ mặt đề phòng.
P/s: Rừng mưa nhiệt đới là một kiểu hệ sinh thái với nhiệt độ trung bình khá cao và lượng mưa đáng kể. Mọi thắc mắc có thể tìm hiểu thêm trên Google.
Phượng Như Ảnh vừa bình ổn lại lửa dục trong lòng, vừa trở thịt rắn. Ánh mắt lại chuyển sang Mộc Vân Phong đang ngồi ngây ngốc bên cạnh.
Chỉ thấy cô ngơ ngác ngây ngốc ngồi đó, sắc mặt hồng hào đến vô cùng đáng yêu, làm cho anh thật vất vả mới đè nén được ngọn lửa đang cháy hừng hực trong người. Bất đắc dĩ ho hai tiếng, đánh thức Mộc Vân Phong đang trong trạng thái mơ màng.
Mộc Vân Phong đã tỉnh táo lại khuôn mặt đỏ ửng cả lên, sau đó thẹn thùng quay mặt đi không dám nhìn Phượng Như Ảnh. Ngay cả chuyện vừa rồi anh đút cô ăn mật rắn cũng đã sớm quên sạch sẽ.
Chỉ nghe được tiếng tim đập như con nai đi lạc, vang lên bình bịch.
Phượng Như Ảnh nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Mộc Vân Phong, đột nhiên nhớ đến nụ cười xinh đẹp của cô lúc cô to gan trêu ghẹo thuộc hạ của anh, khẽ cười một tiếng.
Lúc trước anh còn tưởng rằng Mộc Vân Phong nhất định rất am hiểu chuyện trai gái, không ngờ rằng vừa rồi mới hôn một chút, khiến cho anh biết rõ cô cũng giống như anh, chính là trúc trắc như vậy, vụng về như vậy.
Anh dám khẳng định Mộc Vân Phong cũng giống như mình vừa rồi chính là nụ hôn đầu.
Nghĩ tới đây, tâm tình của Phượng Như Ảnh trở nên tốt hơn. Ít nhất anh biết được trong lòng Mộc Vân Phong vẫn thích mình đôi chút, bằng không thì vừa rồi cô cũng sẽ không để mặc cho mình mạnh mẽ khuấy động trong miệng cô.
"Tiểu Phong, nướng xong rồi." Phượng Như Ảnh thấy một hồi lâu rồi mà Mộc Vân Phong vẫn không dám xoay người lại nhìn mình, đành phải đưa thịt rắn đã nướng chín đến trước mặt cô.
"À…" Mộc Vân Phong ngửi được mùi thơm liền ngẩng đầu lên, nhưng không ngờ vừa vặn chạm phải cặp mắt sâu xa như biển của Phượng Như Ảnh, khuôn mặt lại đỏ lên, không được tự nhiên lại xoay người sang chỗ khác.
Mộc Vân Phong như vậy đâu còn dáng vẻ của một nữ sát thủ nữa, đơn giản như một cô gái nhỏ mới biết yêu.
Phượng Như Ảnh thở dài, bước tới ngồi xuống đối diện với Mộc Vân Phong, sau đó nhìn Mộc Vân Phong nói: "Tiểu Phong, không phải em muốn anh dùng miệng đút cho em ăn đó chứ."
"Không cần." Mộc Vân Phong kịch liệt quát to lên một tiếng, sau đó giành lấy thịt rắn trong tay Phượng Như Ảnh, cúi đầu ăn.
Nói đùa sao, làm sao cô có thể để cho Phượng Như Ảnh đút chứ. Vừa rồi anh hôn trộm chiếm hết tiện nghi của cô, cô mới sẽ không cho anh thêm cơ hội đấy.
Mộc Vân Phong vừa ăn vừa nghĩ, ngược lại trong lòng từ từ bình tĩnh lại. Sau đó nghĩ đến hành động mới vừa rồi của cô thật mất mặt, lại âm thầm ảo não.
Thầm nghĩ: không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao, có cần phải khẩn trương căng thẳng như vậy không? Mình cũng không phải là cô nhóc mười sáu mười bảy tuổi, mặc dù chưa nếm trải chuyện đời, nhưng chỉ là một nụ hôn mà thôi, coi như là không cẩn thận đánh mất đi.
Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong không còn tránh né Phượng Như Ảnh nữa, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: "Vừa rồi, anh đừng suy nghĩ nhiều, coi như tôi bị côn trùng cắn vào miệng."
Vừa nghe Mộc Vân Phong nói như vậy, Phượng Như Ảnh tức giận tưởng chừng như muốn hộc máu, trên đời này có con côn trùng nào đẹp trai như anh sao. Nhưng mà anh không hề nói gì, chỉ trầm mặc nhìn Mộc Vân Phong nói: "Trời sắp mưa rồi, em nghỉ ngơi một chút đi, anh canh chừng cho."
Nói vừa xong, quả nhiên Mộc Vân Phong nghe được tiếng mưa tí tách bên ngoài hang. Vì vậy sâu sắc nhìn Phượng Như Ảnh, có cảm giác rất an tâm, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Nhưng mà, Mộc Vân Phong vừa nhắm mắt lại không bao lâu, Phượng Như Ảnh ở bên cạnh lại rón rén đứng dậy đi đến trước cửa hang. Anh dán tai vào thân cây khô lắng nghe, sau đó lấy ra cây dao găm từ trên người, ngồi ở cửa hang vuốt vuốt.
Trong chốc lát, tiếng sàn sạt truyền đến. Mộc Vân Phong vốn không hề ngủ chợt mở mắt ra, cô và Phượng Như Ảnh nhìn nhau một hồi, sau đó ngồi thẳng người vẻ mặt đề phòng.
P/s: Rừng mưa nhiệt đới là một kiểu hệ sinh thái với nhiệt độ trung bình khá cao và lượng mưa đáng kể. Mọi thắc mắc có thể tìm hiểu thêm trên Google.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook