Nữ Tôn Chi Hi Viên
-
Chương 3: Tàn Đồng
Ed: Đại Tinh Linh
Trong lúc nhất thời biến hóa quá lớn Làm cho Trình Tử Viên có chút khó tiếp thu, nhưng nàng vẫn thực thức thời đi theo Ách Đồng ra ngoài.
Từ khi đi vào thế giới này sau khi thiếu chút nữa bị chết đói nàng liền biết rõ, ở chỗ này không thể nào so sánh cùng với thế giới kia. Tuy rằng ở đây nữ tử có nhiều đặc quyền nhưng chỉ cần ngươi tiết lộ thân phận đó cũng sẽ mang đến muôn vàn nguy hiểm. Rốt cuộc ở chỗ này nàng cũng không có ai để dựa vào, ai biết được sẽ bị tên nam nhân nào cướp đi làm công cụ sinh sản đâu? nàng cảm thấy cả người đều không khỏe.
Trở lại ngôi miếu rách nát mà nàng ở khi xuyên qua, khoác ba lô mà mình đã mang đến khi xuyên qua lên sau đó quay trở lại con đường mà Ách Đồng vừa chỉ cho nàng đến tòa nhà. Đó là ngội ngôi nhà lớn, phong cách trang nhã, ở trên ghi còn có một tấm biển viết hai chữ rồng bay phượng múa “Ngôn Phủ” .
Nàng do dự một chút sau đó gõ cửa, bất kể như thế nào mình cũng có chỗ để đặt chân, về sau phải cảm tạ Ngôn công tử nhiều hơn.
Ngôn công tử tên là Ngôn Hi, năm nay mới hai mươi ba tuổi, nhưng ở thời đại này cùng được xem là đã lớn tuổi rồi. Bọn hạ nhân nói hắn bị người ta hưu ( PM: Tức là bị bỏ hay bị ly hôn đó) sau đó mới đến Đông Lâm thành này, nguyên là kinh thành nhân sĩ.
Hắn đối đãi với hạ nhân rất rộng lượng, cho nên đông Lâm Thành có thanh danh rất tốt . Nhưng là tất cả mọi người đều nói đáng tiếc, chỉ than hắn vừa có tài học lại có tướng mạo nhưng lại bị như vậy phải sống ở địa phương hẻo lánh này, thật đáng tiếc.
Lúc mới đầu Trình Tử Viên nghĩ là do tâm lý của hắn bị thương không muốn theo đuổi danh lợi nữa, sau mới biết được thì ra là do quy định bất thành văn biến thái của triều đình, chính là vô luận đối phương có thân phận địa vị như thế nào, chỉ cần bị hưu hoặc trở thành tiểu đãi mà không phải chính phu thì sẽ bị tước bỏ đi tước vị, chức quan. Cho nên, bởi vị quy định này mà Ngôn Hi công tử không thể đặt chân vào quan trường, thậm chí một vài cuộc tụ tập của các quý tộc cũng không thể tham gia.
Trách không được nhìn hắn luôn có bộ dáng buồn bực không vui, chẳng qua là bị hưu cũng không phải là cái gì đại sự, kết quả làm cho một người nam nhân không thể không nản lòng thoái chí, thật là thực không công bằng.
Trình Tử Viên một bên thích ứng với sinh hoạt ở trong phủ, một bên bất bình thay cho Ngôn công tử. Nàng được sắp xếp làm việc ở phòng bếp, đây đối với nàng đã là công việc nhẹ nhất đối với nàng, rốt cuộc nàng đã từng trải qua nhiều ngày tranh đoạt công việc ở bến tàu, đã không còn là người kiều khí như trước kia vẫn sống ở hiện đại nữa.
Người ở ngôn phủ cũng không nhiều, tiền viện ước chừng khoảng năm người, phòng bếp trừ nàng thì còn ba người. Trong đó có hai người là Tàn Đồng, một người mười hai tuổi, một người khoảng hơn bốn mươi. Một người còn lại là một người đã lấy vợ, hắn ở ngôn phủ làm tạp dịch, dáng người cao lớn thô kệch, việc nặng ở đây toàn dựa vào hắn.
Nói đến Tàn Đồng, nàng lại một lần được trải nghiệm sự biến thái của thế giới này.
Bởi vì nam nhiều nữ thiếu, cho nên một vài gia đình nghèo đã bán như tử từ khi còn nhỏ cho những nhà giàu để hầu hạ nữ quyến. Họ giống như những thái giám, nhưng thái giám thì sinh hoạt ở trong cung, mà họ lại ở trong dân gian sinh hoạt, chủ nhân có thể tùy tiện mắng chửi hoặc bán đi.
Hai cái Tàn Đồng ở đây trước kia làm việc cho một nhà giàu nhưng vì học phạm lỗi nên đã bị chủ nhân trước bán đi, Ngôn công tử thấy họ đáng thương nên đã mua họ về làm giúp việc bếp núc trong phủ. Này hai cái Tàn Đồng chính là bởi vì ở nhà giàu phạm vào chuyện này bị chủ nhân bán, mà nói công tử
Trình Tử Viên ở cùng với cái Tàn Đồng Ân Hoa mười hai tuổi kia, hài tử này rất linh hoạt, nhìn hắn so với nàng càng giống nữ tử hơn.
“Tiểu Viên, ngươi nấu cháo vẫn chưa xong sao, công tử đã thức dậy rồi.” Ân Hoa từ bên ngoài đi vào đánh gãy dòng suy nghĩ của Trình Tử Viên.
Thanh âm cũng giống như một tiểu cô nương, Trình Tử Viên vô ngữ thở dài, nàng tổng cảm thấy thân là nữ tử nhưng chính mình vẫn luôn bị hắn đả kích.
“ Sắp xong rồi đây, nếu lửa quá to thì cháo dễ dàng bị có cháy “. Nàng vội dùng hỏa ống thổi gió, lửa trong bếp to lên một ít.
Ân Hoa lại nói: “Ta muốn đi ra ngoài mua đồ ăn, quá chút nữa thì chợ sẽ tan mất, ngươi nhanh nấu xong rồi múc lên cho công tử đi!”
“Tốt, ngươi đi nhanh đi.” Trình Tử Viên vẫy vẫy tay, bị sặc khụ hai tiếng liền đứng lên mở vung gỗ tự chế ra, bên trong bọt đột nhiên bắn ra, làm tay nàng đều bị năng đỏ.
“Đau……” Tuy rằng rất đau nhưng nàng không rảnh đi kiều khí xem chính mình tay, nàng muốn giữ công tác này thì trước hết phải làm hài lòng lão bản đã!
Rõ ràng đại học còn không có tốt nghiệp,vì cái gì phải đi vào xã hội sớm như vậy a, chẳng lẽ là do nàng bình thường không thích nghe giảng, không thích đi học? Đem cháo và đồ ăn sáng dọn ra xong nàng liền bưng đến nhà ăn nhỏ ở tiền viện, bởi vì Ngôn công tử thích dùng cơm ở, bởi vì phía trước chính là lá phong thu sương, cảnh sắc cực mỹ.
Trình Tử Viên sợ đi chậm đồ ăn sẽ bị nguội, nhưng vì đi quá nhanh đã quên mất nhà ở cổ đại thường có ngạnh cửa, thế nên….
Lạch cạch
“…… Ngươi không sao chứ?” Ngôn công tử mới vừa ngồi ở ghế trên liền thấy người nào nằm thành hình chữ đại trên mặt đất, hai chân chổng lên trời.
Hắn đại khái là cảm thấy thập phần ngượng ngùng, rầu rĩ nói một tiếng: “Thực xin lỗi.” Sau đó mới bò dậy thu thập.
“Ách Đồng, ngươi giúp đỡ Tiểu Viên thu thập một chút.” Sau đó đối Trình Tử Viên nói: “ Đừng quá nóng vội, ổn thỏa mới quan trọng nhất.”
“Đã biết công tử.” Mặt đỏ bừng, thật quá mất mặt, ở trước mặt một người thanh nhã như tiên lại còn là ân nhân của mình mất mặt thật là đủ rồi.
Chính là Trình Tử Viên da mặt dày, trong nháy mắt liền an ủi chính mình, đều là tại ngạch cửa không thể trách chính mình, đem công tác làm tốt mới quan trọng. Nàng quay lại phòng bếp một lần nữa đem đồ ăn dọn lên, nhìn Ngôn công tử bắt đầu ăn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngôn công tử ăn tựa hồ là không có việc gì, bên ngoài thời tiết lạnh nên hắn không nghĩ đi ra ngoài, liền đối với Trình Tử Viên đang thu thập nói: “ Ăn cơm xong đến thì đến thư phòng của ta”.
“Dạ.” Đi thư phòng làm cái gì? Bất quá Trình Tử Viên vẫn là thật cao hứng, ăn nhanh cơm rồi đến thư phòng của Ngôn công tử.
Sauk hi gõ cửa liền nghe thấy một thanh âm trong trẻo phát ra:” Vào đi!”
Trình Tử Viên sau khi đi vào phát hiện thiết kế của thư phòng rất sáng sủa, gọn gang, chung quanh cũng có rất nhiều sách. Trong phòng không chỉ được bày biện chỉnh tề mà trong phòng còn ẩn ẩn có mùi hương giống như mùi hương trên người của Ngôn công tử. Mà Ngôn công tử lúc này đang ngồi đoan chính ở chỗ kia dường như là đang đọc sách, hắn chỉ vào một góc của án thư nói: “ Nơi này có mấy chữ trước hết ngươi hãy viết tốt rồi đem nó nhớ kỹ “.
Trình Tử Viên ngẩn ra, đây là muốn dạy chính mình viết chữ a!
Như vậy trai đơn gái chiếc ở trong cùng một thư phòng cũng được sao? Không đúng, hiện tại nàng là nam nhân, là nam nhân chứ không phải nữ nhân. Ở trong lòng cấp chính mình thúc giục, nàng hướng Ngôn công tử khom người nói: “Đa tạ Ngôn công tử.” Nàng đã từng học qua rồi được chứ, chẳng qua là không biết chữ phồn thể mà thôi.
Chậm rãi đến gần án thư, ngồi lên một chiếc ghế đã được để sẵn ở đó, nàng với ngôn công tử gần như ngồi đối diện với nhau, tuy rằng án thư không quá rộng nhưng nàng ngồi ở bên này vẫn có thể nhìn được hàng mi rất dài của hắn. Khoảng cách này có điểm ái muội nga, nhưng cô nương ngươi không thể nghĩ nhiều ngươi không phải người nơi này, cho dù không thể quay về thì thì ngươi cũng không xứng với vị trích tiên công tử này.
Nàng theo bản năng sờ soạng khuôn mặt của mình. tuy rằng lớn lên có điểm đáng yêu, nhưng còn cách với hai chữ mỹ nhân một khoảng xa. Đang nghĩ ngợi thì chợt nghe thấy Ngôn công tử cầm một tờ giấy nói: “ Chữ này đọc là Trình, là họ của ngươi”. Tiếp theo chỉ vào hai chữ Tử Viên ở phía dưới , sau đó bảo nàng dùng bút lông viết lại.
Làm một người đã quen viết bút đầu cứng (P/M: ví dụ như bút bi hay bút máy ấy) bây giờ phải sử dụng bút lông để viết thực sự không quen, chỉ cần dùng chút lực là có thể làm cho tờ giấy bị nhiễm đầy mực. Nhưng dù sao nàng cũng đã từ học qua chữ nên ghi nhớ rất nhanh. Không đến nửa giờ nàng đã có thể tự viết được tên mình cùng với số từ một đến mười.
Trong lúc nhất thời biến hóa quá lớn Làm cho Trình Tử Viên có chút khó tiếp thu, nhưng nàng vẫn thực thức thời đi theo Ách Đồng ra ngoài.
Từ khi đi vào thế giới này sau khi thiếu chút nữa bị chết đói nàng liền biết rõ, ở chỗ này không thể nào so sánh cùng với thế giới kia. Tuy rằng ở đây nữ tử có nhiều đặc quyền nhưng chỉ cần ngươi tiết lộ thân phận đó cũng sẽ mang đến muôn vàn nguy hiểm. Rốt cuộc ở chỗ này nàng cũng không có ai để dựa vào, ai biết được sẽ bị tên nam nhân nào cướp đi làm công cụ sinh sản đâu? nàng cảm thấy cả người đều không khỏe.
Trở lại ngôi miếu rách nát mà nàng ở khi xuyên qua, khoác ba lô mà mình đã mang đến khi xuyên qua lên sau đó quay trở lại con đường mà Ách Đồng vừa chỉ cho nàng đến tòa nhà. Đó là ngội ngôi nhà lớn, phong cách trang nhã, ở trên ghi còn có một tấm biển viết hai chữ rồng bay phượng múa “Ngôn Phủ” .
Nàng do dự một chút sau đó gõ cửa, bất kể như thế nào mình cũng có chỗ để đặt chân, về sau phải cảm tạ Ngôn công tử nhiều hơn.
Ngôn công tử tên là Ngôn Hi, năm nay mới hai mươi ba tuổi, nhưng ở thời đại này cùng được xem là đã lớn tuổi rồi. Bọn hạ nhân nói hắn bị người ta hưu ( PM: Tức là bị bỏ hay bị ly hôn đó) sau đó mới đến Đông Lâm thành này, nguyên là kinh thành nhân sĩ.
Hắn đối đãi với hạ nhân rất rộng lượng, cho nên đông Lâm Thành có thanh danh rất tốt . Nhưng là tất cả mọi người đều nói đáng tiếc, chỉ than hắn vừa có tài học lại có tướng mạo nhưng lại bị như vậy phải sống ở địa phương hẻo lánh này, thật đáng tiếc.
Lúc mới đầu Trình Tử Viên nghĩ là do tâm lý của hắn bị thương không muốn theo đuổi danh lợi nữa, sau mới biết được thì ra là do quy định bất thành văn biến thái của triều đình, chính là vô luận đối phương có thân phận địa vị như thế nào, chỉ cần bị hưu hoặc trở thành tiểu đãi mà không phải chính phu thì sẽ bị tước bỏ đi tước vị, chức quan. Cho nên, bởi vị quy định này mà Ngôn Hi công tử không thể đặt chân vào quan trường, thậm chí một vài cuộc tụ tập của các quý tộc cũng không thể tham gia.
Trách không được nhìn hắn luôn có bộ dáng buồn bực không vui, chẳng qua là bị hưu cũng không phải là cái gì đại sự, kết quả làm cho một người nam nhân không thể không nản lòng thoái chí, thật là thực không công bằng.
Trình Tử Viên một bên thích ứng với sinh hoạt ở trong phủ, một bên bất bình thay cho Ngôn công tử. Nàng được sắp xếp làm việc ở phòng bếp, đây đối với nàng đã là công việc nhẹ nhất đối với nàng, rốt cuộc nàng đã từng trải qua nhiều ngày tranh đoạt công việc ở bến tàu, đã không còn là người kiều khí như trước kia vẫn sống ở hiện đại nữa.
Người ở ngôn phủ cũng không nhiều, tiền viện ước chừng khoảng năm người, phòng bếp trừ nàng thì còn ba người. Trong đó có hai người là Tàn Đồng, một người mười hai tuổi, một người khoảng hơn bốn mươi. Một người còn lại là một người đã lấy vợ, hắn ở ngôn phủ làm tạp dịch, dáng người cao lớn thô kệch, việc nặng ở đây toàn dựa vào hắn.
Nói đến Tàn Đồng, nàng lại một lần được trải nghiệm sự biến thái của thế giới này.
Bởi vì nam nhiều nữ thiếu, cho nên một vài gia đình nghèo đã bán như tử từ khi còn nhỏ cho những nhà giàu để hầu hạ nữ quyến. Họ giống như những thái giám, nhưng thái giám thì sinh hoạt ở trong cung, mà họ lại ở trong dân gian sinh hoạt, chủ nhân có thể tùy tiện mắng chửi hoặc bán đi.
Hai cái Tàn Đồng ở đây trước kia làm việc cho một nhà giàu nhưng vì học phạm lỗi nên đã bị chủ nhân trước bán đi, Ngôn công tử thấy họ đáng thương nên đã mua họ về làm giúp việc bếp núc trong phủ. Này hai cái Tàn Đồng chính là bởi vì ở nhà giàu phạm vào chuyện này bị chủ nhân bán, mà nói công tử
Trình Tử Viên ở cùng với cái Tàn Đồng Ân Hoa mười hai tuổi kia, hài tử này rất linh hoạt, nhìn hắn so với nàng càng giống nữ tử hơn.
“Tiểu Viên, ngươi nấu cháo vẫn chưa xong sao, công tử đã thức dậy rồi.” Ân Hoa từ bên ngoài đi vào đánh gãy dòng suy nghĩ của Trình Tử Viên.
Thanh âm cũng giống như một tiểu cô nương, Trình Tử Viên vô ngữ thở dài, nàng tổng cảm thấy thân là nữ tử nhưng chính mình vẫn luôn bị hắn đả kích.
“ Sắp xong rồi đây, nếu lửa quá to thì cháo dễ dàng bị có cháy “. Nàng vội dùng hỏa ống thổi gió, lửa trong bếp to lên một ít.
Ân Hoa lại nói: “Ta muốn đi ra ngoài mua đồ ăn, quá chút nữa thì chợ sẽ tan mất, ngươi nhanh nấu xong rồi múc lên cho công tử đi!”
“Tốt, ngươi đi nhanh đi.” Trình Tử Viên vẫy vẫy tay, bị sặc khụ hai tiếng liền đứng lên mở vung gỗ tự chế ra, bên trong bọt đột nhiên bắn ra, làm tay nàng đều bị năng đỏ.
“Đau……” Tuy rằng rất đau nhưng nàng không rảnh đi kiều khí xem chính mình tay, nàng muốn giữ công tác này thì trước hết phải làm hài lòng lão bản đã!
Rõ ràng đại học còn không có tốt nghiệp,vì cái gì phải đi vào xã hội sớm như vậy a, chẳng lẽ là do nàng bình thường không thích nghe giảng, không thích đi học? Đem cháo và đồ ăn sáng dọn ra xong nàng liền bưng đến nhà ăn nhỏ ở tiền viện, bởi vì Ngôn công tử thích dùng cơm ở, bởi vì phía trước chính là lá phong thu sương, cảnh sắc cực mỹ.
Trình Tử Viên sợ đi chậm đồ ăn sẽ bị nguội, nhưng vì đi quá nhanh đã quên mất nhà ở cổ đại thường có ngạnh cửa, thế nên….
Lạch cạch
“…… Ngươi không sao chứ?” Ngôn công tử mới vừa ngồi ở ghế trên liền thấy người nào nằm thành hình chữ đại trên mặt đất, hai chân chổng lên trời.
Hắn đại khái là cảm thấy thập phần ngượng ngùng, rầu rĩ nói một tiếng: “Thực xin lỗi.” Sau đó mới bò dậy thu thập.
“Ách Đồng, ngươi giúp đỡ Tiểu Viên thu thập một chút.” Sau đó đối Trình Tử Viên nói: “ Đừng quá nóng vội, ổn thỏa mới quan trọng nhất.”
“Đã biết công tử.” Mặt đỏ bừng, thật quá mất mặt, ở trước mặt một người thanh nhã như tiên lại còn là ân nhân của mình mất mặt thật là đủ rồi.
Chính là Trình Tử Viên da mặt dày, trong nháy mắt liền an ủi chính mình, đều là tại ngạch cửa không thể trách chính mình, đem công tác làm tốt mới quan trọng. Nàng quay lại phòng bếp một lần nữa đem đồ ăn dọn lên, nhìn Ngôn công tử bắt đầu ăn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngôn công tử ăn tựa hồ là không có việc gì, bên ngoài thời tiết lạnh nên hắn không nghĩ đi ra ngoài, liền đối với Trình Tử Viên đang thu thập nói: “ Ăn cơm xong đến thì đến thư phòng của ta”.
“Dạ.” Đi thư phòng làm cái gì? Bất quá Trình Tử Viên vẫn là thật cao hứng, ăn nhanh cơm rồi đến thư phòng của Ngôn công tử.
Sauk hi gõ cửa liền nghe thấy một thanh âm trong trẻo phát ra:” Vào đi!”
Trình Tử Viên sau khi đi vào phát hiện thiết kế của thư phòng rất sáng sủa, gọn gang, chung quanh cũng có rất nhiều sách. Trong phòng không chỉ được bày biện chỉnh tề mà trong phòng còn ẩn ẩn có mùi hương giống như mùi hương trên người của Ngôn công tử. Mà Ngôn công tử lúc này đang ngồi đoan chính ở chỗ kia dường như là đang đọc sách, hắn chỉ vào một góc của án thư nói: “ Nơi này có mấy chữ trước hết ngươi hãy viết tốt rồi đem nó nhớ kỹ “.
Trình Tử Viên ngẩn ra, đây là muốn dạy chính mình viết chữ a!
Như vậy trai đơn gái chiếc ở trong cùng một thư phòng cũng được sao? Không đúng, hiện tại nàng là nam nhân, là nam nhân chứ không phải nữ nhân. Ở trong lòng cấp chính mình thúc giục, nàng hướng Ngôn công tử khom người nói: “Đa tạ Ngôn công tử.” Nàng đã từng học qua rồi được chứ, chẳng qua là không biết chữ phồn thể mà thôi.
Chậm rãi đến gần án thư, ngồi lên một chiếc ghế đã được để sẵn ở đó, nàng với ngôn công tử gần như ngồi đối diện với nhau, tuy rằng án thư không quá rộng nhưng nàng ngồi ở bên này vẫn có thể nhìn được hàng mi rất dài của hắn. Khoảng cách này có điểm ái muội nga, nhưng cô nương ngươi không thể nghĩ nhiều ngươi không phải người nơi này, cho dù không thể quay về thì thì ngươi cũng không xứng với vị trích tiên công tử này.
Nàng theo bản năng sờ soạng khuôn mặt của mình. tuy rằng lớn lên có điểm đáng yêu, nhưng còn cách với hai chữ mỹ nhân một khoảng xa. Đang nghĩ ngợi thì chợt nghe thấy Ngôn công tử cầm một tờ giấy nói: “ Chữ này đọc là Trình, là họ của ngươi”. Tiếp theo chỉ vào hai chữ Tử Viên ở phía dưới , sau đó bảo nàng dùng bút lông viết lại.
Làm một người đã quen viết bút đầu cứng (P/M: ví dụ như bút bi hay bút máy ấy) bây giờ phải sử dụng bút lông để viết thực sự không quen, chỉ cần dùng chút lực là có thể làm cho tờ giấy bị nhiễm đầy mực. Nhưng dù sao nàng cũng đã từ học qua chữ nên ghi nhớ rất nhanh. Không đến nửa giờ nàng đã có thể tự viết được tên mình cùng với số từ một đến mười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook