Nữ Vương Đại Nhân
-
Chương 20
Beta: phongly1212
Ngày hôm sau.
Vừa mới 7 giờ sáng, Hoa Chiêu đã bị người nào đó kéo dậy bắt rời giường. Trên người cô vẫn còn đang mặc váy ngủ, quần áo cũng chẳng kịp thay, đã bị hắn bế đến ngồi vào bàn ăn.
"Buồn ngủ lắm hả?"
"Anh nói xem?" Hoa Chiêu híp mắt, tức giận mà trừng mắt với hắn.
Hắn thì thần thanh khí sảng, áo mũ chỉnh tề ngồi ở chỗ này. Đâu có như đêm qua, cứ giống như lên cơn điên vậy, cô cực kì hoài nghi hắn đây là muốn trừng phạt hoặc là trả thù cô, mà chính bản thân mình cũng có chút chột dạ nên chẳng dám phản kháng lại hắn.
Ân Thiên Lãng rót một ly sữa bò đặt đến trước mặt Hoa Chiêu, "Ăn no rồi thì em có thể đi ngủ tiếp."
"Anh đang nuôi heo sao?"
Ân Thiên Lãng nghĩ thầm, trong nhà có nuôi một con heo ngoan ngoãn giống như thú cưng thì tốt rồi, đằng này lại là một con heo không nghe lời, vô pháp vô thiên, cô chính là một tiểu lợn rừng thì có.
Dường như nhớ đến mục đích mà hắn kéo cô dậy, hắn nghiêm mặt lại, "Âm Âm."
Hoa Chiêu ngẩng đầu nhìn hắn.
"Buổi tối ngày hôm qua, em không muốn giải thích gì với anh sao?"
"Giải thích gì cơ?" Hoa Chiêu giả bộ hồ đồ.
Ân Thiên Lãng buông đôi đũa, "Em có biết rằng anh rất tức giận không?"
Biết.
Lúc hôm qua khi hắn vừa trở về, đúng là hắn có chút tức giận, nhân lúc hắn chưa có thật sự tức giận, cô đành phải thực hiện kế mỹ nhân hiến thân để nhiễu loạn tâm trí của hắn, cô còn đang cảm thấy kì lạ rằng lần này thật là dễ dàng lừa gạt hắn, hoá ra là hắn đợi vào lúc sáng sớm hôm nay mà bắt đầu thẩm vấn cô.
"Nếu như ngày hôm qua anh không có ở chỗ đấy, vậy em định làm ra sao? Chọn bừa một người sao?"
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt hắn không khỏi càng thêm âm trầm.
"Vậy diễn kịch thật tốt là được rồi mà." Hoa Chiêu lén lút nhìn biểu tình của hắn.
"Hoa Âm Âm!" Trong lòng Ân Thiên Lãng bừng bừng nổi giận, hai mắt nhìn chằm chằm cô, cô đúng là cái gì cũng có thể làm được.
"Vậy thì có thể làm gì được chứ? Em không thể mất mặt mà nhận thua một tiểu tam ở trước mặt nhiều người như vậy được! Anh biết em hận nhất là chuyện gì chứ?"
Hoa Chiêu cũng bùng phát, quay đầu sang một bên, đôi mắt rưng rưng đong đầy nước mắt.
Đôi tay ôm lấy cánh tay, ban nãy cử động còn không quên kéo kéo xuống cổ áo vờ như là sơ ý, cổ áo theo đó trễ xuống, liền lộ ra một mảnh bờ vai ngọc ngà.
Ân Thiên Lãng tức giận đến bật cười, trong đầu ầm ầm nổ vang, trong lòng thì lại mềm nhũn.
Biết rõ rằng là cô đang cố ý muốn hắn dời đi tầm mắt, bày ra cái bộ dáng mỹ nhân khổ nhục kế, nhưng cũng đúng là hắn không chịu nổi khi nhìn thấy cô khóc, hắn có thể làm sao bây giờ?
Giọng nói mềm mỏng hơn chút, "Tiểu tam nào?"
Hoa Chiêu không nói lời nào.
Hắn nhẫn lại tính khí, dỗ dành cô, "Được rồi, ngoan, nói cho anh."
"Chính là cô đồng nghiệp ngoại tình với tổng giám phân bộ, còn muốn đá văng người vợ cùng đứa con, giống mấy cái cốt truyện cẩu huyết." Ừm, chuyển biến này khá tốt, cũng không tệ, Hoa Chiêu tự giác mà ngồi xuống.
"Việc này em nói cho Giản Dị là được."
"Em biết rồi."
Biết tính của cô là kiểu ăn mềm không ăn cứng, hắn nhẹ nhàng nói, "Chuyện buổi tối ngày hôm qua tuyệt đối không có lần sau. Có thể chơi đùa, nhưng không được vượt quá giới hạn."
Cũng không biết cô có nghe vào hay không nữa, "Công ty này chính là của em, em nhìn ai không thuận mắt thì cứ đuổi, không cần phải cùng mấy người đó so đo."
"Ừ."
Hoa Chiêu dịu ngoan mà ăn cháo, che khuất đi nụ cười đắc ý vì đã lừa gạt được hắn.
Ân Thiên Lãng nhìn cô, làm gì còn nước mắt đâu! Bờ vai trắng trẻo vẫn cứ lộ ra rồi bắt đầu ăn uống thả cửa.
Đúng là đánh không được, mắng không được, hơi một chút là lại nhăn nhăn cái mặt.
Nếu chỉ cùng hắn lớn tiếng cãi lại thì cũng thôi đi, đằng này cô còn có thể tuỳ lúc tuỳ chỗ nặn ra nước mắt, trong mắt chứa đầy hơi nước, rồi lại quật cường không cho nước mắt rơi xuống, đôi mắt rưng rưng đầy bi thương, quả thật là đánh vào lòng hắn mà.
Cô chính là đã ăn sạch hắn rồi, điểm yếu của hắn chính là cô.
Trách ai được? Còn không phải là do hắn chiều hư!
Hắn bất đắc dĩ mà thở dài, "Có muốn cùng anh đi đến công ty không?"
Hoa Chiêu múc một thìa cháo, nghe được hắn hỏi, hơi hơi nghiêng đầu nháy nháy đôi mắt xinh đẹp với hắn, "Có lẽ bây giờ em đã thành người phụ nữ tâm cơ có ý đồ dụ dỗ ông chủ để một bước lên trời, đúng là không thể để mọi người thất vọng được."
"Được rồi, tuỳ em. Bánh bao hôm nay không tệ, ăn một cái đi."
Hắn gắp một miếng bánh bao nóng hổi, đặt vào chiếc đĩa ở trước mặt cô, "Cẩn thận nóng."
Bánh bao nhỏ xinh xinh đúng thật là rất mê người, cô cẩn thận cắn một miếng, nước nhân bên trong liền ứa mà trào ra, mỹ vị vô cùng.
"Ăn ngon không?" Ân Thiên Lãng nhìn nhìn vẻ mặt vô cùng thoả mãn của cô, chút tức giận vẫn còn sót lại trong lòng rất nhanh đã biến mất không còn, so đo cùng cô làm cái gì, tất cả đều do lỗi của tên Giản Dị kia, ngày hôm qua hắn đã nói là phải trông chừng cô rồi mà.
Hoa Chiêu gật đầu, bỗng nhiên giống như nhớ đến cô bé đáng yêu kia, "Anh có biết người bạn gái mới của Giản Dị không?"
Ân Thiên Lãng lau lau vệt nước trên miệng giúp cô, "Anh đã gọi điện thoại cho bố Giản Dị, nhấn mạnh rằng cần phải chú ý đến chuyện đại sự của hắn."
Hoa Chiêu liếm liếm cánh môi, "Rồi sau đó?"
"Ba của hắn cực kì đồng ý với ý kiến của anh, cho rằng không thể để hắn tiếp tục tuỳ ý làm bậy làm bạ nữa, quyết định ép duyên hắn."
"Cho nên?"
"Ba của hắn bỗng nhiên nhớ đến hai mươi năm trước còn đã từng định hôn cho hắn."
"Là Xuân Lệ sao?"
"Anh cũng không có biết tên là gì, chỉ biết là họ Xuân, nghe nói năm đó đã cứu mạng ba của hắn."
"Vậy nếu như cả hai bọn họ đều không chịu, nhìn nhau không thuận mắt thì sao, chẳng lẽ lại bắt ép bọn họ?"
"Ừm, đó là chuyện của nhà bọn họ."
Hoa Chiêu vô ngữ, đúng là gán ghép lung tung.
May là nhìn thái độ của Giản Dị như vậy xem ra cũng không có bài xích Xuân Lệ, mà Xuân Lệ đối với Giản Dị cũng có chút thích.
Nhìn đồng hồ, ừm, thời gian không sai biệt lắm, sáng nay còn có một cuộc họp.
Ân Thiên Lãng lau miệng xong liền đứng dậy.
"Nè!" Hoa Chiêu bưng ly sữa bò đang đặt ở trước mặt mình lên đưa cho hắn, cô vẫn luôn luôn không thể nào thích nổi cái này.
Hắn nhận lấy từ tay cô, ngửa đầu uống một nửa ly, sau đó lại đem trả lại cho cô, xoa xoa vành tai cô nói, "Uống đi."
Còn một nửa miễn cưỡng có thể chấp nhận được, lúc này không nên lại đòi hỏi, Hoa Chiêu đành phải cau mày há miệng mà nuốt xuống đống sữa bò này.
Ân Thiên Lãng khoác lên mình chiếc áo vest, thật vừa lòng mà nhìn cô đã uống hết, khom lưng xuống, mặt tiến gần đến trước mặt cô, "Hôn anh một cái."
Cô cũng không lau miệng, cứ như vậy ôm lấy cổ hắn mà áp môi lên đôi môi hắn, ngậm lấy cánh môi hắn.
Hắn cười nhạo một cái, rồi vươn ra đầu lưỡi khẽ liếm lấy môi cô, tinh khiết mà thơm ngọt, cũng thật giống như cô vậy.
Cô chủ động tiễn hắn ra đến cửa.
Một lần nữa lại ngồi vào bàn ăn, cô nhóp nhép nhóp nhép ăn đến thật no, sau đó ôm lấy cái bụng no căng của mình rồi nằm trở lại trên giường, ngủ bù một chút.
Mãi cho đến tận lúc 10 giờ 30, cô mới chậm rì rì mà rời giường đi rửa mặt.
Vừa đi đến trước cửa, Hoa Chiêu bỗng nhận được một cuộc gọi.
"Luật sư Triệu?"
"Ông đi đến quê quán của hắn rồi sao?"
"Ông chắc chắn chứ?"
"Được, tôi biết rồi. Chuyện tiếp theo ông cứ theo đó mà làm, tôi chỉ cần thu được một kết quả, là khiến cho hắn không có gì mà bị đá ra khỏi nhà."
Cúp điện thoại, chú Trương liền đưa cô đến Thượng Thừa.
Cô bây giờ hoàn toàn trở thành người tâm phúc của Thượng Thừa, hơn nữa chỉ ngắn ngủn một khoảng thời gian, ấy thế nhưng tin đồn về cô đã loan truyền đến khắp các bộ phận rồi, từ tầng 1 cho đến tầng 23, mặc dù có rất nhiều người còn chưa có gặp qua cô nhưng danh tiếng của cô cũng đã vang vọng khắp Thượng Thừa.
Tất cả mọi người còn đang chờ xem diễn biến câu chuyện kế tiếp, nhìn xem cô đây có thể hay không thành công tiến một bước lên trời.
Vừa vào văn phòng mà ngồi xuống, Thôi Diệp đã quay đầu lại, khuôn mặt còn trang điểm nữa.
Nha, hôm nay tiểu nha đầu này makeup nha. Hoa Chiêu cười thầm, yêu đương đúng thật là khiến cho người ta xuân tâm nhộn nhạo.
"Chị Hoa Chiêu, sau đó Ân tổng có biểu hiện gì không?"
"Biểu hiện gì?"
"Chính là......Nói chuyện yêu yêu đương đương ấy?"
Hoa Chiêu gảy gảy ngọn tóc, thở dài, "Vậy thì có lẽ phải khiến cho em thất vọng rồi, tối hôm qua có Giản Dị ở đó, Ân tổng chỉ là không để cho chị mất mặt thôi, dù như thế nào thì chị cũng là em gái của Giản Dị, trước kia cũng đã từng gặp qua hai lần."
"Ô.......Chỉ như vậy thôi sao?"
"Không thì sao, em cho rằng như nào?"
"Em còn tưởng rằng Ân nam thần rốt cuộc cũng muốn hạ phàm trần, thật ra nếu hắn cùng chị hẹn hò, em còn có thể thể tiếp thu, nhìn hai người thật là đã mắt." Thôi Diệp bày ra cái vẻ mặt tiếc hận.
Hoa Chiêu lúc nói chuyện thanh âm cũng không nhỏ, huống hồ lúc này, không biết có bao nhiêu đôi mắt còn đang nhìn cô chằm chằm nữa, lời nói giống như mọc được đôi cánh vậy, truyền đi khắp nơi, một chữ cũng không thiếu.
Mấy ngày sau đó liền gió yên sóng lặng, hoàn toàn không có chuyện sau đó, không có bất kì tiến triển mới nào, có người thì cảm thấy thật đáng tiếc, mà cũng có người mấy ngày nay vẫn luôn nóng lòng, bây giờ rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bùi Lị Nhã chính là loại người phía sau, phim mới của cô vừa đóng máy, cô đã thật nhanh từ nơi khác mà chạy về tới, một mạch chạy đến văn phòng tầng 14, sau đó liền nghe được mọi người đang bàn tán chuyện của mấy ngày hôm trước ở Yến Xào.
Thật không nghĩ đến, cô ta thế nhưng lại là em gái của Giản Dị.
Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, hẳn là sớm muộn cũng sẽ tìm lấy một người, vậy mà không biết đến hoá ra dã tâm của cô ta cũng thật là lớn, mục tiêu vậy mà lại là Ân Thiên Lãng.
Cũng phải thôi, hai nhà Ân Thiên Lãng và Giản Dị đã có giao tình với nhau từ đời trước, nên hắn mới cho cô ta mặt mũi, không làm cho cô ta phải mất mặt ở trước mặt mọi người.
Tuy rằng như vậy, nhưng cô bây giờ càng quan tâm hơn cả đó là người đàn ông kia rốt cuộc thích kiểu phụ nữ như thế nào? Ngay cả một khuôn mặt xinh đẹp xuất sắc đến như vậy mà hắn còn không động tâm. Tuy nói rằng hắn và cô ở cùng một công ty, nhưng để gặp mặt hắn đều thật khó khăn.
Mấy ngày nay Hoa Chiêu cũng thật không có nhàn rỗi.
Buổi chiều ngày hôm trước, ở phòng tập của Hiểu Duy, ngay lúc cô chuẩn bị ra về thì lại gặp mặt Đổng Vãn Lộ vừa mới đến.
Đổng Vãn Lộ thế mà còn có thể chủ động chào hỏi cô, ngữ khí thật khách khí, không thể không làm Hoa Chiêu phải bội phục.
Hoa Chiêu cảm thán từ tận đáy lòng, "Tiểu tam đúng là một chức nghiệp khó làm, vừa phải có một khuôn mặt đẹp, lại còn vừa phải có kỹ thuật diễn thành thạo, tố chất tâm lí còn phải luôn mạnh mẽ, bất khuất kiên cường, đúng là không phải người bình thường có thể làm được."
Trong lòng Đổng Vãn Lộ bực mình cực kì, nhưng lại không dám phản bác lại lời nói của Hoa Chiêu, chỉ dám nói ra một câu, "Tôi sao có thể là tiểu tam được, giám đốc Vương đã sớm ly hôn rồi."
"Thật thế sao? Cô tin lời nói của hắn như vậy? Bảo sao cô vẫn luôn bị hắn chơi đùa cho chạy quay vòng vòng." Hoa Chiêu cười nhạo.
"Cô nói thế là có ý gì?"
"Uổng cho cô vẫn cứ tự cho mình là thông minh, giờ có khi cô cũng đã bị thoái vị vì tiểu tứ rồi cũng nên! Tuy nhiên, có lẽ trong khoảng hai ngày này hắn ta sẽ rất bận rộn, chắc là không có tâm trạng mà đi tìm tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ đâu."
Nói xong, Hoa Chuêu bĩu môi khinh thường, rồi sau đó xua xua tay với Hiểu Duy vẫn còn đang đứng một bên mà xem kịch, quay người đi thẳng.
Đổng Vãn Lộ đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng rối như tơ vò, chẳng lẽ Vương Vũ vẫn luôn lừa cô sao?
Ngày hôm qua hắn xin nghỉ nói là muốn về quê thăm con của hắn, những những lời Hoa Chiêu nói vừa nãy ý là hắn căn bản không hề có ly hôn ư? Còn nữa tại sao cô ta lại biết được hắn có tiểu tứ? Mấy ngày nay cô còn vẫn luôn lén lút tìm dấu vết để lại hay không để bắt lấy người phụ nữ kia.
...
Sau đó.
Hoa Chiêu trở về khu biệt thự Vị Ương, trên con đường nhỏ đi về nhà, bỗng gặp được một vị khách không mời mà đến.
Tô Ngọc Liên.
Hoa Chiêu không thể không cảm thán, hôm nay là cái ngày gì nha, ngày đánh tiểu tam?
Dường như có vẻ Tô Ngọc Liên đã chờ ở đây rất lâu rồi, thím Trương cũng không hề mở cửa cho bà ta vào.
Dù đã ngoài 50 tuổi, nhưng người phụ nữ này vẫn như cũ chăm sóc bản thân mình thật tốt, hơn nữa nếu chỉ nhìn vẻ bên ngoài thì bà ta dường như là một người vợ ngoan ngoãn hiền lành tốt tính, thật đúng chuẩn hình tượng của một người phụ nữ.
"Tiểu Chiêu......Âm Âm."
Hoa Chiêu không thèm quan tâm đến bà ta, đi thẳng về phía cửa nhà.
Tô Ngọc Liên đi theo ở phia sau, "Âm Âm, dì có mấy câu muốn nói với con."
Bước chân của Hoa Chiêu cũng không hề dừng lại, Tô Ngọc Liên đuổi theo ôm lấy cánh tay cô, "Âm Âm, thật xin lỗi, năm đó đều là dì sai!"
Hoa Chiêu ném ra tay bà ta, khinh thường mà nhìn qua.
"Làm sao tất cả đều là do bà sai được? Ít nhất một nửa trong đó cũng là do một người khác đi?"
"Đúng, đúng, đúng vậy, đều là cho chúng ta sai, chuyện này không hề có liên quan đến Tiểu Vân. Xin con hãy giơ cao đánh khẽ mà buông tha cho Tiểu Vân đi!"
"Ha, cô ta làm sao thế?"
"Quý Phong muốn chia tay với con bé, con bé không chịu, mỗi ngày đều đi tìm hắn, khóc lóc cầu xin hắn, con thấy con bé đáng thương mà tha cho con bé đi! Con bé nó tốt xấu gì cũng là có cùng huyết thống với con, là em gái của con!"
Quan hệ huyết thống? Có đôi lúc, nó giống như một thứ đồ vật rẻ mạt nhất trên đời.
Hoa Chiêu cười lạnh, "Vậy bà đáng ra là phải đi cầu xin Quý Phong chứ, tìm tôi làm cái gì?"
"Là Thượng Thừa gây áp lực cho Quý gia, chặt đứt nguồn tiêu thụ của công ty Quý gia. Cha mẹ Quý Phong không cho phép hắn cùng Tiểu Vân tiếp tục ở bên nhau. Cầu xin con hãy làm Ân Thiên Lãng bỏ qua cho Quý gia đi! Tiểu Vân đã sớm chuẩn bị thật tốt để được gả cho Quý Phong rồi."
Thiên Lãng cũng không có nói cho cô về chuyện này, tuy nhiên, làm đẹp lắm.
Hoa Chiêu cảm thấy buồn cười, "Bà lấy đâu ra tự tin mà cho rằng tôi sẽ giúp bà vậy? Bà biết đấy, tôi là người thù rất dai."
Tô Ngọc Liên chảy nước mắt, cắn răng một cái, bùm một tiếng, quỳ rạp xuống đất.
Hoa Chiêu lạnh lùng nhìn xuống, "Tôi phát hiện ra rằng hình như bà cũng không hề hiểu tôi lắm. Tôi cùng với mẹ mình hoàn toàn không giống nhau, đối với người đã cướp đi đồ vật của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không mềm lòng."
Nói xong, xoay người vào nhà.
~~~~~~~~~~~~~
Buổi trưa tốt lành ~ Hôm nay up bài muộn (●"ω`●)
Bạn beta của team mình là 096875 bỗng lâm bệnh, thế nên là mình phải chạy đi túm lấy má phongly1212 này bắt làm nhân công (//∇//)
Là vầy đó, nên chị chậm lịch đăng một chút ^^
Mọi người tốt bụng nhớ cmt khen bạn beta một cái kẻo bạn ấy chạy lấy người, mấy bữa nữa mình lại k có beta mà up bài mất (="∀`)
Cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ team
ヾ(@⌒ー⌒@)ノ yêu yêu đát ~
Ngày hôm sau.
Vừa mới 7 giờ sáng, Hoa Chiêu đã bị người nào đó kéo dậy bắt rời giường. Trên người cô vẫn còn đang mặc váy ngủ, quần áo cũng chẳng kịp thay, đã bị hắn bế đến ngồi vào bàn ăn.
"Buồn ngủ lắm hả?"
"Anh nói xem?" Hoa Chiêu híp mắt, tức giận mà trừng mắt với hắn.
Hắn thì thần thanh khí sảng, áo mũ chỉnh tề ngồi ở chỗ này. Đâu có như đêm qua, cứ giống như lên cơn điên vậy, cô cực kì hoài nghi hắn đây là muốn trừng phạt hoặc là trả thù cô, mà chính bản thân mình cũng có chút chột dạ nên chẳng dám phản kháng lại hắn.
Ân Thiên Lãng rót một ly sữa bò đặt đến trước mặt Hoa Chiêu, "Ăn no rồi thì em có thể đi ngủ tiếp."
"Anh đang nuôi heo sao?"
Ân Thiên Lãng nghĩ thầm, trong nhà có nuôi một con heo ngoan ngoãn giống như thú cưng thì tốt rồi, đằng này lại là một con heo không nghe lời, vô pháp vô thiên, cô chính là một tiểu lợn rừng thì có.
Dường như nhớ đến mục đích mà hắn kéo cô dậy, hắn nghiêm mặt lại, "Âm Âm."
Hoa Chiêu ngẩng đầu nhìn hắn.
"Buổi tối ngày hôm qua, em không muốn giải thích gì với anh sao?"
"Giải thích gì cơ?" Hoa Chiêu giả bộ hồ đồ.
Ân Thiên Lãng buông đôi đũa, "Em có biết rằng anh rất tức giận không?"
Biết.
Lúc hôm qua khi hắn vừa trở về, đúng là hắn có chút tức giận, nhân lúc hắn chưa có thật sự tức giận, cô đành phải thực hiện kế mỹ nhân hiến thân để nhiễu loạn tâm trí của hắn, cô còn đang cảm thấy kì lạ rằng lần này thật là dễ dàng lừa gạt hắn, hoá ra là hắn đợi vào lúc sáng sớm hôm nay mà bắt đầu thẩm vấn cô.
"Nếu như ngày hôm qua anh không có ở chỗ đấy, vậy em định làm ra sao? Chọn bừa một người sao?"
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt hắn không khỏi càng thêm âm trầm.
"Vậy diễn kịch thật tốt là được rồi mà." Hoa Chiêu lén lút nhìn biểu tình của hắn.
"Hoa Âm Âm!" Trong lòng Ân Thiên Lãng bừng bừng nổi giận, hai mắt nhìn chằm chằm cô, cô đúng là cái gì cũng có thể làm được.
"Vậy thì có thể làm gì được chứ? Em không thể mất mặt mà nhận thua một tiểu tam ở trước mặt nhiều người như vậy được! Anh biết em hận nhất là chuyện gì chứ?"
Hoa Chiêu cũng bùng phát, quay đầu sang một bên, đôi mắt rưng rưng đong đầy nước mắt.
Đôi tay ôm lấy cánh tay, ban nãy cử động còn không quên kéo kéo xuống cổ áo vờ như là sơ ý, cổ áo theo đó trễ xuống, liền lộ ra một mảnh bờ vai ngọc ngà.
Ân Thiên Lãng tức giận đến bật cười, trong đầu ầm ầm nổ vang, trong lòng thì lại mềm nhũn.
Biết rõ rằng là cô đang cố ý muốn hắn dời đi tầm mắt, bày ra cái bộ dáng mỹ nhân khổ nhục kế, nhưng cũng đúng là hắn không chịu nổi khi nhìn thấy cô khóc, hắn có thể làm sao bây giờ?
Giọng nói mềm mỏng hơn chút, "Tiểu tam nào?"
Hoa Chiêu không nói lời nào.
Hắn nhẫn lại tính khí, dỗ dành cô, "Được rồi, ngoan, nói cho anh."
"Chính là cô đồng nghiệp ngoại tình với tổng giám phân bộ, còn muốn đá văng người vợ cùng đứa con, giống mấy cái cốt truyện cẩu huyết." Ừm, chuyển biến này khá tốt, cũng không tệ, Hoa Chiêu tự giác mà ngồi xuống.
"Việc này em nói cho Giản Dị là được."
"Em biết rồi."
Biết tính của cô là kiểu ăn mềm không ăn cứng, hắn nhẹ nhàng nói, "Chuyện buổi tối ngày hôm qua tuyệt đối không có lần sau. Có thể chơi đùa, nhưng không được vượt quá giới hạn."
Cũng không biết cô có nghe vào hay không nữa, "Công ty này chính là của em, em nhìn ai không thuận mắt thì cứ đuổi, không cần phải cùng mấy người đó so đo."
"Ừ."
Hoa Chiêu dịu ngoan mà ăn cháo, che khuất đi nụ cười đắc ý vì đã lừa gạt được hắn.
Ân Thiên Lãng nhìn cô, làm gì còn nước mắt đâu! Bờ vai trắng trẻo vẫn cứ lộ ra rồi bắt đầu ăn uống thả cửa.
Đúng là đánh không được, mắng không được, hơi một chút là lại nhăn nhăn cái mặt.
Nếu chỉ cùng hắn lớn tiếng cãi lại thì cũng thôi đi, đằng này cô còn có thể tuỳ lúc tuỳ chỗ nặn ra nước mắt, trong mắt chứa đầy hơi nước, rồi lại quật cường không cho nước mắt rơi xuống, đôi mắt rưng rưng đầy bi thương, quả thật là đánh vào lòng hắn mà.
Cô chính là đã ăn sạch hắn rồi, điểm yếu của hắn chính là cô.
Trách ai được? Còn không phải là do hắn chiều hư!
Hắn bất đắc dĩ mà thở dài, "Có muốn cùng anh đi đến công ty không?"
Hoa Chiêu múc một thìa cháo, nghe được hắn hỏi, hơi hơi nghiêng đầu nháy nháy đôi mắt xinh đẹp với hắn, "Có lẽ bây giờ em đã thành người phụ nữ tâm cơ có ý đồ dụ dỗ ông chủ để một bước lên trời, đúng là không thể để mọi người thất vọng được."
"Được rồi, tuỳ em. Bánh bao hôm nay không tệ, ăn một cái đi."
Hắn gắp một miếng bánh bao nóng hổi, đặt vào chiếc đĩa ở trước mặt cô, "Cẩn thận nóng."
Bánh bao nhỏ xinh xinh đúng thật là rất mê người, cô cẩn thận cắn một miếng, nước nhân bên trong liền ứa mà trào ra, mỹ vị vô cùng.
"Ăn ngon không?" Ân Thiên Lãng nhìn nhìn vẻ mặt vô cùng thoả mãn của cô, chút tức giận vẫn còn sót lại trong lòng rất nhanh đã biến mất không còn, so đo cùng cô làm cái gì, tất cả đều do lỗi của tên Giản Dị kia, ngày hôm qua hắn đã nói là phải trông chừng cô rồi mà.
Hoa Chiêu gật đầu, bỗng nhiên giống như nhớ đến cô bé đáng yêu kia, "Anh có biết người bạn gái mới của Giản Dị không?"
Ân Thiên Lãng lau lau vệt nước trên miệng giúp cô, "Anh đã gọi điện thoại cho bố Giản Dị, nhấn mạnh rằng cần phải chú ý đến chuyện đại sự của hắn."
Hoa Chiêu liếm liếm cánh môi, "Rồi sau đó?"
"Ba của hắn cực kì đồng ý với ý kiến của anh, cho rằng không thể để hắn tiếp tục tuỳ ý làm bậy làm bạ nữa, quyết định ép duyên hắn."
"Cho nên?"
"Ba của hắn bỗng nhiên nhớ đến hai mươi năm trước còn đã từng định hôn cho hắn."
"Là Xuân Lệ sao?"
"Anh cũng không có biết tên là gì, chỉ biết là họ Xuân, nghe nói năm đó đã cứu mạng ba của hắn."
"Vậy nếu như cả hai bọn họ đều không chịu, nhìn nhau không thuận mắt thì sao, chẳng lẽ lại bắt ép bọn họ?"
"Ừm, đó là chuyện của nhà bọn họ."
Hoa Chiêu vô ngữ, đúng là gán ghép lung tung.
May là nhìn thái độ của Giản Dị như vậy xem ra cũng không có bài xích Xuân Lệ, mà Xuân Lệ đối với Giản Dị cũng có chút thích.
Nhìn đồng hồ, ừm, thời gian không sai biệt lắm, sáng nay còn có một cuộc họp.
Ân Thiên Lãng lau miệng xong liền đứng dậy.
"Nè!" Hoa Chiêu bưng ly sữa bò đang đặt ở trước mặt mình lên đưa cho hắn, cô vẫn luôn luôn không thể nào thích nổi cái này.
Hắn nhận lấy từ tay cô, ngửa đầu uống một nửa ly, sau đó lại đem trả lại cho cô, xoa xoa vành tai cô nói, "Uống đi."
Còn một nửa miễn cưỡng có thể chấp nhận được, lúc này không nên lại đòi hỏi, Hoa Chiêu đành phải cau mày há miệng mà nuốt xuống đống sữa bò này.
Ân Thiên Lãng khoác lên mình chiếc áo vest, thật vừa lòng mà nhìn cô đã uống hết, khom lưng xuống, mặt tiến gần đến trước mặt cô, "Hôn anh một cái."
Cô cũng không lau miệng, cứ như vậy ôm lấy cổ hắn mà áp môi lên đôi môi hắn, ngậm lấy cánh môi hắn.
Hắn cười nhạo một cái, rồi vươn ra đầu lưỡi khẽ liếm lấy môi cô, tinh khiết mà thơm ngọt, cũng thật giống như cô vậy.
Cô chủ động tiễn hắn ra đến cửa.
Một lần nữa lại ngồi vào bàn ăn, cô nhóp nhép nhóp nhép ăn đến thật no, sau đó ôm lấy cái bụng no căng của mình rồi nằm trở lại trên giường, ngủ bù một chút.
Mãi cho đến tận lúc 10 giờ 30, cô mới chậm rì rì mà rời giường đi rửa mặt.
Vừa đi đến trước cửa, Hoa Chiêu bỗng nhận được một cuộc gọi.
"Luật sư Triệu?"
"Ông đi đến quê quán của hắn rồi sao?"
"Ông chắc chắn chứ?"
"Được, tôi biết rồi. Chuyện tiếp theo ông cứ theo đó mà làm, tôi chỉ cần thu được một kết quả, là khiến cho hắn không có gì mà bị đá ra khỏi nhà."
Cúp điện thoại, chú Trương liền đưa cô đến Thượng Thừa.
Cô bây giờ hoàn toàn trở thành người tâm phúc của Thượng Thừa, hơn nữa chỉ ngắn ngủn một khoảng thời gian, ấy thế nhưng tin đồn về cô đã loan truyền đến khắp các bộ phận rồi, từ tầng 1 cho đến tầng 23, mặc dù có rất nhiều người còn chưa có gặp qua cô nhưng danh tiếng của cô cũng đã vang vọng khắp Thượng Thừa.
Tất cả mọi người còn đang chờ xem diễn biến câu chuyện kế tiếp, nhìn xem cô đây có thể hay không thành công tiến một bước lên trời.
Vừa vào văn phòng mà ngồi xuống, Thôi Diệp đã quay đầu lại, khuôn mặt còn trang điểm nữa.
Nha, hôm nay tiểu nha đầu này makeup nha. Hoa Chiêu cười thầm, yêu đương đúng thật là khiến cho người ta xuân tâm nhộn nhạo.
"Chị Hoa Chiêu, sau đó Ân tổng có biểu hiện gì không?"
"Biểu hiện gì?"
"Chính là......Nói chuyện yêu yêu đương đương ấy?"
Hoa Chiêu gảy gảy ngọn tóc, thở dài, "Vậy thì có lẽ phải khiến cho em thất vọng rồi, tối hôm qua có Giản Dị ở đó, Ân tổng chỉ là không để cho chị mất mặt thôi, dù như thế nào thì chị cũng là em gái của Giản Dị, trước kia cũng đã từng gặp qua hai lần."
"Ô.......Chỉ như vậy thôi sao?"
"Không thì sao, em cho rằng như nào?"
"Em còn tưởng rằng Ân nam thần rốt cuộc cũng muốn hạ phàm trần, thật ra nếu hắn cùng chị hẹn hò, em còn có thể thể tiếp thu, nhìn hai người thật là đã mắt." Thôi Diệp bày ra cái vẻ mặt tiếc hận.
Hoa Chiêu lúc nói chuyện thanh âm cũng không nhỏ, huống hồ lúc này, không biết có bao nhiêu đôi mắt còn đang nhìn cô chằm chằm nữa, lời nói giống như mọc được đôi cánh vậy, truyền đi khắp nơi, một chữ cũng không thiếu.
Mấy ngày sau đó liền gió yên sóng lặng, hoàn toàn không có chuyện sau đó, không có bất kì tiến triển mới nào, có người thì cảm thấy thật đáng tiếc, mà cũng có người mấy ngày nay vẫn luôn nóng lòng, bây giờ rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bùi Lị Nhã chính là loại người phía sau, phim mới của cô vừa đóng máy, cô đã thật nhanh từ nơi khác mà chạy về tới, một mạch chạy đến văn phòng tầng 14, sau đó liền nghe được mọi người đang bàn tán chuyện của mấy ngày hôm trước ở Yến Xào.
Thật không nghĩ đến, cô ta thế nhưng lại là em gái của Giản Dị.
Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, hẳn là sớm muộn cũng sẽ tìm lấy một người, vậy mà không biết đến hoá ra dã tâm của cô ta cũng thật là lớn, mục tiêu vậy mà lại là Ân Thiên Lãng.
Cũng phải thôi, hai nhà Ân Thiên Lãng và Giản Dị đã có giao tình với nhau từ đời trước, nên hắn mới cho cô ta mặt mũi, không làm cho cô ta phải mất mặt ở trước mặt mọi người.
Tuy rằng như vậy, nhưng cô bây giờ càng quan tâm hơn cả đó là người đàn ông kia rốt cuộc thích kiểu phụ nữ như thế nào? Ngay cả một khuôn mặt xinh đẹp xuất sắc đến như vậy mà hắn còn không động tâm. Tuy nói rằng hắn và cô ở cùng một công ty, nhưng để gặp mặt hắn đều thật khó khăn.
Mấy ngày nay Hoa Chiêu cũng thật không có nhàn rỗi.
Buổi chiều ngày hôm trước, ở phòng tập của Hiểu Duy, ngay lúc cô chuẩn bị ra về thì lại gặp mặt Đổng Vãn Lộ vừa mới đến.
Đổng Vãn Lộ thế mà còn có thể chủ động chào hỏi cô, ngữ khí thật khách khí, không thể không làm Hoa Chiêu phải bội phục.
Hoa Chiêu cảm thán từ tận đáy lòng, "Tiểu tam đúng là một chức nghiệp khó làm, vừa phải có một khuôn mặt đẹp, lại còn vừa phải có kỹ thuật diễn thành thạo, tố chất tâm lí còn phải luôn mạnh mẽ, bất khuất kiên cường, đúng là không phải người bình thường có thể làm được."
Trong lòng Đổng Vãn Lộ bực mình cực kì, nhưng lại không dám phản bác lại lời nói của Hoa Chiêu, chỉ dám nói ra một câu, "Tôi sao có thể là tiểu tam được, giám đốc Vương đã sớm ly hôn rồi."
"Thật thế sao? Cô tin lời nói của hắn như vậy? Bảo sao cô vẫn luôn bị hắn chơi đùa cho chạy quay vòng vòng." Hoa Chiêu cười nhạo.
"Cô nói thế là có ý gì?"
"Uổng cho cô vẫn cứ tự cho mình là thông minh, giờ có khi cô cũng đã bị thoái vị vì tiểu tứ rồi cũng nên! Tuy nhiên, có lẽ trong khoảng hai ngày này hắn ta sẽ rất bận rộn, chắc là không có tâm trạng mà đi tìm tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ đâu."
Nói xong, Hoa Chuêu bĩu môi khinh thường, rồi sau đó xua xua tay với Hiểu Duy vẫn còn đang đứng một bên mà xem kịch, quay người đi thẳng.
Đổng Vãn Lộ đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng rối như tơ vò, chẳng lẽ Vương Vũ vẫn luôn lừa cô sao?
Ngày hôm qua hắn xin nghỉ nói là muốn về quê thăm con của hắn, những những lời Hoa Chiêu nói vừa nãy ý là hắn căn bản không hề có ly hôn ư? Còn nữa tại sao cô ta lại biết được hắn có tiểu tứ? Mấy ngày nay cô còn vẫn luôn lén lút tìm dấu vết để lại hay không để bắt lấy người phụ nữ kia.
...
Sau đó.
Hoa Chiêu trở về khu biệt thự Vị Ương, trên con đường nhỏ đi về nhà, bỗng gặp được một vị khách không mời mà đến.
Tô Ngọc Liên.
Hoa Chiêu không thể không cảm thán, hôm nay là cái ngày gì nha, ngày đánh tiểu tam?
Dường như có vẻ Tô Ngọc Liên đã chờ ở đây rất lâu rồi, thím Trương cũng không hề mở cửa cho bà ta vào.
Dù đã ngoài 50 tuổi, nhưng người phụ nữ này vẫn như cũ chăm sóc bản thân mình thật tốt, hơn nữa nếu chỉ nhìn vẻ bên ngoài thì bà ta dường như là một người vợ ngoan ngoãn hiền lành tốt tính, thật đúng chuẩn hình tượng của một người phụ nữ.
"Tiểu Chiêu......Âm Âm."
Hoa Chiêu không thèm quan tâm đến bà ta, đi thẳng về phía cửa nhà.
Tô Ngọc Liên đi theo ở phia sau, "Âm Âm, dì có mấy câu muốn nói với con."
Bước chân của Hoa Chiêu cũng không hề dừng lại, Tô Ngọc Liên đuổi theo ôm lấy cánh tay cô, "Âm Âm, thật xin lỗi, năm đó đều là dì sai!"
Hoa Chiêu ném ra tay bà ta, khinh thường mà nhìn qua.
"Làm sao tất cả đều là do bà sai được? Ít nhất một nửa trong đó cũng là do một người khác đi?"
"Đúng, đúng, đúng vậy, đều là cho chúng ta sai, chuyện này không hề có liên quan đến Tiểu Vân. Xin con hãy giơ cao đánh khẽ mà buông tha cho Tiểu Vân đi!"
"Ha, cô ta làm sao thế?"
"Quý Phong muốn chia tay với con bé, con bé không chịu, mỗi ngày đều đi tìm hắn, khóc lóc cầu xin hắn, con thấy con bé đáng thương mà tha cho con bé đi! Con bé nó tốt xấu gì cũng là có cùng huyết thống với con, là em gái của con!"
Quan hệ huyết thống? Có đôi lúc, nó giống như một thứ đồ vật rẻ mạt nhất trên đời.
Hoa Chiêu cười lạnh, "Vậy bà đáng ra là phải đi cầu xin Quý Phong chứ, tìm tôi làm cái gì?"
"Là Thượng Thừa gây áp lực cho Quý gia, chặt đứt nguồn tiêu thụ của công ty Quý gia. Cha mẹ Quý Phong không cho phép hắn cùng Tiểu Vân tiếp tục ở bên nhau. Cầu xin con hãy làm Ân Thiên Lãng bỏ qua cho Quý gia đi! Tiểu Vân đã sớm chuẩn bị thật tốt để được gả cho Quý Phong rồi."
Thiên Lãng cũng không có nói cho cô về chuyện này, tuy nhiên, làm đẹp lắm.
Hoa Chiêu cảm thấy buồn cười, "Bà lấy đâu ra tự tin mà cho rằng tôi sẽ giúp bà vậy? Bà biết đấy, tôi là người thù rất dai."
Tô Ngọc Liên chảy nước mắt, cắn răng một cái, bùm một tiếng, quỳ rạp xuống đất.
Hoa Chiêu lạnh lùng nhìn xuống, "Tôi phát hiện ra rằng hình như bà cũng không hề hiểu tôi lắm. Tôi cùng với mẹ mình hoàn toàn không giống nhau, đối với người đã cướp đi đồ vật của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không mềm lòng."
Nói xong, xoay người vào nhà.
~~~~~~~~~~~~~
Buổi trưa tốt lành ~ Hôm nay up bài muộn (●"ω`●)
Bạn beta của team mình là 096875 bỗng lâm bệnh, thế nên là mình phải chạy đi túm lấy má phongly1212 này bắt làm nhân công (//∇//)
Là vầy đó, nên chị chậm lịch đăng một chút ^^
Mọi người tốt bụng nhớ cmt khen bạn beta một cái kẻo bạn ấy chạy lấy người, mấy bữa nữa mình lại k có beta mà up bài mất (="∀`)
Cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ team
ヾ(@⌒ー⌒@)ノ yêu yêu đát ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook