Nữ Phụ Xuyên Sách Chỉ Muốn Làm Cá Muối
-
Chương 1: Xuyên Thành Nữ Phụ
“Bang!”
Một cái tát vang dội, xung quanh bị dọa sợ ngây người. Thời Y bị một cái bạt hung hăng, mặt quay sang một bên, đôi mắt dần rớm lệ. Tại phim trường, mọi mọi người đồng thời nhìn qua, đoạn diễn suất đơn giản này đã quay lại tới lần thứ năm. Thời Y nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, tiếp tục lời thoại. Nàng đang định mở miệng, Trình Dĩ Tình đột nhiên tỏ ra khổ sở, quay đầu nhìn đạo diễn, bộ dạng đáng thương:
“Đạo diễn, góc vừa rồi không được tốt lắm, có thể quay lại được không?”
Chuyển thoại bất chợt, xem như đem cảnh diễn vừa rồi hủy bỏ hoàn toàn. Đạo diễn nhíu mày hô “Cắt”. Ở phía sau toàn bộ phim trường đang im lặng trong nháy mắt ồn ào hẳn lên.
“Chuyên viên trang điểm đâu? Lại đây dặm lại nền.”
“Dĩ Tình, thả lỏng đi, đừng áp lực quá”
“Thời Y, cô không sao chứ?”
“……”
Trình Dĩ Tình liếc mắt nhìn Thời Y đáng thương nhưng vẫn ra vẻ cường, đáy mắt loé lên một cảm xúc phức tạp:
“Tào đạo diễn, nghỉ một lát rồi quay tiếp.”
“Được.”
Với cô, Tào đạo diễn hết sức ưu ái, yêu cầu nhỏ này đương nhiên sẽ chiều theo cô. Trong lúc nghỉ ngơi, Trình Dĩ Tình nằm dài trên ghế, lướt điện thoại di động, Giang Nhã ngồi bên cạnh, cầm quạt phe phẩy cho cô. Giang Nhã cẩn thận hỏi:
“Chị Dĩ Tình, chị với Thời Y có mẫu thuẫn gì sao?”
Trình Dĩ Tình liếc sang nhìn:
“Không có!”
Giang Nhã là trợ lý bên cạnh cô, phụ trách sinh hoạt hàng ngày, tính nhát gan nhưng lại nhiều chuyện. Giang Nhã giãn chân mày lại mở miệng bát quái:
“Vậy sao chị lại nhắm vào cô ấy?”
Phim trường đông người hỗn tạp, nếu không cẩn thận bị paparazzi chụp được, hình tượng Trình Dĩ Tình sẽ gặp bất lợi, thanh danh của cô vốn đã rất tệ. Trình Dĩ Tình một tay vẫn lướt điện thoại, bĩu môi:
“Ai bảo cô ta là nữ chính, nhắm vào cô ta là sứ mệnh của tôi, tôi…”
[ Tít tít tít… Cảnh cáo! Cảnh cáo]
[ Đề nghị ký chủ tuân theo quy định, nói chuyện thận trọng]
Không để Trình Dĩ Tình nói xong, thanh âm nhắc nhở máy móc của hệ thống truyền đến đại não. Trình Dĩ Tình: “……”
– Cuộc sống này thật khắc nghiệt!
“Chị Dĩ Tình, chị sao thế? Bộ này chị mới là người diễn vai chính mà!” Giang Nhã nhăn mày, không biết có phải bị ảo giác hay không cô cảm thấy Trình Dĩ Tình gần đây có chút kỳ lạ. Tính cách lúc nóng lúc lạnh, cả ngày ôm điện thoại di động không rời, rảnh rỗi là chơi game.
Trình Dĩ Tình kêu rên một tiếng, ngả người xuống ghế nằm. Tưởng tượng lại tình hình của ba ngày trước. Cô đang cùng đồng đội trong game quyết chiến từ đêm đến tờ mờ sáng, thời điểm cô sắp thắng, máy tính đột nhiên phát ra luồng ánh sáng chói mắt, cô liền ngất đi. Khi tỉnh lại, cô mới biết mình bị hệ thống lựa chọn làm ký chủ, cưỡng chế xuyên không vào một thế giới tiểu thuyết, trở thành vai nữ phụ. Mà nhiệm vụ của cô, chính là làm tốt công cụ chạy bằng cơm, đóng góp một viên gạch thúc đẩy tình cảm cho nam nữ chính.
–???
–Nhìn đi, làm người ai làm thế.
[Hệ thống: Ta vốn không phải người!]
–A!
Từ nghi ngờ ban đầu, giai đoạn phản kháng, đến cuối cùng đành chấp nhận nhiệm vụ, Trình Dĩ Tình mất thời gian ba ngày để tiếp nhận.
Cách đó không xa truyền tới tiếng ồn ào, Trình Dĩ Tình híp mắt nhìn theo khoảng một phút cũng không nhìn ra nguyên nhân từ đám người đó.
Vị nào đại minh tinh tới?
Giang Nhã đi tìm hiểu tin tức, ba phút sau chạy trở về:
“Chị Dĩ Tình, Tề tổng đến rồi.”
–Tề Văn Diệu?
Ký chủ lười nhác, bị ép làm việc.
Trong giây lát, Trình Dĩ Tình biến thành một thiếu nữ thẹn thùng nhưng đầy mong chờ, bước nhanh như bay đến trước mặt Tề Văn Diệu. Dùng ngữ điệu bánh bèo mật ngọt đầy nũng nịu:
“Anh Văn Diệu, anh đến thăm em à?”
Ánh mắt cô tràn đầy mong đợi, từ sợi tóc trên đỉnh đầu đến ngón chân út đều tản ra “hương vị tình yêu”.
Một cái tát vang dội, xung quanh bị dọa sợ ngây người. Thời Y bị một cái bạt hung hăng, mặt quay sang một bên, đôi mắt dần rớm lệ. Tại phim trường, mọi mọi người đồng thời nhìn qua, đoạn diễn suất đơn giản này đã quay lại tới lần thứ năm. Thời Y nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, tiếp tục lời thoại. Nàng đang định mở miệng, Trình Dĩ Tình đột nhiên tỏ ra khổ sở, quay đầu nhìn đạo diễn, bộ dạng đáng thương:
“Đạo diễn, góc vừa rồi không được tốt lắm, có thể quay lại được không?”
Chuyển thoại bất chợt, xem như đem cảnh diễn vừa rồi hủy bỏ hoàn toàn. Đạo diễn nhíu mày hô “Cắt”. Ở phía sau toàn bộ phim trường đang im lặng trong nháy mắt ồn ào hẳn lên.
“Chuyên viên trang điểm đâu? Lại đây dặm lại nền.”
“Dĩ Tình, thả lỏng đi, đừng áp lực quá”
“Thời Y, cô không sao chứ?”
“……”
Trình Dĩ Tình liếc mắt nhìn Thời Y đáng thương nhưng vẫn ra vẻ cường, đáy mắt loé lên một cảm xúc phức tạp:
“Tào đạo diễn, nghỉ một lát rồi quay tiếp.”
“Được.”
Với cô, Tào đạo diễn hết sức ưu ái, yêu cầu nhỏ này đương nhiên sẽ chiều theo cô. Trong lúc nghỉ ngơi, Trình Dĩ Tình nằm dài trên ghế, lướt điện thoại di động, Giang Nhã ngồi bên cạnh, cầm quạt phe phẩy cho cô. Giang Nhã cẩn thận hỏi:
“Chị Dĩ Tình, chị với Thời Y có mẫu thuẫn gì sao?”
Trình Dĩ Tình liếc sang nhìn:
“Không có!”
Giang Nhã là trợ lý bên cạnh cô, phụ trách sinh hoạt hàng ngày, tính nhát gan nhưng lại nhiều chuyện. Giang Nhã giãn chân mày lại mở miệng bát quái:
“Vậy sao chị lại nhắm vào cô ấy?”
Phim trường đông người hỗn tạp, nếu không cẩn thận bị paparazzi chụp được, hình tượng Trình Dĩ Tình sẽ gặp bất lợi, thanh danh của cô vốn đã rất tệ. Trình Dĩ Tình một tay vẫn lướt điện thoại, bĩu môi:
“Ai bảo cô ta là nữ chính, nhắm vào cô ta là sứ mệnh của tôi, tôi…”
[ Tít tít tít… Cảnh cáo! Cảnh cáo]
[ Đề nghị ký chủ tuân theo quy định, nói chuyện thận trọng]
Không để Trình Dĩ Tình nói xong, thanh âm nhắc nhở máy móc của hệ thống truyền đến đại não. Trình Dĩ Tình: “……”
– Cuộc sống này thật khắc nghiệt!
“Chị Dĩ Tình, chị sao thế? Bộ này chị mới là người diễn vai chính mà!” Giang Nhã nhăn mày, không biết có phải bị ảo giác hay không cô cảm thấy Trình Dĩ Tình gần đây có chút kỳ lạ. Tính cách lúc nóng lúc lạnh, cả ngày ôm điện thoại di động không rời, rảnh rỗi là chơi game.
Trình Dĩ Tình kêu rên một tiếng, ngả người xuống ghế nằm. Tưởng tượng lại tình hình của ba ngày trước. Cô đang cùng đồng đội trong game quyết chiến từ đêm đến tờ mờ sáng, thời điểm cô sắp thắng, máy tính đột nhiên phát ra luồng ánh sáng chói mắt, cô liền ngất đi. Khi tỉnh lại, cô mới biết mình bị hệ thống lựa chọn làm ký chủ, cưỡng chế xuyên không vào một thế giới tiểu thuyết, trở thành vai nữ phụ. Mà nhiệm vụ của cô, chính là làm tốt công cụ chạy bằng cơm, đóng góp một viên gạch thúc đẩy tình cảm cho nam nữ chính.
–???
–Nhìn đi, làm người ai làm thế.
[Hệ thống: Ta vốn không phải người!]
–A!
Từ nghi ngờ ban đầu, giai đoạn phản kháng, đến cuối cùng đành chấp nhận nhiệm vụ, Trình Dĩ Tình mất thời gian ba ngày để tiếp nhận.
Cách đó không xa truyền tới tiếng ồn ào, Trình Dĩ Tình híp mắt nhìn theo khoảng một phút cũng không nhìn ra nguyên nhân từ đám người đó.
Vị nào đại minh tinh tới?
Giang Nhã đi tìm hiểu tin tức, ba phút sau chạy trở về:
“Chị Dĩ Tình, Tề tổng đến rồi.”
–Tề Văn Diệu?
Ký chủ lười nhác, bị ép làm việc.
Trong giây lát, Trình Dĩ Tình biến thành một thiếu nữ thẹn thùng nhưng đầy mong chờ, bước nhanh như bay đến trước mặt Tề Văn Diệu. Dùng ngữ điệu bánh bèo mật ngọt đầy nũng nịu:
“Anh Văn Diệu, anh đến thăm em à?”
Ánh mắt cô tràn đầy mong đợi, từ sợi tóc trên đỉnh đầu đến ngón chân út đều tản ra “hương vị tình yêu”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook