Type: cỏ mộc

Chuyện cũ hiện  lên trong tâm trí, muốn ngủ thật sự hơi khó nên Vụ Mang Mang mở Wechat lên xem, Long Tú Quyên lại đang khoe khoang bữa tiệc từ thiện mà tối qua cô nàng tham gia, những gương mặt lớn trong thành phố đều tề tựu, người nổi tiếng ở khắp thế giới cũng có mặt.

Lộ Tùy đã mua được tác phẩm “Sức mạnh” của nhà điêu khắc tượng nổi tiếng hiện nay với giá mười triệu tệ, rồi ai đó đã mua được tác phẩm “Hoa hương dương” của vị đạo diễn nổi tiếng nào đó…

Giới thiệu thật quá tỉ mỉ, Weibo của Long Tú Quyên hiện giờ là Weibo có dấu V đỏ nổi hơn Vụ Mang Mang lúc trước rất nhiều, vì cô ta đang mở hé cửa sổ cho thường dân thích tò mò về giai cấp thượng lưu một cách kín đáo.

Vụ Mang Mang bấm tắt màn hình, nghĩ bụng ngày mai không cần nhìn thấy Lộ Tùy nữa, thấy anh là áp lực lại lớn như núi.

Buổi sáng vẫn có tiết học, Vụ Mang Mang và Tăng Như Lăng, cả Đới Đình Đình xuống phòng dưới lầu thì trông thấy Lộ Tùy đang đứng đối diện khu nhà ký túc.

Trong tay Lộ Tùy xách mấy túi giấy màu vàng, đến gần nhìn thì bên trên quả nhiên in logo của quán thức ăn nhanh nổi tiếng nào đó, rất nhiều người thích mua điểm tâm của quán này.

“Hôm qua anh chẳng đã nhận lời không mang bữa sáng tới rồi mà?” Vụ Mang Mang chỉ trích Lộ Tùy.

Nói thực là khi Quách Tuyết Phong mang bữa sáng tới, Vụ Mang Mang không hề thấy có vấn đề gì, nhưng chuyện này nếu đổi lại là Lộ Tùy thì cô nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ quặc, đó là cảm giác biết rõ con sói xám đang đóng giả cừu non mà không tài nào vạch mặt anh được.

“Không phải cho em đâu.” Lộ Tùy lần lượt đưa hai túi giấy cho Tăng Như Lăng và Đới Đình Đình.

Tăng Như Lăng mở ra nhìn, “Wow, là món sữa đậu và quẩy mà em thích, có cả bánh rán kiểu Pháp nữa. Cảm ơn anh rể nhé.”

Đới Đình Đình thì hiền lành và e thẹn hơn, chỉ khẽ nói câu “Cảm ơn”.

Được người ta đút lót nên Tăng Như Lăng kéo luôn Đới Đình Đình đi, “Đi thôi, không làm bóng đèn nữa.”

Vụ Mang Mang cảm thấy Tăng Như Lăng đúng là chẳng có tiết tháo gì cả, ban đầu vì bữa sáng mà bảo cô đừng vội nhận lời Quách Tuyết Phong, bây giờ lại vì bữa sáng mà bán đứng cô ngay.

Vụ Mang Mang nhìn túi giấy còn lại trong tay Lộ Tùy, nhướn mày không nói gì.

“Yên tâm, anh không nuốt lời đâu. Đây là bữa sáng của anh.” Lộ Tùy nói.

Lúc này đây, không nuốt lời còn đáng ghét hơn cả nuốt lời, Vụ Mang Mang cảm thấy dạ dày cô hơi đau rồi.

“Sao anh lại tới đây? Không phải anh…” Nói đến đây Vụ Mang Mang vội im thin thít, suýt thì nói hớ, tỏ ra như thể cô thích theo dõi hành tung của Lộ Tùy vậy.

“Tiệc tối qua kết thúc là anh chạy tới đây.” Lộ Tùy cười nói.

Vụ Mang Mang nhìn Lộ Tùy, nheo mắt, con người ấy à, có lúc quá thông minh thì không tốt chút nào.

“Thế thì anh từ từ mà ăn sáng, em còn phải tranh thủ giờ”, Vụ Mang Mang co chân chạy, trong vườn trường sáng sớm có rất nhiều bạn chạy tập thể dục, nên Vụ Mang Mang cũng không quá nổi bật.

Tuy chân cô cũng không ngắn, nhưng Lộ Tùy lúc nào cũng có thể nhẹ nhàng sánh vai, hơn nữa Lộ Tùy mặc đồ thể thao rõ ràng là thích hợp hơn Vụ Mang Mang mặc quần jeans.

“Lâu rồi em không luyện tập hả? Mới chạy mấy buớc đã thở thế kia rồi?” Lộ Tùy nói chuyện mà không hề thở dốc.

Vụ Mang Mang bị Lộ Tùy nói thế thì tức điên, chán nản dừng lại, muốn quát anh mấy câu nhưng trong đầu vô thức nghĩ đến lời Tăng Như Lăng nói hôm qua, lúc đối mặt với Lộ Tùy cũng không hùng hổ như trước nữa.

Tuy thái độ đã mềm hơn nhưng quyết tâm của Vụ Mang Mang vẫn không hề thay đổi, có những chuyện không thể cứ trao đổi với nhau là có thể giải quyết, đó là vấn đề tâm lý.

Vụ Mang Mang đi đúng một vòng đến tiệm bánh mì mua một chiếc bánh mì thịt và một hộp sữa, trong giảng đường không cho mang thức ăn vào, tuy không hề trừng phạt gì nhưng Vụ Mang Mang là một sinh viên ngoan, xưa nay không vi phạm quy định.

Thế nên cô đến ngồi ở băng ghế dài trong vườn hoa trước tòa nhà, Lộ Tùy ngồi xuống cạnh cô, Vụ Mang Mang liền nhảy dựng lên như bị cắn phải, “cộp cộp cộp” giậm mạnh chân đến ngồi ở băng ghế bên phải, hành động tuy ấu trĩ, nhưng thôi, ấu trĩ thì cứ ấu trĩ đi.

Lần này Lộ Tùy không đi theo, Vụ Mang Mang liếc nhìn thấy anh đang lấy một hộp cơm giữ nhiệt và một chiếc bình giữ nhiệt từ trong túi giấy ra. 

Vườn hoa không lớn, ghế cũng chỉ có hai, ba cái, một đôi tình nhân đang mang theo bữa sáng tiến lại gần, nhìn Vụ Mang Mang rồi lại nhìn Lộ Tùy, cô nữ sinh to gan hơn nên nói với Vụ Mang Mang: “Chị gì ơi, chị xem có thể sang bên kia ngồi được không?”

Người ta đã cung kính gọi “chị” rồi, Vụ Mang Mang thực sự không tiện phản đối, đều là bạn học cùng trường, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm, huống hồ đây chỉ là chuyện nhỏ, cản trở người ta yêu đương là rất không đạo đức.

Vụ Mang Mang đang thu dọn bữa sáng thì nghe Lộ Tùy nói: “Các bạn ngồi bên chỗ tôi đi.” Rồi anh rất tự nhiên đi đến ngồi cạnh Vụ Mang Mang.

Lần này thì tiện cho Vụ Mang Mang tham quan hộp cơm của Lộ Tùy rồi, bên trong là sushi đầy màu sắc, Vụ Mang Mang luôn mê mẩn kiểu cơm này, không hề yêu thích gì thức ăn phương Tây, bánh mì càng không phải sở thích của cô, lúc này nhìn Lộ Tùy ăn sushi, uống sữa mà cô hay uống, “oán khí” trong lòng cứ bừng bừng trỗi dậy.

Lộ Tùy đang cố ý! Anh vốn không thích kiểu ăn sáng này. Lúc đầu ở nhà họ Tùy, anh đều dùng café và bánh xếp, sushi và sữa là style của Vụ Mang Mang.

“Trẻ con!” Vụ Mang Mang khẽ mắng Lộ Tùy một câu.

“Muốn ăn không? Anh có thể chia cho em.” Lộ Tùy rất hào phóng đẩy hộp cơm sang Vụ Mang Mang.

Vụ Mang Mang tỏ vẻ “không thèm ăn đồ thừa”, quay mặt đi tiếp tục gặm bánh mì.

“Sao hôm nay anh không đạp xe?” Vụ Mang Mang hỏi.

“Mất rồi.” Lộ Tùy đáp vẻ không mấy bận tâm.

Vụ Mang Mang thầm nghĩ quả nhiên là bị cô đoán trúng, “Xe đạp mới rất dễ bị mất mà.”

Lộ Tùy cười, nhìn Vụ Mang Mang, cô liền ý thức ra mình đã lắm mồm, cô quan tâm đến xe đạp của anh làm gì?

Cố gắng gặm thật nhanh bánh mì, xong xuôi Vụ Mang Mang phủi tay đứng lên, cặp tình nhân bên kia cũng đứng dậy, lúc đi ngang qua Vụ Mang Mang và Lộ Tùy anh chàng kia đã không kìm được than thở một câu, “Nếu đã quen thì ngồi chung ngay từ đầu có phải tốt hơn không.”

Vẫn là cô bạn gái kia biết điều hơn, ra sức kéo cậu ta vào khu giảng đường.

Vụ Mang Mang quay sang nhìn Lộ Tùy, người này lại đang cười!!!

***

Một tuần tiếp theo, ngày nào Vụ Mang Mang cũng thấy Lộ Tùy mang bữa sáng tới cho Tăng Như Lăng và Đới Đình Đình, khiến cho cô thần trí hỗn loạn tưởng Lộ Tùy đang theo đuổi bạn cùng phòng của cô.

Vụ Mang Mang có cảm giác bị đẩy ra rìa, Tăng Như Lăng còn đổ thêm dầu vào lửa, bảo cô đang làm bộ làm tịch, “Người ta mang bữa sáng cho chị thì chị ăn đi, chị không ăn lại còn quay ngược lại đố kỵ với em và Đình Đình, Mang Mang à, tư tưởng đạo đức của chị chắc không đủ điểm đậu nhỉ.”

Vụ Mang Mang dù tức đến nghiến răng cũng chỉ có thể cười cười.

Đến cuối tuần, bữa sáng là do Tăng Như Lăng xuống lầu lấy, vừa mở ra cô nàng đã kêu to “Hạnh phúc quá”, bên trong là đủ món điểm tâm kiểu Quảng, bánh sầu riêng, bánh hạt dẻ, bánh gan ngỗng, sủi cảo nhân hạt thông, bánh cà rốt ngàn lớp, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến nguwofi ta bụng đói cồn cào.

Bánh cà rốt ngàn lớp là món yêu thích của Vụ Mang Mang, cô nhìn nhãn hiệu in trên hộp, đó là sản phẩm của quán điểm tâm kiểu Quảng nổi tiếng nhất thành phố A.

“Kỳ lạ thật, ăn rất tươi ngon giống như mới ra lò vậy, nhưng Đạo Điền Ký vẫn chưa mở cửa mà.” Tăng Như Lăng lẩm bẩm, “Mang Mang à, xem ra anh bạn trai cũ của chị rất thần thông quảng đại đó.”

Vụ Mang Mang không nói gì, lại nghe Tăng Như Lăng bảo: “A, cháo này thơm quá, không phải mùi vị của Đạo Điền Ký, kỳ quái thật, mua ở đâu mà ngon quá thể.”

Đới Đình Đình cũng gật đầu lia lịa, “Em cũng thấy ngon quá, chắc chắn phải nấu rất lâu, Mang Mang chị có muốn nếm thử không?”

Vụ Mang Mang lắc đầu, nhưng lát sau cô không thắng nổi tò mò, cầm thìa nên nếm thử món cháo đó, là mùi vị Lộ Tùy nấu.

Vụ Mang Mang buông thìa xuống, không thể nói rõ cảm giác trong lòng, giống như dặc biệt đặc biệt tức giận, thứ mà rõ ràng chỉ thuộc về cô lại bị đem ra chia sẻ, hụt hẫng và ghen tuông dâng lên trong lòng khiến cô không kịp đề phòng.

Trong một khoảng khắc, thậm chí Vụ Mang Mang còn muốn lật bàn nữa.

Cơn xung động đó quá xấu xa và đáng sợ, đến nỗi khi Vụ Mang Mang nghe Đới Đình Đình nói “Em múc cho chị một bát nhé” đã quên cả phản ứng.

Lát sau Vụ Mang Mang cầm túi lên, “Hai đứa ăn đi, chị đi ra ngoài trước.”

Tăng Như Lăng gọi Vụ Mang Mang đã bỏ chạy ra cửa, “Này, Vụ Mang Mang, em nói nhé, chị cứ làm bộ đi, càng thế càng chết nhanh, thời buổi này đàn ông tốt đều quý hiếm, chị tưởng người ta cứ ở sau lưng đợi chị quay đầu hả? Chính cái cô nàng Lý Đồng phòng bên cạnh kìa, cả tuần này ngày nào cũng thay đồ đẹp, đi ra ngoài tình cờ gặp Lộ tiên sinh nhà chị đó, nếu chị quyết chí từ chối thì nói sớm một tiếng, em cũng dễ cạnh tranh công bằng với Lý Đồng.”

Vụ Mang Mang khựng lại rồi quay đầu, nói: “Thế thì em cứ cạnh tranh công bằng với Lý Đồng đi.”

“Haizzz, chị…” Tăng Như Lăng tức tối nhảy dựng lên, than thở với Đình Đình, “Đúng là hoàng đế chưa vội mà thái giám đã cuống chết đây.”

Đới Đình Đình cười bảo: “Cậu cứ ăn đi, cái cậu Lý Đồng kia Lộ Tùy chắc chắn sẽ không để mắt tới đâu.”

***

Vụ Mang Mang đi ra ngoài, đầu óc rối bời.

Cơn xúc động lúc nãy hình như cô từng biết, y hệt như cảm giác chiếm hữu với “người ấy” của cô thời cấp ba, thậm chí còn không chịu nổi khi người ấy nhìn nữ sinh khác, chỉ sợ giây sau người ta sẽ phát hiện ra sự xấu xa của cô mà quay sang thích người khác vậy.

Vụ Mang Mang giờ đây nhớ lại đương nhiên sẽ thấy bản thân lúc đó thật buồn cười, không phải cứ bạn càng quan tâm đến người đó thì họ sẽ không rời xa bạn.

Tình cảm đó Vụ Mang Mang tự nhủ lòng đã không còn dũng khí để trải qua lần nữa.

Cô biết mình rất không biết điều, lựa chọn rõ ràng trong mắt người ta thì trong lòng cô lại là cái hố không thể vượt qua, tất cả đều là vô dụng.

Người từng bị tổn thương chỉ biết quấn mình trong lớp kén, không dám thò đầu ra dễ dàng, đương nhiên cũng sẽ có người trải qua bao khó khăn vẫn giữ được sự ngây thơ, nhưng người như vậy có lẽ thần kinh cũng thô như cống thoát nước của Paris.

Vụ Mang Mang ngửa đầu lên thì đã thấy mình đi đến cửa nhà ăn, “dân dĩ thực vi thiên*”, bụng cô rõ ràng là đói rồi.

*Ý chỉ con người coi chuyện ăn uống là quan trọng nhất. (ND)

Lấy một bát cháo, mua một ly sữa, ăn cháo uống sữa, đó cũng xem như cách ăn độc nhất của nhà họ Vụ.

Trong nhà ăn lúc này chỉ lác đác vài người, Vụ Mang Mang chọn ngồi gần cửa sổ, mới cắm ống hút vào ly sữa thì thấy Lộ Tùy ngồi xuống đối diện cô. 

Người này lúc nào cũng có thể kích phát mặt tối tăm nhất của cô ra ngoài, Vụ Mang Mang dứt khoác cụp mắt xuống, giả vờ như không thấy.

“Trên thìa hình như còn vết mỡ chưa rửa sạch.” Lộ Tùy lên tiếng.

Vụ Mang Mang tuy rất muốn phớt lờ Lộ Tùy nhưng vẫn liếc nhìn chiếc thìa múc cháo, hình như đúng là có cảm giác dinh dính nhớp nháp, cô bỗng mất cảm giác thèm ăn.

Vụ Mang Mang đẩy bát cháo ra, nói với anh: “Có phải công ty anh phá sản rồi không mà cả ngày từ sáng tới tối rảnh rỗi quá vậy?”

Nói xong, Vụ Mang Mang lại tỏ vẻ châm biếm: “Nhưng cũng chẳng sao, nấu cháo thơm như thế, dù anh thất nghiệp cũng có thể quán cháo, bảo đảm sẽ có rất nhiều nữ sinh đến ủng hộ anh.”

Lộ Tùy nhướn mày thoáng vẻ ngạc nhiên, Vụ Mang Mang thấy thế liền ảo não sao không quản nổi cái miệng này đi, nghe cứ như đang ghen ấy, đúng là mất mặt.

“Anh làm thế là vì ai, hả đại tiểu thư?” Lộ Tùy cười nói.

“Dù sao cũng không phải vì em.” Vụ Mang Mang ức chế, cô chưa ăn đồ của anh bao giờ.

Lộ Tùy làm sao không biết tâm tư của Vụ Mang Mang, chỉ có điều anh không vạch trần, nếu không cô nàng chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận.

“Đi thôi, ăn cơm.” Lộ Tùy đứng dậy, “Đối đầu với cái gì cũng được nhưng đừng đối đầu với sức khỏe của mình, ngốc lắm.”

Vụ Mang Mang cũng không vờ vịt, đứng lên: “Em trong mắt anh còn có IQ sao?”

Lộ Tùy bật cười: “Em nói thử xem?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương