Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi
-
Chương 157: Gặp lại sư phụ (Ba)
Nắm chặt nắm tay, Phượng Như Ảnh đứng ở vách núi, nhìn xuống đó một lúc lâu. Không cam lòng chiếm lấy tâm tư anh, trong lòng ra một quyết định khác thường, xoay người quay trở lại con đường cũ.
Cho dù Mộc Vân Phong ngã xuống, sống hay chết, anh cũng phải tự đi xem qua. Sống thì thấy người, chết phải thấy xác.
“Lão đại?” Thấy Phượng Như Ảnh đi trở lại, Ảnh Băng la lên, trong giọng nói tràn đầy lo lắng. Anh sợ Phượng Như Ảnh sẽ lại làm ra chuyện mất lý trí.
“Giải quyết tên kia đi, sau đó đi với anh.” Nghe Ảnh Băng gọi, Phượng Như Ảnh cay nghiệt nói, cũng không vì tên kia đã tàn phế mà bỏ qua cho.
Có gan sát hại Mộc Vân Phong thì phải có tâm lý chuẩn bị đón nhận đòn trả thù của anh, mà bây giờ bất kể tên này có phải là thuộc hạ của anh trai hay không, anh cũng không định bỏ qua cho anh ta.
Ảnh Băng nghe giọng nói cay nghiệt của Phượng Như Ảnh, biết lão đại mình đã lấy lại bình tĩnh, vẻ lo lắng trên mặt đã bớt đi phần nào. Anh và Ảnh Phong ra tay cùng lúc, không chút suy nghĩ lập tức ném A Dũng đang sống dở chết dở xuống vách núi. Động tác tùy ý, không có chút cảm giác là bọn họ làm chuyện gì sai trái.
Bọn họ chỉ biết chọc tới người của Ảnh môn, dứt khoát sẽ không có kết quả tốt. Tuy rằng bọn họ có thành kiến với Mộc Vân Phong, nhưng đối với lão đại của mình, đối với Ảnh môn thì trung thành tuyệt đối. Chỉ cần là chuyện Phượng Như Ảnh muốn làm, bọn họ tuyệt đối không cẩu thả.
Giải quyết A Dũng xong, hai người đi theo phía sau Phượng Như Ảnh đi xuống núi. Cho dù lão đại mình làm gì, bọn họ chỉ cần đi theo là được rồi.
“Tiểu Thụy.” Vừa leo đến đỉnh núi, lại thấy Phượng Như Ảnh đi ngược xuống núi trên mặt Hồng Bưu lộ vẻ kinh ngạc, lớn tiếng kêu. Lúc anh còn chưa tới đỉnh núi, đã nghe tiếng kêu thê lương của Phượng Như Ảnh. Nghe được âm thanh đó anh lo lắng tột cùng. Anh biết nhất định là Mộc Vân Phong đã xảy ra chuyện.
Vì vậy vội vàng leo lên đỉnh núi, nhưng không nghĩ rằng lại thấy dáng vẻ lãnh khốc của Phượng Như Ảnh. Thấy mấy người bọn họ lại đi ngược xuống núi.
Chẳng lẽ bọn họ không muốn cứu Mộc Vân Phong sao? Ánh mắt Hồng Bưu đảo một vòng trên đỉnh núi không những không thấy hai thuộc hạ của mình, ngay cả bóng dáng của Mộc Vân Phong cũng không thấy.
Một dự cảm xấu từ từ dâng lên trong lòng anh, anh nhìn Phượng Như Ảnh mở miệng định nói điều gì đó, lời nói không ra khỏi miệng đã ngậm miệng lại. Theo tình hình này thì nhất định là Mộc Vân Phong đã xảy ra chuyện rồi, bằng không thì cũng sẽ thấy cô ở đây.
Hồng Bưu vẫn luôn cho rằng cô gái kia dũng cảm, có một khẩu khí tuyệt đối sẽ không ngã xuống. Mà bây giờ nhìn qua toàn bộ đỉnh núi cũng không có bóng dáng của cô đâu, vậy thì chỉ có thể cô đã bị giết dưới tay thuộc hạ của anh, hoặc là đã rời đi rồi.
Hãy nhìn bộ dạng của Phượng Như Ảnh và hai tên thuộc hạ, vẻ mặt lạnh nhạt chán chường đó, hơn nữa vừa rồi anh nghe thấy tiếng kêu bi thương xuyên thấu tận trời cao kia, Hồng Bưu biết nhất định là Mộc Vân Phong đã xảy ra chuyện.
“Tiểu Thụy, rốt cuộc Mộc Vân Phong làm sao rồi?” Không dám xác định suy đoán của mình, Hồng Bưu liếc nhìn Phượng Như Ảnh cũng không còn để ý đến mình nữa, trong lòng quýnh lên, kéo tay anh lại, không để cho anh đi.
Phượng Như Ảnh như vậy thật sự làm cho anh đau lòng rất đau lòng, nghĩ đến hôm qua lúc vừa quen biết nhau, Phượng Như Ảnh rất nồng nhiệt. Nhưng hiện tại mới có mấy giờ trôi qua thôi mà em ấy lại lạnh nhạt với mình như thế, làm sao mà anh không đau lòng cho được, rất đau lòng.
Đó là em trai ruột của mình, bây giờ lại bày ra dáng vẻ như người xa lạ, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn mình.
Hồng Bưu biết mình đã sai rồi, là do mình không biết cách dạy dỗ, mới để cho hai tên thuộc hạ lúc không có mệnh lệnh của anh lại tự ý hành động, làm hại đến Mộc Vân Phong.
Cho dù Mộc Vân Phong ngã xuống, sống hay chết, anh cũng phải tự đi xem qua. Sống thì thấy người, chết phải thấy xác.
“Lão đại?” Thấy Phượng Như Ảnh đi trở lại, Ảnh Băng la lên, trong giọng nói tràn đầy lo lắng. Anh sợ Phượng Như Ảnh sẽ lại làm ra chuyện mất lý trí.
“Giải quyết tên kia đi, sau đó đi với anh.” Nghe Ảnh Băng gọi, Phượng Như Ảnh cay nghiệt nói, cũng không vì tên kia đã tàn phế mà bỏ qua cho.
Có gan sát hại Mộc Vân Phong thì phải có tâm lý chuẩn bị đón nhận đòn trả thù của anh, mà bây giờ bất kể tên này có phải là thuộc hạ của anh trai hay không, anh cũng không định bỏ qua cho anh ta.
Ảnh Băng nghe giọng nói cay nghiệt của Phượng Như Ảnh, biết lão đại mình đã lấy lại bình tĩnh, vẻ lo lắng trên mặt đã bớt đi phần nào. Anh và Ảnh Phong ra tay cùng lúc, không chút suy nghĩ lập tức ném A Dũng đang sống dở chết dở xuống vách núi. Động tác tùy ý, không có chút cảm giác là bọn họ làm chuyện gì sai trái.
Bọn họ chỉ biết chọc tới người của Ảnh môn, dứt khoát sẽ không có kết quả tốt. Tuy rằng bọn họ có thành kiến với Mộc Vân Phong, nhưng đối với lão đại của mình, đối với Ảnh môn thì trung thành tuyệt đối. Chỉ cần là chuyện Phượng Như Ảnh muốn làm, bọn họ tuyệt đối không cẩu thả.
Giải quyết A Dũng xong, hai người đi theo phía sau Phượng Như Ảnh đi xuống núi. Cho dù lão đại mình làm gì, bọn họ chỉ cần đi theo là được rồi.
“Tiểu Thụy.” Vừa leo đến đỉnh núi, lại thấy Phượng Như Ảnh đi ngược xuống núi trên mặt Hồng Bưu lộ vẻ kinh ngạc, lớn tiếng kêu. Lúc anh còn chưa tới đỉnh núi, đã nghe tiếng kêu thê lương của Phượng Như Ảnh. Nghe được âm thanh đó anh lo lắng tột cùng. Anh biết nhất định là Mộc Vân Phong đã xảy ra chuyện.
Vì vậy vội vàng leo lên đỉnh núi, nhưng không nghĩ rằng lại thấy dáng vẻ lãnh khốc của Phượng Như Ảnh. Thấy mấy người bọn họ lại đi ngược xuống núi.
Chẳng lẽ bọn họ không muốn cứu Mộc Vân Phong sao? Ánh mắt Hồng Bưu đảo một vòng trên đỉnh núi không những không thấy hai thuộc hạ của mình, ngay cả bóng dáng của Mộc Vân Phong cũng không thấy.
Một dự cảm xấu từ từ dâng lên trong lòng anh, anh nhìn Phượng Như Ảnh mở miệng định nói điều gì đó, lời nói không ra khỏi miệng đã ngậm miệng lại. Theo tình hình này thì nhất định là Mộc Vân Phong đã xảy ra chuyện rồi, bằng không thì cũng sẽ thấy cô ở đây.
Hồng Bưu vẫn luôn cho rằng cô gái kia dũng cảm, có một khẩu khí tuyệt đối sẽ không ngã xuống. Mà bây giờ nhìn qua toàn bộ đỉnh núi cũng không có bóng dáng của cô đâu, vậy thì chỉ có thể cô đã bị giết dưới tay thuộc hạ của anh, hoặc là đã rời đi rồi.
Hãy nhìn bộ dạng của Phượng Như Ảnh và hai tên thuộc hạ, vẻ mặt lạnh nhạt chán chường đó, hơn nữa vừa rồi anh nghe thấy tiếng kêu bi thương xuyên thấu tận trời cao kia, Hồng Bưu biết nhất định là Mộc Vân Phong đã xảy ra chuyện.
“Tiểu Thụy, rốt cuộc Mộc Vân Phong làm sao rồi?” Không dám xác định suy đoán của mình, Hồng Bưu liếc nhìn Phượng Như Ảnh cũng không còn để ý đến mình nữa, trong lòng quýnh lên, kéo tay anh lại, không để cho anh đi.
Phượng Như Ảnh như vậy thật sự làm cho anh đau lòng rất đau lòng, nghĩ đến hôm qua lúc vừa quen biết nhau, Phượng Như Ảnh rất nồng nhiệt. Nhưng hiện tại mới có mấy giờ trôi qua thôi mà em ấy lại lạnh nhạt với mình như thế, làm sao mà anh không đau lòng cho được, rất đau lòng.
Đó là em trai ruột của mình, bây giờ lại bày ra dáng vẻ như người xa lạ, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn mình.
Hồng Bưu biết mình đã sai rồi, là do mình không biết cách dạy dỗ, mới để cho hai tên thuộc hạ lúc không có mệnh lệnh của anh lại tự ý hành động, làm hại đến Mộc Vân Phong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook