Nữ Quan Lan Châu
Chương 11: Lũ lụt

*****

Lũ lụt ở Miên thành, giằng co đã được hai tháng.

Hộ bộ và Công bộ cũng bận rộn người ngã ngựa đổ ngửa lên trời. Một ngày kia, Công bộ thượng thư Phó Quảng lại chạy đến phủ Thái tử.

Một ngụm trà lo lắng vào bụng, mắt ông lại nhìn chằm chằm Cảnh Thành. Cảnh Thành đang luyện chữ, dừng bút lại, giương mắt cười nói: “Lần này là vì sao?”

Phó Quảng than thở, nói: “Lần này thật khó lường trước, Thái tử điện hạ, mặc dù Duyên Hỉ vương gia giúp điện hạ quản Công bộ, nhưng hắn ở Miên thành, lại chuyên đối nghịch với Công bộ. Miên thành là trọng địa của Giang Nam, chuyên trị thủy lũ lụt này không phải là chuyện đùa, cũng không phải chỉ là chuyện của hắn và lão già Hộ bộ.”

Cảnh Thành ho nhẹ một tiếng, nói: “Duyên Hỉ Vương gia công tư phân minh, cũng không nên nghe bên ngoài nói bóng nói gió, tin miệng nói bậy.”

Phó Quảng sửng sốt nói: “Đương nhiên vi thần tin tưởng Duyên Hỉ Vương gia, nhưng thần là sợ Đỗ Nguyên Vân trộn lẫn ở một bên, làm bẩn danh dự của Duyên Hỉ Vương gia.”

Cảnh Thành đùa bỡn bút lông trong tay, không đáp.

Phó Quảng lại nói: “Vi thần thấy có chút không ổn. Trung thần trong triều cũng có nhiều chỉ trích. Hộ bộ mấy năm này, vài nét bút sổ sách cũng không quá sạch sẽ. Điện hạ, chắc người cũng đã biết đến.”

Cảnh Thành nâng bút lông lên khóe miệng, ngón tay khẽ vuốt ve đầu ngọn bút, mỉm cười nói: “Đỗ Nguyên Vân cũng chỉ là một thị lang. Hộ bộ không sạch sẽ trong sổ sách kia, cũng không thể chỉ tính trên đầu của ông ấy.”

Phó Quảng thở dài nói: “Mấy năm nay lão già Hộ bộ thượng thư Lâm Khắc Độc đều cáo bệnh không thể nào quản sự, ta cảm giác hắn chính là mắt nhắm mắt mở mà thôi. Thái tử, người xem____”

Cảnh Thành nói: “Ta hiểu rõ rồi. Trước mắt việc quan trọng hơn cả là kịp thời giải quyết lũ lụt ở Miên thành. Ta gửi một phong thư cho Duyên Hỉ Vương gia và Đỗ Nguyên Vân, giục hắn ngay sau đó cũng giục Hộ bộ. Tóm lại, sẽ không làm trễ nải công sự Công bộ của ông. Dù sao Duyên Hỉ Vương gia vẫn cai quản Công bộ, dĩ nhiên là phải giúp ông.”

Phó Quảng chỉ đành gật đầu một cái, thở dài, cáo lui.

Tôi tiễn Phó Quảng ra cửa, chỉ thấy Cảnh Thành đứng thẳng ở trước cửa sổ. Giấy Tuyên Thành – cống phẩm tốt nhất trên thư án bị thổi loạn, không ít giấy đã rơi vào trong nghiên mực, màu sắc âm u nhanh chóng nhuộm lên, rốt cuộc bất động, một góc nặng nề đậu trên đó. Giấy Tuyên Thành mềm mại rơi xuống kêu phành phạch.

Mùi thơm của mực Huy Châu thượng hạng, từng chút từng chút tỏa ra bên ngoài.

Lần trước Cảnh Phi mua hộp mực, kính dâng lên trong sinh thần của Hoàng hậu, Hoàng hậu vô cùng vui mừng, Kim thượng cũng thích, khen ngợi Cảnh Phi hiếu tâm đáng khen ngợi. Một đạo thánh chỉ, trong lúc nhất thời, Huy Châu nhanh chóng chế tạo những hộp tương tự, tiến cống lên rất nhiều. Các hoàng tử đều được chia cho một ít. Đều theo ý thích của Hoàng hậu, chạm khắc tranh cảnh bốn mùa của Tây Hồ, như họa Giang Nam. Mặc dù không giống đồ cổ giá trị liên thành như Cảnh Phi dâng lên, nhưng cũng coi như là lịch sự tao nhã tinh xảo, đặc sắc không kém.

Hồi lâu, chỉ nghe Cảnh Thành nói: “Nha đầu, Cảnh Phi đi Miên thành nhiều ngày như vậy, có thể gửi về dược liệu không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương