#Edit: _tclg_

#Beta: Tuyệt Vời!

Giản Dị chạy nước rút lên thẳng tầng ba với tốc độ trăm mét nhanh như gió của mình, thở hồng hộc, vẻ mặt chất vấn, "Tiểu tổ tông, ai cho em chạy xuống đây?"

Xuân Lệ tốt bụng chờ anh thở đều mới trả lời, "Chính em."

Giản Dị một hơi trên không ra trên dưới không ra dưới, suýt chút nữa thì bị sặc, lắc đầu đổi cách hỏi, "Em có biết vừa rồi rất nguy hiểm không?"

"Nguy hiểm chỗ nào?" Cô chỉ vào cái thằng xui xẻo trên mặt đất kia, "Lực chiến bằng không."

Trán Giản Dị nổi gân xanh rần rần, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác.

Nghiêm Cảnh Thâm cũng tới đây, quan sát hiện trường, giao phó cho cấp dưới: "Dùng hung khí để hành hung nhưng chưa thành, chứng cứ vô cùng xác thực, đem người mang đi. Chậc chậc," anh thương hại mà lắc đầu, "Vẫn nên đưa đến bệnh viện trước đi."

"Rõ." Hai người mặc thường phục nhặt hung khí lên thu lại rồi lôi người kia đi.

Nghiêm Cảnh Thâm nhìn lại của phòng đóng chặt bên kia, nhàn nhạt ra lệnh, "Mời cả Bùi Lị Nhã cùng người đại diện của cô ta đến Cục Công An để hỗ trợ phá án."

Hai người mặc thường phục khác nghe lệnh đi gõ cửa phòng 307 và 309.

Nghiêm Cảnh Thâm nhìn chăm chú vào Ân Thiên Lãng, "Thân thủ của Ân tổng thật là tốt, một cước vừa rồi kia thật là......" đến xương cũng chả còn nguyên vẹn.

"Không dám nhận. Vừa vặn đi ngang qua, gặp người hành hung, với lại tình huống cấp bách, thật sự là xuất phát từ bản năng không dừng được chân." Ân Thiên Lãng đưa ra lời lẽ cực kì thoả đáng.

Nghiêm Cảnh Thâm tặc lưỡi, thương nhân đúng là thương nhân, trợn mắt nói dối, còn nói đến sắc mặt không đổi tim không nhảy.

"Có phải đã gây trở ngại cho các anh phá án không? Chân bị thương không nhẹ." Ân Thiên Lãng tràn đầy thành ý, "Như vậy đi, tiền thuốc men tôi sẽ đưa."

Như thế thì hắn đây lại có thể đạp thêm 2 cước cho bõ cơn giận trong lòng, để tên ngu xuẩn kia vĩnh viễn nằm liệt trong bệnh viện.

Nghiêm Cảnh Thâm ngoài cười nhưng trong không cười, "Ân tổng nói đùa, làm sao có thể để ngài bỏ tiền thuốc men được, đó là do hắn gieo gió gặt bão."

"Đội trưởng Nghiêm anh minh." Trên mặt Ân Thiên Lãng tán thưởng, trong lòng lại tỏ vẻ tiếc nuối, coi như tên hỗn đản kia tránh được một kiếp.

Nghiêm Cảnh Thâm quay đầu lại nhìn Giản Dị đang buồn bực đến sắp khóc trên mặt, còn trên mặt Xuân Lệ lại làm như không có việc gì. Hắn không khỏi cảm thấy mấy tính nết tiểu thư kia của Triển Nhan Chân cũng phải phải chuyện gì đáng nói, hắn chịu được.

Anh vỗ bả vai Giản Dị, tươi cười mang theo ba phần đồng tình, bảy phần vui sướng khi bạn mình gặp họa, "Em dâu đây là đã từng luyện võ à? Người anh em, đường còn dài, từ từ đi."

Giản Dị ha hả cười hai tiếng, "Vợ tôi đây gọi là một thân chính nghĩa."

Xuân Lệ nhìn dáng vẻ rất đắc ý của Giản Dị, cái này hình dung, liên tục gật đầu.

Nghiêm Cảnh Thâm lại đổ thêm ít lửa, "Em dâu thử xem xét xem có muốn gia nhập hàng ngũ của bọn anh không, vì nhân dân phục vụ."

Xuân Lệ một thân chính nghĩa đúng là rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Trong lòng Giản Dị kêu thầm không ổn, tiểu nha đầu này nhà mình là một cái đầu gỗ, nói cái gì thì biết cái đó. Năm nay hắn đây còn có đại sự cưới vợ, không thể để cành mẹ đẻ ra cành con được.

Anh hung hăng đẩy Nghiêm Cảnh Thâm, quát Xuân Lệ, "Dù cho có ở nơi đâu, chỉ cần có tấm lòng là được. Mở võ quán cũng là vì nhân dân phục vụ."

Ân Thiên Lãng nhìn tình hình rồi lại hát đệm thêm một câu, "Nếu em dâu phải vì nhân dân mà phục vụ thì sẽ không có thời gian để thưởng thức bánh quy của chị dâu em làm đâu. "

Xuân lệ bừng tỉnh, lập tức nghĩ thông suốt, "Em đây không làm."

Ân Thiên Lãng vừa lòng gật đầu, với lực đạo của cú đá vừa rồi kia, đi theo ở bên cạnh Âm Âm là không gì tốt hơn.

Giản Dị vỗ về trái tim nhỏ bé của mình, nhẹ nhàng thở ra.

Trời đã gần sáng, mà tiếng động ban nãy lại rất lớn nên khiến cho mấy vị khách ở các phòng xung quanh đều mở cửa thò đầu ra nhìn, mấy phòng này chủ yếu đều là nhân viên công tác của đoàn làm phim.

Có người lớn mật còn bèn hỏi đã có chuyện gì xảy ra.

Giản Dị tiến lên, mỉm cười nói, "Không có chuyện gì. Ân tổng của chúng tôi thấy việc nghĩa hăng hái làm, giúp cảnh sát bắt được tên ăn trộm, tất cả mọi người đều trở về phòng ngủ đi."

Mấy người nhân viên công tác trong lòng tuy có nghi ngờ, nhưng đều hiểu một nguyên tắc: nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, vẫn nên về phòng đóng cửa lại.

Bùi Lị Nhã ở gần tự nhiên cũng nghe thấy có động tĩnh, lại không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng sợ hãi nên trốn ở trong phòng.

Đợi có người gõ cửa, thì lại càng giật mình, tim đập nhanh như muốn bay ra khỏi cổ họng.

Lại nghe thấy Từ Lâm ở cửa gọi cô, cô mở cửa, Từ Lâm đứng ở cửa cùng hai ngừoi đàn ông trẻ tuổi.

Hai người tự xưng cảnh sát, hơn nữa còn nói lý do mình đến đây

Bùi Lị Nhã sợ tới mức cứ tưởng rằng đã xảy ra án mạng rồi, cô quay đầu nhìn Ân Thiên Lãng vẻ mặt không có biểu hiện gì, vẫn bình thản đứng ngoài hành lang. Hoa Chiêu thì lại không thấy đâu, cũng không thấy được bóng dáng cái tên bệnh tâm kia, nhất thời cô không biết đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Rốt cuộc là tình huống như thế nào.

Cô theo bản năng nhìn về phía Ân Thiên Lãng, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi có ý cầu xin.

Nhìn đến bên này động tĩnh, ánh mắt Ân Thiên Lãng ánh nhàn nhạt lướt qua cô ta, sau đó rất nhanh đã thu lại. Chỉ là một ánh mắt lướt qua mà thôi, nhưng cô bỗng cảm thấy cả người đều sởn cả tóc gáy, ánh mắt quá lạnh.

Từ Lâm so với cô cũng chẳng tốt hơn được là bao nhiêu, vẫn luôn run run, hai người đều bị đưa về tổng cục cảnh sát.

Cảnh báo giải trừ, ai về nhà nấy.

Triển Nhan Chân ăn vạ trong phòng Hoa Chiêu, Nghiêm Cảnh Thâm vất vả lắm mới dỗ được cô ta đi, Giản Dị cũng kéo Xuân Lệ theo mình về phòng. Rốt cuộc trong phòng cũng chỉ còn có hai người Ân Thiên Lãng và Hoa Chiêu.

Cả không gian phảng phất chỉ còn lại sự im lặng.

Đã là rạng sáng ngày thứ hai, hai người lại không hề buồn ngủ.

Ngả người ở trên sô pha, Hoa Chiêu cuộn mình trong lồng ngực hắn, thoải mái mà thở dài một hơi, "Khi nãy Bùi Lị Nhã có gọi điện thoại cảnh báo cho em, nói đừng mở cửa."

Ân Thiên Lãng vuốt tóc cô, không muốn nói nhiều về người này, "Có ý đồ xấu xa, cảnh sát sẽ xử lý."

Hoa Chiêu gật đầu, ôm chặt cánh tay hắn, "Có phải em đã khiến cho anh lo lắng không?"

Anh hôn trán cô, chải chuốt những lọn tóc của cô, "Cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, anh nghĩ cả đời này anh đều không an tâm đối với em."

Hoa Chiêu mỉm cười, "Thảm như thế sao...... Em cũng không phải người gây hoạ."

"Là vướng bận, vướng bẩn cả đời."

"Ân Thiên Lãng!" Hoa chiêu cười nhìn hắn, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Sao vậy?"

Vẻ mặt Hoa Chiêu bỡn cợt, "Em nhớ rõ lúc anh hai mươi bảy tuổi cũng không có lời ngon tiếng ngọt như vậy."

"Ai bảo thế? Nếu như miệng anh không ngọt, thì làm sao có thể dỗ em gả cho anh!"

Nghe còn rất xuôi tai, Hoa Chiêu ngẫm lại thì lại thấy không đúng, "Rõ ràng là em dỗ anh cưới em, như vậy xem ra, vẫn là em theo đuổi anh trước."

"Không đúng," Ân Thiên Lãng lắc đầu, "Lúc ở trong phòng bệnh của ông ngoại, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã xem em như vợ tương lai rồii."

"Vậy cơ à?" Hoa chiêu cười đến ý vị thâm trường, mặt mang uy hiếp, "Vậy mà lúc ấy em lại nghe nói vợ tương lai của anh được chọn là một ngừoi khác cơ mà?"

"Ai? Nghe ai nói?" Vẻ mặt Ân Thiên Lãng kinh ngạc.

Hoa Chiêu hừ lạnh một tiếng, " Triển đại tiểu thư của chúng ta."

"Sao có thể!" Ân Thiên Lãng thề thốt phủ nhận, đối mặt với Hoa Chiêu cố ý xích lại gần đôi mắt có chút chột dạ, "Đó chính là lời nói khi còn nhỏ ở trong nhà nói vui thôi."

Hoa Chiêu vừa nghe đã cảm thấy có chút ghen, "Xem ra là đúng như vậy thật? Vậy em đúng là gậy chia ương rẽ thuý rồi?"

Ân Thiên Lãng vội vàng giải thích, "Tuyệt đối không phải. Anh vẫn luôn đối đãi với Nhan Chân giống như là em gái, con bé không phải loại mà anh thích."

"À" Hoa Chiêu nheo mắt lại, "Nếu là loại mà anh thích, thì sẽ chẳng có chuyện gì liên quan đến em đúng không?"

Ân Thiên Lãng không biết nên giải thích ra sao, nhưng vừa ngước mắt nhìn thì thấy đôi mắt cô cong cong mỉm cười và vẻ mặt kiềm chế cố nín cười của cô, nhìn thế mới biết được là cô cố ý làm hắn cuống lên.

"Chát!" Bàn tay to đánh vào mông cô, "Trêu đùa anh, lá gan không nhỏ nhỉ!"

"Nào có? Rõ ràng là vừa rồi anh tự mình thừa nhận." Hoa Chiêu bị anh đánh vào mông, trong lòng không phục muốn há miệng cắn anh.

Ân Thiên Lãng bắt được tay cô, để mặc cô gặm cắn trên cổ, nghiêm túc nói, "Thật không có. Là bố của Nhan Chân khơi ra trò đùa này, không ai xem là thật cả."

"Anh không xem là thật, nhưng người ta xem là thật!" Đôi mắt đẹp của cô khẽ chớp, hé miệng nhả ra, cái miệng nhỏ hơi hơi chu lên.

Ân Thiên Lãng nhẹ nhàng xoa lỗ tai cô, thấp giọng mà cười, "Âm Âm ghen?"

Hoa Chiêu hừ một tiếng thừa nhận, "Ghen giúp cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh."

Ân Thiên Lãng gật đầu, "Vợ nói rất đúng, làm chồng cũng ha ha xem."

Nói xong liền đẩy ngã cô một phen, ngậm cắn chiếc cổ của cô.

Nơi đó là nơi mẫn cảm của cô, vừa ngứa lại vừa đau, cô tức khắc chịu không nổi, cả người rụt lại, hai tay ôm lấy cổ hắn, gắt gao cuộn mình dán sát trong lồng ngực hắn.

Trong lòng hắn cũng mềm thành nước, hơi hơi thả lỏng cánh tay, vừa trao cho cô từng nụ hôn nồng nhiệt vừa kéo xuống từng lớp vải quần áo của cô. Dịu dàng triền miên, yêu như trân bảo.

Cô cũng đáp lại từng nụ hôn của hắn, chỉ là nhỏ nhẹ như chú gà con mổ, chạm chút là dừng, như này hoàn toàn không đủ hắn "ăn".

Hắn tức khắc mất kiên nhẫn, ngay lập tức "đẩy ngã" cô.

(Tuyệt Vời: 🙄.......phần còn lại tác giả để độc giả tự phát huy tưởng tượng.)

......

Lâm Thành là thành phố du lịch nổi tiếng, lúc trước Hoa Chiêu vì phải đóng phim nên cũng không thể đi dạo quanh Lâm Thành, trước khi đi, cô chỉ đơn giản lôi kéo Xuân Lệ đi chơi, Ân Thiên Lãng và Giản Dị cũng tự nhiên đi theo làm sứ giả bảo vệ.

Mấy người bọn họ ở lại Lâm Thành vài ngày, sau đó mới bay trở về An Thành.

Trần Trì và Chu Tiểu Ngư tới sân bay đón.

Từ xa, Hoa Chiêu đã thấy Chu Tiểu Ngư ở kia tung tăng nhảy nhót, liều mạng vẫy tay sang bên này, không khỏi cười cảm thán, "Vẫn là An thành tốt."

Ân Thiên Lãng liếc nhìn cô một cái, ý cô là: Vẫn là ở nhà là tốt nhất ư?

Chu Tiểu Ngư vôi vã chạy tới, ôm lấy Hoa Chiêu, một bên mặt hếch lên nhìn Xuân Lệ bằng ánh mắt có phần đắc ý.

Xuân Lệ thì vẫn luôn vô tâm vô phổi, căn bản không thấy cô ấy khoe khoang.

Giản Dị nhìn Chu Tiểu Ngư với vẻ mặt khinh thường, Trần Trì liếc mắt lườm Giản Dị một cái, nhịn không được đỡ trán. Hắn chỉ cảm thấy về sau sẽ càng ngày càng đau đầu.

Trong lòng vợ có người khác còn chưa tính, sau này còn phải giúp đỡ vợ tới trước mặt nữ thần tranh sủng, thử hỏi anh có uất ức hay không.

Mấy người bọn họ đứng chung một chỗ thật sự quá gây chú ý, huống chi còn có không ít fan tới đón. Vì vậy nhóm người nhanh chóng rời khỏi sân bay, đi ra bãi đỗ xe.

Trong biển xe tìm được xe của Trần Trì, Giản Dị ngẩn người, "Lão nhị, cậu mà cũng có lúc tính sai cơ đấy? Nhiều người như thế này thì sao có thể ngồi xe năm chỗ để đi được, cậu có phải bị ngốc không vậy?"

Trần Trì phảng phất giống như không nghe thấy, xoay mặt sang nhìn Ân Thiên Lãng, "Đại ca, anh ngồi phía trước."

Tiếp theo Chu Tiểu Ngư lôi kéo Hoa Chiêu, Hoa Chiêu lại nắm Xuân Lệ, tương thân tương ái ngồi vào theo thứ tự.

Trần Trì ngồi vào ghế lái, giật nhẹ khóe miệng ngắm vẻ mặt giật mình của Giản Dị ở bên ngoài xe, "Vừa vặn đủ."

Nói xong thật sự khởi động xe rồi đi.

Giản Dị đứng sững sờ ở tại chỗ, không thể tin được là mình lại bị ném xuống một cách vô tình như vậy.

Nhưng điều làm hắn đau lòng nhất không phải chuyện này, mà là Xuân Lệ nhà hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong nhóm chị em. À, là hội chị em dâu khó kiểm xoát này, căn bản chẳng hề chú ý tới việc hắn lên xe hay không.

Ngay lúc Giản Dị cảm giác sống không còn gì luyến tiếc, chuẩn bị đi đón xe đuổi theo thì bỗng có một âm thanh vang lên ở ngay đằng sau.

Quay đầu lại xem, Kiều Lực ở trong xe kêu: "Giản tổng, mau lên xe."

Giản Dị tức khắc cảm động không thôi, coi như lão tam còn có chút lương tâm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương