Nữ Phụ Xuyên Nhanh Thề Muốn Phác Gục Nam Chủ
-
Quyển 2 - Chương 13
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Beta: Ami Cuteo ><
Sau khi rời khỏi phòng, trên khuôn mặt tuấn mỹ thanh nhã của thiếu niên kia nhiều một tia thú vị. Anh mặc một thân màu đen, áo sơmi đen, đôi chân dài bị bó lại trong chiếc quần màu đen nhàn nhã, lúc này, anh không chút để ý dựa vào trên ven tường của căn phòng đối diện rồi kiên nhẫn chờ đợi.
“Tiểu Mẫn, cậu mau nói cho tớ biết đi!” Nguyễn Như thấy Chu Mẫn không rên một tiếng, bộ dáng nằm ngay đơ giả chết, khóe miệng co rút.
“À… Tiểu Như a, tớ… Tớ đột nhiên bị cảm phong hàn, tớ đi về trước đây! Bữa ăn hôm nay tớ bao, cậu cứ từ từ ăn, tớ đi trước… “ Trong lòng Chu Mẫn bây giờ hoảng loạn một mảnh, đầu óc hồ nhão, giác quan nguy cơ nhạy bén của động vật cho cô biết, rời đi là lựa chọn tốt nhất ngay lúc này!
Nguyễn Như nhìn Chu Mẫn giãy giụa vài cái cá chép nhào lộn mình. Sau khi phát hiện không thể ngồi dậy, Chu Mẫn giống như quả cầu lăn qua một bên xong sử dụng sức lực của tay chân rồi bò dậy, lung tung tìm túm chuẩn bị rời đi, giữa trán Nguyễn Như run rẩy lợi hại!
Đang mùa hè nóng bức thì đột nhiên bị cảm phong hàn…
Lừa quỷ….
Nhớ tới lý do Chu Mẫn biện minh, Nguyễn Như chỉ nghĩ chửi má nó, quá không có thành ý. Lý do này vừa nghe qua thì biết chính là gạt người, hơn nữa, chỉ cần người có chỉ số thông minh đều sẽ không tin, chẳng lẽ Nguyễn Như cô thoạt nhìn như người không có chỉ số thông minh sao? Ngay cả cái lý do cũng đều qua loa lấy lệ! Quá không có thành ý…
Mà thiếu niên ở bên ngoài nghe được cuộc đối thoại bên trong giữa Chu Mẫn và Nguyễn Như, đặc biệt là nghe được lời Chu Mẫn nói, trong ánh mắt xẹt qua một tia ý cười, hơi thở quanh thân nhanh chóng biến thành càng thêm nhu hòa.
Thấy Chu Mẫn vội vàng mở cửa rời đi, Nguyễn Như lập tức tiến lên chuẩn bị tóm cô lại thì bị thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở cửa dọa sợ tới mức sửng sốt và Chu Mẫn lại một đầu thẳng tắp đâm vào người kia. Quanh quẩn chóp mũi là mùi hương thủy mặc và lực lượng cánh tay nóng bỏng cứng rắn bên hông đều đang khiến Chu Mẫn run run một trận.
Tuy không ngẩng đầu nhưng Chu Mẫn đột nhiên vẫn có loại cảm giác không ổn, giọng nói quen thuộc bên tai vang lên khiến cô ngay lập tức có xúc động muốn bóp chết bản thân.
“Bạn học Giang, không ngờ rằng cậu thích tôi nhiều đến mức gấp không thể chờ nổi mà nhào vào trong lòng ngực…” Chu Mẫn nghe thấy tiếng hít thở nóng rực và lời nói ái muội bên tai, nếu cô còn không biết người đang ôm chính mình là ai thì cô có thể tìm khối đậu hủ làm sặc chết chính mình ….
Còn Nguyễn Như khi nhìn thấy rõ người ở cửa là ai thì ánh mắt liền bị cố định, trên mặt hiện lên nhàn nhạt ửng hồng.
Ưu nhã quý khí, khí thế bất phàm, khuôn mặt tuấn mỹ, tươi cười ôn nhuận, chỉ với khí chất trác tuyệt thanh nhã như ngọc kia thôi thì cũng đã đủ khiến người ta không thể xem nhẹ diện mạo của anh, dáng người anh cực cao, chắc khoảng hơn 1m85 trở lên, trong lúc giơ tay nhấc chân hay rũ mi cười nhạt đều thể hiện vẻ tôn quý.
“Liễu… Liễu Hạo Ngọc…. Không, bạn học Liễu!” Nguyễn Như chỉ cảm thấy trái tim của mình bắt đầu điên cuồng đập mạnh, miệng khô lưỡi khô, ngượng ngùng thẹn thùng giống như không biết đẻ tay chân ở nơi nào, rung động và hoảng loạn bất an giống như thiếu nữ lúc mới đầu khi gặp được bạch mã vương tử!
Thanh âm của Nguyễn Như nhanh chóng làm Chu Mẫn ở trong lòng ngực của Liễu Hạo Ngọc bừng tỉnh. Chu Mẫn bất an vặn vẹo, muốn tránh thoát nhưng lại giống như bị mãng xà triền trói. Cô càng tránh thì càng bị ôm chặt hơn, eo đều sắp bị chặt đứt!
Cơn đau làm Chu Mẫn theo bản năng kinh hô một tiếng mới khiến lực lượng ở trên eo hơi hơi thả lỏng nhưng cô vẫn không thể thở dài nhẹ nhõm mà ngược lại càng thêm khẩn trương không biết làm sao! Cũng thầm cảm ơn là Nguyễn Như lên tiếng mới thức tỉnh được bản thân.
“Liễu… Bạn học Liễu, cậu buông tôi ra đi…” Chu Mẫn co quắp nói, cô cũng không phải thật sự sợ gặp Liễu Hạo Ngọc, chỉ là chỗ phát sinh quan hệ với nam chủ khi cô được truyền tống đến thế giới này rất là vi diệu, chuyện đó khiến cô chưa thể chuẩn bị tốt sau này nên lấy bộ dạng gì khi đối mặt với Liễu Hạo Ngọc, dùng thái độ như thế nào gặp anh mới không đến nỗi làm anh ghét mình.
Theo lý thuyết, anh cướp đi lần đầu tiên của cô thì cô hẳn là nên tức giận khi nhìn thấy anh. Nhưng mà lúc cô phát sinh quan hệ với anh, càng về sau cô càng cam tâm tình nguyện. Nếu lúc gặp lại, cô dùng thái độ lãnh đạm thanh cao đối xử với anh thì nói không chừng là anh sẽ cho rằng chính mình giả vờ, dục tình cố túng, sợ là hoàn toàn làm ngược lại!
Cô định tỏ vẻ hờ hững, không thèm để ý để ý chút nhưng nghĩ đến lần đầu tiên phát sinh quan hệ lại là ở chỗ đó, hơn nữa, cách ăn mặc của cô thực sự làm người ta khó có thể tin là cô đi đến đó kỳ thật cũng chỉ là đơn thuần đi ca hát phát tiết. Bộ váy áo bại lộ kia thật sự chỉ là một cái ngoài ý muốn a!
Hoặc là nói một cái cạm bẫy, chỉ là nếu nói ra, chưa nhắc đến chuyện nam chủ không có tình cảm với cô, cho dù thích thì chắc cũng không thắng nổi nữ chủ đi!?
Nếu làm không tốt thì nam chủ sẽ coi cô là loại người tâm cơ kỹ nữ, cuộc sinh hoạt cá nhân không bị kiềm chế. Nếu như vậy thì độ hảo cảm sẽ giảm xuống -100 a!
Nhớ tới đêm đó chính mình phóng đãng cùng cầu hoan, Chu Mẫn hận không thể quay lại thời điểm đó, cô nhất định sẽ rụt rè một chút /(ㄒoㄒ)/~~!
Nhớ lại chuyện cũ, cô thật sự có loại xúc động bóp chết bản thân trong 1s!
Liễu Hạo Ngọc – con trai độc nhất của nhà họ Liễu và là người cầm quyền duy nhất của Liễu thị. Sở dĩ nói duy nhất đó là bởi vì tất cả con riêng không thể ra ánh sáng của nhà họ Liễu đều bị anh trong bất tri bất giác thu thập cái sạch sẽ.
Nhà họ Liễu vốn chính là gia đình quyền thế thanh quý. Bà ngoại của Liễu Hạo Ngọc chính là bà trùm hắc đạo lớn nhất ở Châu Âu, không biết thế lực rốt cuộc lớn bao nhiêu nhưng đọc trong truyện, sau khi Tô Tiểu Tiểu gả cho Liễu Hạo Ngọc, cô ta có thể hộ mưa gọi gió thì liền biết nhà họ Liễu không chỉ đơn giản như bề ngoài. Có lẽ cho dù là kiếp trước của Giang Mẫn, sau khi Tô Tiểu Tiểu gả cho Liễu Hạo Ngọc thì cô ta cũng chỉ khai quật được một góc của tảng băng sơn mà thôi!
Và kết luận sau một tuần cô nghiên cứu ký ức của Giang Mẫn đó chính là tên nam chủ này càng thêm nguy hiểm và biến thái hơn so với nam chủ trong thế giới thứ nhất.
“Bạn học Giang, chuyện giữa chúng ta còn chưa giải quyết xong…. “ Giọng nói ấm áp của Liễu Hạo Ngọc vang lên ở bên tai Chu Mẫn. Đôi mắt vốn cao quý ôn nhuận bình tĩnh khi cúi đầu nhìn Chu Mẫn thì ngay lập tức gắt gao chăm chú như chim ưng soi vào bên trong hai tròng mắt có chút né tránh của Chu Mẫn.
Ánh mắt nhàn nhạt nhưng lại khí thế bức người khiến Chu Mẫn hết nói nổi, trong nháy mắt game over…
484 ở trong thân thể của Chu Mẫn tiến hành hình thức vô ngữ hỏi trời xanh, ký chủ ngu xuẩn như vậy thì sao có thể thoát thân từ nhiệm vụ này?! Vừa nhìn liền biết tên nam chủ này không dễ chọc a!
Nhưng đây đã là nam chủ tốt nhất rồi a ~ mấy nam chủ khác… 484 tưởng tượng đến những nam chủ quỷ súc sau này Chu Mẫn phải chinh phục thì ngay lập tức rầu thúi ruột thay cô…
Liễu Hạo Ngọc thần sắc nhàn nhạt nhìn chằm chằm Chu Mẫn quẫn bách hoảng loạn, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một tia hoa văn thật nhỏ, như mèo vờn chuột, trên mặt anh lộ ra thần sắc khiến người ta đáng giá nghiền ngẫm thần, trong mắt càng ẩn sâu vẻ châm chọc.
Edit & Beta: Ami Cuteo ><
Sau khi rời khỏi phòng, trên khuôn mặt tuấn mỹ thanh nhã của thiếu niên kia nhiều một tia thú vị. Anh mặc một thân màu đen, áo sơmi đen, đôi chân dài bị bó lại trong chiếc quần màu đen nhàn nhã, lúc này, anh không chút để ý dựa vào trên ven tường của căn phòng đối diện rồi kiên nhẫn chờ đợi.
“Tiểu Mẫn, cậu mau nói cho tớ biết đi!” Nguyễn Như thấy Chu Mẫn không rên một tiếng, bộ dáng nằm ngay đơ giả chết, khóe miệng co rút.
“À… Tiểu Như a, tớ… Tớ đột nhiên bị cảm phong hàn, tớ đi về trước đây! Bữa ăn hôm nay tớ bao, cậu cứ từ từ ăn, tớ đi trước… “ Trong lòng Chu Mẫn bây giờ hoảng loạn một mảnh, đầu óc hồ nhão, giác quan nguy cơ nhạy bén của động vật cho cô biết, rời đi là lựa chọn tốt nhất ngay lúc này!
Nguyễn Như nhìn Chu Mẫn giãy giụa vài cái cá chép nhào lộn mình. Sau khi phát hiện không thể ngồi dậy, Chu Mẫn giống như quả cầu lăn qua một bên xong sử dụng sức lực của tay chân rồi bò dậy, lung tung tìm túm chuẩn bị rời đi, giữa trán Nguyễn Như run rẩy lợi hại!
Đang mùa hè nóng bức thì đột nhiên bị cảm phong hàn…
Lừa quỷ….
Nhớ tới lý do Chu Mẫn biện minh, Nguyễn Như chỉ nghĩ chửi má nó, quá không có thành ý. Lý do này vừa nghe qua thì biết chính là gạt người, hơn nữa, chỉ cần người có chỉ số thông minh đều sẽ không tin, chẳng lẽ Nguyễn Như cô thoạt nhìn như người không có chỉ số thông minh sao? Ngay cả cái lý do cũng đều qua loa lấy lệ! Quá không có thành ý…
Mà thiếu niên ở bên ngoài nghe được cuộc đối thoại bên trong giữa Chu Mẫn và Nguyễn Như, đặc biệt là nghe được lời Chu Mẫn nói, trong ánh mắt xẹt qua một tia ý cười, hơi thở quanh thân nhanh chóng biến thành càng thêm nhu hòa.
Thấy Chu Mẫn vội vàng mở cửa rời đi, Nguyễn Như lập tức tiến lên chuẩn bị tóm cô lại thì bị thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở cửa dọa sợ tới mức sửng sốt và Chu Mẫn lại một đầu thẳng tắp đâm vào người kia. Quanh quẩn chóp mũi là mùi hương thủy mặc và lực lượng cánh tay nóng bỏng cứng rắn bên hông đều đang khiến Chu Mẫn run run một trận.
Tuy không ngẩng đầu nhưng Chu Mẫn đột nhiên vẫn có loại cảm giác không ổn, giọng nói quen thuộc bên tai vang lên khiến cô ngay lập tức có xúc động muốn bóp chết bản thân.
“Bạn học Giang, không ngờ rằng cậu thích tôi nhiều đến mức gấp không thể chờ nổi mà nhào vào trong lòng ngực…” Chu Mẫn nghe thấy tiếng hít thở nóng rực và lời nói ái muội bên tai, nếu cô còn không biết người đang ôm chính mình là ai thì cô có thể tìm khối đậu hủ làm sặc chết chính mình ….
Còn Nguyễn Như khi nhìn thấy rõ người ở cửa là ai thì ánh mắt liền bị cố định, trên mặt hiện lên nhàn nhạt ửng hồng.
Ưu nhã quý khí, khí thế bất phàm, khuôn mặt tuấn mỹ, tươi cười ôn nhuận, chỉ với khí chất trác tuyệt thanh nhã như ngọc kia thôi thì cũng đã đủ khiến người ta không thể xem nhẹ diện mạo của anh, dáng người anh cực cao, chắc khoảng hơn 1m85 trở lên, trong lúc giơ tay nhấc chân hay rũ mi cười nhạt đều thể hiện vẻ tôn quý.
“Liễu… Liễu Hạo Ngọc…. Không, bạn học Liễu!” Nguyễn Như chỉ cảm thấy trái tim của mình bắt đầu điên cuồng đập mạnh, miệng khô lưỡi khô, ngượng ngùng thẹn thùng giống như không biết đẻ tay chân ở nơi nào, rung động và hoảng loạn bất an giống như thiếu nữ lúc mới đầu khi gặp được bạch mã vương tử!
Thanh âm của Nguyễn Như nhanh chóng làm Chu Mẫn ở trong lòng ngực của Liễu Hạo Ngọc bừng tỉnh. Chu Mẫn bất an vặn vẹo, muốn tránh thoát nhưng lại giống như bị mãng xà triền trói. Cô càng tránh thì càng bị ôm chặt hơn, eo đều sắp bị chặt đứt!
Cơn đau làm Chu Mẫn theo bản năng kinh hô một tiếng mới khiến lực lượng ở trên eo hơi hơi thả lỏng nhưng cô vẫn không thể thở dài nhẹ nhõm mà ngược lại càng thêm khẩn trương không biết làm sao! Cũng thầm cảm ơn là Nguyễn Như lên tiếng mới thức tỉnh được bản thân.
“Liễu… Bạn học Liễu, cậu buông tôi ra đi…” Chu Mẫn co quắp nói, cô cũng không phải thật sự sợ gặp Liễu Hạo Ngọc, chỉ là chỗ phát sinh quan hệ với nam chủ khi cô được truyền tống đến thế giới này rất là vi diệu, chuyện đó khiến cô chưa thể chuẩn bị tốt sau này nên lấy bộ dạng gì khi đối mặt với Liễu Hạo Ngọc, dùng thái độ như thế nào gặp anh mới không đến nỗi làm anh ghét mình.
Theo lý thuyết, anh cướp đi lần đầu tiên của cô thì cô hẳn là nên tức giận khi nhìn thấy anh. Nhưng mà lúc cô phát sinh quan hệ với anh, càng về sau cô càng cam tâm tình nguyện. Nếu lúc gặp lại, cô dùng thái độ lãnh đạm thanh cao đối xử với anh thì nói không chừng là anh sẽ cho rằng chính mình giả vờ, dục tình cố túng, sợ là hoàn toàn làm ngược lại!
Cô định tỏ vẻ hờ hững, không thèm để ý để ý chút nhưng nghĩ đến lần đầu tiên phát sinh quan hệ lại là ở chỗ đó, hơn nữa, cách ăn mặc của cô thực sự làm người ta khó có thể tin là cô đi đến đó kỳ thật cũng chỉ là đơn thuần đi ca hát phát tiết. Bộ váy áo bại lộ kia thật sự chỉ là một cái ngoài ý muốn a!
Hoặc là nói một cái cạm bẫy, chỉ là nếu nói ra, chưa nhắc đến chuyện nam chủ không có tình cảm với cô, cho dù thích thì chắc cũng không thắng nổi nữ chủ đi!?
Nếu làm không tốt thì nam chủ sẽ coi cô là loại người tâm cơ kỹ nữ, cuộc sinh hoạt cá nhân không bị kiềm chế. Nếu như vậy thì độ hảo cảm sẽ giảm xuống -100 a!
Nhớ tới đêm đó chính mình phóng đãng cùng cầu hoan, Chu Mẫn hận không thể quay lại thời điểm đó, cô nhất định sẽ rụt rè một chút /(ㄒoㄒ)/~~!
Nhớ lại chuyện cũ, cô thật sự có loại xúc động bóp chết bản thân trong 1s!
Liễu Hạo Ngọc – con trai độc nhất của nhà họ Liễu và là người cầm quyền duy nhất của Liễu thị. Sở dĩ nói duy nhất đó là bởi vì tất cả con riêng không thể ra ánh sáng của nhà họ Liễu đều bị anh trong bất tri bất giác thu thập cái sạch sẽ.
Nhà họ Liễu vốn chính là gia đình quyền thế thanh quý. Bà ngoại của Liễu Hạo Ngọc chính là bà trùm hắc đạo lớn nhất ở Châu Âu, không biết thế lực rốt cuộc lớn bao nhiêu nhưng đọc trong truyện, sau khi Tô Tiểu Tiểu gả cho Liễu Hạo Ngọc, cô ta có thể hộ mưa gọi gió thì liền biết nhà họ Liễu không chỉ đơn giản như bề ngoài. Có lẽ cho dù là kiếp trước của Giang Mẫn, sau khi Tô Tiểu Tiểu gả cho Liễu Hạo Ngọc thì cô ta cũng chỉ khai quật được một góc của tảng băng sơn mà thôi!
Và kết luận sau một tuần cô nghiên cứu ký ức của Giang Mẫn đó chính là tên nam chủ này càng thêm nguy hiểm và biến thái hơn so với nam chủ trong thế giới thứ nhất.
“Bạn học Giang, chuyện giữa chúng ta còn chưa giải quyết xong…. “ Giọng nói ấm áp của Liễu Hạo Ngọc vang lên ở bên tai Chu Mẫn. Đôi mắt vốn cao quý ôn nhuận bình tĩnh khi cúi đầu nhìn Chu Mẫn thì ngay lập tức gắt gao chăm chú như chim ưng soi vào bên trong hai tròng mắt có chút né tránh của Chu Mẫn.
Ánh mắt nhàn nhạt nhưng lại khí thế bức người khiến Chu Mẫn hết nói nổi, trong nháy mắt game over…
484 ở trong thân thể của Chu Mẫn tiến hành hình thức vô ngữ hỏi trời xanh, ký chủ ngu xuẩn như vậy thì sao có thể thoát thân từ nhiệm vụ này?! Vừa nhìn liền biết tên nam chủ này không dễ chọc a!
Nhưng đây đã là nam chủ tốt nhất rồi a ~ mấy nam chủ khác… 484 tưởng tượng đến những nam chủ quỷ súc sau này Chu Mẫn phải chinh phục thì ngay lập tức rầu thúi ruột thay cô…
Liễu Hạo Ngọc thần sắc nhàn nhạt nhìn chằm chằm Chu Mẫn quẫn bách hoảng loạn, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một tia hoa văn thật nhỏ, như mèo vờn chuột, trên mặt anh lộ ra thần sắc khiến người ta đáng giá nghiền ngẫm thần, trong mắt càng ẩn sâu vẻ châm chọc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook