Tô Khanh Từ đi theo nhân viên công tác lên phòng chờ ở tầng hai, sau khi dẫn cô vào phòng, người nọ cung kính rời khỏi để lại một mình Tô Khanh Từ.
Phòng chờ lớn hơn phòng riêng rất nhiều, trang hoàng rất trang trọng tinh tế.
Cách bày trí cũng vô cùng chú ý, thế mà còn có đồ sứ đáng giá mấy chục tỷ, cứ thế mà tùy tiện trưng bày trên kệ sách.
Tô Khanh Từ đang định xem xét tỉ mỉ, thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiến kỳ lạ.
Còn chưa đợi cô đứng dậy, cửa phòng bỗng nhiên bị người mở ra.
Người đến mặc vest đen lịch thiệp, cùng Cố Chi Văn vóc người không sai biệt lắm, Tô Khanh Từ ánh mắt đầu tiên thiếu chút nữa nhận sai.
Nhưng mà rất nhanh cô đã nhận ra, vóc người của anh ta cao lớn hơn, cường tráng hơn Cố Chi Văn, hơn nữa trên người anh ta thế mà còn thoang thoảng mùi máu tươi!Tô Khanh Từ đề phòng hỏi: “Anh là ai?”“Đừng lên tiếng, tôi chỉ tạm tránh một chút, sẽ không làm tổn thương cô!” Người đàn ông giải thích, trong tay lại xách theo một chiếc vali.
Tô Khanh Từ đeo mặt nạ Cửu Vĩ Hồ, người đàn ông đứng trước mặt cô đeo mặt nạ Thừa Hoàng, cả hai đều không quen biết nhau.
Mặt nạ Thừa Hoàng người đàn ông đang đeo trông rất hung dữ, người khác nhìn vào không có thiện cảm.
Đây không phải là Tiểu Thừa Hoàng trong trí nhớ của Tô Khanh Từ, Tiểu Thừa Hoàng mà cô thích trông rất đáng yêu.
Bên ngoài bỗng có chút náo loạn, hình như là có thứ nào đó đã bị mất.
Tô Khanh Từ rất nhanh đã phản ứng lại, cô nhìn người đàn ông, lạnh lùng hỏi: “Anh trộm à?”Người đàn ông dùng mảnh vải băng bó vết thương trên cánh tay, liếc nhìn Tô Khanh Từ một cái, đáp: “Làm sao? Cô không sợ tôi à?”Tô Khanh Từ là ai chứ?Hạo Thiên tiên tôn, làm sao có thể tỏ ra run sợ trước một người phàm đê hèn?“Anh trộm món thứ mấy?”Hiện tại điều Tô Khanh Từ quan tâm nhất chính là, món đồ nào đã bị ăn cắp, chẳng lẽ chiếc vali thứ tư mà mình đấu giá thắng sao?Người đàn ông sửng sốt một chút, ngay sau đó hỏi lại: “Cô hy vọng là cái nào?”“Tôi không hy vọng là món nào, nhưng tốt nhất đừng là cái thứ tư.
”Nếu là món thứ tư, vậy hôm nay tính mạng của người đàn ông này, cũng chỉ có thể dừng chân tại đây.
Trộm đồ của ai thì không trộm?Lại dám trộm đồ của bà cô tổ đây?“Món thứ tư sao?” Ánh mắt của người đàn ông bỗng lóe lên một tia sáng, khóe môi không hiểu tại sao hơi cong lên: “Đã khiến cô lo lắng rồi, thứ tôi lấy là món đồ thứ năm.
”Tô Khanh Từ thấy đối phương không nói dối thì không tiếp tục truy hỏi nữa, rất nhanh bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Thưa cô, xin hỏi chỗ cô có nghe thấy tiếng động gì khả nghi không ạ?”“Không có.
”Tô Khanh Từ trả lời dứt khoát không chút chần chừ.
Cô vẫn còn nhớ kỹ, tên mập chết tiệt mua được cái vali thứ năm kia, chính là tên đã nhằm vào chính mình, lắm mồm bán tán về mình trong suốt buổi đấu giá.
Ôi cao, thật là đáng thương mà, bảo vật ba mươi mấy tỏi chưa được sờ đã không cánh mà bay.
Nghe thấy Tô Khanh Từ phủ nhận, người ngoài cửa vậy mà cứ thế rời đi.
Tô Khanh Từ có chút cạn lời, nhân viên của cái công ty bán đấu giá làm ăn qua loa tắc trách thế à?Chẳng lẽ không mở cửa xác nhận một chút sao?Nếu thật sự có kẻ xấu, một cô gái chân yếu tay mềm như cô bị đe dọa, tất nhiên sẽ không dám ăn ngay nói thật đó!Tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng xa, có lẽ là đã an toàn, nên người đàn ông đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà anh ta lại ngoảnh đầu nhìn Tô Khanh Từ: “Hôm nay cảm ơn cô, có thể nói cho tôi biết tên của cô là gì được không? Sau này tôi sẽ đến nhà cảm ơn.
”“Không cần.
” Tô Khanh Từ trả lời dứt khoát.
Đến tận nhà cảm ơn á?Chứ không phải là đến khuân cả nhà họ Cố đi à?Người đàn ông có vẻ như vẫn không cam lòng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tô Khanh Từ: “Hạo Thiên?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook