Trong phòng theo dõi, người đàn ông đẹp trai tuấn tú mặt không cảm xúc nhìn hình ảnh theo dõi trong phòng chờ.

Lúc cô gái này mới bước vào hội trường đã khiến cho anh có một cảm giác quen thuộc như đã gặp ở đâu, đặc biệt là sau khi cô mua được món bảo vật thứ tư, thì anh không ngồi yên được nữa, thế cho nên anh ta đã sắp xếp để thuộc hạ diễn một màn kịch, chỉ muốn tận tay xác nhận thân phận của người con gái này.

Nhưng mà trong nháy mắt nhận ra Cố Chi Văn đẩy cửa bước vào, Phó Quân Thâm cảm thấy vô cùng mất mát.

Vậy nên là chính anh đã đoán sai rồi sao.

Hạo Thiên làm sao có thể là Tô Khanh Từ được?Tô Khanh Từ mà anh biết là hình tượng điển hình của những kẻ yếu hèn, chim quạ có đậu cành cao thì làm sao dễ dàng trở thành phượng hoàng được chứ?Mới trở về nhà họ Cố đã lừa người nhà họ Cố chi tiền mua đồ cho cô.

Lúc này may mắn mua trúng món bảo vật thứ tư, số may dẫm phải cứt cho, sau này liệu còn may mắn được như thế không?Còn món bảo vật thứ tư đó, Phó Quân Thâm cũng không định đòi về, dù sao thì ông cụ Cố cũng giống như là ông nội mình, luôn luôn kính trọng, món quà này xem như là mình cũng góp một phần tâm ý đi.

“Thưa ông chủ.

” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói cung kính.

Phó Quân Thâm cầm lấy một chiếc mặt nạ “Chúc Long” khác, từ từ đeo lên: “Vào đi.


”“Thủ tục và hợp đồng đã làm xong.

” Cấp dưới cung kính nói: “Mặt khác chúng ta cũng bắt được gián điệp.

”“Ừm, tên kia, cậu xem rồi xử lý đi.

”“Vâng!”Cái gọi là xem rồi xử lý, đó là không cần để lại mạng sống.

Ba năm trước đây lâm thời đổi trình tự của bảo vật, khiến cho gián điệp hành động thất bại, nhưng là bởi vì người này che giấu rất kỹ, cho nên không bắt được tận tay.

Nhưng lần này trình tự bảo vật không thay đổi, gián điệp thuận lợi làm phản, nhưng lại không biết rằng, bảo vật chân chính của buổi đấu giá đã không còn là vali thứ năm mà chính là món thứ tư.

Không ai biết được bí mật này, ngay cả thuộc hạ đi theo Phó Quân Thâm cũng không được tiết lộ, món đồ mà anh mang về từ hải ngoại, mới chính là đồ thật.

Mà cái được trưng bày trong viện bảo tàng, chẳng qua là một món hàng làm giả trông như đồ cổ mấy trăm năm mà thôi.


…Vừa lên xe, Tô Khanh Từ lập tức chui khỏi lòng Cố Nhị, cũng khôi phục lại dáng vẻ già dặn thường ngày.

Tất cả những gì mà đáng yêu tội nghiệp ban nãy giống như chỉ là Cố Nhị tưởng tượng mà ra.

Tiếng “anh hai” đầy ngọt ngào văng vẳng bên tai anh ta, đau lòng quá, sao em gái đột nhiên không để ý đến mình nữa vậy cà?“Em à, em… vẫn ổn chứ?”“Thứ này trước tiên để em bảo quản, đợi đến tiệc mừng thọ của ông ngoại, anh tặng cho ông ngoại sau.

”Tô Khanh Từ cầm lấy vali nhưng không mở ra xem.

“Không cần không cần, cái này là em mua thì là của em, đến lúc đó em tặng cho ông ngoại là được.

”“Nhưng không phải em trả tiền.

”“Không việc gì! Anh hai có rất nhiều tiền!”Cố Nhị dứt lời nhịn không được bối quá thân nắm một phen ngực, này bức tranh đến, đã vui vẻ lại thống khổ!Tô Khanh Từ nhướng mày, không có từ chối.

“Một khi đã như vậy, anh có cái gì tâm nguyện hoặc là muốn bặc tính? Ta miễn phí đưa anh một quẻ.

”Cố Nhị nghe vậy lập tức xoay người, kinh hỉ nói: “Em gái, em còn biết xem bói nữa à?”Đây là em gái thần kỳ gì nữa!“Đúng rồi, em gái à, sao em không mở vali ra nhìn xem, bên trong rốt cuộc là bảo bối gì?”Cố Nhị ngó cổ, anh ta thật sự rất tò mò!Tô Khanh Từ không vạch trần Cố Nhị cố ý chuyển đề tài, nói tiếp lời anh ta: “Tạm thời không thể mở ra, để ngày mai đi, ngày mai anh tới Thanh Mai Uyển sẽ biết.

”Thứ này là thứ tốt, chỉ là lưu lạc nhiều nơi, dính phải vài thứ không sạch sẽ, Tô Khanh Từ phải trở về tinh lọc một chút.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương