Nữ Thần Hắc Đạo
-
Chương 0-1: Ánh mắt đố kỵ (1)
Editor: Tiểu Ốc
Một chiếc xe thể thao Ferrari màu đen vô cùng có phong cách, chạy băng băng trên đường từ đằng xe, giống như một con gió lốc màu đen nhanh chóng lái vào biệt thự nhà họ Mộc.
Sau một chuyến đi dài, xe vững vàng dừng trong một đình viện xa hoa trồng trọt đủ loại hoa cỏ cùng với bãi cỏ xanh tốt rậm rạp.
Một trận gió khẽ thổi qua, chóp mũi truyền đến hương thơm ngào ngạt của hoa hồng.
"Cạch!" Một bên cửa xe được mở ra, một người đàn ông tuấn mỹ có thể dễ dàng khiến cho mọi phụ nữ thần hồn điên đảo bước xuống xe, khóe miệng mỉm cười trông như rất tao nhã, nhưng lại gợi đến cho người ta cảm giác tà ác, giống như đang ám chỉ điều gì đó nguy hiểm.
Áo sơ mi trắng và quần dài đơn giản càng làm nổi bật vẻ ngoài xuất chúng cùng với dáng người cao to hơn, khiến anh càng thêm tự nhiên mê người.
Anh đi tới bên kia xe, mở cửa xe, bên trong con ngươi đào hoa mang theo tình yêu sâu đậm, anh đưa bàn tay thon dài như của nghệ thuật gia về phía người trong xe.
Một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn không tỳ vết đặt vào lòng bàn tay anh, không biết vì sao màu đồng và màu trắng ấy khi kết hợp với nhau lại vô cùng hài hòa và tương trợ lẫn nhau, giống như bọn họ sinh ra đã nên ở chung một chỗ.
Tiếp đến là một đôi chân thon dài đẹp đẽ bước ra ngoài, giày cao gót tinh xảo giẫm lên mặt đất. Một cô gái bước xuống, khuôn mặt hơi đỏ ửng, tròng mắt như nước, đôi môi anh đào đỏ mọng ướt át, mái tóc đen thật dài được thắt lỏng ở đằng sau, cả người toát lên vẻ lịch sự nhã nhặn hào phóng, toàn thân tản ra khí chất cao quý tao nhã.
Trong con ngươi Lôi Kích Phàm là tình yêu nồng nàn không thể che giấu, anh cúi đầu, thâm tình hôn lên môi cô, cánh tay thân mật vòng chắc eo thon của cô, "Nhiễm Nhi, chúng ta vào nhà đi!"
Mộc Nhiễm mặc anh ôm, cô khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: "Kích Phàm, tối nay ở lại, khi nào cơm nước xong rồi hãy đi!"
“Lời mời của người đẹp, sao anh có thể từ chối được!" Khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười lưu manh cực kỳ mê người.
Mộc Nhiễm xoay người, giơ hai tay khẽ véo khuôn mặt tuấn dật một cái, đôi mắt ngập nước tràn đầy ý cười, "Anh nha, đã được tiện nghi còn ra vẻ."
"Ha ha... Vậy còn phải xem là ai đã? Vị hôn thê thân ái của anh ơi, anh ngoan như vậy, có phải là em nên thưởng chút gì đó cho anh không?" Anh nháy đôi mắt mị hoặc, mang theo nụ cười xấu xa từ từ lại gần môi của cô.
Mặt Mộc Nhiễm hơi đỏ lên, vội vàng buông gò má của anh ra, bước thật nhanh về phía trước, "Em mới không cần, đại sắc lang!"
Tốc độ Lôi Kích Phàm còn nhanh hơn, một tay liền kéo cô vào trong ngực mình, vẻ mặt tà tứ nói: "Vị hôn thê đáng yêu, em nhất định sẽ trở thành cô bé quàng khăn đỏ của anh." Nói xong lập tức cúi xuống, chiếm đoạt cánh môi xinh đẹp như cánh hoa của cô...
Một chiếc xe thể thao Ferrari màu đen vô cùng có phong cách, chạy băng băng trên đường từ đằng xe, giống như một con gió lốc màu đen nhanh chóng lái vào biệt thự nhà họ Mộc.
Sau một chuyến đi dài, xe vững vàng dừng trong một đình viện xa hoa trồng trọt đủ loại hoa cỏ cùng với bãi cỏ xanh tốt rậm rạp.
Một trận gió khẽ thổi qua, chóp mũi truyền đến hương thơm ngào ngạt của hoa hồng.
"Cạch!" Một bên cửa xe được mở ra, một người đàn ông tuấn mỹ có thể dễ dàng khiến cho mọi phụ nữ thần hồn điên đảo bước xuống xe, khóe miệng mỉm cười trông như rất tao nhã, nhưng lại gợi đến cho người ta cảm giác tà ác, giống như đang ám chỉ điều gì đó nguy hiểm.
Áo sơ mi trắng và quần dài đơn giản càng làm nổi bật vẻ ngoài xuất chúng cùng với dáng người cao to hơn, khiến anh càng thêm tự nhiên mê người.
Anh đi tới bên kia xe, mở cửa xe, bên trong con ngươi đào hoa mang theo tình yêu sâu đậm, anh đưa bàn tay thon dài như của nghệ thuật gia về phía người trong xe.
Một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn không tỳ vết đặt vào lòng bàn tay anh, không biết vì sao màu đồng và màu trắng ấy khi kết hợp với nhau lại vô cùng hài hòa và tương trợ lẫn nhau, giống như bọn họ sinh ra đã nên ở chung một chỗ.
Tiếp đến là một đôi chân thon dài đẹp đẽ bước ra ngoài, giày cao gót tinh xảo giẫm lên mặt đất. Một cô gái bước xuống, khuôn mặt hơi đỏ ửng, tròng mắt như nước, đôi môi anh đào đỏ mọng ướt át, mái tóc đen thật dài được thắt lỏng ở đằng sau, cả người toát lên vẻ lịch sự nhã nhặn hào phóng, toàn thân tản ra khí chất cao quý tao nhã.
Trong con ngươi Lôi Kích Phàm là tình yêu nồng nàn không thể che giấu, anh cúi đầu, thâm tình hôn lên môi cô, cánh tay thân mật vòng chắc eo thon của cô, "Nhiễm Nhi, chúng ta vào nhà đi!"
Mộc Nhiễm mặc anh ôm, cô khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: "Kích Phàm, tối nay ở lại, khi nào cơm nước xong rồi hãy đi!"
“Lời mời của người đẹp, sao anh có thể từ chối được!" Khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười lưu manh cực kỳ mê người.
Mộc Nhiễm xoay người, giơ hai tay khẽ véo khuôn mặt tuấn dật một cái, đôi mắt ngập nước tràn đầy ý cười, "Anh nha, đã được tiện nghi còn ra vẻ."
"Ha ha... Vậy còn phải xem là ai đã? Vị hôn thê thân ái của anh ơi, anh ngoan như vậy, có phải là em nên thưởng chút gì đó cho anh không?" Anh nháy đôi mắt mị hoặc, mang theo nụ cười xấu xa từ từ lại gần môi của cô.
Mặt Mộc Nhiễm hơi đỏ lên, vội vàng buông gò má của anh ra, bước thật nhanh về phía trước, "Em mới không cần, đại sắc lang!"
Tốc độ Lôi Kích Phàm còn nhanh hơn, một tay liền kéo cô vào trong ngực mình, vẻ mặt tà tứ nói: "Vị hôn thê đáng yêu, em nhất định sẽ trở thành cô bé quàng khăn đỏ của anh." Nói xong lập tức cúi xuống, chiếm đoạt cánh môi xinh đẹp như cánh hoa của cô...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook