Nữ Thần Bóng Tối Của Chợ Đêm
-
Chương 9
Ngày hôm sau, như thường lệ, sáng sớm Điền Miêu Miêu đã đến chợ nông sản Ánh Sao để lấy rau thịt. Hai ngày trước, ông chủ đã để lại cho cô mấy hộ óc heo tươi, cô mang về nhà nướng thử cùng Điền Đậu Đậu, cảm thấy hương vị không đạt yêu cầu nên tạm thời chưa cho lên kệ bán. Đợi cô thay đổi công thức nước sốt, chế ra vị mà bản thân vừa ý nhất rồi bán cũng không muộn.
Buổi chiều, khi đang ngồi trong phòng khách xiên que, thì điện thoại để trên bàn của Điền Miêu Miêu bỗng đổ chuông báo, cô xiên nốt que đang cầm trên tay, mới rửa tay cầm điện thoại lên nhìn. Vừa mới nhìn thì lập tức nhảy cẫng lên tại chỗ: “Đậu Đậu, chị nhận được tiền lương rồi!”
Điền Đậu Đậu thái xong đồ ăn, cũng đang phụ xiên que ở bên cạnh, thấy bộ dạng tay múa chân nhảy của cô, thì vội vàng lại gần ngó: “Bao nhiêu, bao nhiêu?”
“Lương hai tháng, không thiếu đồng nào!” Tối qua, sau khi cảnh sát giúp họ đăng ký thông tin, vốn dĩ cô còn chẳng ôm bao nhiêu hy vọng, nào ngờ hôm nay ông chủ thực sự trả số lương còn thiếu cho họ: “Đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi, tự nhiên ông chủ lại trỗi dậy lương tâm!”
Điền Đậu Đậu ngồi bên cạnh phối hợp nói: “Đúng thế, đúng thế, hôm nay có đại hỷ, vậy chúng ta có nên nghỉ để ăn mừng không?”
“…” Điền Miêu Miêu im lặng nhìn cậu ấy một cái, nghĩ đến nhiều ngày bày quầy bán hàng liên tục, quả thực cũng có chút mệt. Cuối cùng, cô cũng gật đầu, nói: “Được, hôm nay chúng ta cũng đã chuẩn bị sắp xong cả rồi, vậy thì ngày mai nghỉ!”
Vốn dĩ Điền Đậu Đậu chỉ thuận miệng nói vậy, ngờ đâu Điền Miêu Miêu lại đồng ý, nên nhất thời không phản ứng kịp: “Chị đồng ý thật sao?”
“Đúng, ngày mai chúng ta nghỉ, chị cũng có thể ngủ nướng một giấc.”
“Tốt quá rồi!” Lần này, đến lượt Điền Đậu Đậu nhảy cẫng tại chỗ: “Lát nữa em sẽ hẹn Chu Đình!”
Điền Miêu Miêu: “…”
Có tiến bộ.
Buổi tối khi dọn hàng về nhà, Điền Đậu Đậu kéo cô đến chọn luôn đồ ngày mai cho mình mặc, còn khiêm tốn hỏi cô xem lần đầu tiên ra ngoài hẹn hò với người ta thì cần chú ý những gì.
Điền Miêu Miêu trầm mặc hai giây, sau đó mỉm cười nhìn cậu: “Em nhìn chị có giống người từng đi hẹn hò không?”
Điền Đậu Đậu: “…”
Được rồi, không sao!
Mặc dù Điền Miêu Miêu không thể đưa ra bất cứ lời khuyên nào, nhưng Điền Đậu Đậu đã tự lên mạng tìm kiếm, phấn khởi đến tận nửa đêm mới ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Điền Miêu Miêu đang mơ mơ màng màng, thì nghe thấy tiếng động truyền đến từ phòng bếp, bèn đi ra xem sao. Điền Đậu Đậu đã dậy rồi, lúc này đang mày mò gì đó trong bếp, Điền Miêu Miêu xoa xoa mái tóc rối bù của mình, đôi mắt ngái ngủ đứng ở cửa bếp nhìn cậu ấy: “Sáng sớm ngày ra mà em làm cái gì thế, ồn chết đi được.”
Điền Đậu Đậu ngoái lại nhìn cô một cái, rồi lại tiếp tục làm: “Em đang làm chút bánh ngọt, trước đây Chu Đình tưng thuê trọ nhà mình mà, cô ấy rất thích gọi mấy món bánh ngọt này, vì vậy em làm một ít mang đi cho cô ấy.”
“… Em đúng là bạn trai tốt trong hai mươi bốn tấm gương hiếu thảo nhỉ!”
Câu nói “bạn trai” của cô đã khiến Điền Đậu Đậu lập tức đỏ mặt: “Bạn trai, tạm thời vẫn chưa phải.”
“…” Điền Miêu Miêu nhìn dáng vẻ của cậu, thì mỉm cười một tiếng rồi quay người về phòng mình: “Vậy chị ngủ tiếp đây, em cố lên nhé.”
“Được!”
Điền Miêu Miêu ngủ một mạch đến mười một giờ, còn Điền Đậu Đậu thì đã ra ngoài từ lâu. Cô vệ sinh cá nhân xong xuôi, đi vào phòng bếp ngó, Điền Đậu Đậu để lại trong nồi một ít bánh ngọt buổi sáng cậu ấy làm, có lẽ là phần cho cô.
“Coi như còn có lương tâm.” Điền Miêu Miêu lười ăn trưa, nên làm nóng chỗ bánh ngọt này làm luôn cơm trưa. Đến chiều, cô gửi tin nhắn trong nhóm đồ nướng của mình, báo với mọi người tối nay không bán hàng, rồi thoải mái làm ổ trên sofa trong nhà, vừa ăn snack vừa xem phim.
Quả nhiên, nằm ườn ra vẫn đã đời nhất!
Cô không rõ Điền Đậu Đậu có về ăn tối hay không, cũng không tiện nhắn tin làm phiền cậu ấy, bèn nghĩ tối nay sẽ gọi đồ bên ngoài về ăn.
Mới xem xong hai tập phim, thì nghe thấy tiếng mở cửa, bèn vô thức nhìn về phía cánh cửa. Điền Đậu Đậu mặc bộ đồ tối qua hai người đã lựa chọn cẩn thận, cậu thay giày bước vào trong. Điền Miêu Miêu ngồi dậy, thấy dáng vẻ ủ rũ của cậu, bèn tò mò hỏi: “Sao về sớm thế? Có chuyện gì à?”
Cô không hỏi thì thôi, mà vừa mới hỏi thì Điền Đậu Đậu như muốn khóc đến nơi: “Chu Đình, cô ta đã có bạn trai rồi! Ahuhu!”
Điền Miêu Miêu: “…”
Chuẩn men rơi lệ, đúng là chí mạng.
Cô còn chưa tìm ra cách an ủi cậu ấy, thì Điền Đậu Đậu đã lao vào phòng, tự nhốt mình bên trong.
Điền Miêu Miêu nghĩ có thể cậu ấy cần không gian để yên tĩnh, nên không làm phiền cậu, chỉ cầm điện thoại lên, âm thầm nhắn tin cho mẹ.
Miêu Miêu: “Con đường tìm đến tình yêu của Đậu Đậu, dường như đã kết thúc trước hạn rồi.”
Mẹ: “Hơ, mẹ đã sớm cảnh báo nó rồi, vậy mà nó cứ khăng khăng đòi ăn trái đắng.
Mẹ: “Bây giờ thế nào? Thằng bé có dự định về nhà không?”
Miêu Miêu: “Con chưa hỏi, em ấy nhốt mình trong phòng rồi, tự chữa lành.”
Mẹ: “…”
Sáu giờ chiều, Điền Miêu Miêu thấy Điền Đậu Đậu vẫn chưa ra ngoài, nên có chút không yên tâm, bèn đến gõ của phòng cậu: “Đậu Đậu, còn thở không thế?”
“…” Điền Đậu Đậu xỏ dép lê, đi ra mở cửa cho cô: “Làm gì đấy!”
Điền Miêu Miêu mỉm cười với cậu: “Sắp đến giờ cơm tối rồi, tối qua chị mới nhận được lương, đi, chị mời em ăn một bữa hoành tráng.”
Nghe đến bữa ăn hoành tráng, cuối cùng trong mắt Điền Đậu Đậu cũng có chút ánh sáng: “Ăn gì?”
Điền Miêu Miêu ngẫm nghĩ, rồi nói với cậu: “Đến chợ đêm cổng Bắc nhé, em vẫn chưa được ăn cơm chiên của ông chủ Lăng phải không? Cơm chiên của anh ấy ngon lắm!”
Điền Đậu Đậu: “…”
Không phải chứ, bữa hoành tráng mà chị bảo là cái này ấy hả? Em thấy là chị muốn đi gặp ông chủ Lăng thì có!
“Em thất tình rồi mà chị lại mời em đi ăn ở chợ đêm cổng Bắc?” Cậu ấy nhìn Điền Miêu Miêu cười hehe.
Điền Miêu Miêu nghe cậu nói vậy thì nhất thời không vui: “Chợ đêm cổng Bắc thì sao? Chợ đêm cổng Bắc của chúng ta là Ngọa Hổ Tàng Long đó! Em không ăn thì thôi, chị đi một mình.”
Điền Đậu Đậu do dự một chút, rồi vẫn thay quần áo đi cùng cô đến chợ đêm cổng Bắc. Tuy rằng đến chợ đêm cổng Bắc rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên Điền Đậu Đậu mang thân phận là thực khách tới đây, cảm giác quả thực có chút khác với thường ngày.
Điền Miêu Miêu gọi vài con sò điệp nướng và hàu sống, đúng lúc nhìn thấy xe đồ ăn của Lăng Sấm lái qua, bèn nói với chủ quầy sò nướng: “Lát nữa mang sò nướng sang quầy cơm chiên giúp tôi nhé.”
“Được!”
Chủ hàng đáp một tiếng, Điền Miêu Miêu bèn gọi Điền Đậu Đậu đi về phía quầy cơm chiên của Lăng Sấm.
Anh đã dừng xe, vừa mới mở cửa thì nhìn thấy hai người họ đứng bên ngoài, thường ngày vì để tiện bán hàng, Điền Miêu Miêu luôn búi tròn tóc lên, quần áo cũng mặc rất đơn giản. Hôm nay, cô đã thay bộ váy chấm bi màu đỏ, buông xõa tóc, còn đeo thêm chiếc băng đô màu đỏ nữa, trông khá giống vẻ đẹp của những năm tám mươi.
“Ông chủ Lăng, anh đến rồi đấy à?” Điền Miêu Miêu thấy anh đi ra, bèn mỉm cười với anh: “Cho tôi hai suất cơm chiên.”
Hôm nay, cô là khách hàng đầu tiên nên không cần xếp hàng rồi!
Lăng Sấm hơi sững sờ, rồi gật đầu: “Hôm nay không bán hàng sao?”
Điền Miêu Miêu nói: “Hôm nay Đậu Đậu thất tình, tôi đưa em ấy đi chữa lành vết thương.”
Điền Đậu Đậu nghe thấy cô nói vậy, thì lập tức lo lắng: “Chị, sao cái gì chị cũng nói với người ta thế?”
Điền Miêu Miêu liếc nhìn cậu một cái, lần trước không biết là ai mang “anh rể” ra trêu chọc cô, bây giờ cũng biết lo rồi cơ đấy?
Dường như Lăng Sấm đã khẽ cười một tiếng, anh nhìn hai người họ: “Hai chị em muốn ăn cơm chiên gì?”
Điền Miêu Miêu còn chưa kịp lên tiếng, thì Điền Đậu Đậu đã cướp lời: “Em muốn ăn loại nào đắt nhất! Hôm nay chị gái em đãi!”
Điền Miêu Miêu bĩu môi, cơm chiên của ông chủ Lăng có lương tâm lắm, đắt nhất cũng chỉ mười tám tệ thôi.
“Được, cho em một suất mười tám tệ.” Điền Miêu Miêu lấy tiền mặt đã chuẩn bị trước ra, đưa cho Lăng Sấm: “Tôi vẫn lấy một suất cơm chiên dưa muối là được rồi.”
“Được, để tiền ở bên kia.” Lăng Sấm đeo khẩu trang rồi chuẩn bị chiên cơm cho họ. Điền Đậu Đậu tự đi mang bàn ghế và ô xuống, sau đó ngồi ngay ngắn xuống ghế. Điền Miêu Miêu không ngồi, mà vẫn đứng trước xe đồ ăn nói chuyện cùng Lăng Sấm: “Ông chủ Lăng, tôi có một câu hỏi, tại sao anh lại thu tiền mặt?”
Lăng Sấm vừa chiên cơm vừa trả lời cô: “Vì tôi thích đếm tiền sau mỗi ngày về nhà.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Sở thích này… Khá tốt.
“Vậy anh không sợ bị người ta cướp mất sao?” Điền Miêu Miêu lại nói: “Chợ đêm đông người, tiền mặt không an toàn đâu.”
Lăng Sấm khẽ cong môi, ngước lên nhìn cô: “Bây giờ chủ yếu là lừa đảo công nghệ, rất ít người còn làm việc ngoại tuyến.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Anh Lăng đẹp trai, thường ngày luôn mang dáng vẻ không thể xâm nhập, hóa ra cũng khá hài hước.
“Hơn nữa hòm tiền của tôi được khóa vào xe, cũng không dễ bị cướp.”
Điền Miêu Miêu nhìn kỹ hơn, cô phát hiện đúng là hòm tiền được khóa vào xe bằng dây xích.
“Cơm chiên của hai người xong rồi.” Anh vừa đưa cơm cho Điền Miêu Miêu, thì Tôn Húc Xuyên lái chiếc xe cơm mực đ ĩa sắt của anh ta tới.
Hôm nay, anh ta đến muộn một chút, vừa nhìn thấy cô gái xinh đẹp đứng trước xe đồ ăn của Lăng Sấm, anh ta đã ngẩn ngơ một lúc, đến khi nhìn kỹ lại, thì phát hiện hóa ra là Điền Miêu Miêu: “Bà chủ Điền?”
Điền Miêu Miêu bê cơm chiên trên tay, quay đầu lại mỉm cười với anh ta: “Ông chủ Tôn, bây giờ mới đến à?”
“Ừm, ở nhà có chút chuyện nên bị trễ.” Tôn Húc Xuyên thấy cô đang mỉm cười với mình, thì có chút xấu hổ: “Cô, hôm nay cô ăn mặc thế này, đẹp lắm.”
Điền Đậu Đậu đứng phắt dậy, chắn trước mặt Điền Miêu Miêu, trừng mắt với Tôn Húc Xuyên phía đối diện: “Chị gái tôi đẹp thì liên quan gì đến anh! Không được nhìn!”
Cậu ấy đã thất tình rồi, thì đường tình duyên của người khác đừng hòng suôn sẻ!
Buổi chiều, khi đang ngồi trong phòng khách xiên que, thì điện thoại để trên bàn của Điền Miêu Miêu bỗng đổ chuông báo, cô xiên nốt que đang cầm trên tay, mới rửa tay cầm điện thoại lên nhìn. Vừa mới nhìn thì lập tức nhảy cẫng lên tại chỗ: “Đậu Đậu, chị nhận được tiền lương rồi!”
Điền Đậu Đậu thái xong đồ ăn, cũng đang phụ xiên que ở bên cạnh, thấy bộ dạng tay múa chân nhảy của cô, thì vội vàng lại gần ngó: “Bao nhiêu, bao nhiêu?”
“Lương hai tháng, không thiếu đồng nào!” Tối qua, sau khi cảnh sát giúp họ đăng ký thông tin, vốn dĩ cô còn chẳng ôm bao nhiêu hy vọng, nào ngờ hôm nay ông chủ thực sự trả số lương còn thiếu cho họ: “Đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi, tự nhiên ông chủ lại trỗi dậy lương tâm!”
Điền Đậu Đậu ngồi bên cạnh phối hợp nói: “Đúng thế, đúng thế, hôm nay có đại hỷ, vậy chúng ta có nên nghỉ để ăn mừng không?”
“…” Điền Miêu Miêu im lặng nhìn cậu ấy một cái, nghĩ đến nhiều ngày bày quầy bán hàng liên tục, quả thực cũng có chút mệt. Cuối cùng, cô cũng gật đầu, nói: “Được, hôm nay chúng ta cũng đã chuẩn bị sắp xong cả rồi, vậy thì ngày mai nghỉ!”
Vốn dĩ Điền Đậu Đậu chỉ thuận miệng nói vậy, ngờ đâu Điền Miêu Miêu lại đồng ý, nên nhất thời không phản ứng kịp: “Chị đồng ý thật sao?”
“Đúng, ngày mai chúng ta nghỉ, chị cũng có thể ngủ nướng một giấc.”
“Tốt quá rồi!” Lần này, đến lượt Điền Đậu Đậu nhảy cẫng tại chỗ: “Lát nữa em sẽ hẹn Chu Đình!”
Điền Miêu Miêu: “…”
Có tiến bộ.
Buổi tối khi dọn hàng về nhà, Điền Đậu Đậu kéo cô đến chọn luôn đồ ngày mai cho mình mặc, còn khiêm tốn hỏi cô xem lần đầu tiên ra ngoài hẹn hò với người ta thì cần chú ý những gì.
Điền Miêu Miêu trầm mặc hai giây, sau đó mỉm cười nhìn cậu: “Em nhìn chị có giống người từng đi hẹn hò không?”
Điền Đậu Đậu: “…”
Được rồi, không sao!
Mặc dù Điền Miêu Miêu không thể đưa ra bất cứ lời khuyên nào, nhưng Điền Đậu Đậu đã tự lên mạng tìm kiếm, phấn khởi đến tận nửa đêm mới ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Điền Miêu Miêu đang mơ mơ màng màng, thì nghe thấy tiếng động truyền đến từ phòng bếp, bèn đi ra xem sao. Điền Đậu Đậu đã dậy rồi, lúc này đang mày mò gì đó trong bếp, Điền Miêu Miêu xoa xoa mái tóc rối bù của mình, đôi mắt ngái ngủ đứng ở cửa bếp nhìn cậu ấy: “Sáng sớm ngày ra mà em làm cái gì thế, ồn chết đi được.”
Điền Đậu Đậu ngoái lại nhìn cô một cái, rồi lại tiếp tục làm: “Em đang làm chút bánh ngọt, trước đây Chu Đình tưng thuê trọ nhà mình mà, cô ấy rất thích gọi mấy món bánh ngọt này, vì vậy em làm một ít mang đi cho cô ấy.”
“… Em đúng là bạn trai tốt trong hai mươi bốn tấm gương hiếu thảo nhỉ!”
Câu nói “bạn trai” của cô đã khiến Điền Đậu Đậu lập tức đỏ mặt: “Bạn trai, tạm thời vẫn chưa phải.”
“…” Điền Miêu Miêu nhìn dáng vẻ của cậu, thì mỉm cười một tiếng rồi quay người về phòng mình: “Vậy chị ngủ tiếp đây, em cố lên nhé.”
“Được!”
Điền Miêu Miêu ngủ một mạch đến mười một giờ, còn Điền Đậu Đậu thì đã ra ngoài từ lâu. Cô vệ sinh cá nhân xong xuôi, đi vào phòng bếp ngó, Điền Đậu Đậu để lại trong nồi một ít bánh ngọt buổi sáng cậu ấy làm, có lẽ là phần cho cô.
“Coi như còn có lương tâm.” Điền Miêu Miêu lười ăn trưa, nên làm nóng chỗ bánh ngọt này làm luôn cơm trưa. Đến chiều, cô gửi tin nhắn trong nhóm đồ nướng của mình, báo với mọi người tối nay không bán hàng, rồi thoải mái làm ổ trên sofa trong nhà, vừa ăn snack vừa xem phim.
Quả nhiên, nằm ườn ra vẫn đã đời nhất!
Cô không rõ Điền Đậu Đậu có về ăn tối hay không, cũng không tiện nhắn tin làm phiền cậu ấy, bèn nghĩ tối nay sẽ gọi đồ bên ngoài về ăn.
Mới xem xong hai tập phim, thì nghe thấy tiếng mở cửa, bèn vô thức nhìn về phía cánh cửa. Điền Đậu Đậu mặc bộ đồ tối qua hai người đã lựa chọn cẩn thận, cậu thay giày bước vào trong. Điền Miêu Miêu ngồi dậy, thấy dáng vẻ ủ rũ của cậu, bèn tò mò hỏi: “Sao về sớm thế? Có chuyện gì à?”
Cô không hỏi thì thôi, mà vừa mới hỏi thì Điền Đậu Đậu như muốn khóc đến nơi: “Chu Đình, cô ta đã có bạn trai rồi! Ahuhu!”
Điền Miêu Miêu: “…”
Chuẩn men rơi lệ, đúng là chí mạng.
Cô còn chưa tìm ra cách an ủi cậu ấy, thì Điền Đậu Đậu đã lao vào phòng, tự nhốt mình bên trong.
Điền Miêu Miêu nghĩ có thể cậu ấy cần không gian để yên tĩnh, nên không làm phiền cậu, chỉ cầm điện thoại lên, âm thầm nhắn tin cho mẹ.
Miêu Miêu: “Con đường tìm đến tình yêu của Đậu Đậu, dường như đã kết thúc trước hạn rồi.”
Mẹ: “Hơ, mẹ đã sớm cảnh báo nó rồi, vậy mà nó cứ khăng khăng đòi ăn trái đắng.
Mẹ: “Bây giờ thế nào? Thằng bé có dự định về nhà không?”
Miêu Miêu: “Con chưa hỏi, em ấy nhốt mình trong phòng rồi, tự chữa lành.”
Mẹ: “…”
Sáu giờ chiều, Điền Miêu Miêu thấy Điền Đậu Đậu vẫn chưa ra ngoài, nên có chút không yên tâm, bèn đến gõ của phòng cậu: “Đậu Đậu, còn thở không thế?”
“…” Điền Đậu Đậu xỏ dép lê, đi ra mở cửa cho cô: “Làm gì đấy!”
Điền Miêu Miêu mỉm cười với cậu: “Sắp đến giờ cơm tối rồi, tối qua chị mới nhận được lương, đi, chị mời em ăn một bữa hoành tráng.”
Nghe đến bữa ăn hoành tráng, cuối cùng trong mắt Điền Đậu Đậu cũng có chút ánh sáng: “Ăn gì?”
Điền Miêu Miêu ngẫm nghĩ, rồi nói với cậu: “Đến chợ đêm cổng Bắc nhé, em vẫn chưa được ăn cơm chiên của ông chủ Lăng phải không? Cơm chiên của anh ấy ngon lắm!”
Điền Đậu Đậu: “…”
Không phải chứ, bữa hoành tráng mà chị bảo là cái này ấy hả? Em thấy là chị muốn đi gặp ông chủ Lăng thì có!
“Em thất tình rồi mà chị lại mời em đi ăn ở chợ đêm cổng Bắc?” Cậu ấy nhìn Điền Miêu Miêu cười hehe.
Điền Miêu Miêu nghe cậu nói vậy thì nhất thời không vui: “Chợ đêm cổng Bắc thì sao? Chợ đêm cổng Bắc của chúng ta là Ngọa Hổ Tàng Long đó! Em không ăn thì thôi, chị đi một mình.”
Điền Đậu Đậu do dự một chút, rồi vẫn thay quần áo đi cùng cô đến chợ đêm cổng Bắc. Tuy rằng đến chợ đêm cổng Bắc rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên Điền Đậu Đậu mang thân phận là thực khách tới đây, cảm giác quả thực có chút khác với thường ngày.
Điền Miêu Miêu gọi vài con sò điệp nướng và hàu sống, đúng lúc nhìn thấy xe đồ ăn của Lăng Sấm lái qua, bèn nói với chủ quầy sò nướng: “Lát nữa mang sò nướng sang quầy cơm chiên giúp tôi nhé.”
“Được!”
Chủ hàng đáp một tiếng, Điền Miêu Miêu bèn gọi Điền Đậu Đậu đi về phía quầy cơm chiên của Lăng Sấm.
Anh đã dừng xe, vừa mới mở cửa thì nhìn thấy hai người họ đứng bên ngoài, thường ngày vì để tiện bán hàng, Điền Miêu Miêu luôn búi tròn tóc lên, quần áo cũng mặc rất đơn giản. Hôm nay, cô đã thay bộ váy chấm bi màu đỏ, buông xõa tóc, còn đeo thêm chiếc băng đô màu đỏ nữa, trông khá giống vẻ đẹp của những năm tám mươi.
“Ông chủ Lăng, anh đến rồi đấy à?” Điền Miêu Miêu thấy anh đi ra, bèn mỉm cười với anh: “Cho tôi hai suất cơm chiên.”
Hôm nay, cô là khách hàng đầu tiên nên không cần xếp hàng rồi!
Lăng Sấm hơi sững sờ, rồi gật đầu: “Hôm nay không bán hàng sao?”
Điền Miêu Miêu nói: “Hôm nay Đậu Đậu thất tình, tôi đưa em ấy đi chữa lành vết thương.”
Điền Đậu Đậu nghe thấy cô nói vậy, thì lập tức lo lắng: “Chị, sao cái gì chị cũng nói với người ta thế?”
Điền Miêu Miêu liếc nhìn cậu một cái, lần trước không biết là ai mang “anh rể” ra trêu chọc cô, bây giờ cũng biết lo rồi cơ đấy?
Dường như Lăng Sấm đã khẽ cười một tiếng, anh nhìn hai người họ: “Hai chị em muốn ăn cơm chiên gì?”
Điền Miêu Miêu còn chưa kịp lên tiếng, thì Điền Đậu Đậu đã cướp lời: “Em muốn ăn loại nào đắt nhất! Hôm nay chị gái em đãi!”
Điền Miêu Miêu bĩu môi, cơm chiên của ông chủ Lăng có lương tâm lắm, đắt nhất cũng chỉ mười tám tệ thôi.
“Được, cho em một suất mười tám tệ.” Điền Miêu Miêu lấy tiền mặt đã chuẩn bị trước ra, đưa cho Lăng Sấm: “Tôi vẫn lấy một suất cơm chiên dưa muối là được rồi.”
“Được, để tiền ở bên kia.” Lăng Sấm đeo khẩu trang rồi chuẩn bị chiên cơm cho họ. Điền Đậu Đậu tự đi mang bàn ghế và ô xuống, sau đó ngồi ngay ngắn xuống ghế. Điền Miêu Miêu không ngồi, mà vẫn đứng trước xe đồ ăn nói chuyện cùng Lăng Sấm: “Ông chủ Lăng, tôi có một câu hỏi, tại sao anh lại thu tiền mặt?”
Lăng Sấm vừa chiên cơm vừa trả lời cô: “Vì tôi thích đếm tiền sau mỗi ngày về nhà.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Sở thích này… Khá tốt.
“Vậy anh không sợ bị người ta cướp mất sao?” Điền Miêu Miêu lại nói: “Chợ đêm đông người, tiền mặt không an toàn đâu.”
Lăng Sấm khẽ cong môi, ngước lên nhìn cô: “Bây giờ chủ yếu là lừa đảo công nghệ, rất ít người còn làm việc ngoại tuyến.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Anh Lăng đẹp trai, thường ngày luôn mang dáng vẻ không thể xâm nhập, hóa ra cũng khá hài hước.
“Hơn nữa hòm tiền của tôi được khóa vào xe, cũng không dễ bị cướp.”
Điền Miêu Miêu nhìn kỹ hơn, cô phát hiện đúng là hòm tiền được khóa vào xe bằng dây xích.
“Cơm chiên của hai người xong rồi.” Anh vừa đưa cơm cho Điền Miêu Miêu, thì Tôn Húc Xuyên lái chiếc xe cơm mực đ ĩa sắt của anh ta tới.
Hôm nay, anh ta đến muộn một chút, vừa nhìn thấy cô gái xinh đẹp đứng trước xe đồ ăn của Lăng Sấm, anh ta đã ngẩn ngơ một lúc, đến khi nhìn kỹ lại, thì phát hiện hóa ra là Điền Miêu Miêu: “Bà chủ Điền?”
Điền Miêu Miêu bê cơm chiên trên tay, quay đầu lại mỉm cười với anh ta: “Ông chủ Tôn, bây giờ mới đến à?”
“Ừm, ở nhà có chút chuyện nên bị trễ.” Tôn Húc Xuyên thấy cô đang mỉm cười với mình, thì có chút xấu hổ: “Cô, hôm nay cô ăn mặc thế này, đẹp lắm.”
Điền Đậu Đậu đứng phắt dậy, chắn trước mặt Điền Miêu Miêu, trừng mắt với Tôn Húc Xuyên phía đối diện: “Chị gái tôi đẹp thì liên quan gì đến anh! Không được nhìn!”
Cậu ấy đã thất tình rồi, thì đường tình duyên của người khác đừng hòng suôn sẻ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook