Nữ Vương Đại Nhân
-
Chương 39
Edit: NhungNhung0803
_Beta: Tuyệt Vời
Tần Văn Trọng vừa cầm chén trà của mình vừa ngồi vào bên cạnh Trần Sâm Lâm.
Vì vẫn chưa đến giờ quay nên các diễn viên còn đang diễn tập ghép lời thoại với nhau.
Trần Sâm Lâm săm soi chén trà trên tay Tần Văn Trọng, "Bích Loan Xuân?"
"Ồ, mắt tinh ghê? Hàng cất giấu lâu năm của tôi đó! Có muốn nếm thử một chút không? Vừa mới pha."
Trần Sâm Lâm chủ động giơ ra cái chén của chính mình.
Tần Văn Trọng quay đầu há to miệng gào, "Dao Dao, mang cái ấm trà anh vừa mới pha qua đây!"
Hắn nhấp một ngụm trà, ra vẻ sâu xa nói, "Có nhìn thấy tin Weibo mới đây không?"
Trần Sâm Lâm lắc lắc đầu, "Weibo gì cơ? Tôi cũng đâu phải người nhàn rỗi không có việc gì làm như thế."
"Vậy hôm nay ông còn khuyên Bùi Lị Nhã kia làm gì?"
Trần Sâm Lâm trêu đùa hắn, "Người đại diện đúng là người diện, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng."
"Trùng hợp nhìn thấy được. Có điều, theo tôi thấy thì ông khuyên phí công vô ích."
Trần Sâm Lâm khẽ lắc đầu, không nói gì.
Tần Văn Trọng cảm thán, "Haìz, lại còn đúng phải là bà chủ nữa chứ....."
"Bà chủ nào? Ai là bà chủ? Úp úp mở mở thần bí cái gì thế?"
"Ài!" Tần Văn Trọng hất cằm chỉ chỉ cái thân ảnh yểu điệu uyển chuyển đang cầm kịch bản cách đó không xa.
Trần Sâm Lâm quay đầu nhìn sang.
Dao Dao chạy đến rót nước trà, tiện thể vểnh tai nghe hai người nói chuyện. Tần Văn Trọng lườm nguýt cô một cái, nhưng cũng không có đuổi cô đi.
Trần Sâm Lâm trong lòng đầu tiên là giật nảy mình, sau đó thì bỗng hiểu ra, "Ân Thiên Lãng?"
Tần Văn Trọng nâng chén trà cụng nhẹ một cái, "Nảy số nhanh đó! Hay là ông đã sớm biết rồi?"
Trần Sâm Lâm nhấp một hớp phẩm trà, gật đầu, "Trà ngon." Rồi sau đó từ từ kể cho hắn về chuyện sửa kịch bản lúc trước.
Tần Văn Trọng ngây người, "Khó trách".
Dao Dạo một mặt thì hưng phấn như là trúng được độc đắc chạy như bay đến chỗ chị Vân, nhỏ giọng kể cho cô ấy chuyện trọng đại mà mình vừa hóng hớt được.
Trái lại, chị Vân chả kinh ngạc chút nào "Trước đó chị cũng đoán được tám chín phần rồi."
"Hử? Làm sao mà chị có thể đoán được?"
"Buổi sáng hôm nay chị nhìn thấy Ân tổng từ trong phòng Hoa Chiêu đi ra."
"...... " Dao Dao hít vào một ngụm khí lạnh,"Wow quá shock! Cùng nhau trải qua một đêm đẹp! Em thế mà là trợ lý của bà chủ, nước lên thì thuyền lên, như thế có phải là giá trị con người của em cũng phải tăng lên không? "
Chị Vân không chút lưu tình đẩy đầu cô, "Nông cạn!"
Bùi Lị Nhã có một vài cảnh quay nhỏ, Từ Lâm mặt vui mừng tưng bừng đi đến bên cạnh cô, ân cần cầm chiếc quạt điện mini quạt mát giúp cô.
Bùi Lị Nhã liếc nhìn cô một cái, đi thẳng đến chỗ nghỉ ngơi riêng của chính mình, "Có chuyện gì thế?"
Từ Lâm bước nhỏ đi theo ở đằng sau, vui vẻ vô cùng, "Hai ngày này đã có không ít công ty gọi điện thoại cho tôi, muốn hẹn để đàm phán cho vị trí người đại diện cho sản phẩm."
Hai ngày này, đúng là cảm xúc của Bùi Lị Nhã không tốt cho được. Giờ đây nghe được tin tức như thế, khuôn mặt vẫn luôn căng cứng mấy ngày nay không khỏi nở một nụ cười, "Rốt cuộc cũng có một tí tin tức tốt. Xem ra tôi còn phải đi cảm ơn Hoa Chiêu."
Từ Lâm "Xì" một tiếng mỉa mai, "Cảm ơn cô ta làm gì? Đây chính là công lao của em."
Bùi Lị Nhã ngồi trên ghế trúc, vẻ mặt thả lỏng, nghĩ nghĩ rồi nói với Từ Lâm, "Chọn lựa kỹ càng, đừng tìm cho tôi mấy cái sản phẩm không đâu vào với đâu."
"Em cứ yên tâm, những công ty không có chút danh tiếng nào chắc chắn tôi sẽ trực tiếp pass, chỉ chọn những nhãn hiệu sản phẩm lớn. Nếu không như vậy làm sao mà xứng với giá trị bản thân con người của em chứ! "
"Biết vậy là được, tôi chỉ là nhắc nhở cô một chút. So với Kỳ Vệ dù sao nhận vẫn là tốt nhất, tài nguyên của bên đó có hạn."
"Tôi biết rồi, cô cũng đừng quá lo lắng. Hai năm nay Kỳ Vệ phát triển cũng rất mạnh. Mà lại, về sau ở trong công ty, các nghệ sĩ cũng đều phải nghe em nói mà làm thôi."
Bùi Lị Nhã cười lạnh, "Nếu không phải nhìn chúng cái đấy thì tôi thèm chọn nó chắc?"
"Đúng vậy." Từ Lâm che giấu không được đắc ý, "Còn có hai nhà tạp chí muốn phỏng vấn em, nói để em làm gương mặt trang bìa của tháng này. Những nghệ sĩ khác đã lên lịch sẵn trước đó cũng đều phải nhường đường cho em, bị đẩy lùi lại ở phía sau đi."
Nói đến đây, Từ Lâm cười đến đắc ý: "Một trong số đó là Uông Nhã Minh."
Nghe đến đây, Bùi Lĩ Nhã tâm tình đã khoan khoái dễ chịu hơn nhiều, khóe miệng không tự chủ được bắt đầu vểnh lên.
"Cứ theo đà này nhận thêm hai cái hợp đồng làm đại diện phát ngôn, cộng thêm một kịch bản tốt nữa. Như vậy Kỳ Vệ dám không nịnh bợ em sao?"
Nội tâm Bùi Lị Nhã cũng nghĩ như vậy nhưng nét mặt vẫn bình thường: "Đừng cứ Kỳ Vệ Kỳ Vệ mãi, chuyện này còn chưa xác định có thành công không."
"Chuyện này đừng ở trước mặt người khác mà lỡ miệng nói ra."
Từ Lâm vội vàng gật đầu đồng ý.
"Bây giờ dư luận đang có lợi đối với với chúng ta, thủy quân đã có tác dụng. Lúc này trên mạng đều nói Hoa Chiêu là hồ ly tinh, vong ân phụ nghĩa, câu dẫn người yêu của đàn chị đồng nghiệp. Có một đoàn thủy quân chỉ mới đăng lên Weibo đã bùng nổ, để chị tìm cho em xem."
Bùi Nhã Lỵ cười lạnh: "Đáng đời."
Từ Lâm lấy điện thoại di động ra, vẻ mặt đắc ý mà mở xem Weibo. Đột nhiên, sắc mặt cô quái dị, ngẩn người.
"Làm sao vậy?" Đợi vài giây cũng không nghe thấy Từ Lâm trả lời. Bùi Lị Nhã phát hiện cô khác thường, quay đầu nhìn.
【Hoa Chiêu tự nhận mình đã kết hôn】
Không thể nào!
Cô giật lấy điện thoại để nhìn kỹ hơn, nhưng đúng là những lời này, cô hoàn toàn không có nhìn lầm.
Click vào ảnh chụp màn hình phía dưới tiêu đề, là Weibo của Yêu Diễm Minh Châu vừa mới đăng lên hơn 20 phút trước.
Cô tỉ mỉ nhìn kĩ từng chữ một lần nữa.
Cô ta đến cùng là muốn làm gì? Cô ta thực sự công bố chính mình đã kết hôn?
Thật sự đã kết hôn hay là chiêu trò để lăng xê?
Nội tâm cô giật thót kinh động, chẳng lẽ cô ta thật sự đã kết hôn? Làm sao có thể?
Tuổi cô ta vẫn còn trẻ, lại là lứa tuổi tốt nhất để theo đuổi làm diễn viên, có nhan sắc có kĩ sảo diễn, có tài nguyên, làm sao có thể sớm như vậy đã kết hôn!
Dù có cho là sự thật đi nữa thì hiện tại sự nghiệp lúc này của cô ta đang trên đà phát triển vô hạn, phải hận không thể giấu đi cho rồi. Nhưng sao cô ta lại chủ động nói ra? Hơn nữa lại là ngay thời điểm này khi mà còn đang có scandal với Ân Thiên Lãng, cô ta điên rồi à?
Sao?
Chẳng lẽ.....Trừ khi là?
Tâm tình vừa mới tốt lên được một chút của Bùi Lị Nhã đã nhanh chóng bị quét sạch, tim đập thình thịch, cả người đều trở nên khẩn trương.
"Lị Nhã! Lị Nhã?"
Từ Lâm sắc mặt phức tạp đẩy bả vai cô, cô tức khắc phục hồi tinh thần lại.
"Nhanh, đến lượt em rồi! Đạo diễn Trần đang giục!"
Bùi Lị Nhã nhìn phía trước, Hoa Chiêu đã quay xong, tất cả mọi người đều đang nhìn chính mình, phó đạo diễn đang gọi cô.
Cô đờ đẫn mà đi qua.
Đạo diễn hô "diễn"
Khinh Yên và Hồng Anh chầm chậm bước từng bước nhỏ trên con đường hẹp trong từ hoa viên. Hai người đi đến bên cạnh một cây mẫu đơn đỏ âu, Khinh Yên dừng bước, muốn nói rồi lại thôi.
Hồng Anh kéo cánh hoa tươi đẹp đến gần gương mặt nàng, hít sâu một hơi.
Dung nhan mỹ lệ xinh đẹp hoà quyện với sự rực rỡ nở rộ của đóa hoa kia lại càng khiến cho nàng thêm quốc sắc thiên hương. Khinh Yên nhìn chăm chú nàng mà có chút ngẩn người.
Hồng Anh thoáng nhìn qua, cũng không gọi nàng, phối hợp thưởng thức vườn hoa. Khinh Yên tâm huyết dâng trào muốn mời sư nương và nàng cùng đến ngắm hoa. Nhưng nàng chỉ là người trong giang hồ, đối với hoa cũng không có nhiều yêu thích, mà sư nương lại muốn nàng cùng đi. Khinh Yên vừa mới tìm cơ tách sư nương cùng một đám người ra khỏi, cùng vơid nàng một mình đi đến đầu con đường nhỏ này, có lẽ là có lời muốn nói.
Khinh Yên khẽ cắn bờ môi, tựa hồ hạ quyết tâm: "Hồng Anh, lần này ta trở về là vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi ngươi?"
"Vấn đề gì?" Hồng Anh có chút nghiêng đầu.
"Hai năm trước hắn vẫn luôn nghĩ rằng ta đã chết, vậy vì sao khi đó ngươi không đi đến bên cạnh hắn?"
Khinh Yên liếc nhìn nàng một cái, nội tâm có chút chua xót: "Ta có thể cảm giác được hắn đối ngươi cũng không phải là không có tình cảm, chỉ cần ngươi ngầm ra hiệu, hắn có lẽ sẽ..."
Hồng Anh cười cười: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Cho đến bây giờ chúng ta cũng chỉ là tình nghĩa huynh muội, hơn nữa, hắn không xứng với ta."
Khinh Yên kinh ngạc, trong nội tâm cũng có chút cho là không đúng: "Không xứng với ngươi?" Hắn phong lưu phóng khoáng, tuổi trẻ tài cao, mà nàng chỉ là một nữ giang hồ, phiêu bạc bên ngoài, vào Nam ra Bắc, những lời này không khỏi có chút vô lễ.
Hồng Anh nhìn phía xa, thần sắc tự nhiên: "Người yêu ta tự nhiên phải toàn tâm toàn ý đối với ta, mà ta cũng sẽ một lòng một dạ đối với người đó. Trong lòng hắn đã có ngươi, như vậy thì sao có thể xứng đôi với ta?"
Khinh Yên im lặng.
Đạo diễn hô "cut", một lần qua.
Hoa Chiêu lắc nhẹ ống tay áo chuẩn bị rời đi, Bùi Lị Nhã không tự chủ được giữa chặt cánh tay cô. Hoa Chiêu dừng lại, cúi đầu nhìn bàn tay nắm cánh tay mình, cười mỉa mai, nhẹ nâng mí mắt lên.
Bùi Lị Nhã trong lòng run lên, tự giác thả tay, nhẹ giọng nói: "Cho nên, cô cùng hắn...Là toàn tâm toàn ý?"
"Đương nhiên." Hoa Chiêu khẽ hé đôi môi đỏ mọng, "Tôi chỉ nói cho cô biết một lần này, cô muốn xưng bá ngành giải trí thì đó là chuyện của cô. Còn những thứ khác, mặc kệ cô có thật lòng hay là giả ý gì đó thì đều dẹp ra chỗ khác cho tôi."
Khẽ nhếch khoé miệng nhìn cô ta một cái rồi quay người rời đi.
Bùi Lị Nhã đứng nguyên tại chỗ, chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc, không nói ra lời. Thời tiết đang nóng lên, cô ăn mặc đồ hóa trang ba tầng mà vẫn toát mồ hôi lạnh.
...
Buổi tiệc từ thiện tối của các xí nghiệp An Thành vẫn tiến hành đúng giờ. Những người được mời đều là những tai to mặt lớn trong giới kinh doanh, gia thế hiển hách. Những buổi tiệc từ thiện thì tất nhiên không thế thiếu những chuyên gia tin tức truyền thông.
Buổi tiệc năm nay cũng như trước kia. Ánh đèn thủy tinh chói loá chiếu sáng cả căn phòng, những món ăn được bày biện tinh xảo, những quý ông khoác trên mình bộ âu phục thẳng thớm, những vị phu nhân cùng với các tiểu thư sang diện những bộ lễ phục dạ hội rực rỡ.
Đối với một số người mà nói, buổi tiệc này còn là cơ hội để kết thông gia. Lúc ba người cùng nhau đến tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của đông đảo mọi người. Buổi tiệc lần này cơ hồ có chút khác so với những lần trước. Trần tổng cũng như trước lạnh như băng. Giản tổng lại không hề lưu luyến bụi hoa, tùy ý đến gần, lại ngồi an ổn trên ghế salon cùng nhau nói chuyện. Khác biệt lớn nhất là phải nói đến Ân tổng. Ân Thiên Lãng không gần nữ sắc mà gần đây lại lên trang đầu của tin tức giải trí, hai người phụ nữ vì hắn mà tranh giành, việc này đã lan truyền khắp An thành.
Ân Thiên Lãng xem ra đã động phàm tâm(*) rồi, vì vậy đêm nay các vị phu nhân cùng tiểu thư tham gia rõ ràng là nhiều hơn những năm trước. Bao nhiêu truyền thông đều tìm mọi cách để phỏng vấn được nam nhân vật chính này, sẵn tiện đã có ngay cơ hội lần này đây, ngay cả tạp chí tài chính và kinh tế cũng không tránh được một trận bát quái.
Trong bữa tiệc xen kẽ là đấu giá từ thiện, số tiền thu được từ cuộc đấu giá sẽ được quyên góp dưới tên của cá nhân.
Ân Thiên Lãng đấu giá được đôi bông tai lục phỉ thúy đáng mơ ước, bước lên đài tiếp nhận truyền thông chụp ảnh.
Có phóng viên nhân cơ hội liền hỏi: "Xin hỏi Ân tiên sinh vật đấu giá này ngài có ý định tặng cho ai sao?"
Ân Thiên Lãng lạnh nhạt trả lời: "Tất nhiên là người tôi yêu."
Phóng viên xem hắn bề ngoài hình như tâm tình không tệ, đánh bạo hỏi: "Không biết nó phù hợp với Bùi tiểu thư hay là Hoa tiểu thư?"
Dươi khán đài lặng nhắt như tờ, chờ câu trả lời của hắn.
Có một số cô gái bắt đầu cảm thấy bất an.
Ân Thiên Lãng bình tĩnh đứng lại, rất kiên nhẫn trả lời: "Bùi tiểu thư? Tôi không quen."
"Nói cách khác ngài có quen biết với Hoa tiểu thư?"
Ân Thiên Lãng cười cười không nói gì.
Phóng viên có chút khiếp đảm, nhưng vẫn dũng cảm nói ra: "Hoa tiểu thư nửa giờ trước đã lên mạng tuyên bố rằng cô ấy đã kết hôn. Có người trên mạng suy đoán trước kia cô thổ lộ với ngài, có khả năng chỉ là mượn ngài để lăng xê chính mình."
Đại sảnh lập tức hoàn toàn yên tĩnh, bầu không khí hết sức khó xử.
Ngay lúc mọi người tưởng hắn sẽ bước xuống thì Ân Thiên Lãng lại ở trên đài đánh vỡ yên lặng: "Phu nhân tôi nói cái gì thì chính là cái đó."
Nói xong tâm tình vui sướng cầm chiến lợi phẩm đi xuống đài.
_Beta: Tuyệt Vời
Tần Văn Trọng vừa cầm chén trà của mình vừa ngồi vào bên cạnh Trần Sâm Lâm.
Vì vẫn chưa đến giờ quay nên các diễn viên còn đang diễn tập ghép lời thoại với nhau.
Trần Sâm Lâm săm soi chén trà trên tay Tần Văn Trọng, "Bích Loan Xuân?"
"Ồ, mắt tinh ghê? Hàng cất giấu lâu năm của tôi đó! Có muốn nếm thử một chút không? Vừa mới pha."
Trần Sâm Lâm chủ động giơ ra cái chén của chính mình.
Tần Văn Trọng quay đầu há to miệng gào, "Dao Dao, mang cái ấm trà anh vừa mới pha qua đây!"
Hắn nhấp một ngụm trà, ra vẻ sâu xa nói, "Có nhìn thấy tin Weibo mới đây không?"
Trần Sâm Lâm lắc lắc đầu, "Weibo gì cơ? Tôi cũng đâu phải người nhàn rỗi không có việc gì làm như thế."
"Vậy hôm nay ông còn khuyên Bùi Lị Nhã kia làm gì?"
Trần Sâm Lâm trêu đùa hắn, "Người đại diện đúng là người diện, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng."
"Trùng hợp nhìn thấy được. Có điều, theo tôi thấy thì ông khuyên phí công vô ích."
Trần Sâm Lâm khẽ lắc đầu, không nói gì.
Tần Văn Trọng cảm thán, "Haìz, lại còn đúng phải là bà chủ nữa chứ....."
"Bà chủ nào? Ai là bà chủ? Úp úp mở mở thần bí cái gì thế?"
"Ài!" Tần Văn Trọng hất cằm chỉ chỉ cái thân ảnh yểu điệu uyển chuyển đang cầm kịch bản cách đó không xa.
Trần Sâm Lâm quay đầu nhìn sang.
Dao Dao chạy đến rót nước trà, tiện thể vểnh tai nghe hai người nói chuyện. Tần Văn Trọng lườm nguýt cô một cái, nhưng cũng không có đuổi cô đi.
Trần Sâm Lâm trong lòng đầu tiên là giật nảy mình, sau đó thì bỗng hiểu ra, "Ân Thiên Lãng?"
Tần Văn Trọng nâng chén trà cụng nhẹ một cái, "Nảy số nhanh đó! Hay là ông đã sớm biết rồi?"
Trần Sâm Lâm nhấp một hớp phẩm trà, gật đầu, "Trà ngon." Rồi sau đó từ từ kể cho hắn về chuyện sửa kịch bản lúc trước.
Tần Văn Trọng ngây người, "Khó trách".
Dao Dạo một mặt thì hưng phấn như là trúng được độc đắc chạy như bay đến chỗ chị Vân, nhỏ giọng kể cho cô ấy chuyện trọng đại mà mình vừa hóng hớt được.
Trái lại, chị Vân chả kinh ngạc chút nào "Trước đó chị cũng đoán được tám chín phần rồi."
"Hử? Làm sao mà chị có thể đoán được?"
"Buổi sáng hôm nay chị nhìn thấy Ân tổng từ trong phòng Hoa Chiêu đi ra."
"...... " Dao Dao hít vào một ngụm khí lạnh,"Wow quá shock! Cùng nhau trải qua một đêm đẹp! Em thế mà là trợ lý của bà chủ, nước lên thì thuyền lên, như thế có phải là giá trị con người của em cũng phải tăng lên không? "
Chị Vân không chút lưu tình đẩy đầu cô, "Nông cạn!"
Bùi Lị Nhã có một vài cảnh quay nhỏ, Từ Lâm mặt vui mừng tưng bừng đi đến bên cạnh cô, ân cần cầm chiếc quạt điện mini quạt mát giúp cô.
Bùi Lị Nhã liếc nhìn cô một cái, đi thẳng đến chỗ nghỉ ngơi riêng của chính mình, "Có chuyện gì thế?"
Từ Lâm bước nhỏ đi theo ở đằng sau, vui vẻ vô cùng, "Hai ngày này đã có không ít công ty gọi điện thoại cho tôi, muốn hẹn để đàm phán cho vị trí người đại diện cho sản phẩm."
Hai ngày này, đúng là cảm xúc của Bùi Lị Nhã không tốt cho được. Giờ đây nghe được tin tức như thế, khuôn mặt vẫn luôn căng cứng mấy ngày nay không khỏi nở một nụ cười, "Rốt cuộc cũng có một tí tin tức tốt. Xem ra tôi còn phải đi cảm ơn Hoa Chiêu."
Từ Lâm "Xì" một tiếng mỉa mai, "Cảm ơn cô ta làm gì? Đây chính là công lao của em."
Bùi Lị Nhã ngồi trên ghế trúc, vẻ mặt thả lỏng, nghĩ nghĩ rồi nói với Từ Lâm, "Chọn lựa kỹ càng, đừng tìm cho tôi mấy cái sản phẩm không đâu vào với đâu."
"Em cứ yên tâm, những công ty không có chút danh tiếng nào chắc chắn tôi sẽ trực tiếp pass, chỉ chọn những nhãn hiệu sản phẩm lớn. Nếu không như vậy làm sao mà xứng với giá trị bản thân con người của em chứ! "
"Biết vậy là được, tôi chỉ là nhắc nhở cô một chút. So với Kỳ Vệ dù sao nhận vẫn là tốt nhất, tài nguyên của bên đó có hạn."
"Tôi biết rồi, cô cũng đừng quá lo lắng. Hai năm nay Kỳ Vệ phát triển cũng rất mạnh. Mà lại, về sau ở trong công ty, các nghệ sĩ cũng đều phải nghe em nói mà làm thôi."
Bùi Lị Nhã cười lạnh, "Nếu không phải nhìn chúng cái đấy thì tôi thèm chọn nó chắc?"
"Đúng vậy." Từ Lâm che giấu không được đắc ý, "Còn có hai nhà tạp chí muốn phỏng vấn em, nói để em làm gương mặt trang bìa của tháng này. Những nghệ sĩ khác đã lên lịch sẵn trước đó cũng đều phải nhường đường cho em, bị đẩy lùi lại ở phía sau đi."
Nói đến đây, Từ Lâm cười đến đắc ý: "Một trong số đó là Uông Nhã Minh."
Nghe đến đây, Bùi Lĩ Nhã tâm tình đã khoan khoái dễ chịu hơn nhiều, khóe miệng không tự chủ được bắt đầu vểnh lên.
"Cứ theo đà này nhận thêm hai cái hợp đồng làm đại diện phát ngôn, cộng thêm một kịch bản tốt nữa. Như vậy Kỳ Vệ dám không nịnh bợ em sao?"
Nội tâm Bùi Lị Nhã cũng nghĩ như vậy nhưng nét mặt vẫn bình thường: "Đừng cứ Kỳ Vệ Kỳ Vệ mãi, chuyện này còn chưa xác định có thành công không."
"Chuyện này đừng ở trước mặt người khác mà lỡ miệng nói ra."
Từ Lâm vội vàng gật đầu đồng ý.
"Bây giờ dư luận đang có lợi đối với với chúng ta, thủy quân đã có tác dụng. Lúc này trên mạng đều nói Hoa Chiêu là hồ ly tinh, vong ân phụ nghĩa, câu dẫn người yêu của đàn chị đồng nghiệp. Có một đoàn thủy quân chỉ mới đăng lên Weibo đã bùng nổ, để chị tìm cho em xem."
Bùi Nhã Lỵ cười lạnh: "Đáng đời."
Từ Lâm lấy điện thoại di động ra, vẻ mặt đắc ý mà mở xem Weibo. Đột nhiên, sắc mặt cô quái dị, ngẩn người.
"Làm sao vậy?" Đợi vài giây cũng không nghe thấy Từ Lâm trả lời. Bùi Lị Nhã phát hiện cô khác thường, quay đầu nhìn.
【Hoa Chiêu tự nhận mình đã kết hôn】
Không thể nào!
Cô giật lấy điện thoại để nhìn kỹ hơn, nhưng đúng là những lời này, cô hoàn toàn không có nhìn lầm.
Click vào ảnh chụp màn hình phía dưới tiêu đề, là Weibo của Yêu Diễm Minh Châu vừa mới đăng lên hơn 20 phút trước.
Cô tỉ mỉ nhìn kĩ từng chữ một lần nữa.
Cô ta đến cùng là muốn làm gì? Cô ta thực sự công bố chính mình đã kết hôn?
Thật sự đã kết hôn hay là chiêu trò để lăng xê?
Nội tâm cô giật thót kinh động, chẳng lẽ cô ta thật sự đã kết hôn? Làm sao có thể?
Tuổi cô ta vẫn còn trẻ, lại là lứa tuổi tốt nhất để theo đuổi làm diễn viên, có nhan sắc có kĩ sảo diễn, có tài nguyên, làm sao có thể sớm như vậy đã kết hôn!
Dù có cho là sự thật đi nữa thì hiện tại sự nghiệp lúc này của cô ta đang trên đà phát triển vô hạn, phải hận không thể giấu đi cho rồi. Nhưng sao cô ta lại chủ động nói ra? Hơn nữa lại là ngay thời điểm này khi mà còn đang có scandal với Ân Thiên Lãng, cô ta điên rồi à?
Sao?
Chẳng lẽ.....Trừ khi là?
Tâm tình vừa mới tốt lên được một chút của Bùi Lị Nhã đã nhanh chóng bị quét sạch, tim đập thình thịch, cả người đều trở nên khẩn trương.
"Lị Nhã! Lị Nhã?"
Từ Lâm sắc mặt phức tạp đẩy bả vai cô, cô tức khắc phục hồi tinh thần lại.
"Nhanh, đến lượt em rồi! Đạo diễn Trần đang giục!"
Bùi Lị Nhã nhìn phía trước, Hoa Chiêu đã quay xong, tất cả mọi người đều đang nhìn chính mình, phó đạo diễn đang gọi cô.
Cô đờ đẫn mà đi qua.
Đạo diễn hô "diễn"
Khinh Yên và Hồng Anh chầm chậm bước từng bước nhỏ trên con đường hẹp trong từ hoa viên. Hai người đi đến bên cạnh một cây mẫu đơn đỏ âu, Khinh Yên dừng bước, muốn nói rồi lại thôi.
Hồng Anh kéo cánh hoa tươi đẹp đến gần gương mặt nàng, hít sâu một hơi.
Dung nhan mỹ lệ xinh đẹp hoà quyện với sự rực rỡ nở rộ của đóa hoa kia lại càng khiến cho nàng thêm quốc sắc thiên hương. Khinh Yên nhìn chăm chú nàng mà có chút ngẩn người.
Hồng Anh thoáng nhìn qua, cũng không gọi nàng, phối hợp thưởng thức vườn hoa. Khinh Yên tâm huyết dâng trào muốn mời sư nương và nàng cùng đến ngắm hoa. Nhưng nàng chỉ là người trong giang hồ, đối với hoa cũng không có nhiều yêu thích, mà sư nương lại muốn nàng cùng đi. Khinh Yên vừa mới tìm cơ tách sư nương cùng một đám người ra khỏi, cùng vơid nàng một mình đi đến đầu con đường nhỏ này, có lẽ là có lời muốn nói.
Khinh Yên khẽ cắn bờ môi, tựa hồ hạ quyết tâm: "Hồng Anh, lần này ta trở về là vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi ngươi?"
"Vấn đề gì?" Hồng Anh có chút nghiêng đầu.
"Hai năm trước hắn vẫn luôn nghĩ rằng ta đã chết, vậy vì sao khi đó ngươi không đi đến bên cạnh hắn?"
Khinh Yên liếc nhìn nàng một cái, nội tâm có chút chua xót: "Ta có thể cảm giác được hắn đối ngươi cũng không phải là không có tình cảm, chỉ cần ngươi ngầm ra hiệu, hắn có lẽ sẽ..."
Hồng Anh cười cười: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Cho đến bây giờ chúng ta cũng chỉ là tình nghĩa huynh muội, hơn nữa, hắn không xứng với ta."
Khinh Yên kinh ngạc, trong nội tâm cũng có chút cho là không đúng: "Không xứng với ngươi?" Hắn phong lưu phóng khoáng, tuổi trẻ tài cao, mà nàng chỉ là một nữ giang hồ, phiêu bạc bên ngoài, vào Nam ra Bắc, những lời này không khỏi có chút vô lễ.
Hồng Anh nhìn phía xa, thần sắc tự nhiên: "Người yêu ta tự nhiên phải toàn tâm toàn ý đối với ta, mà ta cũng sẽ một lòng một dạ đối với người đó. Trong lòng hắn đã có ngươi, như vậy thì sao có thể xứng đôi với ta?"
Khinh Yên im lặng.
Đạo diễn hô "cut", một lần qua.
Hoa Chiêu lắc nhẹ ống tay áo chuẩn bị rời đi, Bùi Lị Nhã không tự chủ được giữa chặt cánh tay cô. Hoa Chiêu dừng lại, cúi đầu nhìn bàn tay nắm cánh tay mình, cười mỉa mai, nhẹ nâng mí mắt lên.
Bùi Lị Nhã trong lòng run lên, tự giác thả tay, nhẹ giọng nói: "Cho nên, cô cùng hắn...Là toàn tâm toàn ý?"
"Đương nhiên." Hoa Chiêu khẽ hé đôi môi đỏ mọng, "Tôi chỉ nói cho cô biết một lần này, cô muốn xưng bá ngành giải trí thì đó là chuyện của cô. Còn những thứ khác, mặc kệ cô có thật lòng hay là giả ý gì đó thì đều dẹp ra chỗ khác cho tôi."
Khẽ nhếch khoé miệng nhìn cô ta một cái rồi quay người rời đi.
Bùi Lị Nhã đứng nguyên tại chỗ, chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc, không nói ra lời. Thời tiết đang nóng lên, cô ăn mặc đồ hóa trang ba tầng mà vẫn toát mồ hôi lạnh.
...
Buổi tiệc từ thiện tối của các xí nghiệp An Thành vẫn tiến hành đúng giờ. Những người được mời đều là những tai to mặt lớn trong giới kinh doanh, gia thế hiển hách. Những buổi tiệc từ thiện thì tất nhiên không thế thiếu những chuyên gia tin tức truyền thông.
Buổi tiệc năm nay cũng như trước kia. Ánh đèn thủy tinh chói loá chiếu sáng cả căn phòng, những món ăn được bày biện tinh xảo, những quý ông khoác trên mình bộ âu phục thẳng thớm, những vị phu nhân cùng với các tiểu thư sang diện những bộ lễ phục dạ hội rực rỡ.
Đối với một số người mà nói, buổi tiệc này còn là cơ hội để kết thông gia. Lúc ba người cùng nhau đến tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của đông đảo mọi người. Buổi tiệc lần này cơ hồ có chút khác so với những lần trước. Trần tổng cũng như trước lạnh như băng. Giản tổng lại không hề lưu luyến bụi hoa, tùy ý đến gần, lại ngồi an ổn trên ghế salon cùng nhau nói chuyện. Khác biệt lớn nhất là phải nói đến Ân tổng. Ân Thiên Lãng không gần nữ sắc mà gần đây lại lên trang đầu của tin tức giải trí, hai người phụ nữ vì hắn mà tranh giành, việc này đã lan truyền khắp An thành.
Ân Thiên Lãng xem ra đã động phàm tâm(*) rồi, vì vậy đêm nay các vị phu nhân cùng tiểu thư tham gia rõ ràng là nhiều hơn những năm trước. Bao nhiêu truyền thông đều tìm mọi cách để phỏng vấn được nam nhân vật chính này, sẵn tiện đã có ngay cơ hội lần này đây, ngay cả tạp chí tài chính và kinh tế cũng không tránh được một trận bát quái.
Trong bữa tiệc xen kẽ là đấu giá từ thiện, số tiền thu được từ cuộc đấu giá sẽ được quyên góp dưới tên của cá nhân.
Ân Thiên Lãng đấu giá được đôi bông tai lục phỉ thúy đáng mơ ước, bước lên đài tiếp nhận truyền thông chụp ảnh.
Có phóng viên nhân cơ hội liền hỏi: "Xin hỏi Ân tiên sinh vật đấu giá này ngài có ý định tặng cho ai sao?"
Ân Thiên Lãng lạnh nhạt trả lời: "Tất nhiên là người tôi yêu."
Phóng viên xem hắn bề ngoài hình như tâm tình không tệ, đánh bạo hỏi: "Không biết nó phù hợp với Bùi tiểu thư hay là Hoa tiểu thư?"
Dươi khán đài lặng nhắt như tờ, chờ câu trả lời của hắn.
Có một số cô gái bắt đầu cảm thấy bất an.
Ân Thiên Lãng bình tĩnh đứng lại, rất kiên nhẫn trả lời: "Bùi tiểu thư? Tôi không quen."
"Nói cách khác ngài có quen biết với Hoa tiểu thư?"
Ân Thiên Lãng cười cười không nói gì.
Phóng viên có chút khiếp đảm, nhưng vẫn dũng cảm nói ra: "Hoa tiểu thư nửa giờ trước đã lên mạng tuyên bố rằng cô ấy đã kết hôn. Có người trên mạng suy đoán trước kia cô thổ lộ với ngài, có khả năng chỉ là mượn ngài để lăng xê chính mình."
Đại sảnh lập tức hoàn toàn yên tĩnh, bầu không khí hết sức khó xử.
Ngay lúc mọi người tưởng hắn sẽ bước xuống thì Ân Thiên Lãng lại ở trên đài đánh vỡ yên lặng: "Phu nhân tôi nói cái gì thì chính là cái đó."
Nói xong tâm tình vui sướng cầm chiến lợi phẩm đi xuống đài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook