Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi
-
Chương 164: Ông vua của Ám Dạ (Năm)
Nháy mắt lại nửa tháng trôi qua rồi, vết thương trên người Mộc Vân Phong bắt đầu từ từ lành lại. Băng gạc trên người đã tháo ra, bởi vì tình trạng vết thương trên tay và trên đầu tương đối nặng, bác sĩ đề nghị không nên tháo băng gạc quá sớm, cho nên vẫn băng như cũ.
Một ngày này, trời trong nắng ráo, bầu trời màu xanh bao la vạn dặm không có bóng mây. Mộc Vân Phong liền ra khỏi phòng đi tới trong vườn vận động gân cốt. Kể từ sau khi bác sĩ nói cô có thể vận động một cách hợp lý, Mộc Vân Phong liền bắt đầu ra ngoài đi lại. Cô muốn sớm hồi phục, nhanh chóng rời khỏi nơi này trở về xem qua mẹ và mấy chị em của cô một chút.
Vịn vào tường, Mộc Vân Phong chậm rãi bước. Một trận gió thổi qua, mang theo một loạt mùi hoa, làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.
"Phong nhi." Minh Quân đi lại từ phía đối diện Mộc Vân Phong, thấy Mộc Vân Phong mới sáng sớm liền vịn vào tường tập luyện trên mặt mang đầy ý cười. Ông thật sự rất yêu mến người đệ tử này, con bé rất kiên cường, trên người của nó hoàn toàn không có một điểm nào giống cô nhỏ yếu ớt hết. Hơn nữa còn rất tỉnh táo và bình tĩnh.
Cho dù con bé biết trên người mình bị tổn thương ít nhất phải qua nửa năm mới có thể khôi phục được như trước đây, nhưng chân mày cũng chưa từng nhíu lại.
Đối với người đệ tử này, Minh Quân rất là hài lòng. Trong khoảng thời gian này ông vẫn luôn đánh giá cô, kiểm tra xem cô có tư cách kế thừa vị trí của mình hay không.
Nghĩ đến thân phận trước đây của mình, sắc mặt của Minh Quân trở nên nặng nề. Ông không biết quyết định của mình là đúng hay sai, không biết giao trọng trách cho Mộc Vân Phong như vậy có chính xác hay không. Nhưng nếu ông không làm như vậy, thì tâm huyết cả đời ông sẽ phải uổng phí, cũng chỉ có thể nhìn những người đó tu hú chiếm tổ chim khách.
"Sư phụ, người có tâm sự à." Mộc Vân Phong rất nhanh đã phát hiện sắc mặt của Minh Quân không thích hợp, vì vậy quan tâm hỏi.
"Không có việc gì." Nghe giọng mộc Vân Phong lo lắng, Minh Quân đưa mắt thấy đầu và tay Mộc Vân Phong vẫn quấn băng gạc, quyết định cứ đợi cô khỏe hơn rồi nói cho cô biết.
"Sư phụ, có chuyện gì cần đến con, xin cứ việc phân phó đi ạ. Không cần lo lắng, con sẽ mau chóng bình phục thôi." Mộc Vân Phong là người thông minh như vậy, làm sao có thể không biết tâm tư của sư phụ mình chứ.
Cô biết thân thế của sư phụ có bí mật, tuy rằng cô không hỏi, cũng không có nghĩa là cô không thấy được, không cảm nhận được.
Kể từ lúc Mộc Vân Phong có thể xuống giường đi lại, cô cũng biết sư phụ không phải là người đơn giản. Phải biết đây là bên trong thắng cảnh du lịch, ở trong một thắng cảnh du lịch lại có một ngôi biệt thự phục cổ là chuyện không dễ dàng cỡ nào, quan trọng hơn là, Mộc Vân Phong có thể thấy khách du lịch thường lui tới, nhưng dường như những người đó không nhìn thấy cô cũng như không thấy ngôi biệt thự này vậy, mỗi một nhóm du khách đều vòng qua xa. Nếu như là một người, một nhóm du khách như vậy còn có thể giải thích là do bọn họ không chú ý.
Nhưng mỗi ngày đều như vậy cũng rất không bình thường, cho nên Mộc Vân Phong cảm thấy chung quanh đây nhất định là có cái gì đó giống như bày trận pháp vậy, khiến những người đó không thể thấy được bên này, nhưng người bên này lại có thể thấy người bên ngoài.
Ngoài ra có một việc khiến Mộc Vân Phong cảm thấy đúng là kỳ quái, trong biệt thự này có bác sĩ phụ trách riêng. Vừa thấy là Mộc Vân Phong biết y thuật của người đó rất tinh thông, nhưng lại ở chỗ này chịu thiệt làm bác sĩ phụ trách riêng cho sư phụ, hoặc là làm người chịu trách nhiệm chữa trị cho cô.
Như thế nào thì cũng có chút không bình thường. Lúc đầu Mộc Vân Phong còn tưởng rằng bác sĩ kia là chuyên gia của bệnh viện lớn nào đó được sư phụ mình mời tới, đặc biệt tới chữa bệnh cho cô. Sau đó trong lúc nói chuyện với nhau biết được, ông hoàn toàn là bác sĩ riêng của sư phụ, mấy năm qua vẫn ở đây cùng với sư phụ.
"Phong nhi, tốt nhất con nên dưỡng bệnh đi, chờ đúng thời điểm, sư phụ sẽ nói cho con biết." Minh Quân thấy Mộc Vân Phong như vậy trong lòng rất vui mừng. Nhưng vẫn quyết định cứ tạm thời không nói với Mộc Vân Phong, không cần khiến cho con bé thấy áp lực, trước tiên để cho con bé dưỡng thương cho tốt.
Nhưng mà làm thế nào Minh Quân cũng không nghĩ đến, thật ra Mộc Vân Phong đã sớm đoán được thân phận của ông rồi, chẳng qua là không có nói thẳng ra thôi.
Một ngày này, trời trong nắng ráo, bầu trời màu xanh bao la vạn dặm không có bóng mây. Mộc Vân Phong liền ra khỏi phòng đi tới trong vườn vận động gân cốt. Kể từ sau khi bác sĩ nói cô có thể vận động một cách hợp lý, Mộc Vân Phong liền bắt đầu ra ngoài đi lại. Cô muốn sớm hồi phục, nhanh chóng rời khỏi nơi này trở về xem qua mẹ và mấy chị em của cô một chút.
Vịn vào tường, Mộc Vân Phong chậm rãi bước. Một trận gió thổi qua, mang theo một loạt mùi hoa, làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.
"Phong nhi." Minh Quân đi lại từ phía đối diện Mộc Vân Phong, thấy Mộc Vân Phong mới sáng sớm liền vịn vào tường tập luyện trên mặt mang đầy ý cười. Ông thật sự rất yêu mến người đệ tử này, con bé rất kiên cường, trên người của nó hoàn toàn không có một điểm nào giống cô nhỏ yếu ớt hết. Hơn nữa còn rất tỉnh táo và bình tĩnh.
Cho dù con bé biết trên người mình bị tổn thương ít nhất phải qua nửa năm mới có thể khôi phục được như trước đây, nhưng chân mày cũng chưa từng nhíu lại.
Đối với người đệ tử này, Minh Quân rất là hài lòng. Trong khoảng thời gian này ông vẫn luôn đánh giá cô, kiểm tra xem cô có tư cách kế thừa vị trí của mình hay không.
Nghĩ đến thân phận trước đây của mình, sắc mặt của Minh Quân trở nên nặng nề. Ông không biết quyết định của mình là đúng hay sai, không biết giao trọng trách cho Mộc Vân Phong như vậy có chính xác hay không. Nhưng nếu ông không làm như vậy, thì tâm huyết cả đời ông sẽ phải uổng phí, cũng chỉ có thể nhìn những người đó tu hú chiếm tổ chim khách.
"Sư phụ, người có tâm sự à." Mộc Vân Phong rất nhanh đã phát hiện sắc mặt của Minh Quân không thích hợp, vì vậy quan tâm hỏi.
"Không có việc gì." Nghe giọng mộc Vân Phong lo lắng, Minh Quân đưa mắt thấy đầu và tay Mộc Vân Phong vẫn quấn băng gạc, quyết định cứ đợi cô khỏe hơn rồi nói cho cô biết.
"Sư phụ, có chuyện gì cần đến con, xin cứ việc phân phó đi ạ. Không cần lo lắng, con sẽ mau chóng bình phục thôi." Mộc Vân Phong là người thông minh như vậy, làm sao có thể không biết tâm tư của sư phụ mình chứ.
Cô biết thân thế của sư phụ có bí mật, tuy rằng cô không hỏi, cũng không có nghĩa là cô không thấy được, không cảm nhận được.
Kể từ lúc Mộc Vân Phong có thể xuống giường đi lại, cô cũng biết sư phụ không phải là người đơn giản. Phải biết đây là bên trong thắng cảnh du lịch, ở trong một thắng cảnh du lịch lại có một ngôi biệt thự phục cổ là chuyện không dễ dàng cỡ nào, quan trọng hơn là, Mộc Vân Phong có thể thấy khách du lịch thường lui tới, nhưng dường như những người đó không nhìn thấy cô cũng như không thấy ngôi biệt thự này vậy, mỗi một nhóm du khách đều vòng qua xa. Nếu như là một người, một nhóm du khách như vậy còn có thể giải thích là do bọn họ không chú ý.
Nhưng mỗi ngày đều như vậy cũng rất không bình thường, cho nên Mộc Vân Phong cảm thấy chung quanh đây nhất định là có cái gì đó giống như bày trận pháp vậy, khiến những người đó không thể thấy được bên này, nhưng người bên này lại có thể thấy người bên ngoài.
Ngoài ra có một việc khiến Mộc Vân Phong cảm thấy đúng là kỳ quái, trong biệt thự này có bác sĩ phụ trách riêng. Vừa thấy là Mộc Vân Phong biết y thuật của người đó rất tinh thông, nhưng lại ở chỗ này chịu thiệt làm bác sĩ phụ trách riêng cho sư phụ, hoặc là làm người chịu trách nhiệm chữa trị cho cô.
Như thế nào thì cũng có chút không bình thường. Lúc đầu Mộc Vân Phong còn tưởng rằng bác sĩ kia là chuyên gia của bệnh viện lớn nào đó được sư phụ mình mời tới, đặc biệt tới chữa bệnh cho cô. Sau đó trong lúc nói chuyện với nhau biết được, ông hoàn toàn là bác sĩ riêng của sư phụ, mấy năm qua vẫn ở đây cùng với sư phụ.
"Phong nhi, tốt nhất con nên dưỡng bệnh đi, chờ đúng thời điểm, sư phụ sẽ nói cho con biết." Minh Quân thấy Mộc Vân Phong như vậy trong lòng rất vui mừng. Nhưng vẫn quyết định cứ tạm thời không nói với Mộc Vân Phong, không cần khiến cho con bé thấy áp lực, trước tiên để cho con bé dưỡng thương cho tốt.
Nhưng mà làm thế nào Minh Quân cũng không nghĩ đến, thật ra Mộc Vân Phong đã sớm đoán được thân phận của ông rồi, chẳng qua là không có nói thẳng ra thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook