Tiền thọt há hốc miệng nhìn một hồi lâu, không nhịn được lẩm bẩm, đúng là tiên cô có khác.

Anh ta cũng không dám chậm trễ, lập tức dựa vào lời dặn của Châu Thiện đi cải tạo lại bố cục căn nhà.

Châu Thiện sau khi làm màu xong hiện giờ đang gấp gáp đến mức mồ hôi đầm đìa, hoàn toàn không còn bóng dáng của thế ngoại cao nhân kia nữa, cô bé sử dụng hết pháp lực tích trữ trong nốt chu sa của mình mà không hề đau xót chút nào, bay nhanh về phía sơn miếu, để lại từng dư ảnh trên cỏ dại và bụi rậm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng toàn là mồ hôi.

Nhưng mà vẫn muộn mất rồi.

Chờ đợi cô bé trong sơn miếu là Phan Mỹ Phượng sốt ruột đến sắp phát điên và cả! ! một bữa thịt xào măng.

…Thời gian như nước chảy, Châu Thiện đã lên mẫu giáo.

Kể từ lần trước mở miệng phá vỡ ải sinh tử của cháu trai bà lão nhà họ Phương thu hút sự chú ý của người bên cạnh, Châu Thiện cũng không dám nói thêm những lời khác thường gì nữa.

Cũng may bên đó chỉ là ngẫu nhiên đi qua một lần, cho nên không có ai nhận ra cô bé.


Châu Thiện không phải lần đầu lui tới nhân gian, ký ức lần trước đã qua ngàn năm không được coi là rõ ràng, nhưng cô bé vẫn nhớ, yêu nữ dùng tà thuyết mê hoặc quần chúng là phải chịu hỏa hình.

Xem trên ti vi ở nhà chú Lý, thế giới hiện giờ chế độ luật pháp nghiêm ngặt đồng thời ngăn cấm tư hình, hỏa hình ước chừng cũng đã bị hủy bỏ.

Nhưng Châu Thiện vẫn không dám mạo hiểm, tuổi cô bé còn nhỏ, tu vi vẫn thấp, thực sự không dám mang mạng sống của mình ra đánh cược.

Tính mạng là quý giá nhất, sau khi biến thành người phàm, Châu Thiện cũng sợ chết.

Đương nhiên, cái chủ yếu nhất vẫn là đồ trai bao Ngọc Đế kia đoán chừng vẫn chưa dày vò cô bé cho đủ.

Nếu cô bé hoàn hồn sớm, nói không chừng Ngọc Đế cáu lên một cái, đá cô bé xuống súc sinh đạo luôn.

Có tiền lệ của Thiên Bồng nguyên soái ở phía trước, Châu Thiện thật sự hơi sợ chút tâm tư bất thình lình của Ngọc Đế.

Hôm đó, sau khi tan học cô bé không khoác cặp sách về thẳng nhà mà vòng qua vòng lại trong ngõ hẻm, tới một con phố bán linh cữu và mai táng.


Thực ra đó là một con ngõ nhỏ, có bốn cửa hàng bán quan tài, còn có hai cửa hàng bán đồ tang lễ như tiền vàng nhang nến.

Châu Thiện quen ngõ quen đường tiến vào một cửa hàng bán đồ tang lễ: “Ông chủ, lấy thêm hai đao* giấy vàng, ba tiền* chu sa, một lạng lưu huỳnh.

”*Một đao thường chỉ một trăm tờ, ba tiền quy đổi theo đơn vị hiện giờ là mười lăm gram.

Người bán hàng uể oải cân mọi thứ cho cô bé sau quầy, chu sa và lưu huỳnh đều dùng giấy báo bọc vào, sau đó mới lấy một chiếc túi ni lông màu đen cho tất cả mọi thứ vào: “Được rồi.

”Châu Thiện trông ngóng áp sát bên cạnh quầy hàng hỏi: “Đồ cháu để ở đây gửi bán thế nào rồi?”Cô bé thiếu tiền, bùa chú vẽ xong để mấy tấm trong cửa tiệm này bán hộ, chỉ nói với ông chủ là ông nội nhà mình vẽ ra.

Ông chủ giơ lên một ngón tay: “Tháng trước chỉ bán được một lá bùa bình an.

”Sắc mặt Châu Thiện rõ ràng có chút thất vọng.

Ông chủ lại nói: “Bùa của người ta mười tệ có thể mua được hơn trăm tấm, của cháu mười tệ một tấm cũng quá đắt rồi.

”Châu Thiện mắt long lanh nhìn ông ta một cái: “Thấp hơn nữa thì không bán.

”Cô bé là thượng thần Sơn Từ, đương nhiên cũng có phong độ nghiêm ngặt của riêng mình.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương