Tô Khanh Từ vốn tưởng rằng dùng mấy bài thi là có thể đuổi được Cố Nhị đi, rồi anh ta sẽ thôi không làm phiền mình nữa.
Nhưng mà chưa đầy hai tiếng sau, anh ta lại mò tới.
Giáo viên có phải đều là Đường Tăng chuyển thế mà thành không vậy?Tại sao nói mãi mà không dứt như đọc kinh thế?“Em gái, mấy lời anh nói vừa nãy, em có nghe không vậy?”Cố Nhị nhíu mày, phát hiện Tô Khanh Từ thế mà ngồi ngẩn người như ở trên mây!Thực ra cô không phải là đang ngẩn người, mà là đang đả tọa, đang minh tưởng.
Vừa nãy cô làm mấy đề thi có chút tiêu hao linh lực với trí óc, cần thiết ngồi đả tọa để bù đắp.
Cố Nhị gọi cô vài tiếng mà cô vẫn không phản ứng lại, ngay cả hơi thở cũng dần thưa thớt, thì sợ tới mức run lẩy bẩy duỗi ngón tay đặt dưới lỗ mũi của cô.
“Anh định làm gì?” Tô Khanh Từ bỗng nhiên trợn mắt, vươn tay một cái đã nắm chặt cổ tay của Cố Nhị.
“Á!”Giây tiếp theo, Cố Nhị hét lên như lợn chọc tiết!Đây là chính là em gái yếu đuối nhu nhược sống dựa vào người khác mà mình vẫn lầm tưởng sao?“Em à, mau buông tay, mau buông tay, tay của anh hai em sắp gãy rồi đây này!”Cùng với tiếng kêu thất thanh của Cố Nhị, bàn tay Tô Khanh Từ dần buông ra, vẻ đề phòng trong đáy mắt vẫn không hoàn toàn gỡ bỏ.
Cố Nhị thu hết vẻ đề phòng đó của cô vào trong mắt, rõ ràng cổ tay rất đau đớn, nhưng trong lòng lại càng đau hơn.
Hành động bất chợt vừa nãy của Tô Khanh Từ là do bản năng phòng vệ, có phải là cô đã trải qua chuyện gì đó mới có thể khiến cho cô dù là ở trong lúc ngủ cũng vẫn duy trì sự cảnh giác, đề phòng xung quanh?Giống như tùy thời đều đang đề phòng kẻ khác ra tay thủ tiêu mình vậy.
Tô Khanh Từ không thể ngờ được, diễn biến tâm trạng của Cố Nhị lại phức tạp như thế, nhưng mà thấy ánh mắt anh ta nhìn cô đầy vẻ phức tạp, không tự giác mà nhích sang bên cạnh.
Hồi trước Cố Chi Nghiêm cũng thường thường nhìn cô bằng cái ánh mắt này.
Giống như có chút thương hại gì đó?Bản thân mình lợi hại như vậy, còn cần đám người phàm này thương hại sao?“Em gái đừng sợ, có anh hai ở đây rồi, sau này sẽ không có ai dám bắt nạt em.
”Cố Chi Văn nhìn thấy Tô Khanh Từ vẫn còn đề phòng mình thì càng thêm đau lòng.
“Anh tìm em có việc gì?”Tô Khanh Từ uyển chuyển đổi sang đề tài khác, không muốn tiếp tục nói vấn đề cũ nữa.
Bởi vì vấn đề này khiến cho người làm lão thần tiên như cô có chút không quen.
Mấy ngàn năm cô độc đã khiến cô quen với sự cô đơn, trong nhất thời không biết nên tiếp nhận sự ấm áp của người thân xung quanh như thế nào.
Cố Nhị xoa hai tay, cố gắng duy trì hình tượng vĩ đại của một người anh trai: “Sắp tới sinh nhật của ông nội rồi, anh định chuẩn bị cho ông một món quà, em có muốn đi cùng anh không?”Tô Khanh Từ nghe vậy liền gật đầu, trong khoảng thời gian này người nhà họ Cố đều đối xử với cô rất chân thành, đặc biệt là ông cụ Cố, còn thân hơn cả ông nội.
Trên danh nghĩa là một người cháu, cô đúng là nên chuẩn bị một phần quà.
“Được rồi, em đi lên tầng mặc một bộ quần áo thật đẹp, sau đó đi cùng anh đến chỗ này!” Cố Nhị nhướng mày nói: “Em gái à, hôm này phải nhờ hết vào em rồi!“Em không có tiền.
” Trái lại Tô Khanh Từ lại nói.
“Gì? Em nghĩ sao đấy? Người làm anh như anh làm sao có thể đòi tiền của em gái chứ! Mau lên lầu thay quần áo đi, trang điểm xinh đẹp một chút, anh đợi em!”Cố Nhị nói mà khóe môi không kìm được mà cong cong.
Trước đây anh ta vẫn luôn cảm thấy cô giống như bà cụ non, ngơ ngơ mà già dặn.
Bây giờ anh mới hiểu được, rõ ràng chính là thông minh giả danh ngu đốt, rất là đáng yêu!…Khi Tô Khanh Từ thay quần áo xong bước xuống tầng, Cố Nhị ngây ngẩn tại chỗ.
Mái tóc đen như mực búi cao, dùng một chiếc trâm ngọc đâm xuyên qua, cộng thêm một bộ hán phục thướt tha màu tím khiến cô càng trở nên thanh tao, giống như tiểu tiên nữ ở trong phim tu tiên, từng bước từng bước hạ xuống nhân gian.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook