Nữ Phụ, Yêu Anh Đi!
-
Chương 37: Tôi xuyên
Nguyện ý nắm tay anh đến muôn đời.
Không cần oanh liệt cũng chẳng hám lợi danh. Tình yêu, nhẹ nhàng và đẹp rạng ngời đến thế.
Đến muôn đời.
______....____..._____.._____.____
“Nắm tay anh đi!”
“Đồng ý!”
Tôi nắm lấy tay gã, ấm áp mà mật ngọt, như có chất xúc tác kì lạ dẫn truyền nơi tâm hồn, hun đúc tôi êm dịu ngọt ngào.
“Hôm nay đông thật!”
Gã mỉm cười dắt tay tôi đi vòng quanh, đoạn, gã ngỏ lời.
“Đông đúc quá... đến nơi nào an tĩnh chút nhé?”
Tôi gật đầu.
Gã đưa tôi đến LD_gym và trước đó, hai tay gã cũng xách đầy mớ rau củ thịt thà, một buổi đêm lãng mạn dưới ánh nến chăng.
Gã và tôi lui hui trong bếp, hun tóc mình trong làn khói thơm. Tôi cắt vụn mớ đậu cô ve, ừm, chắc là do con dao lụt quá thôi!
“Bị nát rồi!”- gã nhìn thành quả của tôi.
“Dao lụt!”- tôi chuyên nghiệp mỉm cười, nhìn sang miếng thịt chi chít vết dao của gã.-” Đừng nói với em đó là món gỏi gà của anh đấy!”
“Em biết không? Ăn miếng quá to dễ gây nuốt trọng!”- gã đáp như đúng rồi-” Anh chỉ muốn đảm bảo thịt mềm vừa đủ cho em dễ nhai thôi!”
“Vậy mấy lát cắt nát bét đó?”
“Anh chỉ đơn giản muốn nó vụn chút cho em dễ nuốt!”
Tôi khì cười vỗ vỗ mái tóc của gã, tóc hơi xơ và cứng ngắc.
“Anh nên dưỡng tóc đi!”
Gã mỉm cười, không nói.
Chúng tôi, lại cùng nhau lặng lẽ nấu bữa tối.
Nến, sau đó được đốt lên!
Dưới ánh nến lập lòe, món rau xào hơi nát được điểm xuyến vài điểm khét đen đen, món gỏi gà được xé nát như chà bông được rưới lớp nước chấm mặn chát là cứu cánh cho lớp salad nhạt toẹt phía dưới. Cơm hơi khê, tôi cá là tại cái nồi bị hỏng rồi, nhưng chả sao, còn tốt chán! Hơi bị mùi nhưng rất giòn ngon.
“....”
Chát!
Tôi đập con muỗi vừa hút máu mình ngon lành, chau mày nhìn gã cũng đang chật vật không kém.
“Nhà anh có muỗi?”
“Đang mùa mưa mà....”
“Bật đèn lên đi! Chai xịt muỗi ở đâu?”
“Trên tủ ấy!”
Bữa tối của chúng tôi, lại có thêm đèn điện, mùi thuốc xịt muỗi và mấy giọt mưa phả sương vào không khí gây nên mùi âm ẩm.
“Chà, không khí này....”- gã nhìn tôi-” Còn định cho em một buổi tối lãng mạn cơ!”
“Để làm gì? Lãng mạn đâu có ăn được!”- tôi nhai nhai muỗng cơm to ụ-” Hôm nay anh lạ lắm! Có gì thì nói luôn đi!”
“Vậy...”- gã mỉm cười, nói nhẹ-” Lấy anh đi!”
Cạch!
Cái muỗng rơi xuống, tôi nhìn gã.
Sững sờ.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
“Con nguyện ý!”
Tôi nhìn gã mang vào cho mình chiếc nhẫn sáng choang lấp lánh, mỉm cười hạnh phúc, tung lên bó hoa màu tím của chung thủy bất diệt, vùi mặt vào lòng gã.
Tôi, từ nay, có thêm một ai đó để yêu thương muôn đời.
Thời gian, thấm thoát trôi qua...
Tôi ngồi cạnh gã, gọt trái táo đỏ mọng ngon lành, màu trắng chói mắt của căn giường bệnh được thay bằng màu cam tươi mới và màu vàng nắng sáng.
Chăn cam, gối vàng và nơi đệm giường đượm màu xanh thẫm của trời cao bất diệt.
Tôi cúi xuống, vuốt ve mái tóc đã bạc hết nữa của gã, nhẹ nhàng chạm vào.
“Thằng Minh đâu em nhỉ?”
“Nó đi đón cháu rồi!”
“Hôm nay im ắng quá.... anh rất ghét không khí ở đây!”
“Được! Sẽ đưa anh về nhà!”- tôi mỉm cười, đầu mũi đỏ lên như những hoài niệm xưa cũ-” Sẽ làm cơm cho anh!”
“Anh sẽ lại dạy em đánh gym!”- gã mỉm cười yếu ớt nhìn tôi-” Nhưng anh già quá!”
“Đâu có!”- tôi ôm gã-” Năm mươi đâu phải là già!!”
“Ừ...!”- gã mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi-” Chúng ta, còn hơn nhiều năm nữa để bên nhau mà đúng không?”
Tôi cuối cùng, vẫn không trả lời được câu hỏi ấy của gã.
Ngày gã đi, mưa rơi đầy thềm.
Tôi nhìn tấm ảnh có nền màu xanh, không cười cũng chẳng khóc, lặng lẽ đúng đó ngắm nhìn.
Anh, em nhớ anh!
“Mẹ.... ba cũng đã lớn tuổi!”- con trai tôi tiến lại vỗ vai -” Mẹ vào phòng nghỉ chút đi!”
Tôi gượng cười, bước chân vào căn phòng chứa đầy lọ thủy tinh...
Sữa hạnh nhân!
Anh... em nhớ anh lắm!!!!
Tôi ngồi xuống giường, nếm nỗi đau âm ỉ đang dằn vặt mình như cơn gió đang giày xéo cánh hoa mong manh ngoài kia, môi nếm được vị mặn của thứ nước trong lành, thật thà nhất chảy ra từ khóe mắt.
Người ta nói, nước mắt có vị mặn.
Và nó hình như, đang là chất muối chà xát tim tôi.
“Mẹ.....”
Tôi gục xuống, hoàn toàn...
Gã, sau này sẽ chẳng còn bên tôi...
Ngày lại qua ngày.
Tôi bẫn luôn giữ thói quen chờ ly sữa hạnh nhân sau giờ cơm, đứng trên máy chạy bộ lười biếng chờ anh thúc giục, đặt món điểm tâm lên bàn làm việc của anh mỗi ngày.
Với em, anh luôn tồn tại.
Yêu là gì?
Khi mất đi sự tồn tại của đối phương, sẽ tuyệt vọng đau khổ, sẽ âm ỉ quặn đau...
Yêu, là thế ư?
Con thoi thời gian lại nỗ lực se chỉ, kéo nút gút cuối cùng trong cuộc đời tôi.
Anh, em đến với anh đây!
Tỉnh lại, hệt như một giấc mơ!
Tôi hoảng sợ nhìn mình còn tươi trẻ trong gương, tại sao ha, chả phải tôi đã chết? Có hay không gã vẫn tồn tại?
Thế giới này, lạ lắm.
Họ có Neil Amstrong, có Marie Curie, có giải Nobel gì gì đó. Ở đây chẳng có Evik_kick hay Black_Paradise. Gia tộc số một thế giới Diamond nghe như một trò bịp buồn cười với họ.
Đây là đâu?
Thế giới mới nơi tôi tỉnh lại có sự vội vã của công nghiệp, lạnh tanh của hư vinh và ấm áp của mơ mộng.
“Anh.....”
Tôi hoảng hồn nhìn người con trai trước mặt, mắt mũi hung tợn, vai u bắp gấu, đôi mắt dã thú thấy mồi.
“Tôi quen cô sao?”
Một vận động viên, vận động viên điền kinh quốc gia.
Tôi mỉm cười, nhìn gã, giơ tay ra.
“Chào anh, rất vui được làm quen!”
Lần này, hãy để em đến, và yêu anh.
Tình yêu của họ, không có bắt đầu cũng như kết thúc.
Như một vòng xoay nơi bùng binh, khi mà hai tâm hồn giao nhau và gặp nhau như một ý niệm.
Vậy, ai gặp ai trước?
Là cô, kẻ sẽ chết sau bốn năm vì ung thư trong bệnh viện, làm gã thương tâm vô vọng rồi buông xuôi. Hay là gã, kẻ sẽ nằm xuống ở độ tuổi ngũ tuần, bỏ lại cô già cỗi đợi mong.
Tình yêu của họ, là một vòng tròn. Mặc kệ đâu là bắt đầu, đâu là kết thúc thì vòng tròn ấy vẫn vẫn nguyên một đáp án.
Họ yêu nhau, muôn đời.....
Vân Càna
The end.
P/s: cảm ơn mọi ng đã ủg hộ thời gian vừa qua, truyện đã full rồi, xin gửi tim đến mọi đọc giả của mình!! Happy-ing
Hẹn gặp lại nhé, ở một ý tưởng khác! Love you all♡♡♡
Không cần oanh liệt cũng chẳng hám lợi danh. Tình yêu, nhẹ nhàng và đẹp rạng ngời đến thế.
Đến muôn đời.
______....____..._____.._____.____
“Nắm tay anh đi!”
“Đồng ý!”
Tôi nắm lấy tay gã, ấm áp mà mật ngọt, như có chất xúc tác kì lạ dẫn truyền nơi tâm hồn, hun đúc tôi êm dịu ngọt ngào.
“Hôm nay đông thật!”
Gã mỉm cười dắt tay tôi đi vòng quanh, đoạn, gã ngỏ lời.
“Đông đúc quá... đến nơi nào an tĩnh chút nhé?”
Tôi gật đầu.
Gã đưa tôi đến LD_gym và trước đó, hai tay gã cũng xách đầy mớ rau củ thịt thà, một buổi đêm lãng mạn dưới ánh nến chăng.
Gã và tôi lui hui trong bếp, hun tóc mình trong làn khói thơm. Tôi cắt vụn mớ đậu cô ve, ừm, chắc là do con dao lụt quá thôi!
“Bị nát rồi!”- gã nhìn thành quả của tôi.
“Dao lụt!”- tôi chuyên nghiệp mỉm cười, nhìn sang miếng thịt chi chít vết dao của gã.-” Đừng nói với em đó là món gỏi gà của anh đấy!”
“Em biết không? Ăn miếng quá to dễ gây nuốt trọng!”- gã đáp như đúng rồi-” Anh chỉ muốn đảm bảo thịt mềm vừa đủ cho em dễ nhai thôi!”
“Vậy mấy lát cắt nát bét đó?”
“Anh chỉ đơn giản muốn nó vụn chút cho em dễ nuốt!”
Tôi khì cười vỗ vỗ mái tóc của gã, tóc hơi xơ và cứng ngắc.
“Anh nên dưỡng tóc đi!”
Gã mỉm cười, không nói.
Chúng tôi, lại cùng nhau lặng lẽ nấu bữa tối.
Nến, sau đó được đốt lên!
Dưới ánh nến lập lòe, món rau xào hơi nát được điểm xuyến vài điểm khét đen đen, món gỏi gà được xé nát như chà bông được rưới lớp nước chấm mặn chát là cứu cánh cho lớp salad nhạt toẹt phía dưới. Cơm hơi khê, tôi cá là tại cái nồi bị hỏng rồi, nhưng chả sao, còn tốt chán! Hơi bị mùi nhưng rất giòn ngon.
“....”
Chát!
Tôi đập con muỗi vừa hút máu mình ngon lành, chau mày nhìn gã cũng đang chật vật không kém.
“Nhà anh có muỗi?”
“Đang mùa mưa mà....”
“Bật đèn lên đi! Chai xịt muỗi ở đâu?”
“Trên tủ ấy!”
Bữa tối của chúng tôi, lại có thêm đèn điện, mùi thuốc xịt muỗi và mấy giọt mưa phả sương vào không khí gây nên mùi âm ẩm.
“Chà, không khí này....”- gã nhìn tôi-” Còn định cho em một buổi tối lãng mạn cơ!”
“Để làm gì? Lãng mạn đâu có ăn được!”- tôi nhai nhai muỗng cơm to ụ-” Hôm nay anh lạ lắm! Có gì thì nói luôn đi!”
“Vậy...”- gã mỉm cười, nói nhẹ-” Lấy anh đi!”
Cạch!
Cái muỗng rơi xuống, tôi nhìn gã.
Sững sờ.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
“Con nguyện ý!”
Tôi nhìn gã mang vào cho mình chiếc nhẫn sáng choang lấp lánh, mỉm cười hạnh phúc, tung lên bó hoa màu tím của chung thủy bất diệt, vùi mặt vào lòng gã.
Tôi, từ nay, có thêm một ai đó để yêu thương muôn đời.
Thời gian, thấm thoát trôi qua...
Tôi ngồi cạnh gã, gọt trái táo đỏ mọng ngon lành, màu trắng chói mắt của căn giường bệnh được thay bằng màu cam tươi mới và màu vàng nắng sáng.
Chăn cam, gối vàng và nơi đệm giường đượm màu xanh thẫm của trời cao bất diệt.
Tôi cúi xuống, vuốt ve mái tóc đã bạc hết nữa của gã, nhẹ nhàng chạm vào.
“Thằng Minh đâu em nhỉ?”
“Nó đi đón cháu rồi!”
“Hôm nay im ắng quá.... anh rất ghét không khí ở đây!”
“Được! Sẽ đưa anh về nhà!”- tôi mỉm cười, đầu mũi đỏ lên như những hoài niệm xưa cũ-” Sẽ làm cơm cho anh!”
“Anh sẽ lại dạy em đánh gym!”- gã mỉm cười yếu ớt nhìn tôi-” Nhưng anh già quá!”
“Đâu có!”- tôi ôm gã-” Năm mươi đâu phải là già!!”
“Ừ...!”- gã mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi-” Chúng ta, còn hơn nhiều năm nữa để bên nhau mà đúng không?”
Tôi cuối cùng, vẫn không trả lời được câu hỏi ấy của gã.
Ngày gã đi, mưa rơi đầy thềm.
Tôi nhìn tấm ảnh có nền màu xanh, không cười cũng chẳng khóc, lặng lẽ đúng đó ngắm nhìn.
Anh, em nhớ anh!
“Mẹ.... ba cũng đã lớn tuổi!”- con trai tôi tiến lại vỗ vai -” Mẹ vào phòng nghỉ chút đi!”
Tôi gượng cười, bước chân vào căn phòng chứa đầy lọ thủy tinh...
Sữa hạnh nhân!
Anh... em nhớ anh lắm!!!!
Tôi ngồi xuống giường, nếm nỗi đau âm ỉ đang dằn vặt mình như cơn gió đang giày xéo cánh hoa mong manh ngoài kia, môi nếm được vị mặn của thứ nước trong lành, thật thà nhất chảy ra từ khóe mắt.
Người ta nói, nước mắt có vị mặn.
Và nó hình như, đang là chất muối chà xát tim tôi.
“Mẹ.....”
Tôi gục xuống, hoàn toàn...
Gã, sau này sẽ chẳng còn bên tôi...
Ngày lại qua ngày.
Tôi bẫn luôn giữ thói quen chờ ly sữa hạnh nhân sau giờ cơm, đứng trên máy chạy bộ lười biếng chờ anh thúc giục, đặt món điểm tâm lên bàn làm việc của anh mỗi ngày.
Với em, anh luôn tồn tại.
Yêu là gì?
Khi mất đi sự tồn tại của đối phương, sẽ tuyệt vọng đau khổ, sẽ âm ỉ quặn đau...
Yêu, là thế ư?
Con thoi thời gian lại nỗ lực se chỉ, kéo nút gút cuối cùng trong cuộc đời tôi.
Anh, em đến với anh đây!
Tỉnh lại, hệt như một giấc mơ!
Tôi hoảng sợ nhìn mình còn tươi trẻ trong gương, tại sao ha, chả phải tôi đã chết? Có hay không gã vẫn tồn tại?
Thế giới này, lạ lắm.
Họ có Neil Amstrong, có Marie Curie, có giải Nobel gì gì đó. Ở đây chẳng có Evik_kick hay Black_Paradise. Gia tộc số một thế giới Diamond nghe như một trò bịp buồn cười với họ.
Đây là đâu?
Thế giới mới nơi tôi tỉnh lại có sự vội vã của công nghiệp, lạnh tanh của hư vinh và ấm áp của mơ mộng.
“Anh.....”
Tôi hoảng hồn nhìn người con trai trước mặt, mắt mũi hung tợn, vai u bắp gấu, đôi mắt dã thú thấy mồi.
“Tôi quen cô sao?”
Một vận động viên, vận động viên điền kinh quốc gia.
Tôi mỉm cười, nhìn gã, giơ tay ra.
“Chào anh, rất vui được làm quen!”
Lần này, hãy để em đến, và yêu anh.
Tình yêu của họ, không có bắt đầu cũng như kết thúc.
Như một vòng xoay nơi bùng binh, khi mà hai tâm hồn giao nhau và gặp nhau như một ý niệm.
Vậy, ai gặp ai trước?
Là cô, kẻ sẽ chết sau bốn năm vì ung thư trong bệnh viện, làm gã thương tâm vô vọng rồi buông xuôi. Hay là gã, kẻ sẽ nằm xuống ở độ tuổi ngũ tuần, bỏ lại cô già cỗi đợi mong.
Tình yêu của họ, là một vòng tròn. Mặc kệ đâu là bắt đầu, đâu là kết thúc thì vòng tròn ấy vẫn vẫn nguyên một đáp án.
Họ yêu nhau, muôn đời.....
Vân Càna
The end.
P/s: cảm ơn mọi ng đã ủg hộ thời gian vừa qua, truyện đã full rồi, xin gửi tim đến mọi đọc giả của mình!! Happy-ing
Hẹn gặp lại nhé, ở một ý tưởng khác! Love you all♡♡♡
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook