Nữ Thần Hắc Đạo
-
Chương 0-4: Mất đi trái tim (2)
"Chú Lý, xe của cháu bị hỏng, chú đưa cháu đi nhé. Vâng! Được! Cháu chờ chú!" Mộc Nhiễm đang chuẩn bị bỏ điện thoại vào trong túi."Tích tích..." Màn hình điện thoại di động đột nhiên báo hiệu hết pin.
"Kỳ quái, rõ ràng mình vừa mới sạc pin, sao lại sập nguồn rồi?" Cô có chút bất đắc dĩ ném điện thoại vào trong túi, ngồi trên xe chờ.
Mộc Linh cầm túi, dáng vẻ như sắp ra khỏi cửa, cô ta đi tới trước mặt Mộc Nhiễm, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Chị, sao còn chưa đi?"
"Xe của chị xảy ra chút vấn đề, đang đợi chú Lý tới đây." Mộc Nhiễm vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Mộc Linh đưa chìa khóa cho cô, mỉm cười nói: "Chị, chị lái xe của em đi, dù sao em cũng không vội ra khỏi cửa."
Mộc Nhiễm suy nghĩ một chút, "Được rồi!" Cô nhận lấy chìa khóa.
"Ôi! Sao chị không bôi son nước?" Mộc Linh kinh ngạc kêu lên, lấy một thỏi son nước từ trong túi ra, thoa cho Mộc Nhiễm, “Để em thoa cho."
Trong lúc son nước được thoa lên, mắt Mộc Nhiễm hơi híp lại, bên trong thoáng qua một tia sáng nguy hiểm.
"Được rồi! Như vậy đẹp hơn rồi đó!" Mộc Linh hài lòng với kiệt tác của mình, thoả mãn gật gật đầu. Sau đó đẩy Mộc Nhiễm, "Chị, đi nhanh lên, anh Phàm đang chờ đấy!"
"Cám ơn!" Mộc Nhiễm khẽ cong khóe môi, vẫy tay về phía Mộc Linh, bước tới chỗ chiếc xe.
Nhìn xe chậm rãi rời đi, vẻ mặt Mộc Linh bộc lộ sự hả hê.
"Tiểu thư, ngài muốn đi đâu?" Tài xế vội vã chạy tới.
Mộc Linh nhã nhặn lịch sự cười, dịu dàng nói: "Chú Lý, không cần đâu, cháu đột nhiên có chút đau đầu, không đi ra ngoài nữa." Nói xong liền xoay người đi về phòng.
=Dải phân cách =
Mộc Nhiễm thuần thục lái xe, hưởng thụ từng làn gió thanh mát thổi từ ngoài cửa sổ.
Đôi mắt lạnh như băng nghiêm túc nhìn chăm chú phía trước, dần dần từng cơn buồn ngủ đánh úp tới, cảnh vật trước mắt hoàn toàn mông lung. Cô đang đánh cược nếu như mình có thể đến nơi an toàn, thì cô sẽ nỗ lực tranh thủ hạnh phúc của mình.
Vận mệnh của cô, vĩnh viễn nằm trong tay mình.
Qua ánh trăng mờ phát hiện tín hiệu đèn giao thông phía trước chuyển sang màu đỏ, Mộc Nhiễm đạp thắng xe lại phát hiện ra phanh không ăn, xe chạy với tốc độ thật nhanh tiến về phía trước. Một tiếng "phanh!" vang lên thật to, đụng vào chiếc xe tải lớn ở phía trước, cô nhắm mắt lại, nhếch mép lên nở nụ cười......
Mộc Linh đi tới phòng Mộc Nhiễm, thay một bộ quần áo của Mộc Nhiễm, lấy một quyển sách từ trên giá treo, đi ra ban công ngồi lên xích đu, tựa lên trên đó nhẹ nhàng lay động, hưởng thụ ánh mặt trời, thoải mái đọc sách.
Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, trên cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa vội vàng, "Đại tiểu thư, đại tiểu thư, không xong rồi! Nhị tiểu thư xảy ra tai nạn xe cộ được đưa vào bệnh viện rồi."
Mộc Linh âm trầm cười một tiếng, vẻ mặt hài lòng. Cô ta đi ra mở cửa, giả vờ lo lắng hỏi: "Thím Vương, thím nói gì cơ? Linh Linh bị làm sao?"
Thím Vương vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào nói: "Vừa rồi bệnh viện gọi điện tới, nói nhị tiểu thư xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh, rất nguy hiểm."
"Bốp!" Quyển sách trên tay Mộc Linh rơi xuống đất, cô ta lảo đảo lui về phía sau hai bước, vẻ mặt kích động tiến lên nắm lấy bả vai thím Vương, "Linh Linh ở bệnh viện nào? Mau nói cho tôi biết!"
"Bệnh viện Thượng Trì!" Thím Vương đau khổ nói.
Không đợi thím Vương nói xong, Mộc Linh Nhất chạy nhanh như giớ xông ra khỏi cửa.
Đi tới bệnh viện chỉ thấy trên dãy hành lang lạnh lẽo, Ngụy Lam đang dựa vào Mộc Dịch bi thương đau khổ khóc rống lên, "Dịch, con bé Linh Linh... Ô ô ô..."
"Yên tâm đi! Linh Linh nhà chúng ta phúc lớn mạng lớn, không có chuyện gì đâu." Mộc Dịch ôm bà, nhẹ nhàng vỗ lưng bà an ủi.
"Cha, mẹ, Linh Linh sao rồi?" Mặt Mộc Linh tái nhợt, bước chân có chút lảo đảo chạy đến chỗ bọn họ, vẻ mặt bi thương hỏi.
Mộc Dịch quay đầu, đau buồn nhìn cô, "Linh Linh đang làm phẫu thuật trong phòng cấp cứu."
Ngẩng đầu nhìn chiếc đèn đỏ đang sáng của phòng cấp cứu, "Linh Linh không sao đâu, con bé nhất định không sao đâu..." Nước mắt không ngừng rơi xuống, miệng không ngừng thì thầm.
Lúc này cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ cởi khẩu trang, hỏi "Ai là người nhà của Mộc Linh?"
Đám người Mộc Dịch vội vàng xông lên, gấp gáp hỏi: "Là chúng tôi, con bé thế nào rồi?"
"Bệnh nhân còn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, bất kỳ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Mọi người phải chuẩn bị tâm lý." Bác sĩ máy móc nói xong, lại một lần nữa đi vào phòng cấp cứu, cửa phòng cấp cứu bị vô tình đóng lại lần nữa.
"Không!" Ngụy Lam không chịu nổi kích thích liền ngất đi.
Vẻ mặt Mộc Linh sững sờ ngớ ra, liều mạng lắc đầu, lảo đảo lui về phía sau hai bước, "Không, đây không phải là sự thật, Linh Linh, con bé không có chuyện gì."
Mộc Dịch cũng giống như lập tức già đi vài tuổi, ông đỡ Ngụy Lam đã ngất xỉu. Dù có thế nào cũng không dám tin tưởng cô con gái vẫn còn hoạt bát vào buổi sáng, bây giờ lại nằm trong phòng cấp cứu, đối mặt với nguy cơ chết chóc.
Giống như một thế kỷ trôi qua, cửa phòng cấp cứu được mở ra lần nữa, Mộc Nhiễm toàn thân cắm đầy kim tiêm được bác sĩ đẩy ra ngoài, sắc mặt cô trắng bệch, không phát ra một tiếng động, ngoại trừ sự phập phồng nhẹ ở trước ngực kia chứng minh cô còn sống.
Mộc Nhiễm được sắp xếp ở trong phòng bệnh cao cấp, bây giờ bác sĩ đang giám sát cô chặt chẽ.
Mộc Linh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn Mộc Nhiễm nằm trên giường bệnh phải dựa vào bình dưỡng khí để hô hấp, khóe miệng lộ ra sự hài lòng.
Cô ta đi tới bên cạnh giường bệnh Mộc Nhiễm, lạnh lùng nhìn cô, "Chị, chị biết không? Tôi thật sự hận chị! Tại sao chị phải trở về? Nếu như chị không đến, tất cả tình thương của cha mẹ sẽ là của tôi. Nếu như chị không trở về, người Kích Phàm yêu nhất định sẽ là tôi. Chị biết không? Ngay lần đầu tiên nhìn anh ấy, tôi đã yêu anh ấy rồi, nhưng cố tình anh ấy lại lựa chọn chị...chị có biết lúc đo tôi hận chị thế nào không? Tôi hận không thể bóp chết chị, đoạt lại anh ấy từ trong tay chị. Nhưng tôi chỉ có thể chịu đựng, trơ mắt nhìn các người ân ái, chị có biết tim tôi đau thế nào không?"
Trên giường bệnh, khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Nhiễm tái nhợt như tuyết, hô hấp đột nhiên thay đổi có chút dồn dập.
"Cho nên chị phải chết, từ nay về sau trên đời này không còn chị, chỉ có tôi, một Mộc Nhiễm mới, vĩnh biệt chị!" Cô ta nở một nụ cười âm hiểm, giữ chặt lấy ống dưỡng khí của Mộc Nhiễm, nhìn cô giãy giụa,... Nhìn những đường cong chứng minh cho sự sống trên điện tín đồ nhảy lên nhảy xuống thật nhanh, cho đến khi biến thành một đường thẳng... Cô ta mới hài lòng buông tay.
Cầm chiếc túi nhỏ trên mép giường lên, cô ta lấy điện thoại di động từ trong túi xách của Mộc Nhiễm, thay thế chiếc khác vào, trên màn hình hiển thị mấy chục cuộc gọi nhỡ của Lôi Kích Phàm. Cô ta hả hê nở nụ cười, từ bây giờ sẽ không còn ai tranh giành tình thương của cha mẹ và tình yêu của Kích Phàm với cô ta nữa.
Ấn lên nút gọi lại, sau một tiếng ‘đô’ vang lên, bên kia lập tức truyền đến giọng nói nóng nảy của Lôi Kích Phàm, "Nhiễm Nhi, xảy ra chuyện gì vậy, em đang ở đâu?"
"Kích Phàm... Ô ô... Linh Linh... Con bé xảy ra tai nạn xe cộ... Ô ô..." Cô ta khóc không thành tiếng nói xong, ấn lên phím tắt. Cô ta nhìn về phía Mộc Nhiễm không còn chút hơi thở nằm trên giường bệnh. Cô ta cười, cười hả hê như vậy, dữ tợn như vậy...
"Kỳ quái, rõ ràng mình vừa mới sạc pin, sao lại sập nguồn rồi?" Cô có chút bất đắc dĩ ném điện thoại vào trong túi, ngồi trên xe chờ.
Mộc Linh cầm túi, dáng vẻ như sắp ra khỏi cửa, cô ta đi tới trước mặt Mộc Nhiễm, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Chị, sao còn chưa đi?"
"Xe của chị xảy ra chút vấn đề, đang đợi chú Lý tới đây." Mộc Nhiễm vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Mộc Linh đưa chìa khóa cho cô, mỉm cười nói: "Chị, chị lái xe của em đi, dù sao em cũng không vội ra khỏi cửa."
Mộc Nhiễm suy nghĩ một chút, "Được rồi!" Cô nhận lấy chìa khóa.
"Ôi! Sao chị không bôi son nước?" Mộc Linh kinh ngạc kêu lên, lấy một thỏi son nước từ trong túi ra, thoa cho Mộc Nhiễm, “Để em thoa cho."
Trong lúc son nước được thoa lên, mắt Mộc Nhiễm hơi híp lại, bên trong thoáng qua một tia sáng nguy hiểm.
"Được rồi! Như vậy đẹp hơn rồi đó!" Mộc Linh hài lòng với kiệt tác của mình, thoả mãn gật gật đầu. Sau đó đẩy Mộc Nhiễm, "Chị, đi nhanh lên, anh Phàm đang chờ đấy!"
"Cám ơn!" Mộc Nhiễm khẽ cong khóe môi, vẫy tay về phía Mộc Linh, bước tới chỗ chiếc xe.
Nhìn xe chậm rãi rời đi, vẻ mặt Mộc Linh bộc lộ sự hả hê.
"Tiểu thư, ngài muốn đi đâu?" Tài xế vội vã chạy tới.
Mộc Linh nhã nhặn lịch sự cười, dịu dàng nói: "Chú Lý, không cần đâu, cháu đột nhiên có chút đau đầu, không đi ra ngoài nữa." Nói xong liền xoay người đi về phòng.
=Dải phân cách =
Mộc Nhiễm thuần thục lái xe, hưởng thụ từng làn gió thanh mát thổi từ ngoài cửa sổ.
Đôi mắt lạnh như băng nghiêm túc nhìn chăm chú phía trước, dần dần từng cơn buồn ngủ đánh úp tới, cảnh vật trước mắt hoàn toàn mông lung. Cô đang đánh cược nếu như mình có thể đến nơi an toàn, thì cô sẽ nỗ lực tranh thủ hạnh phúc của mình.
Vận mệnh của cô, vĩnh viễn nằm trong tay mình.
Qua ánh trăng mờ phát hiện tín hiệu đèn giao thông phía trước chuyển sang màu đỏ, Mộc Nhiễm đạp thắng xe lại phát hiện ra phanh không ăn, xe chạy với tốc độ thật nhanh tiến về phía trước. Một tiếng "phanh!" vang lên thật to, đụng vào chiếc xe tải lớn ở phía trước, cô nhắm mắt lại, nhếch mép lên nở nụ cười......
Mộc Linh đi tới phòng Mộc Nhiễm, thay một bộ quần áo của Mộc Nhiễm, lấy một quyển sách từ trên giá treo, đi ra ban công ngồi lên xích đu, tựa lên trên đó nhẹ nhàng lay động, hưởng thụ ánh mặt trời, thoải mái đọc sách.
Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, trên cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa vội vàng, "Đại tiểu thư, đại tiểu thư, không xong rồi! Nhị tiểu thư xảy ra tai nạn xe cộ được đưa vào bệnh viện rồi."
Mộc Linh âm trầm cười một tiếng, vẻ mặt hài lòng. Cô ta đi ra mở cửa, giả vờ lo lắng hỏi: "Thím Vương, thím nói gì cơ? Linh Linh bị làm sao?"
Thím Vương vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào nói: "Vừa rồi bệnh viện gọi điện tới, nói nhị tiểu thư xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh, rất nguy hiểm."
"Bốp!" Quyển sách trên tay Mộc Linh rơi xuống đất, cô ta lảo đảo lui về phía sau hai bước, vẻ mặt kích động tiến lên nắm lấy bả vai thím Vương, "Linh Linh ở bệnh viện nào? Mau nói cho tôi biết!"
"Bệnh viện Thượng Trì!" Thím Vương đau khổ nói.
Không đợi thím Vương nói xong, Mộc Linh Nhất chạy nhanh như giớ xông ra khỏi cửa.
Đi tới bệnh viện chỉ thấy trên dãy hành lang lạnh lẽo, Ngụy Lam đang dựa vào Mộc Dịch bi thương đau khổ khóc rống lên, "Dịch, con bé Linh Linh... Ô ô ô..."
"Yên tâm đi! Linh Linh nhà chúng ta phúc lớn mạng lớn, không có chuyện gì đâu." Mộc Dịch ôm bà, nhẹ nhàng vỗ lưng bà an ủi.
"Cha, mẹ, Linh Linh sao rồi?" Mặt Mộc Linh tái nhợt, bước chân có chút lảo đảo chạy đến chỗ bọn họ, vẻ mặt bi thương hỏi.
Mộc Dịch quay đầu, đau buồn nhìn cô, "Linh Linh đang làm phẫu thuật trong phòng cấp cứu."
Ngẩng đầu nhìn chiếc đèn đỏ đang sáng của phòng cấp cứu, "Linh Linh không sao đâu, con bé nhất định không sao đâu..." Nước mắt không ngừng rơi xuống, miệng không ngừng thì thầm.
Lúc này cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ cởi khẩu trang, hỏi "Ai là người nhà của Mộc Linh?"
Đám người Mộc Dịch vội vàng xông lên, gấp gáp hỏi: "Là chúng tôi, con bé thế nào rồi?"
"Bệnh nhân còn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, bất kỳ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Mọi người phải chuẩn bị tâm lý." Bác sĩ máy móc nói xong, lại một lần nữa đi vào phòng cấp cứu, cửa phòng cấp cứu bị vô tình đóng lại lần nữa.
"Không!" Ngụy Lam không chịu nổi kích thích liền ngất đi.
Vẻ mặt Mộc Linh sững sờ ngớ ra, liều mạng lắc đầu, lảo đảo lui về phía sau hai bước, "Không, đây không phải là sự thật, Linh Linh, con bé không có chuyện gì."
Mộc Dịch cũng giống như lập tức già đi vài tuổi, ông đỡ Ngụy Lam đã ngất xỉu. Dù có thế nào cũng không dám tin tưởng cô con gái vẫn còn hoạt bát vào buổi sáng, bây giờ lại nằm trong phòng cấp cứu, đối mặt với nguy cơ chết chóc.
Giống như một thế kỷ trôi qua, cửa phòng cấp cứu được mở ra lần nữa, Mộc Nhiễm toàn thân cắm đầy kim tiêm được bác sĩ đẩy ra ngoài, sắc mặt cô trắng bệch, không phát ra một tiếng động, ngoại trừ sự phập phồng nhẹ ở trước ngực kia chứng minh cô còn sống.
Mộc Nhiễm được sắp xếp ở trong phòng bệnh cao cấp, bây giờ bác sĩ đang giám sát cô chặt chẽ.
Mộc Linh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn Mộc Nhiễm nằm trên giường bệnh phải dựa vào bình dưỡng khí để hô hấp, khóe miệng lộ ra sự hài lòng.
Cô ta đi tới bên cạnh giường bệnh Mộc Nhiễm, lạnh lùng nhìn cô, "Chị, chị biết không? Tôi thật sự hận chị! Tại sao chị phải trở về? Nếu như chị không đến, tất cả tình thương của cha mẹ sẽ là của tôi. Nếu như chị không trở về, người Kích Phàm yêu nhất định sẽ là tôi. Chị biết không? Ngay lần đầu tiên nhìn anh ấy, tôi đã yêu anh ấy rồi, nhưng cố tình anh ấy lại lựa chọn chị...chị có biết lúc đo tôi hận chị thế nào không? Tôi hận không thể bóp chết chị, đoạt lại anh ấy từ trong tay chị. Nhưng tôi chỉ có thể chịu đựng, trơ mắt nhìn các người ân ái, chị có biết tim tôi đau thế nào không?"
Trên giường bệnh, khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Nhiễm tái nhợt như tuyết, hô hấp đột nhiên thay đổi có chút dồn dập.
"Cho nên chị phải chết, từ nay về sau trên đời này không còn chị, chỉ có tôi, một Mộc Nhiễm mới, vĩnh biệt chị!" Cô ta nở một nụ cười âm hiểm, giữ chặt lấy ống dưỡng khí của Mộc Nhiễm, nhìn cô giãy giụa,... Nhìn những đường cong chứng minh cho sự sống trên điện tín đồ nhảy lên nhảy xuống thật nhanh, cho đến khi biến thành một đường thẳng... Cô ta mới hài lòng buông tay.
Cầm chiếc túi nhỏ trên mép giường lên, cô ta lấy điện thoại di động từ trong túi xách của Mộc Nhiễm, thay thế chiếc khác vào, trên màn hình hiển thị mấy chục cuộc gọi nhỡ của Lôi Kích Phàm. Cô ta hả hê nở nụ cười, từ bây giờ sẽ không còn ai tranh giành tình thương của cha mẹ và tình yêu của Kích Phàm với cô ta nữa.
Ấn lên nút gọi lại, sau một tiếng ‘đô’ vang lên, bên kia lập tức truyền đến giọng nói nóng nảy của Lôi Kích Phàm, "Nhiễm Nhi, xảy ra chuyện gì vậy, em đang ở đâu?"
"Kích Phàm... Ô ô... Linh Linh... Con bé xảy ra tai nạn xe cộ... Ô ô..." Cô ta khóc không thành tiếng nói xong, ấn lên phím tắt. Cô ta nhìn về phía Mộc Nhiễm không còn chút hơi thở nằm trên giường bệnh. Cô ta cười, cười hả hê như vậy, dữ tợn như vậy...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook