Nữ Phụ Xuyên Nhanh Thề Muốn Phác Gục Nam Chủ
-
Quyển 1 - Chương 15
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Beta: Ami Cuteo
“Hỗn đản, hỗn đản, người xấu ~ Hoàng huynh, ngươi là người xấu! Sao ngươi không chịu tới hỏi ta, vì sao? Ngươi có biết mấy năm nay ta khó chịu như thế nào sao? Ta không biết bản thân đã làm sai cái gì mà phụ hoàng ra đi, mẫu hậu cũng chết, Hoàng huynh lại không cần ta ~” Đôi tay Chu Mẫn bị Lam Tí Ngọc khống chế ở trên đỉnh đầu, nàng quay đầu đi, nhẹ giọng nỉ non như chỉ trích vừa giống tự giễu.
“Rồi sau đó, ta mới phát hiện hộp thư bí mật của mẫu hậu và thấy những kế hoạch liên tiếp mà người định làm…. bao gồm cả chuyện muốn giết phụ hoàng và Hoàng huynh cùng với ta thì những hồi ức trước kia đột nhiên như một giấc mơ, ta muốn tìm hoàng huynh lại không còn thích và cần người hay khóc nhè + thích làm nũng như ta, rồi ta nghĩ rằng những chuyện đáng ghê tởm như vậy nên chỉ bản thân mình biết là được, sao phải khiến Hoàng huynh đã từng vậy vui vẻ hạnh phúc kia biết đâu ~”
Lam Tí Ngọc đột nhiên buông lỏng tay, lui ra phía sau, không thể tin tưởng nhìn Chu Mẫn, mà Chu Mẫn lại chậm rãi dựa vào cánh cửa rồi ngã ngồi trên mặ đất, cúi đầu, “Nhưng mà ta vẫn lo lắng cho Hoàng huynh nên ta luôn chú ý hết mọi chuyện của huynh và nghĩ rằng chỉ càn huynh hạnh phác là tốt rồi. Đêm hôm đó, khi ta thấy huynh bước chân vội vàng chạy đến thiên điẹn, bởi vì lo lắng nên ta đã đi theo ngươi nhưng ngươi lại…..”
Chu Mẫn ngẩng đầu nhìn Lam Ngọc, ánh mắt vừa phức tạp vừa rối rắm xen lẫn khổ sở, ánh mắt nàng quá mâu thuẫn, cuối cùng nàng cũng không nói gì thêm nữa!
Hôm nay nghe được những việc Chu Mẫn nói khiến trái tim Lam Tí Ngọc quá chấn động, hắn vẫn luôn cho rằng nàng là người buông hắn ra trước, vẫn luôn cho rằng chuyện gì nàng cũng không biết nhưng mà nàng lại biết tất cả những chuyện hắn cố hết sức muốn giấu diếm, nàng biết tất cả, việc này quá sức tưởng tượng đến mức khiến hắn nhất thời không thể tiếp thu được.
Lam Tí Ngọc xoay người hốt hoảng chạy trốn ra ngoài bằng đường cửa sổ, hắn quên rằng đây chính là tẩm cung của hắn, mà lúc hắn chạy trốn, tuy đầu óc rất hỗn loạn nhưng vẫn không quên ra lệnh cho ám vệ ở chỗ tối đưa công chúa hồi cung!
Lam Tí Ngọc chảy thẳng một mạch đến chỗ đài cao và xa có thể nhìn rõ cảnh vật Lam quốc, gió đêm thổi vi vu làm lòng người đang rối loạn có thể có một tia bình tĩnh.
“Thanh Ca!” Giọng Lam Tí Ngọc lại trở nén bình tĩnh, “Chuyện hồi nãy ngươi nghe rõ sao?”
“Đúng vậy thưa Hoàng thượng!” Thanh âm đông cứng của Thanh Ca vang lên từ phía sau Lam Tí Ngọc, quay đầu lại nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói, “Vậy ngươi biết mình nên làm gì sao?”
“Dạ đã biết!”
Lam Tí Ngọc gật gật đầu, người lúc trước nói cho hắn bóng đen đang chạy trốn kia là Lam Mẫn, hắn mặc dù có chút nghi hoặc nhưng sai đó vì Lam Mẫn tránh mặt không chịu gặp hắn nên hắn đã tin tưởng. Sau đó hắn mới bắt đầu đối xử lạnh nhạt với nàng, bởi vì tên kia nói với hắn rằng Lam Mẫn sợ hãi hắn, nhưng hôm nay khi nghe Lam Mẫn kể lại khiến hắn kinh ngạc!
Tên kia đã nói dối! Hắn không nghi ngờ lời Lam Mẫn nói vì trong ánh mắt nàng cất chứa sự ngưỡng mộ hắn giống khi còn nhỏ, vậy nên lúc Lam Mẫn giáp mặt chất vấn, hắn chạy vì cảm thấy lời Lam Mẫn nói quá giật mình. Mà cho dù có biết chuyện này thì hắn vẫn muốn nàng!
Muốn muội muội của mình! Lúc trước hắn có thể lấy lí do Lam Mẫn vốn chán ghét mình nên sẽ tùy ý chiếm hữu nàng, không cần để ý đến cảm giác của nàng, nhưng bây giờ thì sao? Sau khi biết mọi chuyện, liệu hắn còn có thể không bận tâm đến ý nghĩ của muội muội sao?
Nguyên nhân chính làm Lam Tí Ngọc phiền lòng chính là cái này! Càng áp lực càng muốn được đến, trên thế giới này, nếu hỏi còn có ai thật sự khiến hắn để ý thì khả năng chỉ có một mình Lam Mẫn!
Suốt đêm đó, Lam Tí Ngọc đứng suy nghĩ, khi trời gần sáng, hắn đến Lam Hoa cung – tẩm cung Lam Mẫn. Trong điện, cung nữ và nha hoàn làm việc nặng chỉ có 3 – 5 người. Hơn nữa, cách bì tria bên trong cực kỳ đơn giản, không hề giống tẩm cung của một vị Công chúa!
Lam Tí Ngọc khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, bên trong không có cung nữ gác đêm, hắn đi đến bên cạnh bàn, đụng chạm ấm trà trên bàn thì thấy chúng sớm đã lạnh lẽo, phòng không có hương vị huân hương, phía sau bức rèm che trong nội thất có một bóng người nằm nghiêng về phía vách tường làm Lam Tí Ngọc có hơi thất thần trong nháy mắt!
“Ngươi có biết mấy năm nay ta sống như thế nào sao?” Lúc Lam Tí Ngọc hoảng thần, trong đầu đột nhiên nhớ tới cảnh tượng hai mắt Chu Mẫn đẫm lệ mông lung mà chất vấn hắn, nhớ tới tình cảnh khi hắn đi trên đường tới đây. Trước kia, Lam Hoa cung không phải như thế này, phụ hoàng rất yêu thương Tiểu Mẫn Nhi nên mọi người trong hậu cung cũng không một ai dám coi thường nàng.
Cho nên những đồ vật trong Lam Hoa cung đều rất tinh xảo, hơn nữa Lam Mẫn từ nhỏ đã thích những thứ có ánh sáng lấp lánh nên trong tẩm cung của nàng có rất nhiều đồ chơi úy giá xa xỉ… Nhưng từ lúc hắn tiến vào đây, bên trong không còn một thứ đồ quý nào, ngay cả những món đồ chơi đó cũng không thấy!
Hắn biết hậu cung từ trước đến nay đều là nâng cao đạp thấp, một khi hắn không coi trọng ai thì bọn người trong hậu cung nhất định sẽ gây khó dễ cho người đó. Nhưng Lam Mẫn không giống với đám phi tử kia, nàng là Công chúa, hắn vẫn luôn biết nàng bị người khác làm lơ, về khoản chi phí ăn mặc cũng bị cắt xén. Tuy hắn không bênh vực nàng ở bên ngoài nhưng những thứ đồ nàng nên có cũng không thể ít!
Hắn cho rằng dù hắn có không để ý tới Lam Mẫn thì ấn theo quy củ không ai có thể làm gì được nàng, hắn làm mọi người trong cung đều biết, nàng vẫn là Công chúa của Lam quốc như trước, chuyện này tuyệt đối không một ai có thể lay động! Mà nửa tháng qua, hắn thường sai người đưa đồ tới đây để người trong hậu cung biết, hắn để ý vị muội muội này! Nhưng trong tẩm cung của nàng vẫn sơ sài như cũ, thậm chí đãi còn không bằng đãi ngộ của một vị mỹ nhân trong hậu cung!
Từ đó có thể biết, trước kia nàng không chỉ khổ sở, bi thương về mặt nội tâm mà còn phải tiếp thu những ánh mắt lạnh nhạt, trào phúng, khinh thường của đám người trong hậu cung, chỉ cần nghĩ đến đó, Lam Tí Ngọc liền cảm thấy rất đau lòng! Đặc biệt là hiện tại Lam Mẫn đối với mà nói, nàng đã không còn đơn giản chỉ là muội muội của hắn~
Nam nhân có tình dục đối với nữ nhân và hắn cũng vậy. Hắn muốn nàng nhiều tới mức chỉ cần vừa nhìn thấy nàng thì liền sẽ không nghĩ buông tha nàng ~ hắn nhớ nàng, nhớ đến đau lòng ~
Loại lý do này tựa hồ thực khó hiểu nhưng lại không làm hắn chán ghét và khó chịu!
Hắn chỉ sợ nàng sẽ cự tuyệt, sẽ kháng cự và ghê tởm hắn vì không một ai sẽ thật sự không để bụng đến luân lý đời thường, chẳng qua là bởi vì lúc hắn biết người mẫu thân hắn yêu kỳ thật chính là đệ đệ ruột của bà và vì người mình yêu mà bà đã độc sát phụ hoàng, hắn cũng đã đạp luân lí dưới chân và khịt mũi, coi thường nó!
Có lẽ là do trên người hắnchayr dòng máu ghê tởm của nữ nhân kia nên hắn mới có thể có cảm giác như vậy với muội muội ruột của mình đi.
Lam Tí Ngọc chậm rãi di động thân thể, hắn lướt qua tâm bình phong khắc gỗ hoa làm bằng tơ lụa màu tím rồi tiến vào trong, ban đêm đầu thu hơi lạnh nên theo lý thuyết thì hẳn là tẩm cung phải sớm đốt lò sưởi nhưng trong phòng Công chúa lại vẫn lạnh lẽo, hiu quạnh như cũ!
Gió đém nhè nhẹ lọt vào từ cửa sổ nhỏ thổi bay tấm lụa màu xanh, một khối thân mình mềm mại xinh đẹp đang nằm đối mặt với vách tường, một bóng lưng nhỏ xinh lọt vào tầm mắt của Lam Tí Ngọc.
Bởi vì trận gió lạnh kia, người trên giường vẫn đắp chăn mỏng dùng cho mùa hè gắt gao co rúm, Lam Tí Ngọc đi lên trước, đóng cửa sổ lại xong mới quay trở về mép giường, nhẹ nhàng xốc lên mành lụa thì một cổ mùi hoa thấm vào ruột gan mang theo một loại hương vị thanh nhã nhàn nhạt khác với hương vị đêm hôm đó xông vào mũi hắn.
Lam Tí Ngọc nhắm hai mắt lại và bỗng nhiên phát hiện hình như hương vị trên người muội muội sẽ căn cứ vào độ ấm trên cơ thể mà biến hóa mùi thơm cơ thể nồng hay nhạt, nồng đậm mùi hương mị hoặc mê người, mùi như có như không câu người cực hạn, hắn dùng sức hít vào một ngụm hương thơm tràn ngập trong màn lụa, không biết từ khi nào, ánh mắt của Lam Tí Ngọc trở nên càng thêm thâm thúy, ‘Muội muội ~ Tiểu Mẫn Nhi ~ Lam Mẫn ~ Lam Mẫn……..”
Edit & Beta: Ami Cuteo
“Hỗn đản, hỗn đản, người xấu ~ Hoàng huynh, ngươi là người xấu! Sao ngươi không chịu tới hỏi ta, vì sao? Ngươi có biết mấy năm nay ta khó chịu như thế nào sao? Ta không biết bản thân đã làm sai cái gì mà phụ hoàng ra đi, mẫu hậu cũng chết, Hoàng huynh lại không cần ta ~” Đôi tay Chu Mẫn bị Lam Tí Ngọc khống chế ở trên đỉnh đầu, nàng quay đầu đi, nhẹ giọng nỉ non như chỉ trích vừa giống tự giễu.
“Rồi sau đó, ta mới phát hiện hộp thư bí mật của mẫu hậu và thấy những kế hoạch liên tiếp mà người định làm…. bao gồm cả chuyện muốn giết phụ hoàng và Hoàng huynh cùng với ta thì những hồi ức trước kia đột nhiên như một giấc mơ, ta muốn tìm hoàng huynh lại không còn thích và cần người hay khóc nhè + thích làm nũng như ta, rồi ta nghĩ rằng những chuyện đáng ghê tởm như vậy nên chỉ bản thân mình biết là được, sao phải khiến Hoàng huynh đã từng vậy vui vẻ hạnh phúc kia biết đâu ~”
Lam Tí Ngọc đột nhiên buông lỏng tay, lui ra phía sau, không thể tin tưởng nhìn Chu Mẫn, mà Chu Mẫn lại chậm rãi dựa vào cánh cửa rồi ngã ngồi trên mặ đất, cúi đầu, “Nhưng mà ta vẫn lo lắng cho Hoàng huynh nên ta luôn chú ý hết mọi chuyện của huynh và nghĩ rằng chỉ càn huynh hạnh phác là tốt rồi. Đêm hôm đó, khi ta thấy huynh bước chân vội vàng chạy đến thiên điẹn, bởi vì lo lắng nên ta đã đi theo ngươi nhưng ngươi lại…..”
Chu Mẫn ngẩng đầu nhìn Lam Ngọc, ánh mắt vừa phức tạp vừa rối rắm xen lẫn khổ sở, ánh mắt nàng quá mâu thuẫn, cuối cùng nàng cũng không nói gì thêm nữa!
Hôm nay nghe được những việc Chu Mẫn nói khiến trái tim Lam Tí Ngọc quá chấn động, hắn vẫn luôn cho rằng nàng là người buông hắn ra trước, vẫn luôn cho rằng chuyện gì nàng cũng không biết nhưng mà nàng lại biết tất cả những chuyện hắn cố hết sức muốn giấu diếm, nàng biết tất cả, việc này quá sức tưởng tượng đến mức khiến hắn nhất thời không thể tiếp thu được.
Lam Tí Ngọc xoay người hốt hoảng chạy trốn ra ngoài bằng đường cửa sổ, hắn quên rằng đây chính là tẩm cung của hắn, mà lúc hắn chạy trốn, tuy đầu óc rất hỗn loạn nhưng vẫn không quên ra lệnh cho ám vệ ở chỗ tối đưa công chúa hồi cung!
Lam Tí Ngọc chảy thẳng một mạch đến chỗ đài cao và xa có thể nhìn rõ cảnh vật Lam quốc, gió đêm thổi vi vu làm lòng người đang rối loạn có thể có một tia bình tĩnh.
“Thanh Ca!” Giọng Lam Tí Ngọc lại trở nén bình tĩnh, “Chuyện hồi nãy ngươi nghe rõ sao?”
“Đúng vậy thưa Hoàng thượng!” Thanh âm đông cứng của Thanh Ca vang lên từ phía sau Lam Tí Ngọc, quay đầu lại nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói, “Vậy ngươi biết mình nên làm gì sao?”
“Dạ đã biết!”
Lam Tí Ngọc gật gật đầu, người lúc trước nói cho hắn bóng đen đang chạy trốn kia là Lam Mẫn, hắn mặc dù có chút nghi hoặc nhưng sai đó vì Lam Mẫn tránh mặt không chịu gặp hắn nên hắn đã tin tưởng. Sau đó hắn mới bắt đầu đối xử lạnh nhạt với nàng, bởi vì tên kia nói với hắn rằng Lam Mẫn sợ hãi hắn, nhưng hôm nay khi nghe Lam Mẫn kể lại khiến hắn kinh ngạc!
Tên kia đã nói dối! Hắn không nghi ngờ lời Lam Mẫn nói vì trong ánh mắt nàng cất chứa sự ngưỡng mộ hắn giống khi còn nhỏ, vậy nên lúc Lam Mẫn giáp mặt chất vấn, hắn chạy vì cảm thấy lời Lam Mẫn nói quá giật mình. Mà cho dù có biết chuyện này thì hắn vẫn muốn nàng!
Muốn muội muội của mình! Lúc trước hắn có thể lấy lí do Lam Mẫn vốn chán ghét mình nên sẽ tùy ý chiếm hữu nàng, không cần để ý đến cảm giác của nàng, nhưng bây giờ thì sao? Sau khi biết mọi chuyện, liệu hắn còn có thể không bận tâm đến ý nghĩ của muội muội sao?
Nguyên nhân chính làm Lam Tí Ngọc phiền lòng chính là cái này! Càng áp lực càng muốn được đến, trên thế giới này, nếu hỏi còn có ai thật sự khiến hắn để ý thì khả năng chỉ có một mình Lam Mẫn!
Suốt đêm đó, Lam Tí Ngọc đứng suy nghĩ, khi trời gần sáng, hắn đến Lam Hoa cung – tẩm cung Lam Mẫn. Trong điện, cung nữ và nha hoàn làm việc nặng chỉ có 3 – 5 người. Hơn nữa, cách bì tria bên trong cực kỳ đơn giản, không hề giống tẩm cung của một vị Công chúa!
Lam Tí Ngọc khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, bên trong không có cung nữ gác đêm, hắn đi đến bên cạnh bàn, đụng chạm ấm trà trên bàn thì thấy chúng sớm đã lạnh lẽo, phòng không có hương vị huân hương, phía sau bức rèm che trong nội thất có một bóng người nằm nghiêng về phía vách tường làm Lam Tí Ngọc có hơi thất thần trong nháy mắt!
“Ngươi có biết mấy năm nay ta sống như thế nào sao?” Lúc Lam Tí Ngọc hoảng thần, trong đầu đột nhiên nhớ tới cảnh tượng hai mắt Chu Mẫn đẫm lệ mông lung mà chất vấn hắn, nhớ tới tình cảnh khi hắn đi trên đường tới đây. Trước kia, Lam Hoa cung không phải như thế này, phụ hoàng rất yêu thương Tiểu Mẫn Nhi nên mọi người trong hậu cung cũng không một ai dám coi thường nàng.
Cho nên những đồ vật trong Lam Hoa cung đều rất tinh xảo, hơn nữa Lam Mẫn từ nhỏ đã thích những thứ có ánh sáng lấp lánh nên trong tẩm cung của nàng có rất nhiều đồ chơi úy giá xa xỉ… Nhưng từ lúc hắn tiến vào đây, bên trong không còn một thứ đồ quý nào, ngay cả những món đồ chơi đó cũng không thấy!
Hắn biết hậu cung từ trước đến nay đều là nâng cao đạp thấp, một khi hắn không coi trọng ai thì bọn người trong hậu cung nhất định sẽ gây khó dễ cho người đó. Nhưng Lam Mẫn không giống với đám phi tử kia, nàng là Công chúa, hắn vẫn luôn biết nàng bị người khác làm lơ, về khoản chi phí ăn mặc cũng bị cắt xén. Tuy hắn không bênh vực nàng ở bên ngoài nhưng những thứ đồ nàng nên có cũng không thể ít!
Hắn cho rằng dù hắn có không để ý tới Lam Mẫn thì ấn theo quy củ không ai có thể làm gì được nàng, hắn làm mọi người trong cung đều biết, nàng vẫn là Công chúa của Lam quốc như trước, chuyện này tuyệt đối không một ai có thể lay động! Mà nửa tháng qua, hắn thường sai người đưa đồ tới đây để người trong hậu cung biết, hắn để ý vị muội muội này! Nhưng trong tẩm cung của nàng vẫn sơ sài như cũ, thậm chí đãi còn không bằng đãi ngộ của một vị mỹ nhân trong hậu cung!
Từ đó có thể biết, trước kia nàng không chỉ khổ sở, bi thương về mặt nội tâm mà còn phải tiếp thu những ánh mắt lạnh nhạt, trào phúng, khinh thường của đám người trong hậu cung, chỉ cần nghĩ đến đó, Lam Tí Ngọc liền cảm thấy rất đau lòng! Đặc biệt là hiện tại Lam Mẫn đối với mà nói, nàng đã không còn đơn giản chỉ là muội muội của hắn~
Nam nhân có tình dục đối với nữ nhân và hắn cũng vậy. Hắn muốn nàng nhiều tới mức chỉ cần vừa nhìn thấy nàng thì liền sẽ không nghĩ buông tha nàng ~ hắn nhớ nàng, nhớ đến đau lòng ~
Loại lý do này tựa hồ thực khó hiểu nhưng lại không làm hắn chán ghét và khó chịu!
Hắn chỉ sợ nàng sẽ cự tuyệt, sẽ kháng cự và ghê tởm hắn vì không một ai sẽ thật sự không để bụng đến luân lý đời thường, chẳng qua là bởi vì lúc hắn biết người mẫu thân hắn yêu kỳ thật chính là đệ đệ ruột của bà và vì người mình yêu mà bà đã độc sát phụ hoàng, hắn cũng đã đạp luân lí dưới chân và khịt mũi, coi thường nó!
Có lẽ là do trên người hắnchayr dòng máu ghê tởm của nữ nhân kia nên hắn mới có thể có cảm giác như vậy với muội muội ruột của mình đi.
Lam Tí Ngọc chậm rãi di động thân thể, hắn lướt qua tâm bình phong khắc gỗ hoa làm bằng tơ lụa màu tím rồi tiến vào trong, ban đêm đầu thu hơi lạnh nên theo lý thuyết thì hẳn là tẩm cung phải sớm đốt lò sưởi nhưng trong phòng Công chúa lại vẫn lạnh lẽo, hiu quạnh như cũ!
Gió đém nhè nhẹ lọt vào từ cửa sổ nhỏ thổi bay tấm lụa màu xanh, một khối thân mình mềm mại xinh đẹp đang nằm đối mặt với vách tường, một bóng lưng nhỏ xinh lọt vào tầm mắt của Lam Tí Ngọc.
Bởi vì trận gió lạnh kia, người trên giường vẫn đắp chăn mỏng dùng cho mùa hè gắt gao co rúm, Lam Tí Ngọc đi lên trước, đóng cửa sổ lại xong mới quay trở về mép giường, nhẹ nhàng xốc lên mành lụa thì một cổ mùi hoa thấm vào ruột gan mang theo một loại hương vị thanh nhã nhàn nhạt khác với hương vị đêm hôm đó xông vào mũi hắn.
Lam Tí Ngọc nhắm hai mắt lại và bỗng nhiên phát hiện hình như hương vị trên người muội muội sẽ căn cứ vào độ ấm trên cơ thể mà biến hóa mùi thơm cơ thể nồng hay nhạt, nồng đậm mùi hương mị hoặc mê người, mùi như có như không câu người cực hạn, hắn dùng sức hít vào một ngụm hương thơm tràn ngập trong màn lụa, không biết từ khi nào, ánh mắt của Lam Tí Ngọc trở nên càng thêm thâm thúy, ‘Muội muội ~ Tiểu Mẫn Nhi ~ Lam Mẫn ~ Lam Mẫn……..”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook