Nữ Thần Bóng Tối Của Chợ Đêm
-
Chương 39
Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu hẹn gặp nhau dưới lầu khu nhà vào tám rưỡi, khi ra khỏi nhà anh đã nhắn tin cho Điền Miêu Miêu.
Điền Miêu Miêu ước tính thời gian và xuống lầu trước, bảo vệ khu nhà thấy cô đứng ở cổng, thì lại tám chuyện hỏi một câu: “Tiểu Điền, lại đợi bạn trai à?”
“Dạ, không phải.” Điền Miêu Miêu đã nhìn ra rồi, đúng là gác cổng rất nhàm chán, nên anh bảo vệ chỉ có thể dựa vào tám chuyện để tự tạo niềm vui.
Hai người đang nói tới đây thì xe của Lăng Sấm từ bên ngoài lái vào, nhân viên bảo vệ vừa nhìn đã nhận ra xe của anh, giọng điệu càng trêu chọc hơn: “Còn nói không phải, xe của ông chủ Lăng đến rồi kìa.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Lăng Sấm đậu xe trước mặt Điền Miêu Miêu, rồi ngồi trong xe nhìn cô: “Đợi có lâu không?”
“Không lâu, tôi cũng vừa mới xuống.” Điền Miêu Miêu mở cửa xe, cúi người ngồi vào trong.
Nhân viên bảo vệ thấy xe của họ rời đi, còn tự lẩm bẩm: “Yêu thì yêu sao lại phải ngại?”
Lăng Sấm vừa lái xe, vừa thuận tay đưa đồ ăn sáng mới mua cho Điền Miêu Miêu: “Ăn sáng chưa? Lúc nãy tôi đã mua một ít tại cửa hàng bán đồ ăn sáng.”
“Cảm ơn.” Sáng sớm nay, Điền Đậu Đậu đã ra ngoài lấy rau thịt, một mình Điền Miêu Miêu cũng không nấu bữa sáng, khi ra ngoài chỉ cầm có hai chiếc bánh quy: “Anh đã ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Lăng Sấm gật đầu, tập trung lái xe: “Chỗ này là mua cho cô.”
Anh mua bánh bao trứng sữa và sữa đậu nành, tuy không được tính là thịnh soạn, nhưng ăn rất tiện. Điền Miêu Miêu ăn bánh bao trứng sữa đồng thời cầm sữa đậu nành lên uống một ngụm: “Đồ ăn sáng của quán này ngon ghê.”
Lăng Sấm đáp một tiếng: “Cửa hàng đó buôn bán rất đắt khách, muộn thêm chút nữa là không mua được rồi.”
Điền Miêu Miêu gật đầu, rồi cầm điện thoại xem tin nhắn trong nhóm, Phạm Hinh Dư: “Tôi đến cửa tiệm váy cưới rồi, hôm nay cần thử váy cưới và đồ phù dâu, có lẽ sẽ đến tầm trưa.”
Cô nghiêng đầu nhìn Lăng Sấm đang lái xe, hỏi anh: “Chú rể là bạn đại học của anh, vậy hôm cưới liệu có phải sẽ gặp rất nhiều bạn học không?”
Trước đây, khi Đinh Dao tới tìm Lăng Sấm, Điền Miêu Miêu cũng nghe được một chút, có bạn học cố ý chế nhạo Lăng Sấm trong nhóm, nếu như gặp mặt nhau tại tiệc cưới, cũng không biết sẽ khó xử thế nào.
Lăng Sấm nhìn cô, mỉm cười, nói: “Sao thế, sợ tôi gặp bạn đại học sẽ xấu hổ sao?”
“…” Vốn dĩ có chút lo, nhưng hiện tại thì không rồi.
Tại sao Lăng Sấm lại cảm thấy xấu hổ được chứ, anh không làm người ta xấu hổ là tốt lắm rồi.
Lăng Sấm nói: “Lão Chu là bạn đội bóng, không cùng chuyên ngành với tôi, bạn học của cậu ta không quen biết tôi.”
“Cũng không chắc là vậy.” Điền Miêu Miêu nói: “Theo những gì trước đây Luật sư Tần nói, thì thời đại học anh là một nhân vật có tầm ảnh hưởng, nên những bạn học khoa khác quen biết anh cũng là chuyện không có gì lạ.”
“Chắc chắn Lão Chu mời toàn bạn học nam, mà bạn học nam thì chẳng mấy quan tâm tới tôi.”
“…” Nhất thời cô không biết nên phàn nàn về điểm gì nữa luôn.
Điền Miêu Miêu uống hết sữa đậu nành trên tay, rồi bỏ vào túi, định lát nữa xuống xe nhân tiện mang xuống vứt, để tạm túi sang một bên, cô lại cầm điện thoại lên xem.
Phạm Hinh Dư gắn thẻ cô và Lăng Sấm trong nhóm, nói cặp phù dâu phù rể còn lại đã đến rồi, hỏi bọn họ khi nào thì tới.
Điền Miêu Miêu: “Đang trên đường rồi, chắc phải nửa tiếng nữa.”
Phạm Hinh Dư: “Lăng Sấm thì sao?”
Điền Miêu Miêu: “Bọn tôi đi cùng nhau, anh ấy đang lái xe.”
Thỏ Thỏ Hoàn Mỹ: Wow.jpg
Đừng Có Qua Đây: Biểu cảm hưng phấn, k1ch thích, hóng hớt.
Điền Miêu Miêu: “…”
Lão Chu: “Vậy hai người cứ đi từ từ, không vội, lái xe chú ý an toàn.”
Thỏ Thỏ Hoàn Mỹ: “Tại sao lại cảm thấy chữ màu đen mà càng nhìn lại càng “vàng” thế này?”
Phạm Hinh Dư: “Trước đây tôi đã hỏi Lão Chu để xem ảnh Lăng Sấm, đúng là siêu đẹp trai.” *Khuôn mặt nhỏ màu vàng.jpg
Thỏ Thỏ Hoàn Mỹ: “Cô sắp kết hôn rồi, như vậy không phù hợp đâu, nên để tôi thì hơn.” *Biểu cảm xấu hổ*
Đừng Có Qua Đây: “@Lão Chu, đây rốt cuộc là nhóm gì thế này?”
Lão Chu: “Hiện tại tôi có hơi lo lắng cho sự an toàn của bản thân Lăng Sấm rồi.”
Thỏ Thỏ Hoàn Mỹ: *Xấu hổ*
Điền Miêu Miêu ngồi bên ghế lái phụt cười một tiếng, Lăng Sấm không hiểu, liếc mắt sang nhìn cô rồi cũng cong môi cười: “Sao thế?”
“Không sao.” Điền Miêu Miêu nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng ngời vẫn mang theo ý cười: “Cô dâu và phù dâu rất hứng thú với anh, nên chú rể hơi lo lắng cho sự an toàn của anh.”
Lăng Sấm: “…”
“Tuy nhiên, chú rể nên lo cho mình trước thì hơn, dám mời anh làm phù rể, anh ta đúng là rất tự tin về bản thân nhỉ!”
“…” Lăng Sấm trầm mặc một lúc, anh thấp giọng cười, lên tiếng: “Vốn dĩ muốn nhờ Tần Ngạn, mà cậu ta cũng đồng ý rồi, nhưng vài ngày trước đột nhiên lại nhận một vụ án lớn, nên không tranh thủ được.”
“Là vậy sao.” Điền Miêu Miêu khẽ gật đầu: “Tôi thấy phù rể còn lại gọi chú rể là anh, có phải em trai anh ta không?”
“Ừm, nhưng tôi cũng chưa từng gặp.”
Cả hai, người hỏi người đáp nói chuyện, bất giác đã đến cửa hàng váy cưới, Lăng Sấm tìm một chỗ đỗ xe, rồi cùng Điền Miêu Miêu xuống xe.
Cửa hàng váy mà Phạm Hinh Dư chọn tương đối lớn, mặt tiền vô cùng nổi bật, tuy rằng Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu chưa từng đến đây nhưng vẫn vừa nhìn là tìm thấy ngay.
Khi hai người vừa bước vào cửa hàng, thì nhân viên đã nhiệt tình ra chào đón: “Hai anh chị muốn chọn váy cưới phải không ạ? Hôn lễ diễn ra vào khoảng thời gian nào thế ạ?”
Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu đồng loạt im lặng một lúc, ánh nhìn của nhân viên vẫn đang rơi trên người họ, thầm nghĩ nhan sắc của cặp đôi này thật cao.
“Khụ.” Lăng Sấm khẽ ho một tiếng, rồi nói với nhân viên cửa hàng: “Chúng tôi đến chọn đồ phù dâu, phù rể.”
Nhân viên cửa hàng sững sờ, hỏi anh: “Có phải của chị Phạm Hinh Dư không ạ?”
“Đúng.”
“Ồ, chị ấy đã đến rồi, mời hai anh chị đi lối này.” Mặc dù vừa rồi đã hiểu lầm, nhưng nhân viên cửa hàng vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp trên khuôn mặt, và dẫn họ đến chỗ Phạm Hinh Dư.
Phạm Hinh Dư đang ngồi trước gương, đã thay váy cưới, thợ trang điểm đang làm tóc cho cô ấy, trông thấy Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm bèn vẫy tay về phía họ: “Miêu Miêu, bên này.”
Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm cùng đi tới, ánh mắt của Phạm Hinh Dư không kìm được mà dừng lại trên người Lăng Sấm: “Anh là Lăng Sấm sao, anh còn đẹp hơn nhiều so với trong ảnh kìa.”
Lăng Sấm lịch sự gật đầu với cô ấy, nhưng không lên tiếng, chú rể đi ra từ phòng thử đồ, và bước nhanh về phía Lăng Sấm: “Lăng Sấm đến rồi đấy à, lâu lắm không gặp cậu rồi, đúng là con người bận rộn.”
Lăng Sấm nghiêng người nhìn anh ta hỏi, thì khẽ cong môi: “Tôi thì sao được tính là con người bận rộn, nào có làm ăn lớn như Chu tổng.”
“Bớt chế giễu tôi đi, tôi nghe Tần Ngạn nói rồi, cậu bán cơm chiên mà còn mời được cậu ta làm Luật sư cho cậu.” Chu Khải Tinh nói xong, mới nhìn đến Điền Miêu Miêu bên cạnh Lăng Sấm: “Đây là bà chủ Điền phải không, nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu.”
Điền Miêu Miêu: “…” Cô nổi tiếng đến vậy sao?
Cô cũng mỉm cười lịch sự với Chu Khải Tinh, rồi lại nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ đi tới, có lẽ là cặp phù dâu phù rể còn lại.
“Để tôi giới thiệu một chút, đây là Chu Nhất Minh, em họ tôi, còn đây là Diêu Trân, bạn của Hinh Dư.”
Mấy người chào hỏi lẫn nhau, rồi đi cùng nhân viên cửa hàng để chọn lễ phục. Diêu Trân đi cạnh Điền Miêu Miêu, ánh mắt còn lén lút liếc sang người Lăng Sấm: “Hinh Hinh không hề lừa tôi, Lăng Sấm đúng là siêu đẹp trai luôn. Cô và anh ấy không phải người yêu thật sao?”
Bước chân của Điền Miêu Miêu khẽ khựng lại: “Đúng là không phải.”
Nhưng nếu mọi người còn tiếp tục hỏi như vậy nữa thì chắc sẽ là thật đó, giải thích đến mệt luôn rồi.
Diêu Trân nhìn cô: “Vậy thì tôi ra tay nhé!”
Điền Miêu Miêu: “…”
“Phụt, đùa với cô thôi, hai người vừa nhìn đã thấy có vấn đề rồi.” Diêu Trân nói rồi cũng chẳng đợi Điền Miêu Miêu trả lời, bèn lấy hai chiếc váy khi nãy mình nhìn trúng ra cho cô xem: “Vừa nãy tôi ngắm một vòng rồi, cảm thấy hai chiếc này khá được, cô thấy sao?”
Điền Miêu Miêu ngắm nghía, phong cách của những bộ lễ phục này chẳng khác nhau là bao, chỉ là có chiếc thì đơn giản hơn một chút, có chiếc thì cầu kỳ hơn một chút. Hai chiếc Diêu Trân chọn không bị hở quá, nên Điền Miêu Miêu tương đối vừa ý.
“Chiếc này đi, cảm giác màu xám bạc này rất có khí chất.” Điền Miêu Miêu chọn chiếc màu xám bạc.
Diêu Trân gật đầu, nói: “Được, chúng ta có thể thử cả hai chiếc.”
“Ừm.”
Lễ phục là thuê, nên kích cỡ đã cố định, tuy nhiên dây đai sau lưng đều có thể điều chỉnh độ rộng chật theo cơ thể của mình. Đây là lần đầu tiên Điền Miêu Miêu mặc váy vóc kiểu này, nên một mình không tài nào buộc được dây sau lưng, nhân viên cửa hàng vào trong buộc dây đai sau lưng cho cô, rồi lại đi làm việc khác.
Điền Miêu Miêu ra khỏi phòng thử đồ, đứng trước gương ngắm nhìn, cô chỉ làm phù dâu, nên thực ra váy có đẹp hay không cũng không mấy quan trọng, chỉ cần kiểu dáng thanh lịch là được.
Cô vẫn đang đứng trước gương điều chỉnh váy, thì nhìn thấy Lăng Sấm đi tới. Anh đã thay bộ đồ tây màu đen cùng áo sơ mi trắng, trên cổ đeo chiếc nơ đỏ, rõ ràng là kiểu ăn mặc truyền thống, nhưng lại đẹp đến mức khiến người ta chẳng tài nào rời mắt.
Trước đây, Điền Đậu Đậu luôn nói rằng, rõ ràng cùng là áo phông và quần jeans, nhưng khoác trên người Lăng Sấm lại như đang đi trên thảm đỏ, bây giờ Điền Miêu Miêu cũng đang có cảm xúc như vậy. Quả nhiên, Lăng Sấm đúng là giá treo quần áo biết đi mà.
Lăng Sấm đang cúi đầu điều chỉnh ống tay áo, sau khi nhìn thấy Điền Miêu Miêu đứng trước gương, anh đã nhất thời sững sờ, rồi sải bước trên đôi chân dài tiến về phía cô: “Sao thế, váy không vừa người à?”
“Á, cảm thấy hơi rộng.” Điền Miêu Miêu hoàn hồn trở lại, cuối cùng cũng rời mắt khỏi người anh: “Vừa rồi nhân viên cửa hàng buộc không chặt.”
Lăng Sấm nhìn chiếc váy trên người cô, rồi nói với cô: “Vậy có cần tôi giúp cô buộc chặt lại thêm một chút không?”
“Á.” Lúc này, đến lượt Điền Miêu Miêu sững sờ: “Cái này có hơi phức tạp, anh biết làm không?”
Lăng Sấm cười một tiếng, rồi vươn tay gạt tóc sau lưng cô về phía trước: “Cũng tương tự như thắt dây giày phải không?”
“…” Quả đúng là như vậy.
“Cô giữ váy một chút, để tôi thắt lại cho cô.”
“Ồ, được.” Điền Miêu Miêu ôm trước ngực mình, để đề phòng váy tuột xuống, Lăng Sấm tháo nút thắt nơ khi nãy nhân viên của hàng buộc lại cho cô, từ phía trên cùng, kéo chặt dây đai từng chút một.
“Thế này đã vừa chưa?”
Giọng anh từ phía sau truyền tới, khiến Điền Miêu Miêu nghe tới mức tim đập nhanh thêm vài phần, thậm chí cô còn cảm thấy hơi thở của Lăng Sấm rơi trên vai mình: “Được rồi.”
“Vậy tôi làm theo lực này nhé?”
“Ừm.” Không phải chứ, cứu mạng, tại sao cô cũng cảm thấy bản thân mình càng ngày càng đen tối thế này?
Dây buộc phía sau vô cùng phức tạp, hơn nhiều so với thắt dây giày, nhưng Lăng Sấm vẫn rất kiên nhẫn, điều chỉnh từng chút từng chút, cuối cùng là thắt nơ ở phần eo giúp Điền Miêu Miêu: “Xong rồi.”
“Cảm ơn.” Cuối cùng, Điền Miêu Miêu đã buông lỏng bàn tay nãy giờ vẫn giữ chặt trên ngực, tuy nhiên trái tim trong lồ ng ngực vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Lăng Sấm ngước nhìn cô, khóe miệng bất giác cong lên: “Sao mặt lại đỏ thế này, có phải do buộc chặt quá rồi không?”
Điền Miêu Miêu: “…”
Tại sao đột nhiên cô lại cảm thấy Lăng Sấm “hư” thế này, không phải là anh cố ý đấy chứ?
“Đâu có.” Điền Miêu Miêu hất tóc ra phía sau, mở to mắt nói dối.
Lăng Sấm lại tiếp tục hỏi: “Thật sao? Cô không cần ngại đâu, nếu chật quá, thì tôi có thể nới lỏng ra giúp cô.”
Thiên: Tôi không thể nghĩ trong sáng nổi nữa rồi =)))
Điền Miêu Miêu ước tính thời gian và xuống lầu trước, bảo vệ khu nhà thấy cô đứng ở cổng, thì lại tám chuyện hỏi một câu: “Tiểu Điền, lại đợi bạn trai à?”
“Dạ, không phải.” Điền Miêu Miêu đã nhìn ra rồi, đúng là gác cổng rất nhàm chán, nên anh bảo vệ chỉ có thể dựa vào tám chuyện để tự tạo niềm vui.
Hai người đang nói tới đây thì xe của Lăng Sấm từ bên ngoài lái vào, nhân viên bảo vệ vừa nhìn đã nhận ra xe của anh, giọng điệu càng trêu chọc hơn: “Còn nói không phải, xe của ông chủ Lăng đến rồi kìa.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Lăng Sấm đậu xe trước mặt Điền Miêu Miêu, rồi ngồi trong xe nhìn cô: “Đợi có lâu không?”
“Không lâu, tôi cũng vừa mới xuống.” Điền Miêu Miêu mở cửa xe, cúi người ngồi vào trong.
Nhân viên bảo vệ thấy xe của họ rời đi, còn tự lẩm bẩm: “Yêu thì yêu sao lại phải ngại?”
Lăng Sấm vừa lái xe, vừa thuận tay đưa đồ ăn sáng mới mua cho Điền Miêu Miêu: “Ăn sáng chưa? Lúc nãy tôi đã mua một ít tại cửa hàng bán đồ ăn sáng.”
“Cảm ơn.” Sáng sớm nay, Điền Đậu Đậu đã ra ngoài lấy rau thịt, một mình Điền Miêu Miêu cũng không nấu bữa sáng, khi ra ngoài chỉ cầm có hai chiếc bánh quy: “Anh đã ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Lăng Sấm gật đầu, tập trung lái xe: “Chỗ này là mua cho cô.”
Anh mua bánh bao trứng sữa và sữa đậu nành, tuy không được tính là thịnh soạn, nhưng ăn rất tiện. Điền Miêu Miêu ăn bánh bao trứng sữa đồng thời cầm sữa đậu nành lên uống một ngụm: “Đồ ăn sáng của quán này ngon ghê.”
Lăng Sấm đáp một tiếng: “Cửa hàng đó buôn bán rất đắt khách, muộn thêm chút nữa là không mua được rồi.”
Điền Miêu Miêu gật đầu, rồi cầm điện thoại xem tin nhắn trong nhóm, Phạm Hinh Dư: “Tôi đến cửa tiệm váy cưới rồi, hôm nay cần thử váy cưới và đồ phù dâu, có lẽ sẽ đến tầm trưa.”
Cô nghiêng đầu nhìn Lăng Sấm đang lái xe, hỏi anh: “Chú rể là bạn đại học của anh, vậy hôm cưới liệu có phải sẽ gặp rất nhiều bạn học không?”
Trước đây, khi Đinh Dao tới tìm Lăng Sấm, Điền Miêu Miêu cũng nghe được một chút, có bạn học cố ý chế nhạo Lăng Sấm trong nhóm, nếu như gặp mặt nhau tại tiệc cưới, cũng không biết sẽ khó xử thế nào.
Lăng Sấm nhìn cô, mỉm cười, nói: “Sao thế, sợ tôi gặp bạn đại học sẽ xấu hổ sao?”
“…” Vốn dĩ có chút lo, nhưng hiện tại thì không rồi.
Tại sao Lăng Sấm lại cảm thấy xấu hổ được chứ, anh không làm người ta xấu hổ là tốt lắm rồi.
Lăng Sấm nói: “Lão Chu là bạn đội bóng, không cùng chuyên ngành với tôi, bạn học của cậu ta không quen biết tôi.”
“Cũng không chắc là vậy.” Điền Miêu Miêu nói: “Theo những gì trước đây Luật sư Tần nói, thì thời đại học anh là một nhân vật có tầm ảnh hưởng, nên những bạn học khoa khác quen biết anh cũng là chuyện không có gì lạ.”
“Chắc chắn Lão Chu mời toàn bạn học nam, mà bạn học nam thì chẳng mấy quan tâm tới tôi.”
“…” Nhất thời cô không biết nên phàn nàn về điểm gì nữa luôn.
Điền Miêu Miêu uống hết sữa đậu nành trên tay, rồi bỏ vào túi, định lát nữa xuống xe nhân tiện mang xuống vứt, để tạm túi sang một bên, cô lại cầm điện thoại lên xem.
Phạm Hinh Dư gắn thẻ cô và Lăng Sấm trong nhóm, nói cặp phù dâu phù rể còn lại đã đến rồi, hỏi bọn họ khi nào thì tới.
Điền Miêu Miêu: “Đang trên đường rồi, chắc phải nửa tiếng nữa.”
Phạm Hinh Dư: “Lăng Sấm thì sao?”
Điền Miêu Miêu: “Bọn tôi đi cùng nhau, anh ấy đang lái xe.”
Thỏ Thỏ Hoàn Mỹ: Wow.jpg
Đừng Có Qua Đây: Biểu cảm hưng phấn, k1ch thích, hóng hớt.
Điền Miêu Miêu: “…”
Lão Chu: “Vậy hai người cứ đi từ từ, không vội, lái xe chú ý an toàn.”
Thỏ Thỏ Hoàn Mỹ: “Tại sao lại cảm thấy chữ màu đen mà càng nhìn lại càng “vàng” thế này?”
Phạm Hinh Dư: “Trước đây tôi đã hỏi Lão Chu để xem ảnh Lăng Sấm, đúng là siêu đẹp trai.” *Khuôn mặt nhỏ màu vàng.jpg
Thỏ Thỏ Hoàn Mỹ: “Cô sắp kết hôn rồi, như vậy không phù hợp đâu, nên để tôi thì hơn.” *Biểu cảm xấu hổ*
Đừng Có Qua Đây: “@Lão Chu, đây rốt cuộc là nhóm gì thế này?”
Lão Chu: “Hiện tại tôi có hơi lo lắng cho sự an toàn của bản thân Lăng Sấm rồi.”
Thỏ Thỏ Hoàn Mỹ: *Xấu hổ*
Điền Miêu Miêu ngồi bên ghế lái phụt cười một tiếng, Lăng Sấm không hiểu, liếc mắt sang nhìn cô rồi cũng cong môi cười: “Sao thế?”
“Không sao.” Điền Miêu Miêu nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng ngời vẫn mang theo ý cười: “Cô dâu và phù dâu rất hứng thú với anh, nên chú rể hơi lo lắng cho sự an toàn của anh.”
Lăng Sấm: “…”
“Tuy nhiên, chú rể nên lo cho mình trước thì hơn, dám mời anh làm phù rể, anh ta đúng là rất tự tin về bản thân nhỉ!”
“…” Lăng Sấm trầm mặc một lúc, anh thấp giọng cười, lên tiếng: “Vốn dĩ muốn nhờ Tần Ngạn, mà cậu ta cũng đồng ý rồi, nhưng vài ngày trước đột nhiên lại nhận một vụ án lớn, nên không tranh thủ được.”
“Là vậy sao.” Điền Miêu Miêu khẽ gật đầu: “Tôi thấy phù rể còn lại gọi chú rể là anh, có phải em trai anh ta không?”
“Ừm, nhưng tôi cũng chưa từng gặp.”
Cả hai, người hỏi người đáp nói chuyện, bất giác đã đến cửa hàng váy cưới, Lăng Sấm tìm một chỗ đỗ xe, rồi cùng Điền Miêu Miêu xuống xe.
Cửa hàng váy mà Phạm Hinh Dư chọn tương đối lớn, mặt tiền vô cùng nổi bật, tuy rằng Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu chưa từng đến đây nhưng vẫn vừa nhìn là tìm thấy ngay.
Khi hai người vừa bước vào cửa hàng, thì nhân viên đã nhiệt tình ra chào đón: “Hai anh chị muốn chọn váy cưới phải không ạ? Hôn lễ diễn ra vào khoảng thời gian nào thế ạ?”
Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu đồng loạt im lặng một lúc, ánh nhìn của nhân viên vẫn đang rơi trên người họ, thầm nghĩ nhan sắc của cặp đôi này thật cao.
“Khụ.” Lăng Sấm khẽ ho một tiếng, rồi nói với nhân viên cửa hàng: “Chúng tôi đến chọn đồ phù dâu, phù rể.”
Nhân viên cửa hàng sững sờ, hỏi anh: “Có phải của chị Phạm Hinh Dư không ạ?”
“Đúng.”
“Ồ, chị ấy đã đến rồi, mời hai anh chị đi lối này.” Mặc dù vừa rồi đã hiểu lầm, nhưng nhân viên cửa hàng vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp trên khuôn mặt, và dẫn họ đến chỗ Phạm Hinh Dư.
Phạm Hinh Dư đang ngồi trước gương, đã thay váy cưới, thợ trang điểm đang làm tóc cho cô ấy, trông thấy Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm bèn vẫy tay về phía họ: “Miêu Miêu, bên này.”
Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm cùng đi tới, ánh mắt của Phạm Hinh Dư không kìm được mà dừng lại trên người Lăng Sấm: “Anh là Lăng Sấm sao, anh còn đẹp hơn nhiều so với trong ảnh kìa.”
Lăng Sấm lịch sự gật đầu với cô ấy, nhưng không lên tiếng, chú rể đi ra từ phòng thử đồ, và bước nhanh về phía Lăng Sấm: “Lăng Sấm đến rồi đấy à, lâu lắm không gặp cậu rồi, đúng là con người bận rộn.”
Lăng Sấm nghiêng người nhìn anh ta hỏi, thì khẽ cong môi: “Tôi thì sao được tính là con người bận rộn, nào có làm ăn lớn như Chu tổng.”
“Bớt chế giễu tôi đi, tôi nghe Tần Ngạn nói rồi, cậu bán cơm chiên mà còn mời được cậu ta làm Luật sư cho cậu.” Chu Khải Tinh nói xong, mới nhìn đến Điền Miêu Miêu bên cạnh Lăng Sấm: “Đây là bà chủ Điền phải không, nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu.”
Điền Miêu Miêu: “…” Cô nổi tiếng đến vậy sao?
Cô cũng mỉm cười lịch sự với Chu Khải Tinh, rồi lại nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ đi tới, có lẽ là cặp phù dâu phù rể còn lại.
“Để tôi giới thiệu một chút, đây là Chu Nhất Minh, em họ tôi, còn đây là Diêu Trân, bạn của Hinh Dư.”
Mấy người chào hỏi lẫn nhau, rồi đi cùng nhân viên cửa hàng để chọn lễ phục. Diêu Trân đi cạnh Điền Miêu Miêu, ánh mắt còn lén lút liếc sang người Lăng Sấm: “Hinh Hinh không hề lừa tôi, Lăng Sấm đúng là siêu đẹp trai luôn. Cô và anh ấy không phải người yêu thật sao?”
Bước chân của Điền Miêu Miêu khẽ khựng lại: “Đúng là không phải.”
Nhưng nếu mọi người còn tiếp tục hỏi như vậy nữa thì chắc sẽ là thật đó, giải thích đến mệt luôn rồi.
Diêu Trân nhìn cô: “Vậy thì tôi ra tay nhé!”
Điền Miêu Miêu: “…”
“Phụt, đùa với cô thôi, hai người vừa nhìn đã thấy có vấn đề rồi.” Diêu Trân nói rồi cũng chẳng đợi Điền Miêu Miêu trả lời, bèn lấy hai chiếc váy khi nãy mình nhìn trúng ra cho cô xem: “Vừa nãy tôi ngắm một vòng rồi, cảm thấy hai chiếc này khá được, cô thấy sao?”
Điền Miêu Miêu ngắm nghía, phong cách của những bộ lễ phục này chẳng khác nhau là bao, chỉ là có chiếc thì đơn giản hơn một chút, có chiếc thì cầu kỳ hơn một chút. Hai chiếc Diêu Trân chọn không bị hở quá, nên Điền Miêu Miêu tương đối vừa ý.
“Chiếc này đi, cảm giác màu xám bạc này rất có khí chất.” Điền Miêu Miêu chọn chiếc màu xám bạc.
Diêu Trân gật đầu, nói: “Được, chúng ta có thể thử cả hai chiếc.”
“Ừm.”
Lễ phục là thuê, nên kích cỡ đã cố định, tuy nhiên dây đai sau lưng đều có thể điều chỉnh độ rộng chật theo cơ thể của mình. Đây là lần đầu tiên Điền Miêu Miêu mặc váy vóc kiểu này, nên một mình không tài nào buộc được dây sau lưng, nhân viên cửa hàng vào trong buộc dây đai sau lưng cho cô, rồi lại đi làm việc khác.
Điền Miêu Miêu ra khỏi phòng thử đồ, đứng trước gương ngắm nhìn, cô chỉ làm phù dâu, nên thực ra váy có đẹp hay không cũng không mấy quan trọng, chỉ cần kiểu dáng thanh lịch là được.
Cô vẫn đang đứng trước gương điều chỉnh váy, thì nhìn thấy Lăng Sấm đi tới. Anh đã thay bộ đồ tây màu đen cùng áo sơ mi trắng, trên cổ đeo chiếc nơ đỏ, rõ ràng là kiểu ăn mặc truyền thống, nhưng lại đẹp đến mức khiến người ta chẳng tài nào rời mắt.
Trước đây, Điền Đậu Đậu luôn nói rằng, rõ ràng cùng là áo phông và quần jeans, nhưng khoác trên người Lăng Sấm lại như đang đi trên thảm đỏ, bây giờ Điền Miêu Miêu cũng đang có cảm xúc như vậy. Quả nhiên, Lăng Sấm đúng là giá treo quần áo biết đi mà.
Lăng Sấm đang cúi đầu điều chỉnh ống tay áo, sau khi nhìn thấy Điền Miêu Miêu đứng trước gương, anh đã nhất thời sững sờ, rồi sải bước trên đôi chân dài tiến về phía cô: “Sao thế, váy không vừa người à?”
“Á, cảm thấy hơi rộng.” Điền Miêu Miêu hoàn hồn trở lại, cuối cùng cũng rời mắt khỏi người anh: “Vừa rồi nhân viên cửa hàng buộc không chặt.”
Lăng Sấm nhìn chiếc váy trên người cô, rồi nói với cô: “Vậy có cần tôi giúp cô buộc chặt lại thêm một chút không?”
“Á.” Lúc này, đến lượt Điền Miêu Miêu sững sờ: “Cái này có hơi phức tạp, anh biết làm không?”
Lăng Sấm cười một tiếng, rồi vươn tay gạt tóc sau lưng cô về phía trước: “Cũng tương tự như thắt dây giày phải không?”
“…” Quả đúng là như vậy.
“Cô giữ váy một chút, để tôi thắt lại cho cô.”
“Ồ, được.” Điền Miêu Miêu ôm trước ngực mình, để đề phòng váy tuột xuống, Lăng Sấm tháo nút thắt nơ khi nãy nhân viên của hàng buộc lại cho cô, từ phía trên cùng, kéo chặt dây đai từng chút một.
“Thế này đã vừa chưa?”
Giọng anh từ phía sau truyền tới, khiến Điền Miêu Miêu nghe tới mức tim đập nhanh thêm vài phần, thậm chí cô còn cảm thấy hơi thở của Lăng Sấm rơi trên vai mình: “Được rồi.”
“Vậy tôi làm theo lực này nhé?”
“Ừm.” Không phải chứ, cứu mạng, tại sao cô cũng cảm thấy bản thân mình càng ngày càng đen tối thế này?
Dây buộc phía sau vô cùng phức tạp, hơn nhiều so với thắt dây giày, nhưng Lăng Sấm vẫn rất kiên nhẫn, điều chỉnh từng chút từng chút, cuối cùng là thắt nơ ở phần eo giúp Điền Miêu Miêu: “Xong rồi.”
“Cảm ơn.” Cuối cùng, Điền Miêu Miêu đã buông lỏng bàn tay nãy giờ vẫn giữ chặt trên ngực, tuy nhiên trái tim trong lồ ng ngực vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Lăng Sấm ngước nhìn cô, khóe miệng bất giác cong lên: “Sao mặt lại đỏ thế này, có phải do buộc chặt quá rồi không?”
Điền Miêu Miêu: “…”
Tại sao đột nhiên cô lại cảm thấy Lăng Sấm “hư” thế này, không phải là anh cố ý đấy chứ?
“Đâu có.” Điền Miêu Miêu hất tóc ra phía sau, mở to mắt nói dối.
Lăng Sấm lại tiếp tục hỏi: “Thật sao? Cô không cần ngại đâu, nếu chật quá, thì tôi có thể nới lỏng ra giúp cô.”
Thiên: Tôi không thể nghĩ trong sáng nổi nữa rồi =)))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook