Nữ Quái Đối Đầu Ác Ma Tổng Tài
-
Chương 15: Chối từ
* Còn chap nữa là đến đoạn XXOO rồi! Công nhận mình lầy thật!
Aikaba Hikori *
Mưa nặng hạt. Những tia sét trắng xoá vụt qua, xé nát bầu trời đêm. Cuồng loạn và dữ dội.
Những nẻo đường vốn đông đúc sầm uất nay lại thưa thớt không một bóng người. Chỉ để lại cho những con phố dài một sự tĩnh lặng và lạnh lẽo thật xa lạ.
Hạ Tuyết bất giác thở dài, hướng đôi mắt màu sương mù nhàn nhạt đặc trưng nhìn ra ngoài màn mưa trắng xoá. Đôi mắt dáo dác ngẩng lên trời như muốn kiếm tìm mảnh trăng non đầu mùa nhưng tiếc thay.... Tất cả lại lạc mất trong một màu trắng ảo não!
“ Bỏ chân xuống khỏi ghế xe đi!”
Một giọng nói khàn đặc bỗng vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng trong xe. Thật đơn giản nhưng cũng mang đậm mệnh lệnh. Thế nhưng đối với Hạ Tuyết lúc này thì lại chỉ như tiếng muỗi vo ve bên tai. Cô chầm chậm quay đầu, nhìn thẳng vào người đàn ông nãy giờ im lặng suốt cả chặng đường trên xe, lòng thầm đánh giá.....
Chà! Quả thật, nãy giờ do tác động của men rượu nên cô chả để ý lắm nhưng quả thật....tên này đẹp trai thật đó! Sống mũi cao thẳng, khuôn mặt góc cạnh đầy tà ác, lại còn đôi mắt màu violet u tối kia nữa chứ!.... Chậc chậc!.... Dù không thuộc tuýp mấy anh chàng thư sinh, nho nhã mà cô hay để ý nhưng xem ra cũng được gọi là mặt hàng “ chất lượng, công nghệ cao” đi!
Im lặng bao trùm, Hạ Tuyết không hề dời mắt khỏi hắn nửa khắc. Mãi cho đến khi không thể chịu nổi cặp mắt đang lồi to như mắt ếch của cô gái bên cạnh mình, người đàn ông mới thấp giọng, ngữ khí mang đầy sự lạnh lẽo:
“ Nhìn đủ chưa hả cô gái?”
Lúc này đây, Hạ Tuyết mới chật vật có phản ứng. Làm vẻ ái ngại đưa tay lên gãi gãi đầu rồi nở một nụ cười tinh nghịch với người đàn ông, thản nhiên bảo:
“ Hì.... Hì! Có gì đâu? Anh đẹp trai thì tôi nhìn thôi... Sao mà phải ngại cơ chứ! Cái đẹp là phải được “ tận hưởng” mà, tôi nói có đúng không?”
Người đàn ông nghe xong câu nói của cô thì hơi nhướn mày, nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng bình thản, giễu cợt bảo :
“ Cô cũng phóng đãng quá nhỉ? Dám hôn một người lạ mặt rồi đòi ngủ với anh ta, cô không sợ tôi đang bắt cóc cô sao?”
Nụ cười trên môi Hạ Tuyết ngày một rạng rỡ. Cô cũng hất hàm hỏi lại:
“ Vậy anh không sợ tôi sao? Một cô gái say rượu xông vào đòi đánh anh vậy mà anh đồng ý ngủ cùng. Tôi thấy người dễ dãi là anh mới phải!”
“ Ha!” Người đàn ông bất giác bật cười thành tiếng nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi con đường ướt mưa phía trước,tay nắm trên vô lăng có chút thả lỏng hơn, có thể gọi là thư thái nhất từ trước đến giờ , nhẹ giọng đáp: “ Xem ra cả hai chúng ta đều là những kẻ phóng đãng rồi!”
“ Ừ! Tôi cũng thấy chúng ta thật kì lạ!” Cô cười nhẹ
Hai người bọn họ câu được câu mất,người con gái vốn hùng hổ, phấn khích, người đàn ông lại chỉ nhàn nhạt tiếp lời. Một cuộc nói chuyện xã giao thật bình dị và giản đơn, thậm chí có phần tẻ nhạt nhưng lại như những khoảng lặng trong cái cuộc sống vốn đầy bấp bênh và sóng gió của hai con người xa lạ.....
Ngoài xe, màn mưa rơi lã chã, tiếng sấm nổ cắn nuốt bầu trời. Trong xe lại là một không gian ấm áp thoang thoảng, tựa như một ánh lửa nhỏ bé làm sưởi ấm đêm mưa lạnh lẽo.
****
Chiếc xe lao nhanh lên một ngọn đồi nhỏ, Hạ Tuyết phóng tầm mắt ra xa qua màn mưa mờ mịt. Bất giác như nhớ ra điều gì cô bèn ngẩng đầu lên, quay mặt hỏi người đàn ông đang nghiêm nghị lái xe:
“ Này anh gì đó ơi! Đây có phải là khu vực đồi phía Tây thành phố không?”
“ Cô biết chỗ này sao?” Người đang ông nhàn nhạt nói.
“ À! Chỉ là....tôi nhớ ra một số chuyện mà thôi” Hạ Tuyết đáp lại, ánh mắt trong phút chốc trở nên đầy mông lung, cô tiếp tục hướng sự chú ý ra ngoài cửa kính ô tô, như không còn muốn để ý đến người đàn ông xa lạ trước mặt.....
Làm sao mà không biết được cơ chứ! Khi chính tại nơi đây, nhiều năm về trước,cha mẹ vẫn còn đưa cô, anh trai và Lục Tâm lên đây dã ngoại vào những buổi sáng chủ nhật. Đây có thể nói là những tháng ngày đẹp nhất trong cuộc đời Hạ Tuyết: Cô có một gia đình, một thân phận và một cuộc sống bình thường.... Vậy mà thời gian đã thay đổi tất cả: Năm cô lên sáu, mẹ cô,vốn là một thành viên của Dương gia đã qua đời vì bạo bệnh, Lục Tâm, người đàn ông mà cô yêu thương nhất cũng vì những thanh toán của thế giới ngầm mà ra đi, bản thân cô cũng vì những ân oán ấy mà trở thành lão đại của Dương gia....
Hạ Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy giễu cợt..... Hạnh phúc có phải đã là thứ quá xa vời với cô rồi không?
Đang suy nghĩ viển vông,bất chợt từ trên đỉnh đầu một giọng nói lạnh lẽo vang lên,kéo Hạ Tuyết trở về với thực tại....
“Thất thần gì thế!”
Giọng nói bất chợt vang lên khiến Hạ Tuyết giật mình. Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt màu tím sâu thẳm ấy thì hơi ngẩn ra.....
Người đàn ông đứng đó, chìm trong màn mưa, tay lăm lăm một chiếc ô lớn, màn đêm bao phủ hoà tan với bộ âu phục trên người hắn lại càng toát lên vẻ đẹp ngang tàn mà cao quí.
Thấy cô thất thần, hắn vội vàng nheo đôi mắt bán mị, rồi không nói không rằng, khẩn trương lôi cô gái đang ngồi ngẩn ngơ trong xe ra, đi về phía trước.
Lúc này đây, Hạ Tuyết mới có phản ứng nhưng tuyệt nhiên không nói gì, cũng không hề có ý định kháng cự, chỉ lẳng lặng để người đàn ông ôm vào trong lòng rồi kéo về phía ngôi nhà đang nằm lặng yên trên đỉnh đồi.
Trong đêm tối, bàn tay người đàn ông đặt trên bả vai cô, rét lạnh nhưng mang đầy sự cương nghị. Màn đêm tối om nhưng hắn vẫn không có vẻ gì là nao núng chỉ bình tĩnh kéo cô về phía trước. Từ cơ thể hắn toả ra một hơi ấm khác hẳn với bộ mặt lạnh lùng khiến Hạ Tuyết không ý thức được mà tiến vào bên trong. Bàn tay mạnh mẽ vì hành động của cô mà lại càng siết chặt, như thể nói cho cô biết:... hãy tin tưởng ở hắn...
Đúng vậy, dù không biết tại sao nhưng Hạ Tuyết tin tưởng hắn!
Người đàn ông bước nhanh hơn, chân đặt lên trên một cái bậc tam cấp nhỏ. Hành động này khiến Hạ Tuyết nhận ra .... Đây chắc chắn là nhà của hắn!....Vậy là mọi chuyện cũng bắt đầu rồi nhỉ?
Tiếng mở cửa kẽo kẹt vang lên, một sự rét lạnh bỗng bao trùm khắp làn da khiến Hạ Tuyết thoáng rùng mình!
Quái lạ, rõ ràng đây là một ngôi nhà vậy mà tại sao Hạ Tuyết lại có cảm giác nó còn lạnh lẽo hơn cả khi đứng trong mưa cơ chứ! Thật khác xa với ngôi nhà cô đang ở? Mẹ cô hay thường nói những người cô đơn sẽ khiến cho ngôi nhà họ sống trở nên cô đơn... Nếu như vậy, chẳng lẽ người đàn ông này sống có một mình thôi sao ?
Nhưng chưa kịp để cô thích ứng với suy nghĩ này, người đàn ông đã nắm chặt bả vai cô rồi hướng cầu thang đi tới. Ánh mắt Hạ Tuyết vì hành động này mà sáng phát ra tia sáng....
Cầu thang.... Chẳng lẽ là phòng ngủ? Nhanh vậy sao?
Lúc này đây đầu óc Hạ Tuyết bỗng trở nên quay cuồng, sự dũng cảm và ý chí quyết tâm vừa rồi biến mất không còn dấu vết. Cô không biết tại sao nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời cô thật sự sợ hãi... Đêm đầu tiên của cô sẽ thế này sao? Sẽ dành cho một người đàn ông không quen biết?
Hạ Tuyết bị suy nghĩ này làm cho hoảng loạn. Theo bản năng cô nhanh tay giãy khỏi cái ôm của người đàn ông rồi hét lớn:
“ KHÔNG ĐƯỢC!!!”
Aikaba Hikori *
Mưa nặng hạt. Những tia sét trắng xoá vụt qua, xé nát bầu trời đêm. Cuồng loạn và dữ dội.
Những nẻo đường vốn đông đúc sầm uất nay lại thưa thớt không một bóng người. Chỉ để lại cho những con phố dài một sự tĩnh lặng và lạnh lẽo thật xa lạ.
Hạ Tuyết bất giác thở dài, hướng đôi mắt màu sương mù nhàn nhạt đặc trưng nhìn ra ngoài màn mưa trắng xoá. Đôi mắt dáo dác ngẩng lên trời như muốn kiếm tìm mảnh trăng non đầu mùa nhưng tiếc thay.... Tất cả lại lạc mất trong một màu trắng ảo não!
“ Bỏ chân xuống khỏi ghế xe đi!”
Một giọng nói khàn đặc bỗng vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng trong xe. Thật đơn giản nhưng cũng mang đậm mệnh lệnh. Thế nhưng đối với Hạ Tuyết lúc này thì lại chỉ như tiếng muỗi vo ve bên tai. Cô chầm chậm quay đầu, nhìn thẳng vào người đàn ông nãy giờ im lặng suốt cả chặng đường trên xe, lòng thầm đánh giá.....
Chà! Quả thật, nãy giờ do tác động của men rượu nên cô chả để ý lắm nhưng quả thật....tên này đẹp trai thật đó! Sống mũi cao thẳng, khuôn mặt góc cạnh đầy tà ác, lại còn đôi mắt màu violet u tối kia nữa chứ!.... Chậc chậc!.... Dù không thuộc tuýp mấy anh chàng thư sinh, nho nhã mà cô hay để ý nhưng xem ra cũng được gọi là mặt hàng “ chất lượng, công nghệ cao” đi!
Im lặng bao trùm, Hạ Tuyết không hề dời mắt khỏi hắn nửa khắc. Mãi cho đến khi không thể chịu nổi cặp mắt đang lồi to như mắt ếch của cô gái bên cạnh mình, người đàn ông mới thấp giọng, ngữ khí mang đầy sự lạnh lẽo:
“ Nhìn đủ chưa hả cô gái?”
Lúc này đây, Hạ Tuyết mới chật vật có phản ứng. Làm vẻ ái ngại đưa tay lên gãi gãi đầu rồi nở một nụ cười tinh nghịch với người đàn ông, thản nhiên bảo:
“ Hì.... Hì! Có gì đâu? Anh đẹp trai thì tôi nhìn thôi... Sao mà phải ngại cơ chứ! Cái đẹp là phải được “ tận hưởng” mà, tôi nói có đúng không?”
Người đàn ông nghe xong câu nói của cô thì hơi nhướn mày, nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng bình thản, giễu cợt bảo :
“ Cô cũng phóng đãng quá nhỉ? Dám hôn một người lạ mặt rồi đòi ngủ với anh ta, cô không sợ tôi đang bắt cóc cô sao?”
Nụ cười trên môi Hạ Tuyết ngày một rạng rỡ. Cô cũng hất hàm hỏi lại:
“ Vậy anh không sợ tôi sao? Một cô gái say rượu xông vào đòi đánh anh vậy mà anh đồng ý ngủ cùng. Tôi thấy người dễ dãi là anh mới phải!”
“ Ha!” Người đàn ông bất giác bật cười thành tiếng nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi con đường ướt mưa phía trước,tay nắm trên vô lăng có chút thả lỏng hơn, có thể gọi là thư thái nhất từ trước đến giờ , nhẹ giọng đáp: “ Xem ra cả hai chúng ta đều là những kẻ phóng đãng rồi!”
“ Ừ! Tôi cũng thấy chúng ta thật kì lạ!” Cô cười nhẹ
Hai người bọn họ câu được câu mất,người con gái vốn hùng hổ, phấn khích, người đàn ông lại chỉ nhàn nhạt tiếp lời. Một cuộc nói chuyện xã giao thật bình dị và giản đơn, thậm chí có phần tẻ nhạt nhưng lại như những khoảng lặng trong cái cuộc sống vốn đầy bấp bênh và sóng gió của hai con người xa lạ.....
Ngoài xe, màn mưa rơi lã chã, tiếng sấm nổ cắn nuốt bầu trời. Trong xe lại là một không gian ấm áp thoang thoảng, tựa như một ánh lửa nhỏ bé làm sưởi ấm đêm mưa lạnh lẽo.
****
Chiếc xe lao nhanh lên một ngọn đồi nhỏ, Hạ Tuyết phóng tầm mắt ra xa qua màn mưa mờ mịt. Bất giác như nhớ ra điều gì cô bèn ngẩng đầu lên, quay mặt hỏi người đàn ông đang nghiêm nghị lái xe:
“ Này anh gì đó ơi! Đây có phải là khu vực đồi phía Tây thành phố không?”
“ Cô biết chỗ này sao?” Người đang ông nhàn nhạt nói.
“ À! Chỉ là....tôi nhớ ra một số chuyện mà thôi” Hạ Tuyết đáp lại, ánh mắt trong phút chốc trở nên đầy mông lung, cô tiếp tục hướng sự chú ý ra ngoài cửa kính ô tô, như không còn muốn để ý đến người đàn ông xa lạ trước mặt.....
Làm sao mà không biết được cơ chứ! Khi chính tại nơi đây, nhiều năm về trước,cha mẹ vẫn còn đưa cô, anh trai và Lục Tâm lên đây dã ngoại vào những buổi sáng chủ nhật. Đây có thể nói là những tháng ngày đẹp nhất trong cuộc đời Hạ Tuyết: Cô có một gia đình, một thân phận và một cuộc sống bình thường.... Vậy mà thời gian đã thay đổi tất cả: Năm cô lên sáu, mẹ cô,vốn là một thành viên của Dương gia đã qua đời vì bạo bệnh, Lục Tâm, người đàn ông mà cô yêu thương nhất cũng vì những thanh toán của thế giới ngầm mà ra đi, bản thân cô cũng vì những ân oán ấy mà trở thành lão đại của Dương gia....
Hạ Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy giễu cợt..... Hạnh phúc có phải đã là thứ quá xa vời với cô rồi không?
Đang suy nghĩ viển vông,bất chợt từ trên đỉnh đầu một giọng nói lạnh lẽo vang lên,kéo Hạ Tuyết trở về với thực tại....
“Thất thần gì thế!”
Giọng nói bất chợt vang lên khiến Hạ Tuyết giật mình. Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt màu tím sâu thẳm ấy thì hơi ngẩn ra.....
Người đàn ông đứng đó, chìm trong màn mưa, tay lăm lăm một chiếc ô lớn, màn đêm bao phủ hoà tan với bộ âu phục trên người hắn lại càng toát lên vẻ đẹp ngang tàn mà cao quí.
Thấy cô thất thần, hắn vội vàng nheo đôi mắt bán mị, rồi không nói không rằng, khẩn trương lôi cô gái đang ngồi ngẩn ngơ trong xe ra, đi về phía trước.
Lúc này đây, Hạ Tuyết mới có phản ứng nhưng tuyệt nhiên không nói gì, cũng không hề có ý định kháng cự, chỉ lẳng lặng để người đàn ông ôm vào trong lòng rồi kéo về phía ngôi nhà đang nằm lặng yên trên đỉnh đồi.
Trong đêm tối, bàn tay người đàn ông đặt trên bả vai cô, rét lạnh nhưng mang đầy sự cương nghị. Màn đêm tối om nhưng hắn vẫn không có vẻ gì là nao núng chỉ bình tĩnh kéo cô về phía trước. Từ cơ thể hắn toả ra một hơi ấm khác hẳn với bộ mặt lạnh lùng khiến Hạ Tuyết không ý thức được mà tiến vào bên trong. Bàn tay mạnh mẽ vì hành động của cô mà lại càng siết chặt, như thể nói cho cô biết:... hãy tin tưởng ở hắn...
Đúng vậy, dù không biết tại sao nhưng Hạ Tuyết tin tưởng hắn!
Người đàn ông bước nhanh hơn, chân đặt lên trên một cái bậc tam cấp nhỏ. Hành động này khiến Hạ Tuyết nhận ra .... Đây chắc chắn là nhà của hắn!....Vậy là mọi chuyện cũng bắt đầu rồi nhỉ?
Tiếng mở cửa kẽo kẹt vang lên, một sự rét lạnh bỗng bao trùm khắp làn da khiến Hạ Tuyết thoáng rùng mình!
Quái lạ, rõ ràng đây là một ngôi nhà vậy mà tại sao Hạ Tuyết lại có cảm giác nó còn lạnh lẽo hơn cả khi đứng trong mưa cơ chứ! Thật khác xa với ngôi nhà cô đang ở? Mẹ cô hay thường nói những người cô đơn sẽ khiến cho ngôi nhà họ sống trở nên cô đơn... Nếu như vậy, chẳng lẽ người đàn ông này sống có một mình thôi sao ?
Nhưng chưa kịp để cô thích ứng với suy nghĩ này, người đàn ông đã nắm chặt bả vai cô rồi hướng cầu thang đi tới. Ánh mắt Hạ Tuyết vì hành động này mà sáng phát ra tia sáng....
Cầu thang.... Chẳng lẽ là phòng ngủ? Nhanh vậy sao?
Lúc này đây đầu óc Hạ Tuyết bỗng trở nên quay cuồng, sự dũng cảm và ý chí quyết tâm vừa rồi biến mất không còn dấu vết. Cô không biết tại sao nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời cô thật sự sợ hãi... Đêm đầu tiên của cô sẽ thế này sao? Sẽ dành cho một người đàn ông không quen biết?
Hạ Tuyết bị suy nghĩ này làm cho hoảng loạn. Theo bản năng cô nhanh tay giãy khỏi cái ôm của người đàn ông rồi hét lớn:
“ KHÔNG ĐƯỢC!!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook