Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi
-
Chương 144: Có người bám theo (Năm)
Cũng không biết tại sao, anh muốn ngủ lại không ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt lại, hình bóng Mộc Vân Phong lại thấp thoáng hiện lên trong đầu anh, làm cho anh không thể không mở mắt ra nhìn trần nhà, nghĩ tới Mộc Vân Phong bây giờ đang ở đâu làm gì.
Nghĩ tới có phải cô cũng đang nghỉ ngơi giống mình không, hay là đang ở trên đường, có gặp phải chuyện gì nguy hiểm hay không.
Càng nghĩ anh lại càng không ngủ được, không dằn lòng được chỉ có thể ra khỏi giường. Đứng bên cửa sổ nhìn ra bóng đêm bên ngoài. Bóng đêm tối đen như mực, bao phủ cả bầu trời, không có ánh trăng, cũng không có ánh sao, cả một khoảng không gian đen kịt.
Chỉ có tiếng côn trùng kêu vang trong núi thỉnh thoảng truyền đến, làm cho anh thưởng thức một đêm thú vị khác với trung tâm thành phố.
Tối nay còn có Hồng Bưu cũng không ngủ được, anh ngồi ở trên ghế sô pha châm một điếu thuốc lá, nhưng không hút mà để mặc cho khói thuốc lượn lờ, nhìn nó bốc cháy từ từ, càng lúc càng ngắn, cháy mãi đến đốt ngón tay mới giật mình, dụi tắt thuốc lá đi.
Tối nay gặp lại Phượng Như Ảnh là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh, nhưng trong lòng anh cũng bắt đầu hối hận. Từ khi bước ra khỏi phòng luyện võ, trong lòng anh luôn cảm thấy dằn vặt.
Anh biết mình đã giết lầm Mộc Đồ rồi, biết rằng mình thật có lỗi với Mộc Vân Phong, khiến cô từ nhỏ đã mất đi người cha. Giờ phút này anh rất muốn chạy đến trước mặt Mộc Vân Phong và mẹ của cô để cầu xin họ tha thứ.
Mặc dù biết mẹ con cô chưa chắc sẽ tha thứ cho mình, nhưng anh đã quyết định ngày mai bảo Phượng Như Ảnh dẫn anh đi tìm Mộc Vân Phong và mẹ của cô.
Đến lúc đó mặc kệ bọn họ muốn đánh, muốn mắng hoặc là muốn giết anh. Anh cũng cảm thấy nên tự mình đi một chuyến, nói xin lỗi với họ. Như vậy ít nhất trong thâm tâm anh có thể giảm bớt một chút áy náy.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa truyền đến. Hồng Bưu nghĩ là Phượng Như Ảnh tìm anh, vì vậy đứng dậy đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, đứng ở bên ngoài chính là thuộc hạ của anh. Thấy anh ra mở cửa thì kính cẩn gọi một tiếng: “Lão đại.”
“Có chuyện gì?” Hồng Bưu thấy trễ như vậy mà thuộc hạ còn tới tìm mình, trong mắt lóe lên chút khó hiểu thản nhiên hỏi.
“A Kiệt và A Dũng đã đi ra ngoài rồi.” Tên thuộc hạ vẫn cúi đầu cung kính nói. Hôm nay đáng lẽ là đến phiên hai người A Kiệt và A Dũng trực đêm, nhưng anh tìm khắp cả biệt thự cũng không tìm được bọn họ.
“Chuyện xảy ra khi nào?” Hồng Bưu vừa nghe hai người này lại tùy ý bỏ đi ra ngoài, trong lòng thoáng chút lo lắng. Anh nghĩ đến Mộc Vân Phong đã rời khỏi, trực giác nói cho anh biết đêm khuya hai người này lại bỏ ra ngoài hẳn là có liên quan đến Mộc Vân Phong.
Anh đã nghe thuộc hạ báo cáo qua Mộc Vân Phong đã phế đi một tay của A Kiệt.
Bọn họ sẽ không tìm Mộc Vân Phong báo thù đó chứ? Nghĩ tới đây, trong lòng Hồng Bưu nhảy lên. Anh biết thực lực của hai người thuộc hạ này, nếu Mộc Vân Phong chống lại hai người bọn họ e rằng lành ít dữ nhiều.
“Đi, đến phòng quan sát xem bọn họ rời đi lúc nào.” Hồng Bưu sải bước ra khỏi phòng, đi đến phòng giám sát của biệt thự. Mở cửa phòng giám sát ra, liếc nhìn mấy cái máy tính để trong đó và một màn hình lớn đang treo trên tường.
“Mở lên.” Hồng Bưu ra lệnh, thuộc hạ cầm lấy điều khiển từ xa bật màn hình lên. Thoáng chốc, một đám người xuất hiện trên màn hình.
Khi màn hình xuất hiện hình ảnh Mộc Vân Phong thì Hồng Bưu cho thuộc hạ nhấn chậm chậm. Mộc Vân Phong đi về hướng gara xe, phía sau có hai người bám sát theo.
Chỉnh hình ảnh gần hơn thấy được, chính là A Kiệt và A Dũng.
Hồng Bưu nhìn trong màn hình Mộc Vân Phong đang mở cửa xe, nổ máy lái xe rời đi. Sau đó A Kiệt và A Dũng cũng chọn một chiếc xe màu đen trong gara bám theo Mộc Vân Phong.
Thấy bọn họ bám theo xe Mộc Vân Phong ra khỏi biệt thự, lái ra con đường núi. Hồng Bưu đã biết hai tên thuộc hạ này định làm gì rồi.
Lập tức ra khỏi phòng quan sát, Hồng Bưu gõ cửa phòng Phượng Như Ảnh. Thấy cửa phòng vừa mở thì lập tức kéo Phượng Như Ảnh đi xuống dưới lầu, vừa đi vừa nói: “Mau đi theo anh, Mộc Vân Phong gặp nguy hiểm rồi.”
Nghĩ tới có phải cô cũng đang nghỉ ngơi giống mình không, hay là đang ở trên đường, có gặp phải chuyện gì nguy hiểm hay không.
Càng nghĩ anh lại càng không ngủ được, không dằn lòng được chỉ có thể ra khỏi giường. Đứng bên cửa sổ nhìn ra bóng đêm bên ngoài. Bóng đêm tối đen như mực, bao phủ cả bầu trời, không có ánh trăng, cũng không có ánh sao, cả một khoảng không gian đen kịt.
Chỉ có tiếng côn trùng kêu vang trong núi thỉnh thoảng truyền đến, làm cho anh thưởng thức một đêm thú vị khác với trung tâm thành phố.
Tối nay còn có Hồng Bưu cũng không ngủ được, anh ngồi ở trên ghế sô pha châm một điếu thuốc lá, nhưng không hút mà để mặc cho khói thuốc lượn lờ, nhìn nó bốc cháy từ từ, càng lúc càng ngắn, cháy mãi đến đốt ngón tay mới giật mình, dụi tắt thuốc lá đi.
Tối nay gặp lại Phượng Như Ảnh là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh, nhưng trong lòng anh cũng bắt đầu hối hận. Từ khi bước ra khỏi phòng luyện võ, trong lòng anh luôn cảm thấy dằn vặt.
Anh biết mình đã giết lầm Mộc Đồ rồi, biết rằng mình thật có lỗi với Mộc Vân Phong, khiến cô từ nhỏ đã mất đi người cha. Giờ phút này anh rất muốn chạy đến trước mặt Mộc Vân Phong và mẹ của cô để cầu xin họ tha thứ.
Mặc dù biết mẹ con cô chưa chắc sẽ tha thứ cho mình, nhưng anh đã quyết định ngày mai bảo Phượng Như Ảnh dẫn anh đi tìm Mộc Vân Phong và mẹ của cô.
Đến lúc đó mặc kệ bọn họ muốn đánh, muốn mắng hoặc là muốn giết anh. Anh cũng cảm thấy nên tự mình đi một chuyến, nói xin lỗi với họ. Như vậy ít nhất trong thâm tâm anh có thể giảm bớt một chút áy náy.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa truyền đến. Hồng Bưu nghĩ là Phượng Như Ảnh tìm anh, vì vậy đứng dậy đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, đứng ở bên ngoài chính là thuộc hạ của anh. Thấy anh ra mở cửa thì kính cẩn gọi một tiếng: “Lão đại.”
“Có chuyện gì?” Hồng Bưu thấy trễ như vậy mà thuộc hạ còn tới tìm mình, trong mắt lóe lên chút khó hiểu thản nhiên hỏi.
“A Kiệt và A Dũng đã đi ra ngoài rồi.” Tên thuộc hạ vẫn cúi đầu cung kính nói. Hôm nay đáng lẽ là đến phiên hai người A Kiệt và A Dũng trực đêm, nhưng anh tìm khắp cả biệt thự cũng không tìm được bọn họ.
“Chuyện xảy ra khi nào?” Hồng Bưu vừa nghe hai người này lại tùy ý bỏ đi ra ngoài, trong lòng thoáng chút lo lắng. Anh nghĩ đến Mộc Vân Phong đã rời khỏi, trực giác nói cho anh biết đêm khuya hai người này lại bỏ ra ngoài hẳn là có liên quan đến Mộc Vân Phong.
Anh đã nghe thuộc hạ báo cáo qua Mộc Vân Phong đã phế đi một tay của A Kiệt.
Bọn họ sẽ không tìm Mộc Vân Phong báo thù đó chứ? Nghĩ tới đây, trong lòng Hồng Bưu nhảy lên. Anh biết thực lực của hai người thuộc hạ này, nếu Mộc Vân Phong chống lại hai người bọn họ e rằng lành ít dữ nhiều.
“Đi, đến phòng quan sát xem bọn họ rời đi lúc nào.” Hồng Bưu sải bước ra khỏi phòng, đi đến phòng giám sát của biệt thự. Mở cửa phòng giám sát ra, liếc nhìn mấy cái máy tính để trong đó và một màn hình lớn đang treo trên tường.
“Mở lên.” Hồng Bưu ra lệnh, thuộc hạ cầm lấy điều khiển từ xa bật màn hình lên. Thoáng chốc, một đám người xuất hiện trên màn hình.
Khi màn hình xuất hiện hình ảnh Mộc Vân Phong thì Hồng Bưu cho thuộc hạ nhấn chậm chậm. Mộc Vân Phong đi về hướng gara xe, phía sau có hai người bám sát theo.
Chỉnh hình ảnh gần hơn thấy được, chính là A Kiệt và A Dũng.
Hồng Bưu nhìn trong màn hình Mộc Vân Phong đang mở cửa xe, nổ máy lái xe rời đi. Sau đó A Kiệt và A Dũng cũng chọn một chiếc xe màu đen trong gara bám theo Mộc Vân Phong.
Thấy bọn họ bám theo xe Mộc Vân Phong ra khỏi biệt thự, lái ra con đường núi. Hồng Bưu đã biết hai tên thuộc hạ này định làm gì rồi.
Lập tức ra khỏi phòng quan sát, Hồng Bưu gõ cửa phòng Phượng Như Ảnh. Thấy cửa phòng vừa mở thì lập tức kéo Phượng Như Ảnh đi xuống dưới lầu, vừa đi vừa nói: “Mau đi theo anh, Mộc Vân Phong gặp nguy hiểm rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook