Nữ Thần Diễn Xuất
-
Chương 31: Cần một anh bạn trai
"Cố Hoành Đạo làm vậy chẳng phải là đắc tội với Ninh Tranh à?" Vụ Mang Mang tò mò hỏi: "Vợ của bạn không đùa được đâu."
Lộ Thanh Thanh phá lên cười: "Ha ha, đó là vì vợ của bạn không giàu thôi. Phụ nữ giống kim cương như Thẩm Viện Tử thì ai mà lại không thích? Tuy anh ta là bạn của Ninh Tranh, nhưng nếu cưới được Thẩm Viện Tử, móc nối quan hệ được với nhà họ Thẩm thì chả lẽ còn phải sợ Ninh Tranh sao?"
Vụ Mang Mang nghĩ cũng đúng.
"Ngày mai cậu tới tiệc đính hôn không?" Lộ Thanh Thanh gửi tin nhắn hỏi Vụ Mang Mang.
"Đi chứ." Vụ Mang Mang đáp, Thẩm Viện Tử gửi thiếp mời đích danh, cô sao có thể không đi cho được?
Thật ra, Vụ Mang Mang còn hơi có cảm giác "thụ sủng nhược kinh", không ngờ bản thân mình lại có thể uy hiếp tới địa vị phu nhân của Thẩm Viện Tử cơ đấy, cô ta quả là rất để ý tới thể diện của cô.
Trong tiệc đính hôn, Thẩm Viện Tử trông rất xinh đẹp, bộ váy màu đỏ càng tôn lên khí chất cao quý tựa hồ nữ hoàng của cô ta, có điều nụ cười quá mức lạnh lẽo, còn gương mặt của Ninh Tranh thì không một chút mảy may biểu cảm.
Liễu Nhạc Duy đưa Vụ Mang Mang và Vụ Đản Đản tới chào hỏi Thẩm Kính Mi, hai người đều tỏ ra ngoan ngoãn, lý do vì trước đó bà Liễu đã mang tiền tiêu vặt và chiếc xe mô hình ra uy hiếp hai chị em.
"Đây là Mang Mang à? Đã xinh lại còn dịu dàng ngoan ngoãn quá. Nhạc Duy, cô thật có phúc." Thẩm Kính Mi rất thân thiện, quả là cách biệt một trời một vực so với anh em Thẩm Đình và Thẩm Viện Tử.
Vụ Mang Mang nhanh chóng lên tiếng cảm ơn.
"Cháu xinh quá, ai thấy cũng thích." Thẩm Kính Mi tiếp lời: "Thẩm Đình nhà cô tính cách hơi lạnh lùng, xưa giờ thích gì cũng hiếm khi biểu lộ ra mặt, thật ra chỉ cần con gái chủ động một chút là có thể giữ chặt được nó đấy."
Vụ Mang Mang chỉ biết cười trừ, cô thực sự không thể chịu nổi gương mặt lạnh như tiền của anh ta.
"Đúng vậy, thời buổi cởi mở thế này mà đàn bà con gái không chủ động thì mấy anh chàng ưu tú sẽ bị cướp đi hết." Liễu Nhạc Duy phụ hoạ.
Thẩm Kính Mi nhoẻn cười gật đầu, quay sang vẫy tay gọi Thẩm Đình đứng gần đó.
Thẩm Đình bước tới, Thẩm Kính Mi cười bảo:"Thẩm Đình, cháu trò chuyện với Mang Mang giúp cô nhé, cô còn chuyện muốn nói với cô Liễu."
Mai mối trắng trợn quá đi mất.
Thẩm Đình gật đầu đáp ứng, đứng bên Vụ Mang Mang, một phút sau mới mở miệng: "Sao em không nói gì thế?"
Vụ Mang Mang nhướn mày: "Anh từng bảo thích tôi ít nói còn gì?"
Thẩm Đình bật cười, lát sau lại hỏi: "Lần trước em ở cạnh Cố Hoành Đạo là để làm phiên dịch cho cậu ta à?"
Vụ Mang Mang khó hiểu khi thấy Thẩm Đình đột nhiên nhắc tới chuyện này: "Ừm, cũng không hẳn là phiên dịch, anh ta thuê tôi làm bạn gái một hôm."
Thẩm Đình cau mày: "Sao anh ta lại biết em? Em quả thực thiếu tiền à?"
Vụ Mang Mang đáp: "Lúc đó hơi kẹt tiền, thư ký của anh ta tìm được tôi qua mạng."
Thẩm Đình lại càng cau chặt mày: "Sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa, con gái làm thế rất nguy hiểm."
Vụ Mang Mang chớp mắt, có phần không hiểu thái độ của anh ta.
Thẩm Đình không nói nữa, anh ta không biết cách đối đáp xã giao với con gái, thông thường đều là con gái chủ động trò chuyện với anh ta.
Vụ Mang Mang không nói gì thì Thẩm Đình cũng không biết tiếp tục như nào.
Thẩm Đình hơi hối hận vì lần trước đã hiểu lầm Vụ Mang Mang. Sau này quen biết Cố Hoành Đạo, hỏi ra mới biết Cố Hoành Đạo và Vụ Mang Mang không có quan hệ gì cả.
Thẩm Đình thấy áy náy, nhưng cũng không biết nên làm gì.
Còn Vụ Mang Mang thì vốn không thích ngữ khí ra chiều trưởng bối của Thẩm Đình, cô chỉ đáp lại cho có lệ rồi im bặt.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Đình lên tiếng trước: "Tại sao sau khi đi du thuyền về, em không nghe điện thoại của tôi?"
Vụ Mang Mang thành thật đáp: "Thật ra tôi là người rất lắm mồm, hôm đó chẳng qua vì anh nghe điện thoại suốt nên mới nghĩ tôi là người ít nói đấy thôi."
Thẩm Đình không ngờ lại phải nghe ý tứ từ chối của Vụ Mang Mang, anh ta vốn không phải người thích dây dưa, hiếm hoi lắm mới nhắc lại chuyện lúc trước.
Nghe vậy, Thẩm Đình gật đầu tỏ ý xin lỗi, sau đó bỏ đi.
Vụ Mang Mang nhẹ nhàng thở hắt ra, cô có phần không khống chế nổi trước mặt các anh chàng lạnh lùng. Hơn nữa nhìn Thẩm Đình đứng đắn như vậy, có lẽ sẽ không chịu được điệu bộ khi lên cơn của cô đâu.
Vụ Mang Mang thực ra cũng hơi tiếc nuối, nhìn cái hông Thẩm Đình kìa, dáng người anh ta quả thực cũng tuyệt lắm.
Vụ Mang Mang đang thất thần, bỗng bị Liễu Nhạc Duy kéo tay: "Lộ Tùy đến rồi, con mau theo mẹ đi chào hỏi nào."
Vụ Mang Mang giương mắt nhìn, Lộ Tùy bước vào cứ như thể mặt trăng được một dàn ngôi sao bao quanh, quả thực là còn nổi bật hơn cả nhân vật chính, một đống người xếp hàng để được chào hỏi anh ta như thế, Vụ Mang Mang không nghĩ hiện giờ là lúc thích hợp lại gần đâu.
"Bên cạnh anh ta có nhiều người quá, chúng ta tùy tiện xuất hiện có vẻ không tốt lắm đâu?" Vụ Mang Mang nói.
Liễu Nhạc Duy lườm Vụ Mang Mang, kéo cả Vụ Đản Đản đi cùng tới chỗ Lộ Tùy. Vụ Đản Đản cũng khá thông minh, lập tức giữ chặt lấy tay Vụ Mang Mang.
Bấy giờ Vụ Tùng cũng bước tới, một nhà bốn người "từ từ" xuất hiện trước mặt Lộ Tùy.
Vụ Mang Mang bất giác hơi xấu hổ, cảm giác phải vội vàng nịnh nọt người ta thật khó chịu làm sao.
"Lộ tiên sinh." Vụ Tùng hơi cao giọng chào hỏi Lộ Tùy, trong lòng ông ta quả thực cũng hơi bất an. Tuy Lộ Tùy luôn đối xử với mọi người hoà nhã, nhưng không phải bất kỳ ai anh ta cũng nể mặt.
Lúc này mọi người đứng cạnh Lộ Tùy đều nhìn sang Vụ Tùng, mặt tỏ vẻ thắc mắc "Ai vậy nhỉ?"
Lộ Tùy nghe thấy bèn nhìn lại, ánh mắt lướt qua Vụ Mang Mang đầu tiên, sau đó mới nhìn về phía Vụ Tùng, lặng im một lát.
Ai nấy đều trầm mặc, chờ xem họ bị xấu mặt thì bỗng nghe Lộ Tùy nói: "Vụ tiên sinh."
Vụ Tùng tức thì thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi lúc Liễu Nhạc Duy cưỡng ép, ông vốn không muốn lắm, không có người giới thiệu mà lại liều lĩnh bắt chuyện với người ta thì vốn là chuyện không hay ho gì.
Nhưng Vụ Tùng không ngờ Lộ Tùy lại biết họ của ông ta là gì, đây đúng là chuyện vui mừng ngoài ý muốn.
Vạn sự khởi đầu nan, bây giờ đã bắt chuyện được rồi, Vụ Tùng đương nhiên có thể tán gẫu đôi câu với Lộ Tùy.
Thằng nhóc Vụ Đản Đản không để ý tới sự ngăn cản của Vụ Mang Mang bèn nhảy tới trước mặt Lộ Tùy, ngẩng đầu định cất giọng chào.
Tim Vụ Mang Mang đập thình thịch, chỉ sợ Vụ Đản Đản lại gọi cha thì bà Liễu ắt hẳn nổi tiếng ngay tắp lự.
"Cháu chào chú Lộ." Vụ Đản Đản lễ phép kêu: "Cám ơn chú đã tặng cháu chiếc xe mô hình."
"Đừng khách sáo." Lộ Tùy gật đầu nói.
"Mẹ cháu bảo tùy tiện bắt bí người ta là không tốt, cho nên cháu cũng phải tặng lại chú một món quà, nhưng mà hôm nay cháu không mang theo."
Sự ngây thơ của con trẻ quả là chiêu tất sát, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Lộ Tùy mỉm cười: "Cảm ơn cháu."
Bà Liễu nhanh chóng tiếp lời: "Đúng vậy, Lộ tiên sinh, lần trước Đản Đản không hiểu chuyện khiến anh gặp phiền toái, không biết lúc nào tiện để tôi đưa quà tới chỗ anh?"
Lộ Tùy nói: "Cảm ơn, cứ giao cho trợ lý của tôi là được."
Tốt quá, tuy chỉ hàn huyên được đôi câu, nhưng ông Vụ và bà Liễu có thể chiếm giữ ngài Thần tài trong một lúc như vậy đã là quý hoá lắm rồi.
Quan trọng hơn, Lộ Tùy lại nể mặt nhận quà tặng chứ không hề từ chối.
Thâm tâm bà Liễu và ông Vụ hưng phấn vô cùng.
Hai người đồng thời cất giọng khen ngợi bạn nhỏ Vụ Đản Đản, bà Liễu ôm chặt lấy thằng bé mà hôn tới tấp, còn ông Vụ thì liên thanh đồng ý trước những đòi hỏi quá mức của thằng bé: "Được, được, được, mua, mua, mua chứ."
Vụ Mang Mang yên lặng đứng một bên, cô thực sự không muốn nhìn cảnh này, ba người nhà cô có phần khoa trương quá đi mất, nhất là bà Liễu cứ nói đi nói lại câu "Con trai ngoan của mẹ" không biết bao nhiêu lần.
Đáng tiếc hiện giờ Vụ Mang Mang không có cái gương trong tay, có điều cho dù có, chỉ sợ cô cũng không dám soi. Phỏng chừng bây giờ cái mặt cô còn xanh xao chua loét hơn cả quả quýt xanh ấy chứ.
Ninh Tranh đứng cách đó không xa, trong lúc vô tình đưa mắt lung tung lại bắt gặp một biểu cảm mà anh ta không hề nghĩ sẽ xuất hiện trên gương mặt của Vụ Mang Mang.
Cô đơn và khát vọng.
Cô bé ấy mới bao nhiêu tuổi chứ, Ninh Tranh cứ tưởng Vụ Mang Mang là người trẻ tuổi, vô lo vô nghĩ, ham hư vinh, kiêu ngạo, ngây thơ.
Nhưng cảm xúc cô đơn thấu xương không thể giấu giếm này thực khiến người ta thấy mà thương.
Ninh Tranh nhìn theo tầm mắt của Vụ Mang Mang.
Vì tình thân ư?
Chỉ vì một đứa trẻ mà trở nên buồn rầu ư?
Hắn ta cũng vì tình thân với cha mình mà không thể không kết hôn với Thẩm Viện Tử.
Ninh Tranh nhìn trong chốc lát, toan nhấc chân về phía Vụ Mang Mang, nhưng vừa bước được nửa bước liền bị Thẩm Viện Tử kéo tay lại.
"Sắp bắt đầu buổi lễ rồi." Thẩm Viện Tử mỉm cười bảo Ninh Tranh.
"Mang Mang." Giọng nói của Lộ Lâm vang lên bên tai Vụ Mang Mang.
"Chị Lộ Lâm." Vụ Mang Mang đổi sang vẻ mặt tươi cười.
Bà liễu tinh mắt tia thấy Lộ Lâm, thấy cô ta chủ động chào hỏi Mang Mang thì bèn mau mắn lại gần: "Lộ tiểu thư."
Lộ Lâm nhìn Liễu Nhạc Duy, Vụ Mang Mang liền giới thiệu: "Chị Lộ Lâm, đây là mẹ em."
"Lộ tiểu thư, tôi là khách hàng trung thành của cô đấy, tôi thật sự rất thích các mẫu thiết kế của cô." Liễu Nhạc Duy hào hừng nói, tối hôm nay bà cũng đang diện bộ váy cao cấp của thương hiệu Song L.
Lộ Lâm cười bảo: "Thật vinh hạnh quá, Mang Mang đã đến xem buổi catwalk trang phục mới của cháu đấy, không biết bác có thích bộ nào không, nếu có thì để cháu đưa tặng bác."
Liễu Nhạc Duy thụ sủng nhược kinh, vui vẻ tới nỗi cười toe toét.
Trò chuyện đôi câu, Lộ Lâm bèn hỏi: "Tháng sau chị có người bạn mở buổi diễn tấu violin, em có muốn đến nghe không?"
"Là Vương Viện ư?" Liễu Nhạc Duy hỏi, cái tên mà bà vừa đề cập chính là nghệ sỹ violin nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước.
Lộ Lâm gật đầu.
Xưa giờ Vụ Mang Mang đều không hứng thú với nghệ thuật hàn lâm, đôi khi bị kéo đi nghe nhạc kiêm hun đúc tình cảm, cô toàn ngủ thẳng cẳng đến tận lúc kết thúc.
Nhưng vì nể mặt bà Liễu, Vụ Mang Mang không thể từ chối, bỗng nhiên còn hiểu được cảm nhận trong lòng Ninh Tranh hiện thời.
Nếu bà Liễu mà ép Vụ Mang Mang cưới Lộ Lâm thì cô thật sự không xác định được liệu mình có thể cự tuyệt được hay không nữa.
"Hồi bé Mang Mang cũng từng học violin, vẫn luôn hết sức ngưỡng mộ Vương Viện." Liễu Nhạc Duy nhẹ nhàng véo nhẹ vào eo Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang đành phải lên tiếng: "Cảm ơn chị, em quả thực vẫn luôn ngưỡng mộ Vương Viện."
Để đạt được thành quả như bây giờ chắc là người ta phải lặp lại việc luyện tập buồn tẻ đó rất nhiều lần ấy nhỉ? Người thường làm sao sánh nổi.
"Lát nữa chị sẽ bảo trợ lý đưa vé mời cho em, nếu bác thích thì cũng đi cổ vũ nhé, cháu cảm ơn mọi người." Lộ Lâm mỉm cười nói rồi rời đi.
Buổi tiệc đính hôn tổ chức vô cùng thành công, nghi lễ diễn ra quả thực long trọng, nhưng thế thì sao chứ?
Vụ Mang Mang không kìm được cất giọng oán giận với Ngô Dụng: "Anh nói xem, bọn họ căn bản không hề tôn trọng hôn nhân, rốt cuộc tại sao lại cứ phải kết hôn? Hơn nữa sao không trực tiếp làm đám cưới luôn cho xong, còn đính hôn để làm gì? Làm thế chẳng phải cho nhau cơ hội để hủy hôn à?"
"Đính hôn là tập quán của giới quyền quý, hơn nữa cho nhau cơ hội hủy hôn không phải cũng tốt sao?" Ngô Dụng đáp.
"Không tốt, nếu cho cơ hội để hối hận thì còn đồng ý hứa hẹn kết hôn làm gì." Vụ Mang Mang cúi đầu ôm gối, gác cằm lên trên.
Ngô Dụng viết vài chữ lên giấy.
Vụ Mang Mang không muốn thảo luận tiếp về chủ đề hôn nhân nặng nề này, cô bỗng buông giọng cô đơn: "Bác sỹ Ngô, tôi cảm thấy tôi giống như đang làm khách ở nhà mình vậy, bất luận tôi cố gắng đến đâu thì cũng không thể thân thiết với người nhà được. Tôi lớn như vậy rồi còn có ý nghĩ này, có phải quá dị hợm không?
"Không đâu." Ngô Dụng cất giọng chắc nịch.
Vụ Mang Mang ngơ ngác nhìn xuống nền nhà: "Anh biết không, lúc đó tôi còn nghĩ, nếu tôi cũng được bà Liễu khen thì dù bà ấy ép tôi phải cưới Lộ Lâm, tôi cũng bằng lòng. Có phải tôi điên rồi hay không?"
Vụ Mang Mang đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Ngô Dụng.
"Mang Mang." Ngô Dụng bỏ bút xuống, nghiêm nghị nhìn Vụ Mang Mang: "Cô không điên, suy nghĩ đó tượng trưng cho khát khao của cô."
Vụ Mang Mang lau nhẹ đôi mắt rớm lệ: "Tôi biết, tôi nghĩ nếu quả thực có nàng tiên thần bí nào có thể thực hiện mong ước của tôi, có khi tôi sẽ yêu con gái được cũng nên."
Vụ Mang Mang tức thì trở nên hào hứng: "Bác sỹ Ngô, thật ra lúc xem TV hay tạp chí mà nhìn cơ thể phụ nữ, đôi lúc tôi cũng thấy kích thích rồi ngắm kỹ thêm vài lần, anh bảo thế có phải là có tiềm năng đồng tính không?"
"Đa số phụ nữ lúc nhìn thấy cơ thể con gái đẹp đều có phản ứng bình thường như cô, điều này không hề khác thường, nhưng nếu như cô chỉ bị kích thích khi nhìn cơ thể phụ nữ thì mới có khuynh hướng đồng tính."
Trong đầu Vụ Mang Mang không khỏi hiện lên cơ bụng của Lộ Tùy, nghĩ tới khi sắp chảy nước dãi tới nơi rồi cô mới hít sâu lại một hơi.
Có điều Lộ Lâm tấn công mạnh mẽ quá, Vụ Mang Mang quả hơi khó chống đỡ, chắc cô phải chủ động đòi bà Liễu sắp xếp đối tượng xem mặt nhanh nhanh thôi.
Vẫn phải có bạn trai thì mới an toàn được.
Vụ Mang Mang chưa bao giờ lại mong bản thân có thể xem mặt thành công tới vậy, cô hết sức mong rằng đến buổi diễn violin của Vương Viện tháng sau, cô có thể dắt theo được một anh bạn trai mới tinh.
Lộ Thanh Thanh phá lên cười: "Ha ha, đó là vì vợ của bạn không giàu thôi. Phụ nữ giống kim cương như Thẩm Viện Tử thì ai mà lại không thích? Tuy anh ta là bạn của Ninh Tranh, nhưng nếu cưới được Thẩm Viện Tử, móc nối quan hệ được với nhà họ Thẩm thì chả lẽ còn phải sợ Ninh Tranh sao?"
Vụ Mang Mang nghĩ cũng đúng.
"Ngày mai cậu tới tiệc đính hôn không?" Lộ Thanh Thanh gửi tin nhắn hỏi Vụ Mang Mang.
"Đi chứ." Vụ Mang Mang đáp, Thẩm Viện Tử gửi thiếp mời đích danh, cô sao có thể không đi cho được?
Thật ra, Vụ Mang Mang còn hơi có cảm giác "thụ sủng nhược kinh", không ngờ bản thân mình lại có thể uy hiếp tới địa vị phu nhân của Thẩm Viện Tử cơ đấy, cô ta quả là rất để ý tới thể diện của cô.
Trong tiệc đính hôn, Thẩm Viện Tử trông rất xinh đẹp, bộ váy màu đỏ càng tôn lên khí chất cao quý tựa hồ nữ hoàng của cô ta, có điều nụ cười quá mức lạnh lẽo, còn gương mặt của Ninh Tranh thì không một chút mảy may biểu cảm.
Liễu Nhạc Duy đưa Vụ Mang Mang và Vụ Đản Đản tới chào hỏi Thẩm Kính Mi, hai người đều tỏ ra ngoan ngoãn, lý do vì trước đó bà Liễu đã mang tiền tiêu vặt và chiếc xe mô hình ra uy hiếp hai chị em.
"Đây là Mang Mang à? Đã xinh lại còn dịu dàng ngoan ngoãn quá. Nhạc Duy, cô thật có phúc." Thẩm Kính Mi rất thân thiện, quả là cách biệt một trời một vực so với anh em Thẩm Đình và Thẩm Viện Tử.
Vụ Mang Mang nhanh chóng lên tiếng cảm ơn.
"Cháu xinh quá, ai thấy cũng thích." Thẩm Kính Mi tiếp lời: "Thẩm Đình nhà cô tính cách hơi lạnh lùng, xưa giờ thích gì cũng hiếm khi biểu lộ ra mặt, thật ra chỉ cần con gái chủ động một chút là có thể giữ chặt được nó đấy."
Vụ Mang Mang chỉ biết cười trừ, cô thực sự không thể chịu nổi gương mặt lạnh như tiền của anh ta.
"Đúng vậy, thời buổi cởi mở thế này mà đàn bà con gái không chủ động thì mấy anh chàng ưu tú sẽ bị cướp đi hết." Liễu Nhạc Duy phụ hoạ.
Thẩm Kính Mi nhoẻn cười gật đầu, quay sang vẫy tay gọi Thẩm Đình đứng gần đó.
Thẩm Đình bước tới, Thẩm Kính Mi cười bảo:"Thẩm Đình, cháu trò chuyện với Mang Mang giúp cô nhé, cô còn chuyện muốn nói với cô Liễu."
Mai mối trắng trợn quá đi mất.
Thẩm Đình gật đầu đáp ứng, đứng bên Vụ Mang Mang, một phút sau mới mở miệng: "Sao em không nói gì thế?"
Vụ Mang Mang nhướn mày: "Anh từng bảo thích tôi ít nói còn gì?"
Thẩm Đình bật cười, lát sau lại hỏi: "Lần trước em ở cạnh Cố Hoành Đạo là để làm phiên dịch cho cậu ta à?"
Vụ Mang Mang khó hiểu khi thấy Thẩm Đình đột nhiên nhắc tới chuyện này: "Ừm, cũng không hẳn là phiên dịch, anh ta thuê tôi làm bạn gái một hôm."
Thẩm Đình cau mày: "Sao anh ta lại biết em? Em quả thực thiếu tiền à?"
Vụ Mang Mang đáp: "Lúc đó hơi kẹt tiền, thư ký của anh ta tìm được tôi qua mạng."
Thẩm Đình lại càng cau chặt mày: "Sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa, con gái làm thế rất nguy hiểm."
Vụ Mang Mang chớp mắt, có phần không hiểu thái độ của anh ta.
Thẩm Đình không nói nữa, anh ta không biết cách đối đáp xã giao với con gái, thông thường đều là con gái chủ động trò chuyện với anh ta.
Vụ Mang Mang không nói gì thì Thẩm Đình cũng không biết tiếp tục như nào.
Thẩm Đình hơi hối hận vì lần trước đã hiểu lầm Vụ Mang Mang. Sau này quen biết Cố Hoành Đạo, hỏi ra mới biết Cố Hoành Đạo và Vụ Mang Mang không có quan hệ gì cả.
Thẩm Đình thấy áy náy, nhưng cũng không biết nên làm gì.
Còn Vụ Mang Mang thì vốn không thích ngữ khí ra chiều trưởng bối của Thẩm Đình, cô chỉ đáp lại cho có lệ rồi im bặt.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Đình lên tiếng trước: "Tại sao sau khi đi du thuyền về, em không nghe điện thoại của tôi?"
Vụ Mang Mang thành thật đáp: "Thật ra tôi là người rất lắm mồm, hôm đó chẳng qua vì anh nghe điện thoại suốt nên mới nghĩ tôi là người ít nói đấy thôi."
Thẩm Đình không ngờ lại phải nghe ý tứ từ chối của Vụ Mang Mang, anh ta vốn không phải người thích dây dưa, hiếm hoi lắm mới nhắc lại chuyện lúc trước.
Nghe vậy, Thẩm Đình gật đầu tỏ ý xin lỗi, sau đó bỏ đi.
Vụ Mang Mang nhẹ nhàng thở hắt ra, cô có phần không khống chế nổi trước mặt các anh chàng lạnh lùng. Hơn nữa nhìn Thẩm Đình đứng đắn như vậy, có lẽ sẽ không chịu được điệu bộ khi lên cơn của cô đâu.
Vụ Mang Mang thực ra cũng hơi tiếc nuối, nhìn cái hông Thẩm Đình kìa, dáng người anh ta quả thực cũng tuyệt lắm.
Vụ Mang Mang đang thất thần, bỗng bị Liễu Nhạc Duy kéo tay: "Lộ Tùy đến rồi, con mau theo mẹ đi chào hỏi nào."
Vụ Mang Mang giương mắt nhìn, Lộ Tùy bước vào cứ như thể mặt trăng được một dàn ngôi sao bao quanh, quả thực là còn nổi bật hơn cả nhân vật chính, một đống người xếp hàng để được chào hỏi anh ta như thế, Vụ Mang Mang không nghĩ hiện giờ là lúc thích hợp lại gần đâu.
"Bên cạnh anh ta có nhiều người quá, chúng ta tùy tiện xuất hiện có vẻ không tốt lắm đâu?" Vụ Mang Mang nói.
Liễu Nhạc Duy lườm Vụ Mang Mang, kéo cả Vụ Đản Đản đi cùng tới chỗ Lộ Tùy. Vụ Đản Đản cũng khá thông minh, lập tức giữ chặt lấy tay Vụ Mang Mang.
Bấy giờ Vụ Tùng cũng bước tới, một nhà bốn người "từ từ" xuất hiện trước mặt Lộ Tùy.
Vụ Mang Mang bất giác hơi xấu hổ, cảm giác phải vội vàng nịnh nọt người ta thật khó chịu làm sao.
"Lộ tiên sinh." Vụ Tùng hơi cao giọng chào hỏi Lộ Tùy, trong lòng ông ta quả thực cũng hơi bất an. Tuy Lộ Tùy luôn đối xử với mọi người hoà nhã, nhưng không phải bất kỳ ai anh ta cũng nể mặt.
Lúc này mọi người đứng cạnh Lộ Tùy đều nhìn sang Vụ Tùng, mặt tỏ vẻ thắc mắc "Ai vậy nhỉ?"
Lộ Tùy nghe thấy bèn nhìn lại, ánh mắt lướt qua Vụ Mang Mang đầu tiên, sau đó mới nhìn về phía Vụ Tùng, lặng im một lát.
Ai nấy đều trầm mặc, chờ xem họ bị xấu mặt thì bỗng nghe Lộ Tùy nói: "Vụ tiên sinh."
Vụ Tùng tức thì thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi lúc Liễu Nhạc Duy cưỡng ép, ông vốn không muốn lắm, không có người giới thiệu mà lại liều lĩnh bắt chuyện với người ta thì vốn là chuyện không hay ho gì.
Nhưng Vụ Tùng không ngờ Lộ Tùy lại biết họ của ông ta là gì, đây đúng là chuyện vui mừng ngoài ý muốn.
Vạn sự khởi đầu nan, bây giờ đã bắt chuyện được rồi, Vụ Tùng đương nhiên có thể tán gẫu đôi câu với Lộ Tùy.
Thằng nhóc Vụ Đản Đản không để ý tới sự ngăn cản của Vụ Mang Mang bèn nhảy tới trước mặt Lộ Tùy, ngẩng đầu định cất giọng chào.
Tim Vụ Mang Mang đập thình thịch, chỉ sợ Vụ Đản Đản lại gọi cha thì bà Liễu ắt hẳn nổi tiếng ngay tắp lự.
"Cháu chào chú Lộ." Vụ Đản Đản lễ phép kêu: "Cám ơn chú đã tặng cháu chiếc xe mô hình."
"Đừng khách sáo." Lộ Tùy gật đầu nói.
"Mẹ cháu bảo tùy tiện bắt bí người ta là không tốt, cho nên cháu cũng phải tặng lại chú một món quà, nhưng mà hôm nay cháu không mang theo."
Sự ngây thơ của con trẻ quả là chiêu tất sát, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Lộ Tùy mỉm cười: "Cảm ơn cháu."
Bà Liễu nhanh chóng tiếp lời: "Đúng vậy, Lộ tiên sinh, lần trước Đản Đản không hiểu chuyện khiến anh gặp phiền toái, không biết lúc nào tiện để tôi đưa quà tới chỗ anh?"
Lộ Tùy nói: "Cảm ơn, cứ giao cho trợ lý của tôi là được."
Tốt quá, tuy chỉ hàn huyên được đôi câu, nhưng ông Vụ và bà Liễu có thể chiếm giữ ngài Thần tài trong một lúc như vậy đã là quý hoá lắm rồi.
Quan trọng hơn, Lộ Tùy lại nể mặt nhận quà tặng chứ không hề từ chối.
Thâm tâm bà Liễu và ông Vụ hưng phấn vô cùng.
Hai người đồng thời cất giọng khen ngợi bạn nhỏ Vụ Đản Đản, bà Liễu ôm chặt lấy thằng bé mà hôn tới tấp, còn ông Vụ thì liên thanh đồng ý trước những đòi hỏi quá mức của thằng bé: "Được, được, được, mua, mua, mua chứ."
Vụ Mang Mang yên lặng đứng một bên, cô thực sự không muốn nhìn cảnh này, ba người nhà cô có phần khoa trương quá đi mất, nhất là bà Liễu cứ nói đi nói lại câu "Con trai ngoan của mẹ" không biết bao nhiêu lần.
Đáng tiếc hiện giờ Vụ Mang Mang không có cái gương trong tay, có điều cho dù có, chỉ sợ cô cũng không dám soi. Phỏng chừng bây giờ cái mặt cô còn xanh xao chua loét hơn cả quả quýt xanh ấy chứ.
Ninh Tranh đứng cách đó không xa, trong lúc vô tình đưa mắt lung tung lại bắt gặp một biểu cảm mà anh ta không hề nghĩ sẽ xuất hiện trên gương mặt của Vụ Mang Mang.
Cô đơn và khát vọng.
Cô bé ấy mới bao nhiêu tuổi chứ, Ninh Tranh cứ tưởng Vụ Mang Mang là người trẻ tuổi, vô lo vô nghĩ, ham hư vinh, kiêu ngạo, ngây thơ.
Nhưng cảm xúc cô đơn thấu xương không thể giấu giếm này thực khiến người ta thấy mà thương.
Ninh Tranh nhìn theo tầm mắt của Vụ Mang Mang.
Vì tình thân ư?
Chỉ vì một đứa trẻ mà trở nên buồn rầu ư?
Hắn ta cũng vì tình thân với cha mình mà không thể không kết hôn với Thẩm Viện Tử.
Ninh Tranh nhìn trong chốc lát, toan nhấc chân về phía Vụ Mang Mang, nhưng vừa bước được nửa bước liền bị Thẩm Viện Tử kéo tay lại.
"Sắp bắt đầu buổi lễ rồi." Thẩm Viện Tử mỉm cười bảo Ninh Tranh.
"Mang Mang." Giọng nói của Lộ Lâm vang lên bên tai Vụ Mang Mang.
"Chị Lộ Lâm." Vụ Mang Mang đổi sang vẻ mặt tươi cười.
Bà liễu tinh mắt tia thấy Lộ Lâm, thấy cô ta chủ động chào hỏi Mang Mang thì bèn mau mắn lại gần: "Lộ tiểu thư."
Lộ Lâm nhìn Liễu Nhạc Duy, Vụ Mang Mang liền giới thiệu: "Chị Lộ Lâm, đây là mẹ em."
"Lộ tiểu thư, tôi là khách hàng trung thành của cô đấy, tôi thật sự rất thích các mẫu thiết kế của cô." Liễu Nhạc Duy hào hừng nói, tối hôm nay bà cũng đang diện bộ váy cao cấp của thương hiệu Song L.
Lộ Lâm cười bảo: "Thật vinh hạnh quá, Mang Mang đã đến xem buổi catwalk trang phục mới của cháu đấy, không biết bác có thích bộ nào không, nếu có thì để cháu đưa tặng bác."
Liễu Nhạc Duy thụ sủng nhược kinh, vui vẻ tới nỗi cười toe toét.
Trò chuyện đôi câu, Lộ Lâm bèn hỏi: "Tháng sau chị có người bạn mở buổi diễn tấu violin, em có muốn đến nghe không?"
"Là Vương Viện ư?" Liễu Nhạc Duy hỏi, cái tên mà bà vừa đề cập chính là nghệ sỹ violin nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước.
Lộ Lâm gật đầu.
Xưa giờ Vụ Mang Mang đều không hứng thú với nghệ thuật hàn lâm, đôi khi bị kéo đi nghe nhạc kiêm hun đúc tình cảm, cô toàn ngủ thẳng cẳng đến tận lúc kết thúc.
Nhưng vì nể mặt bà Liễu, Vụ Mang Mang không thể từ chối, bỗng nhiên còn hiểu được cảm nhận trong lòng Ninh Tranh hiện thời.
Nếu bà Liễu mà ép Vụ Mang Mang cưới Lộ Lâm thì cô thật sự không xác định được liệu mình có thể cự tuyệt được hay không nữa.
"Hồi bé Mang Mang cũng từng học violin, vẫn luôn hết sức ngưỡng mộ Vương Viện." Liễu Nhạc Duy nhẹ nhàng véo nhẹ vào eo Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang đành phải lên tiếng: "Cảm ơn chị, em quả thực vẫn luôn ngưỡng mộ Vương Viện."
Để đạt được thành quả như bây giờ chắc là người ta phải lặp lại việc luyện tập buồn tẻ đó rất nhiều lần ấy nhỉ? Người thường làm sao sánh nổi.
"Lát nữa chị sẽ bảo trợ lý đưa vé mời cho em, nếu bác thích thì cũng đi cổ vũ nhé, cháu cảm ơn mọi người." Lộ Lâm mỉm cười nói rồi rời đi.
Buổi tiệc đính hôn tổ chức vô cùng thành công, nghi lễ diễn ra quả thực long trọng, nhưng thế thì sao chứ?
Vụ Mang Mang không kìm được cất giọng oán giận với Ngô Dụng: "Anh nói xem, bọn họ căn bản không hề tôn trọng hôn nhân, rốt cuộc tại sao lại cứ phải kết hôn? Hơn nữa sao không trực tiếp làm đám cưới luôn cho xong, còn đính hôn để làm gì? Làm thế chẳng phải cho nhau cơ hội để hủy hôn à?"
"Đính hôn là tập quán của giới quyền quý, hơn nữa cho nhau cơ hội hủy hôn không phải cũng tốt sao?" Ngô Dụng đáp.
"Không tốt, nếu cho cơ hội để hối hận thì còn đồng ý hứa hẹn kết hôn làm gì." Vụ Mang Mang cúi đầu ôm gối, gác cằm lên trên.
Ngô Dụng viết vài chữ lên giấy.
Vụ Mang Mang không muốn thảo luận tiếp về chủ đề hôn nhân nặng nề này, cô bỗng buông giọng cô đơn: "Bác sỹ Ngô, tôi cảm thấy tôi giống như đang làm khách ở nhà mình vậy, bất luận tôi cố gắng đến đâu thì cũng không thể thân thiết với người nhà được. Tôi lớn như vậy rồi còn có ý nghĩ này, có phải quá dị hợm không?
"Không đâu." Ngô Dụng cất giọng chắc nịch.
Vụ Mang Mang ngơ ngác nhìn xuống nền nhà: "Anh biết không, lúc đó tôi còn nghĩ, nếu tôi cũng được bà Liễu khen thì dù bà ấy ép tôi phải cưới Lộ Lâm, tôi cũng bằng lòng. Có phải tôi điên rồi hay không?"
Vụ Mang Mang đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Ngô Dụng.
"Mang Mang." Ngô Dụng bỏ bút xuống, nghiêm nghị nhìn Vụ Mang Mang: "Cô không điên, suy nghĩ đó tượng trưng cho khát khao của cô."
Vụ Mang Mang lau nhẹ đôi mắt rớm lệ: "Tôi biết, tôi nghĩ nếu quả thực có nàng tiên thần bí nào có thể thực hiện mong ước của tôi, có khi tôi sẽ yêu con gái được cũng nên."
Vụ Mang Mang tức thì trở nên hào hứng: "Bác sỹ Ngô, thật ra lúc xem TV hay tạp chí mà nhìn cơ thể phụ nữ, đôi lúc tôi cũng thấy kích thích rồi ngắm kỹ thêm vài lần, anh bảo thế có phải là có tiềm năng đồng tính không?"
"Đa số phụ nữ lúc nhìn thấy cơ thể con gái đẹp đều có phản ứng bình thường như cô, điều này không hề khác thường, nhưng nếu như cô chỉ bị kích thích khi nhìn cơ thể phụ nữ thì mới có khuynh hướng đồng tính."
Trong đầu Vụ Mang Mang không khỏi hiện lên cơ bụng của Lộ Tùy, nghĩ tới khi sắp chảy nước dãi tới nơi rồi cô mới hít sâu lại một hơi.
Có điều Lộ Lâm tấn công mạnh mẽ quá, Vụ Mang Mang quả hơi khó chống đỡ, chắc cô phải chủ động đòi bà Liễu sắp xếp đối tượng xem mặt nhanh nhanh thôi.
Vẫn phải có bạn trai thì mới an toàn được.
Vụ Mang Mang chưa bao giờ lại mong bản thân có thể xem mặt thành công tới vậy, cô hết sức mong rằng đến buổi diễn violin của Vương Viện tháng sau, cô có thể dắt theo được một anh bạn trai mới tinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook