Nữ Phụ Xuyên Sách Chỉ Muốn Làm Cá Muối
-
Chương 8: Phối Hợp Diễn Xuất
Nói xong, Tề Văn Diệu nhìn Trình Dĩ Tình, khoé miệng cong lên một cung độ không hiểu nổi ý tứ: “Em thấy sao Dĩ Tình?”
–Ta cảm thấy ngươi bị lừa đá vào đầu!
–Ta không cần thấy, ta muốn người đi mà thấy!
“Thật sao, anh Văn Diệu?” Hốc mắt Trình Dĩ Tình đỏ hồng, nhào vào lòng Tề Văn Diệu: “Đều nghe theo anh.”
–Xong rồi, tiêu rồi, như thế này phải làm sao?
“Ừ”
Trình lão gia bị xoay một vòng có chút cả kinh, hồi lâu mới kịp load xong phản ứng, ho nhẹ một tiếng: “Được, vậy để các cháu tự bàn bạc.”
Tề Văn Diệu lại nhìn về phía Trình Dĩ Tình: “Em thấy khi nào thích hợp tổ chức tiệc đính hôn?”
“Đương nhiên là càng nhanh càng tốt.” Trình Dĩ Tình thẹn thùng cúi thấp đầu, tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi vo vẻ, bao nhiêu ngọt ngào viết hết trên mặt.
Nhưng trong lòng lại là sóng to gió lớn đang thét gào.
–Đính hôn cái búa! Ta nghi ngờ ngươi đang đùa giỡn ta, hơn nữa còn có chứng cứ.
–Tề Văn Diệu, cầu xin ngươi hãy làm một con người!
“Được, anh sẽ chọn ngày đẹp gần nhất cho em xem.”
Khoé miệng Tề Văn Diệu cong cong như đang cười, con ngươi đen mơ hồ hiện ra vẻ vui sướng, cười trên nỗi đau của người khác.
Mặc dù trong tâm bẩu trời sụp đổ, nhưng cốt truyện vẫn phải tiếp tục. Da đầu Trình Dĩ Tình căng lên đưa Tề Văn Diệu tới phòng ngủ của cô, muốn tặng đồng hồ cho hắn.
“Anh Văn Diệu, đây là món quà em đã chọn rất lâu, anh có thích không?”
Trình Dĩ Tình nhìn Tề Văn Diệu đầy mong đợi.
–Mau nói không thích đi! 80 vạn tệ đó, bà đây tiếc không muốn đưa cho ngươi!
“Thích.”
Tề Văn Diệu nhận lấy, còn đeo lên cổ tay một cách thuần thục, cẩn thận ngắm nghía một lượt: “Rất có mắt nhìn!”
Trình Dĩ Tình không bình tĩnh nổi.
–Đây là đang khen cô à?
–Bị điên hay sao?
–Chẳng lẽ ông nội uy hiếp hắn có hiệu quả? Nhà họ Tề tốt xấu gì cũng là thế gia, dễ dàng thoả hiệp mấy câu uy hiếp vậy sao? Mặt mũi Tề Văn Diệu để đâu? Kém cỏi đến vậy sao? Còn tổng tài bá đạo được nữa không?
Tề Văn Diệu vuốt ve đồng hồ, biểu cảm ban đầu nhẹ nhàng, dần dần chuyển biến, cuối cùng rất khó coi.
“Trình Dĩ Tình!”
“Anh Văn Diệu.” Trình Dĩ Tình lập tức ân cần, vui mừng mà nhìn Tề Văn Diệu.
Tề Văn Diệu: “……”
“Không có gì.”
–Không có gì thì kêu cái mẹ ngươi? Tức chết ta! Cái tên Tề Văn Diệu này thực sư không bị đánh tráo chứ?
Tề Văn Diệu không rên một tiếng, ngồi vào sofa, lắng nghe ‘ tiếng lòng ‘ của Trình Dĩ Tình. Đoạn này trong truyện không có, tâm tình Trình Dĩ Tình phát hoảng, không biết nên làm gì. Hai người cứ ngồi như vậy, không khí ngưng đọng.
–Sao người này còn không chịu đi?
–Tề Văn Diệu, ngươi không đi còn muốn ở lại ăn Tết sao?
Nhịn tới nhịn lui, Trình Dĩ Tình mở miệng: “Anh Văn Diệu, em cho người làm thu xếp phòng khách, đêm nay anh ở lại đây nhé?”
–Tề Văn Diệu, ngươi có hiểu ý ta không?
Tề Văn Diệu: Không hiểu.
“Không cần đâu, anh ở đây cùng em là được.”
Nói xong, Tề Văn Diệu nhìn thấy rõ ràng trong mắt Trình Dĩ Tình loé lên cảm xúc kinh ngạc và tức giận.
“Được a!” Trình Dĩ Tình vừa mừng vừa lo, hận không thể ngoác miệng cười đến mang tai.
–Tên đàn ông cặn bã, ta biết ngươi thèm khát nhan sắc của ta mà, giấu đuôi cáo của người đi được không?
Tề Văn Diệu không cười nổi nữa, khoé miệng cứng đờ.
Thèm khát?
Cô ta?
–Lòng người dạ thú, còn không bằng cầm thú? Bề ngoài thì nói thích Thời Y, cuối cùng lại dùng thân dưới mà hành động.
???
–Ta cũng thích người đẹp, nhưng không đến mức ăn tạp như vậy!
???
Nghe được lời nói như vậy, đương nhiên Tề Văn Diêu không ở lại nổi, rất nhanh liền đứng dậy bỏ đi.
“Anh Văn Diệu, anh phải đi à? Anh đừng đi.” Trình Dĩ Tình vội vàng ngăn lại.
Tề Văn Diệu hờ hững mà nhìn cô, không mở miệng.
Trình Dĩ Tình tự đi xuống bậc thang trước, tủi thân uy khuất vô cùng: “Vậy, anh Văn Diệu, em tiễn anh ra ngoài.”
–Ta cảm thấy ngươi bị lừa đá vào đầu!
–Ta không cần thấy, ta muốn người đi mà thấy!
“Thật sao, anh Văn Diệu?” Hốc mắt Trình Dĩ Tình đỏ hồng, nhào vào lòng Tề Văn Diệu: “Đều nghe theo anh.”
–Xong rồi, tiêu rồi, như thế này phải làm sao?
“Ừ”
Trình lão gia bị xoay một vòng có chút cả kinh, hồi lâu mới kịp load xong phản ứng, ho nhẹ một tiếng: “Được, vậy để các cháu tự bàn bạc.”
Tề Văn Diệu lại nhìn về phía Trình Dĩ Tình: “Em thấy khi nào thích hợp tổ chức tiệc đính hôn?”
“Đương nhiên là càng nhanh càng tốt.” Trình Dĩ Tình thẹn thùng cúi thấp đầu, tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi vo vẻ, bao nhiêu ngọt ngào viết hết trên mặt.
Nhưng trong lòng lại là sóng to gió lớn đang thét gào.
–Đính hôn cái búa! Ta nghi ngờ ngươi đang đùa giỡn ta, hơn nữa còn có chứng cứ.
–Tề Văn Diệu, cầu xin ngươi hãy làm một con người!
“Được, anh sẽ chọn ngày đẹp gần nhất cho em xem.”
Khoé miệng Tề Văn Diệu cong cong như đang cười, con ngươi đen mơ hồ hiện ra vẻ vui sướng, cười trên nỗi đau của người khác.
Mặc dù trong tâm bẩu trời sụp đổ, nhưng cốt truyện vẫn phải tiếp tục. Da đầu Trình Dĩ Tình căng lên đưa Tề Văn Diệu tới phòng ngủ của cô, muốn tặng đồng hồ cho hắn.
“Anh Văn Diệu, đây là món quà em đã chọn rất lâu, anh có thích không?”
Trình Dĩ Tình nhìn Tề Văn Diệu đầy mong đợi.
–Mau nói không thích đi! 80 vạn tệ đó, bà đây tiếc không muốn đưa cho ngươi!
“Thích.”
Tề Văn Diệu nhận lấy, còn đeo lên cổ tay một cách thuần thục, cẩn thận ngắm nghía một lượt: “Rất có mắt nhìn!”
Trình Dĩ Tình không bình tĩnh nổi.
–Đây là đang khen cô à?
–Bị điên hay sao?
–Chẳng lẽ ông nội uy hiếp hắn có hiệu quả? Nhà họ Tề tốt xấu gì cũng là thế gia, dễ dàng thoả hiệp mấy câu uy hiếp vậy sao? Mặt mũi Tề Văn Diệu để đâu? Kém cỏi đến vậy sao? Còn tổng tài bá đạo được nữa không?
Tề Văn Diệu vuốt ve đồng hồ, biểu cảm ban đầu nhẹ nhàng, dần dần chuyển biến, cuối cùng rất khó coi.
“Trình Dĩ Tình!”
“Anh Văn Diệu.” Trình Dĩ Tình lập tức ân cần, vui mừng mà nhìn Tề Văn Diệu.
Tề Văn Diệu: “……”
“Không có gì.”
–Không có gì thì kêu cái mẹ ngươi? Tức chết ta! Cái tên Tề Văn Diệu này thực sư không bị đánh tráo chứ?
Tề Văn Diệu không rên một tiếng, ngồi vào sofa, lắng nghe ‘ tiếng lòng ‘ của Trình Dĩ Tình. Đoạn này trong truyện không có, tâm tình Trình Dĩ Tình phát hoảng, không biết nên làm gì. Hai người cứ ngồi như vậy, không khí ngưng đọng.
–Sao người này còn không chịu đi?
–Tề Văn Diệu, ngươi không đi còn muốn ở lại ăn Tết sao?
Nhịn tới nhịn lui, Trình Dĩ Tình mở miệng: “Anh Văn Diệu, em cho người làm thu xếp phòng khách, đêm nay anh ở lại đây nhé?”
–Tề Văn Diệu, ngươi có hiểu ý ta không?
Tề Văn Diệu: Không hiểu.
“Không cần đâu, anh ở đây cùng em là được.”
Nói xong, Tề Văn Diệu nhìn thấy rõ ràng trong mắt Trình Dĩ Tình loé lên cảm xúc kinh ngạc và tức giận.
“Được a!” Trình Dĩ Tình vừa mừng vừa lo, hận không thể ngoác miệng cười đến mang tai.
–Tên đàn ông cặn bã, ta biết ngươi thèm khát nhan sắc của ta mà, giấu đuôi cáo của người đi được không?
Tề Văn Diệu không cười nổi nữa, khoé miệng cứng đờ.
Thèm khát?
Cô ta?
–Lòng người dạ thú, còn không bằng cầm thú? Bề ngoài thì nói thích Thời Y, cuối cùng lại dùng thân dưới mà hành động.
???
–Ta cũng thích người đẹp, nhưng không đến mức ăn tạp như vậy!
???
Nghe được lời nói như vậy, đương nhiên Tề Văn Diêu không ở lại nổi, rất nhanh liền đứng dậy bỏ đi.
“Anh Văn Diệu, anh phải đi à? Anh đừng đi.” Trình Dĩ Tình vội vàng ngăn lại.
Tề Văn Diệu hờ hững mà nhìn cô, không mở miệng.
Trình Dĩ Tình tự đi xuống bậc thang trước, tủi thân uy khuất vô cùng: “Vậy, anh Văn Diệu, em tiễn anh ra ngoài.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook