Tạm thời không nói đến thái độ của Tô Na với việc gọi là “bên ngoài” của mình thế nào, nhưng mà nhạc phụ đại nhân thì vẫn phải nịnh nọt một chút.

Tiêu Thế mang theo cơm trưa đã chuẩn bị tốt, giữa trưa hè nắng nóng đứng ở dưới cửa tòa nhà công ty, hơi nheo lại mắt.

Áo T-shirt trắng rộng rãi, quần thoải mái.

Đứng trước những người ra vào toàn là tây trang chỉnh tề, thoạt nhìn….. Thật giống một anh chàng đưa cơm -_-|||

Ai có thể nghĩ mình hào phóng đâu?

Tiêu Thế nghĩ đến thái độ không tự nhiên của nhạc phụ sáng nay khi ra khỏi nhà, liền cảm thấy thập phần uể oải.

Đẩy cửa xoay bước vào, không khí mát mẻ đập vào mặt, Tiêu Thế vẫn duy trì nụ cười ôn hòa đến quầy lễ tân.

Nhân viên lễ tân xinh đẹp đang gọi điện thoại.

Nhìn thấy có người đi tới, đầu tiên là liếc nhìn đối phương một cái, ánh mắt kinh diễm, nhìn tiếp xuống phía dưới, lại thất vọng.

Cuối cùng bĩu môi, tiếp tục nói chuyện.

Tiêu Thế bật cười lắc đầu, có cần phải tỏ thái độ khinh bỉ rõ ràng như thế không?

Cúi đầu nhìn đồng hồ, vẫn còn chưa đến thời gian nghỉ trưa, đầu ngón tay thon dài của y khẽ gõ lên mặt đồng hồ, cũng không cần vội.

“Tiêu tiên sinh?” – Phía sau có một người thoáng kinh ngạc gọi.

Tiêu Thế xoay người, nhìn thẳng nam nhân một thân tây trang trước mặt, trong lòng thầm rủa một tiếng, nhưng bên ngoài vẫn mỉm cười: “An tiên sinh.”

Đúng vậy, nam nhân trước mặt nghe nói chính là nhân vật đứng đầu trong danh sách chọn con rể của Tô Mạch Ngôn – Phó trưởng phòng kế hoạch, An Duệ.

Kỳ thật lúc trước Tô Na và An Duệ cũng không có tình cảm gì, nhưng nhớ đến đây là người Tô Mạch Ngôn chọn, Tiêu Thế nhịn không được có chút ai oán.

Trừ bỏ kiếm tiền nhiều hơn mình, còn có gì nữa đâu?

Cũng không đẹp trai lắm.

An Duệ hiển nhiên là bất mãn trước cái nhìn xấu hổ của cô nhân viên lễ tân, mỉm cười nói: “Đến gặp trưởng phòng sao?”

“Sáng nay có hẹn đưa cơm trưa đến cho Mạch… cha.” – Tiêu Thế tí nữa thì nói nhầm, may mà kịp thời sửa lại.

Nhớ tới Tô Mạch Ngôn ngay cả nếp nhăn cũng không có, tiếng “cha” gọi cũng không được tự nhiên.

“Hóa ra là thế.” – An Duệ nhìn hộp cơm lỉnh khỉnh trong tay y, tỏ vẻ xin lỗi nói – “Trưởng phòng còn đang họp, không bằng tôi giúp cậu chuyển?”

“Ách….” – Tiêu Thế hơi run, lập tức cười nói – “Không sao, tôi chờ cũng được, vừa vặn phải ra ngoài một chút.”

Đưa cơm chỉ là phụ, biểu thị tấm lòng mới là cái chính, nếu không sao y phải khổ sở diễn xướng chứ?

An Duệ nghe nói vậy liền nhíu mày, tiếc rẻ nói: “Vậy khi nào trưởng phòng họp xong, tôi sẽ chuyển lời.”

Hai người dối trá cười, sau đó quay đầu rời đi.

Tiêu Thế tiếp tục mang theo hộp cơm nhàm chán đi loanh quanh trên đường.

Qua hai cái ngã tư nữa có một cửa hàng bán CD, thỉnh thoảng Tiêu Thế cũng đến đó. Khu vực này y rất quen thuộc, bởi vì cách nhà hàng y làm việc không xa, đều là khu trung tâm.

Chuông gió trước cửa leng keng vang lên, cô bé thu ngân không khỏi nhìn lại, chỉ thấy anh chàng đẹp trai quen thuộc mang theo hộp cơm tiến vào, trên mặt vẫn là nụ cười tao nhã mê người như cũ.

Trong lòng trào lên một đợt hưng phấn, hai má phiếm hồng, lại phải cố nhịn xuống, rụt rè tươi cười chào y: “A, anh đã tới.”

“Ừ, vì hôm nay được nghỉ.” – Tiêu Thế mỉm cười, nhìn về phía trong cửa hàng.

Vì là thứ hai, lại chưa đến giờ nghỉ trưa, cho nên khách khứa rất ít, chỉ có vài thiếu niên đứng tụm năm tụm ba đứng ở các quầy đeo tai nghe.

Tiêu Thế mỉm cười với cô bé thu ngân, vuốt cằm, rồi đi vào.

Đầu tiên y dạo một vòng quanh khu âm nhạc, cầm lấy một cái CD của ca sĩ mình thích mới ra, sau đó thẳng tiến về khu vực nấu nướng.

Khu này ở trong cửa hàng là góc khuất, thường không có ai để ý đến, nên cũng tương đối bụi bặm.

Hôm nay lại có một cậu thiếu niên thanh tú đang tò mò xem, Tiêu Thế cũng không để ý, chọn vài cái đĩa cho mình.

Cũng không bao lâu, y liền phát hiện có chuyện không đúng.

Tiêu Thế thấy ánh mắt thiếu niên kia không nhìn vào giá đĩa, mà cứ len lén liếc về phía camera theo dõi, sau đó cầm lấy một cái đĩa…… Nhét vào lòng?

Cậu ta cho rằng thiết bị kiểm tra ở cửa là giả sao?

Tiêu Thế ho nhẹ một tiếng.

Động tác của thiếu niên dừng lại một chút, lập tức quay sang hung hăng trừng Tiêu Thế một cái, rồi nghêng ngang nhét CD vào người, hừ một cái rồi bước đi.

Đúng là thói đời…. Tiêu Thế nhìn theo bóng dáng kiêu ngạo của thiếu niên, không nói gì.

Vài thiếu niên tụ tập cùng một chỗ, Tiêu Thế thấy bọn họ lấy vài cái CD, xem ra căn bản không phải trộm, mà là cướp.

Thở dài, Tiêu Thế vừa định tiến ra ngăn cản, chợt nghe có người giận giữ nói: “Mấy người thật là không biết xấu hổ, sao có thể vào cửa hàng ăn trộm chứ?”

Mấy người sợ hãi, quay đầu lại, chỉ thấy cô bé thu ngân tức giận đứng đó.

“Bác gái, đừng dọa người như vậy, dù sao cũng không đáng giá vài đồng.” – Thiếu niên cầm đầu nhún vai – “Chúng tôi chỉ là hảo tâm cầm về giúp thôi.” – Là thiếu niên vừa lấy trộm đĩa CD về nấu ăn.

“Cậu…Các cậu còn nhỏ tuổi, vậy mà không biết xấu hổ sao?”

“Bà tám! Cô nói ai không có mặt mũi?!” – Một thiếu niên cao lớn từ phía sau tiến lên, trừng mắt, vung tay….

“Uy!” – Không nghĩ tới học sinh bây giờ lại kiêu ngạo như vậy, Tiêu Thế nhíu mày, vội vàng tiến lên ngăn cản.

Cánh tay của thiếu niên cao lớn vung lên.

Giống như là một cảnh phim quay chậm, Tiêu Thế nhìn rất rõ ràng.

Hộp cơm bất ngờ tuột khỏi tay, bay lên, rơi xuống đất.

Bộp!

Nở hoa trên đất.

…………

Bốn phía nhất thời yên tĩnh, chỉ có hương vị đồ ăn mãnh liệt xông lên.

Hình ảnh khuôn mặt lạnh băng của Tô Mạch Ngôn nhảy ra trong đầu Tiêu Thế, ánh mắt như sói đói nhìn mồi, nhấn từng chữ “Cậu - chết - rồi!”

……….

Tiêu Thế cứng ngắc mỉm cười, xoay người bám vào tường.

Vì sao mọi chuyện xui xẻo đều là mình…….

Nhóm thiếu niên hít một hơi thật sâu, nhìn đám đồ ăn vương trên đất. “Thơm quá.”

Thiếu niên cầm đầu khinh thường hừ một tiếng, để lại CD, phun ra một câu: “Đây là cái rắm gì!”

Nói xong dẫn theo cả quân đoàn rời đi, trước khi đi còn không quên liếc mắt nhìn Tiêu Thế một cái.

Cự tuyệt ý tốt muốn bồi thường của cô bé thu ngân, Tiêu Thế vội vàng đến quán ăn gần đó mua đồ, đi ra mới phát hiện đã quá giờ cơm trưa một lán, không biết Tô Mạch Ngôn đã ăn chưa hay là vẫn đang nhịn đói.

Vô luận thế nào, đều làm cho người ta tuyệt vọng.

Từ cửa hàng CD đến công ty của Tô Mạch Ngôn gần, nhưng mà lộ trình hơn mười phút đó cũng đủ làm cho Tiêu Thế như kiến bò trên chảo nóng, thế nào cũng chờ không kịp.

Y vội vàng vẫy một chiếc xe taxi, báo địa chỉ “Phiền bác nhanh lên một chút.”

Lái xe đờ đẫn quay đầu nhìn y, chỉ chỉ tấm kính phía đuôi xe.

Tiêu Thế hồ nghi quay đầu lại

Chỉ thấy bên trên có bảy chữ bắt mắt

“Muốn nhanh thì tự bay qua đi~~~”

“……..”

Dòng chữ như khiêu khích tâm tình rối ren lúc này của y….

Tiêu Thế khổ sở che mặt, cảm thấy khả năng mình chết rất cao.

Cùng lúc đó, nhạc phụ đại nhân đã họp xong một giờ rồi, ngồi ủ rũ trong văn phòng mình, gục mặt lên đám công văn, bụng không ngừng gào thét.

“Trưởng phòng, ngài không đi ăn cơm trưa sao?” – Thanh âm của phó trưởng phòng An Duệ từ ngoài truyền đến.

Tô Mạch Ngôn ngẩng đầu, mặt không đổi sắc nói: “Tôi không thấy đói.”

…..

An Duệ đi vào văn phòng, nhìn thấy Tô Mạch Ngôn ngồi thẳng, bộ dáng như đang đọc tài liệu…. trên trán vẫn còn dấu hồng hồng.

“Không ăn cơm trưa không tốt cho sức khỏe.” – An Duệ nhíu mày nói – “Tiêu tiên sinh nói là ra ngoài đi dạo, không biết là khi nào về, chắc là có việc gì đó nên đến trễ.”

Tô Mạch Ngôn lén liếc hắn một cái, thản nhiên lặp lại: “Tôi không đói.”

An Duệ thở dài: “…. Tôi đã biết.”

Lại nhìn cái dấu hồng hồng trên trán, hắn nhịn cười rời khỏi văn phòng.”

Cửa vừa khép lại, nhạc phụ đại nhân lại hạ đầu xuống bàn làm việc, nghe ‘Phịch’ một cái.

Dạ dày lại không ngừng gào thét.

Ọt ọt ọt……. Ọt ọt ọt……….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương