Buổi tối Vụ Mang Mang quay về biệt thự trên núi, quan hệ giữa cô và Lộ Tùy đã không hợp để ở chung nữa.

Gọi điện báo cáo với Lộ Tùy, anh cũng không phản đối gì.

Vụ Mang Mang thất thần nhìn điện thoại một lúc, cuối cùng cô bấm mở bản nhạc chuông mà cô đặc biệt thu âm lại cho Lộ Tùy, đặt chế độ nghe riêng bài đó.

“Bản giới hạn tiên sinh gọi đến, mê lỗ rốn tiên sinh gọi đến, bảo bối ngoan của mami gọi đến, tiên sinh xem mắt n lần gọi đến, tổng giám đốc bá đạo gọi đến, tiên sinh nhai lại cỏ gọi đến, boy cáo già gọi đến, ông chú gan nhiễm mỡ gọi đến, tiên sinh yêu em nhất gọi đến”.

Vụ Mang Mang khốc nấc nghẹn ngào, thầm nghĩ Lộ Tùy vẫn chưa nghe được bản nhạc chuông này.

Cô mong muốn xiết bao trong tuổi niên hoa đẹp nhất gặp được Lộ Tùy, mong muốn cả đờic hỉ yêu một mình anh, khao khát đến mức thậm ch1i không tiếc chôn vùi mọi thứ đã qua giữa cô và Trình Việt.

Chỉ là cuộc đời không có “nếu như”, cũng sẽ không có cơ hội lần nữa, cô đã dốc cạn sức lực để yêu Trình Việt, không thể nào cho Lộ Tùy một tình yêu hoàn hảo vô khuyết được.

Có lẽ Lộ Tùy không quan tâm, anh chỉ mong cô có thể ở cạnh anh là được.

Nhưng như Trình Việt nói, tương lai thì sao? Sau này khi Lộ Tùy không thể nào thỏa mãn, khi cô không đáp ứng được tình yêu mà anh cần, khi họ bắt đầu làm tổn thương nhau thì phải làm sao?

Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Vụ Mang Mang khiến cô thà kết thúc khi tình yêu đẹp nhất, còn hơn là để nó cuối cùng lại trở thành chiếc áo khoác lộng lẫy nhưng đầy rận bên trong.

Càng không muốn để Lộ Tùy nhìn thấy bộ dạng xấu xí khi chứng “khủng hoảng lo âu” của cô tái phát.

Mỹ nhân, tự cổ đã không muốn nhân gian nhìn thấy mái tóc bạc của mình.

Nhưng Vụ Mang Mang không hề ý thức rằng vị trí hiện tại mà cô đang đứng là vị trí ban đầu Trình Việt đứng, ích kỷ xuất phát từ góc độ của mình mà lại mang danh nghĩa vì muốn tốt cho đối phương, tự quyết định nhu cầu của đối phương mà phớt lờ nhu cầu thực sự của người ấy.

Vận mệnh rất thích trêu ngươi, trong vòng luân hồi, lại khiến người bị hại đứng vào vị trí của “thủ phạm”.

“Mang mang, Lộ Tùy bảo người mang lễ phục tối mai con sẽ mặc đến đây rồi này, mau ra xem, đẹp quá đi mất”. Liễu Nhạc Duy gõ cửa phòng ngủ của Vụ Mang Mang.

Cô cất điện thoại đi, vào nhà tắm rửa mặt rồi mới ra ngoài.

Bộ lễ phục đó vô cùng phiêu dật thoát tục, hơn nữa như đã từng quen, Vụ Mang Mang nghĩ một lát mới phát hiện ra nó có phần giống với một bộ trang phục trong game của cô hay chơi.

Năm nay tiệc Giáng sinh ở Lộ Viên có chủ đề là cosplay, đúng là rất thời thượng.

Đương nhiên tất cả đều là những người tai to mặt lớn, sẽ không mặc trang phục game như những cô bé mười mấy tuổi, điều này cũng là một dạng thử thách năng lực của nhà thiết kế.

Vừa phải giống kiểu cosplay, mà lại phải sang trọng, lộng lẫy và đẳng cấp.

Vụ Mang Mang xoa xoa bề mặt vải bộ lễ phục lên mặt hồi lâu.

“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”. Liễu Nhạc Duy hỏi, tuy Vụ Mang Mang đa phần không ở nhà nhưng bà Liễu đã sớm tu luyện thành tinh trong giới xã giao, sao lại không nhìn ra tâm trạng ủ rũ của con gái chứ.

Vụ Mang Mang cười nói, “Bà Liễu à, nếu lần này con và và Lộ Tùy lại chia tay thì mẹ có bóp chết con không?”.

Liễu Nhạc Duy lặng lẽ nhìn Vụ Mang Mang một lúc, “Nói thật là mẹ vốn không trông mong ai đứa thành đôi được”.

Vụ Mang Mang chớp mắt, không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên tức đến đứt mạch máu não đây.

Liễu Nhạc Duy vỗ vai Vụ Mang Mang, “Được rồi, đừng thở dài nữa. Đợi con vượt qua quãng thời gian này rồi mẹ sẽ giới thiệu người khác cho, lần này đừng có kén chọn nữa, con đã sắp lên đầu băm rồi đó! Ba mươi tuổi đó”.

Vụ Mang Mang chỉ thấy bị đã kích dữ dội.

Phụ nữ lớn tuổi, có lúc nỗi đau thất tình chưa chắc nhiều hơn là nỗi đau khi nhìn thấy khóe mắt lại có thêm nếp nhăn.

***

Lộ Tùy nhìn Thẩm Đình, chạm nhẹ ly rượu rồi ngửa đầu uống cạn, lúc đặt ly xuống cười nói: “Tôi chưa bao giờ biết cậu lại quan tâm đến năng lực x của tôi như vậy đấy”.

Thẩm Đình ngẩn ra, sau đó mỉm cười có chút xấu hổ, nhưng nụ cười ấy cũng xóa bỏ mọi sự ngượng ngùng giữa hai người.

Chuyện bản thân không làm được thì đừng suy bụng ta ra bụng người cho rằng tôi không làm được”. Lộ Tùy cụng ly với Thẩm Đình, rồi ghé tai anh ta nói, “Thế nên dưỡng sinh cũng không phải là không có đạo lý. Nuôi binh ngàn ngày, chỉ dùng nhất thời”.

“Hai người nói gì mà sao tôi không hiểu?”. Ninh Tranh xen vào.

Lộ Tùy và Thẩm Đình đều ăn ý phớt lờ Ninh Tranh.

Ninh Tranh tự thấy bị bỏ rơi nên phải cố níu kéo thể diện: “Lộ Tùy, có phải cậu lại chia tay Vụ Mang Mang không? Lần này là ai đá ai đây?”.

Ninh Tranh đúng là điển hình của việc thích bị ngược đãi.

“Chia tay rồi, cậu cũng không có cơ hội đâu. Muốn chen chân vào thì về luyện thêm công phu đi đã. Lần trước đánh cậu không đau phải không?”. Lộ Tùy hỏi.

Ninh Tranh “à à à”, tỏ ra vui trên nỗi đau kẻ khác, làu bàu nói: “Cậu không muốn kết hôn với cô ấy, không bị đá mới là lạ”.

“Đừng tự suy đoán”. Lộ Tùy ném lại một câu.

Mãi sau khi Lộ Tùy đi rồi, Ninh Tranh mới cảm thán với Thẩm Đình: “Ý của Lộ Tùy là người không muốn kết hôn là Vụ Mang Mang?”.

Thẩm Đình lặng thinh.

Ninh Tranh búng tay một cái, “Cô bé Vụ Mang Mang này tuyệt quá. Tôi biết ngay mình không nhìn nhầm cô ấy mà”.

Ninh Tranh tỏ vẻ vui mừng kiểu “tô từng thích cô ấy, tôi rât tự hào”.

Thẩm Đình nhìn Ninh Tranh, “Đừng nghĩ nữa, hôm nay Lộ Tùy đã tỏ rõ thái độ của cậu ấy rồi”.

Đó chính là, họ đã chia tay, nhưng người khác cũng đừng mơ chen chân vào.

Đêm Bình An và lễ Giáng sinh của Vụ Mang Mang trải qua rất vô vị, ở nhà ngủ trọn hai ngày, đến ngày Hai mươi sáu, cô thức dậy sớm, chọn quần áo, trang điểm nhẹ.

Liễu Nhạc Duy thấy cô ăn mặc xinh đẹp thì cũng hơi yên lòng, “Đi hẹn hò hả?”.

Vụ Mang Mang mặc váy nhung ngắn màu đỏ có thêu hoa khiến làn da của cô trắng hệt ngọc, cả người toát ra vẻ rạng rỡ hoạt bát, cũng chẳng trách Liễu Nhạc Duy lại hiểu lầm.

Vụ Mang Mang khoác áo choàng vào, “Không phải, con đi một lát rồi về”.

Có một số chuyện có lẽ đã được thành lập trên sự im lặng của cả hai, nhưng làm lại giấy tờ thì quá phức tạp nên Vụ Mang Mang phải quay về nhà Lộ Tùy một chuyến.

Trong phòng ăn, Lộ Tùy đang ăn sáng, chỉ có đến lúc này thì mới có khả năng gặp được anh nhất.

Anne ân cần bước tới cởi áo khoác cho Vụ Mang Mang và treo lên, cô nói: “Cảm ơn”.

“Em đến lấy giấy tờ của em”. Vụ Mang Mang bước đến trước mặt Lộ Tùy.

Ánh mắt Lộ Tùy lướt một vòng trên váy của Vụ Mang Mang, “Mặc ít thế không lạnh hả?”.

Gấu váy rất ngắn, trên đầu gối khoảng năm phân, vai áo mở rộng, cả bờ vai cô đều lộ ra ngoài.

Vô cùng xinh đẹp, nhưng đúng là không chịu được lạnh.

“Em lên lầu lấy giấy tờ đây”, Vụ Mang Mang không trả lời Lộ Tùy.

Tay cầm giấy tờ, lúc Vụ Mang Mang xuống lầu thì hình như đã không còn lý do nào để ở lại thêm nữa.

Lộ Tùy rất galant đưa cô ra đến cửa, Vụ Mang Mang mỉm cười vẫy tay chào anh, “Anh giữ gìn sức khỏe nhé”.

Lộ Tùy nhìn Vụ Mang Mang đi được hai bước mới lên tiếng, “Mang Mang”.

Vụ Mang Mang quay lại, cũng không biết tại sao tim bỗng dưng đập nhanh, thực ra kết cuộc đã mặc định là không thể thay đổi rồi.

“Mang Mang, em phải nhớ là, luôn là em không cần anh, không phải anh rời bỏ em”, Lộ Tùy bảo.

Vụ Mang Mang muốn khóc nhưng lại nghĩ rằng mình tự tạo nghiệt, căn bản không xứng rơi nước mắt làm Lộ Tùy khó xử, cô không nói được lời nào, chỉ có thể gật đầu rồi vội vã lên xe.

Tiếp đó, trong mấy ngày cuối cùng của năm, Vụ Mang Mang làm rất nhiều việc, hoặc có thể nói là giúp Trình Việt làm rất nhiều việc.

Họ cùng đến nhà hàng Tây năm đó để ăn một bửa, thật là kỳ tích vì nhà hàng này lại mở cửa suốt mười mấy năm mà không hề phá sản, hoàn toàn có thể gọi là kỳ tích.

Họ còn cùng nhau đến công viên giải trí mới xây, giá vé bây giờ đối với họ mà nói hoàn toàn không đắt, nhưng ban đầu Trình Việt sống chết không chịu đi cùng Vụ Mang Mang, anh viện cô là quá trẻ con.

Sau đó họ còn đến khu trò chơi điện tử, Trình việt lên máy nhảy một bài, con trai nhảy cái này đã khá hiếm mà Trình Việt nhảy rất lợi hại, không hề để lỡ nhịp nào, tư thế phóng khoáng đẹp đẽ, rất nhiều nữ sinh cấp hai, cấp ba vây quanh đều tỏ ra hâm mộ vô cùng.

Rất nhiều người vỗ tay cho anh.

Vụ Mang Mang cười đến suýt ngã, “Năm đó chẳng phải anh sống chết không chịu nhảy hay sao?”.

Trình Việt lúc đó là một ông cụ non, kiên quyết không chịu nhảy, càng không thể nhảy trước mặt nhiều người.

“Hồi đó em luôn nói muốn nhìn anh thống trị máy nhảy mà”. Trình Việt vuốt mồ hôi trên trán, Vụ Mang Mang đưa khăn tay cho anh.

Trình Việt có phần tiếc nuối, Vụ Mang Mang của ngày xưa bảo anh cúi đầu, lau mồ hôi cho anh hình như đã biến mất rồi.

Rồi sua đó, Trình Việt tặng Vụ Mang Mang một chiếc kẹp tóc đính đầy pha lê, “Lúc đó em ngắm nó rất lâu, nhưng bây giờ nhãn hiệu này không còn kiểu dáng đó nữa, cái này là cái gần giống nhất mà anh có thể tìm ra”.

Vụ Mang Mang cúi đầu, nước mắt rơi xuống đất tạo thành một vũng nước nho nhỏ.

Tăng Như Lăng lúc nhìn thấy người đàn ông mang bữa sáng đến cho Vụ Mang Mang đổi thành một người khác thì chỉ đơn giản là há miệng ra tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó nói: “Em đã sớm đoán ra rồi”.

“Người này cũng siêu đẹp trai, trẻ hơn “ông cậu” của chị nhỉ”. Tăng Như Lăng vui vẻ gặm bánh đùi gà mà Trình Việt mang tới.

“Lo ăn đi, đố ăn nhiều thế này không bịt được miệng em hà?”, Vụ Mang Mang gõ chữ trên máy tính, sáng sớm đã phải viết luận văn rồi.

“Lần này thì quan hệ gì? Thanh mai trúc mã?”, Tăng Như Lăng hỏi.

“Cũng coi là thế”, Vụ Mang Mang khẽ thở dài.

“Chị có biết danh tiếng của chị trong trường này đã sắp bằng đóa hoa giao tiếp rồi không?”, Tăng Như Lăng lại hỏi.

Sắc mặt Vụ Mang Mang không thay đổi, danh tiếng của cô không tốt đâu phải là chuyện ngày một ngày hai gì. Nhưng mong là sau này cô sẽ trở thành Diệt Tuyệt Sư Thái, có thế khiến mọi người thay đổi quan điểm.

“Nhưng em thấy hình như chị không mấy hứng thú với anh ta”. Tăng Như Lăng huých vào vai Vụ Mang Mang.

Vụ Mang Mang lặng thinh. Trong danh sách Trình Việt liệt kê có một khoản là muốn mang bữa sáng đến mỗi ngày cho Vụ Mang Mang.

Vì lúc học cấp ba, bữa sáng và bữa trưa của anh đều do Vụ Mang Mang lo hết, tự cô lên mạng tra cứu, căn cứ theo dinh dưỡng mà mỗi ngày bảo dì giúp việc làm, mang cho Trình Việt ăn.

Vụ Mang Mang lặng lẽ nghĩ, hình như những việc này cô chưa từng làm cho Lộ Tùy, bây giờ nghĩ lại đúng là thấy có lỗi với anh.

Chỉ mong là sau này anh có thể gặp được một người, trong tim chưa từng có người con trai nào khác, một cô gái khỏe mạnh và lạc quan, dâng hiến tình yêu thuần túy nhất cho anh.

Thời gian trôi qua mội lúc một nhanh, trong danh sách của Trình Việt những việc chưa làm cũng càng lúc càng vơi dần.

“Anh còn một việc cuối cùng”. Lúc Trình Việt đưa Vụ Mang Mang về ký ức đã nói, “Chúng ta chưa từng mừng lễ Tình Nhân cùng nhau. Hôm đó hoa hồng rất đắt tiền, anh không muốn tăng gánh nặng cho mẹ nhưng lại không muốn để em xem thường anh, thế nên lễ Tình Nhân mỗi năm anh đều nói với em là phải ở nhà  làm việc giúp mẹ.

Vụ Mang Mang cười nói: “Anh không cần phải giúp em trốn tránh một số hồi ức nào đó đâu”.

Trình Việt ngại ngùng xoa trán.

Còn nhớ có một năm, Trình Việt sau khi từ chối yêu cầu đi chơi lễ Tình Nhân với Vụ Mang Mang, cô đã ép hỏi anh rất lâu, cuối cùng Trình Việt đã phải nói dối là giúp mẹ ra ngoài phố bán hoa.

Đúng là những cậu bé cô bé trẻ con.

Hôm đó, Vụ Mang Mang đã bất ngờ nhận hết mọi loại hoa hồng với đủ màu sắc của những kẻ theo đuổi cô, xách mọt giỏ hoa hồng lớn, đứng trước nhà hàng cao cấp của thành phố để bán hết hoa.

Hoa của cô bán rất nhanh, ai bảo cô bé bán hoa lại xinh đẹp đến thế chứ.

Còn nhớ mùa đông năm đó lạnh vô cùng, Vụ Mang Mang giậm chân liên tục, vừa hà hơi vào tay để thu tiền, nhưng trong lòng lại có một đốm lửa đang âm ỉ cháy.

Cô muốn thông qua hành động này để nói với Trình Việt rằng cô sẽ không khinh thường anh, cô có thể cùng anh bán hoa, chỉ cần họ ở bên nhau mà thôi.

Vụ Mang Mang đứng trên phố, đếm từng tờ tiền một, động tác của cô hơi chậm vì tay đã đông cứng, mà căn bản là cô cũng không có sở trường đếm tiền.

Trên gương mặt cô là nụ cười rạng rỡ, nghĩ đến lúc cầm xấp tiền này trao cho Trình Việt, vẻ mặt anh chắc là rất cảm động nhỉ?

Liệu có xót xa, kéo tay cô vào lòng  sưởi ấm không?          

Chỉ nghĩ thôi mà đã thấy vui sướng muốn chết rồi.     

Mà cánh cửa vận mệnh đúng lúc đó thực sự đã mở ra một khe hở nho nhỏ cho Lộ Tùy.

Hôn đó, anh và một cô nàng nào đó đang ngồi trong nhà hàng cao cấp để dùng bựa, vị trí gần cửa sổ.

Cô bé mặc áo khoác hồng, có mũ lông trắng kia nhanh chóng thu hút sự chú ý của anh và cô gái đi cùng. Để tiện hành văn, chúng ta tạm gọi cô gái đó là tiểu thư A nhé, vì dù bắt Lộ Tùy nhớ lại thì chắc anh cũng không nhớ nổi họ tên cô gái đó.

Tiểu thư A nói: “Cô bé kia xinh đẹp quá nhỉ, khí chất cũng rất được”.

Lộ Tùy liếc nhìn một cái, anh không có hứng thú với cô bé.

Tiểu thư A thở dài: “Đúng là đáng tiếc quá”.

Lộ Tùy không nói gì, đợi tiểu thư A tiếp tục nói vu vơ.

Tiểu thư A nhìn Vụ Mang Mang đếm tiền mà mắt tít lại sung sướng, nói: “Cô bé xinh đẹp như thế rất dễ lầm đường lạc lối”.

Hừm, quên nhắc lại, tiểu thư A tài hoa hơn người, giỏi giang mạnh mẽ, nhưng ngoại hình nhiều nhất chỉ có thể dùng từ “phòng khoáng”.

Lộ Tùy cười cười rồi lại nhìn Vụ Mang Mang, sau đó nói: “Cô bé đó gia cảnh rất tốt, bán hoa chỉ để trải nghiệm cuộc sống thôi”.

“Em không tin, chúng ta đánh cược đi”, tiểu thư A nói.

Lộ Tùy không đồng ý, “Không có phần thưởng nào muốn thắng cả”.

Tiểu thư A tan vỡ.

Về phần Vụ Mang Mang thì có thể tưởng tượng được là chuyện cô bán hoa chỉ không khiến Trình Việt cảm kích, ngược lại cặp tình nhân nhỏ còn chiến tranh lạnh ba ngày, cuối cùng kết thúc bằng việc Vụ Mang Mang khom người cúi đầu xin lỗi.

Trình Việt nói: “Anh đúng là ngốc. cả đời này chắc không bao giờ tìm được cô gái nào có thể vì anh mà đứng bán hoa trong tiết trời mùa đông lạnh lẽo nữa.

Vụ Mang Mang cười nói: “Đều rất ngốc mà     , em đem hoa nam sinh khác tặng để đi bán, còn tự thấy sung sướng đưa tiền cho anh nữa. Lúc đó IQ của em chắc là số âm nhỉ?”.

Trình Việt nghĩ ngợi, “Chắc là thế”.

***

Trùng hợp là Mười bốn tháng Hai năm nay vẫn rất lạnh lẽo, nhiệt độ buổi tối ở thành phố hiếm hoi lắm lại xuống dưới 0 độ, bầu trời bay đầy hoa tuyết.

Vụ Mang Mang ngồi trong nhà hàng đặt chỗ trước, đợi Trình Việt tới, cô đã biết anh sẽ làm gì rồi.

Cô đã vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương rất đắt giá trên phiếu mua hàng làm rơi của anh.

Chỉ tiếc là cô đã không còn sức để nhận lời.

Việc cuối cùng mà cô có thể cùng Trình Việt làm chính là chờ đợi anh, tặng cô một cành hoa hồng đỏ mà cô đã trông đợi bao nhiêu năm.

Sau đó nói một tiếng cảm ơn, cảm ơn tình yêu bao năm qua không hề thay đổi của anh.

Cũng phải nói một câu xin lỗi, cô không thể giữ lời hứa thời trẻ từng thề hẹn rằng cả đời này chỉ yêu một mình anh.

Nếu muốn bù đắp, Vụ Mang Mang mong Trình Việt có thể yêu một cô gái khác tốt hơn, sinh ra những đứa trẻ, sống cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ.

Đó cũng là lời tha thứ cô cần nhất.

Đối với Trình Việt là thế, với Lộ Tùy cũng vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương