Nữ phụ xinh đẹp những năm 80
-
Chương 5:
Cũng không biết Tưởng Ngọc Trân giải quyết như nào, dù sao thì Triệu Xuân Hoa và Tưởng Vệ Quốc thật sự đã nghe lời cô, buổi tối ngày hôm sau liền gọi Sơn Trà cùng vào phòng, trả đồ lại cho cô.
Sơn Trà vừa bước vào phòng thì nhìn thấy một chiếc hộp cũ trên bàn, mở ra xem thì có một vài đồ vật nằm vương vãi trong đó, tất cả đều trông bụi bặm và vô giá trị.
Cô thản nhiên xem lại hai lần, Triệu Xuân Hoa ở bên cạnh trừng lớn mắt: “Mày xem lại cho kỹ, toàn bộ đồ đều đã được trả lại, sau này mà còn đến gây chuyện, đừng trách tao không khách sáo.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sơn Trà liếc mắt nhìn cổ chân bà ta sưng vù như giò heo, trợn mắt khinh thường, không để lời bà ta nói trong lòng. Sau đó cô đóng hộp lại, quay đầu bước ra ngoài.
Triệu Xuân Hoa hét lên: “Mày đi đâu?”
“Đến nhà họ Chu tìm Chu Bình An nói chuyện.”
Triệu Xuân Hoa: . . .
Bà ta hùng hùng hổ hổ vừa mắng vừa nhảy ra then cửa, túm chặt lấy Sơn Trà, hét lên: “Tao đã trả lại tất cả cho mày rồi, mày còn muốn gì nữa?"
Ánh mắt Tưởng Ngọc Trân lóe lên nhìn theo Sơn Trà: “Đúng vậy, Sơn Trà, em đừng ép người quá đáng.”
Sơn Trà quay lại và nhìn cả ba người họ một lượt, cuối cùng vào mặt Tưởng Vệ Quốc: “Tôi bắt nạt các người? Trong di chúc giấy trắng mực đen viết có mười ba món đồ, trong hộp này ông chỉ có sáu món. Rút cục là ai đang bắt nạt ai?”
Triệu Xuân Hoa lý lẽ nói: “Mày không biết hoàn cảnh gia đình mình sao? Ba mày nuôi mày bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ không tiêu tiền sao? Gia đình những ngày gặp khó khăn, ba mày bán đi vài món đồ thì sao? Tao còn tưởng rằng để lại được vài món đồ có giá trị, hóa ra toàn đống sắt vụn, bán đi cũng chẳng đáng bao nhiêu!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đã vậy còn mệt bà ta để ý từ lâu, hôm nay lật ra xem mới thấy những món đồ có giá trị đều không còn. Trong đó có một viên đá đẹp, Tưởng Ngọc Trân nói rằng cô ta thích nó, Triệu Xuân Hoa liền lấy ra lặng lẽ đưa nó cho cô ta cất đi.
Bà ta cho rằng dù sao cô cũng chưa từng nhìn thấy mấy món đồ này, nếu có hỏi thì nói rằng đó là do Tưởng Vệ Quốc bán đi, cô cũng không thể quá tính toán với cha mình.
Triệu Xuân Hoa tính như vậy nhưng bà không biết rằng Sơn Trà sớm đã biết trong hộp có những đồ vật gì.
“Nó không đáng tiền mà bà còn ăn trộm? Có vẻ như bà không quan tâm đến cuộc hôn nhân của Tưởng Ngọc Trân, nên tốt hơn hết là tôi nên đi nói chuyện với nhà họ Chu.”
Sơn Trà vừa nói vừa hất cánh tay của bà ra, đi ra ngoài, Triệu Xuân Hoa thì què một chân nên không bắt được cô, thấy cô định đi ra ngoài, Tưởng Ngọc Trân chạy nhanh đến, vội vàng đưa hòn đá ra, móc từ trong túi ra một cái vòng tay rồi ném toàn bộ vào trong rương nói: “Của mày đây, tất cả đều ở chỗ này, còn lại, chúng tao thực sự không lấy những món đồ khác, cha, cha nói cho cô ta biết đi ạ.”
Sắc mặt Tưởng Vệ Quốc tối sầm không nói gì, nhìn thẳng vào Sơn Trà, mắng: “Tao bán những thứ kia rồi, thứ còn lại thì đều ở đây.”
“Tưởng Sơn Trà, sao bây giờ mày lại trở nên như này? Con bé là chị gái của mày, cho nó một món đồ thì đã làm sao?”
Sơn Trà liếc nhìn mặt dây chuyền bằng ngọc bích nhưng không tìm thấy manh mối gì, cô đóng nắp lại, cầm chiếc hộp lên, liếc nhìn Tưởng Vệ Quốc và nói: “Tại sao cơ chứ? Cha nghĩ rằng cô ta thực sự là em gái của con chỉ bằng cách đổi họ thành Tưởng sao?”
“Mày. . .” Tưởng Vệ Quốc bị cô nói bật lại, Sơn Trà không thèm quan tâm đến phản ứng của ông, ôm hòm đồ vật về căn phòng phía Đông của mình.
Vừa bước vào cửa, Sơn Trà dùng gậy giữ cửa, sau đó lấy mặt dây chuyền bằng ngọc trong hộp ra xem kỹ, sau khi xác định không có vấn đề gì liền đeo nó lên cổ mình.
Đồ vật này đối nguyên thân mà nói là thứ rất quan trọng, tuy rằng cô không biết mình có thể đeo lại hay không, nguyên thân có thể trở về hay không, tóm lại, mặt trang sức này đeo trên người cô cũng coi như là vật quy nguyên chủ.
Thực ra ngoại trừ mặt dây chuyền bằng ngọc bích này, những thứ khác đều như Triệu Xuân Hoa đã nói, đều không có gì giá trị, trông giống như trang sức mạ bạc, cũ kỹ và bụi bặm, Sơn Trà định khi nào có thời gian sẽ lau lại xem xem thế nào.
Mặc dù cô đang nắm giữ điểm yếu của Tưởng Ngọc Trân nhưng chỉ trong thời gian ngắn mà thôi, đây không phải kế hoạch lâu dài. Khi Tưởng Ngọc Trân và Chu Bình An kết hôn, điểm yếu của cô ta sẽ không còn nữa, vì vậy cô phải tìm ra các kế hoạch khác cho mình sớm nhất có thể.
Trong thời gian ngắn cùng này hai mẹ con họ đấu trí, cô còn có thể coi đó là việc vui, nhưng nếu cứ như thế trong một thời gian dài thì cô hoàn toàn không muốn. Sơn Trà suy nghĩ về điều đó cả buổi tối, cuối cùng đến mấy giờ sáng mới ngủ thϊếp đi.
Có điều kiện giữa cô và Tưởng Vệ Quốc, buổi sáng Triệu Xuân Hoa cũng không dám gọi cô dậy nhưng sau giờ làm việc, bà ta vẫn không thể giữ mồm giữ miệng, bà để cửa sân mở, vừa làm việc vừa phàn nàn với hàng xóm.
“Hãy nhìn Sơn Trà nhà chúng tôi đi, tời giờ này vẫn chưa thức dậy, càng ngày càng lười biếng, còn không nói hay mắng được. Hãy nhìn chân của tôi này. . .”
“Ngọc Trân còn đang nấu ăn trong bếp, haizz . . . Rút cục thì cũng không phải do tôi sinh ra, sợ rằng người trong nhà sẽ không vui, nếu Ngọc Trân mà như này, tôi đã sớm mắng cho rồi. . .”
Khi Sơn Trà đi ra, bà ta đang nói chuyện sôi nổi, vừa nhìn thấy cô, bà ta liền nhanh chóng ngậm miệng lại nhưng Sơn Trà cũng không thèm nhìn bà ta, coi bà ta như không khí bỏ đằng sau lưng rồi đi vào bếp.
Sơn Trà không làm việc nữa, công việc nấu ăn đều vào tay Tưởng Ngọc Trân làm, Sơn Trà đã nấu ăn cho gia đình bao nhiêu năm, còn Tưởng Ngọc Trân thậm chí còn không thể đốt lửa, khiến nhà bếp bốc khói, khuôn mặt của cô ta dính đầy tro.
Sơn Trà thấy mặt mũi cô ta như chuột lột thì thấy rất buồn cười, cô ta rửa mặt làm cho khăn mặt cứng và đen sẫm màu khiến Sơn Trà không thể cầm lên tay được.
Cô chán ghét kéo khăn tắm trên giá bát ném sang chậu rửa mặt một bên thì bị Triệu Xuân Hoa nhìn thấy.
"Đồ khốn nạn, mày ném khăn lông xuống mặt đất làm gì!"
Sơn Trà thản nhiên nói: “Quá bẩn, tôi muốn đổi cái mới.”
Triệu Xuân Hoa vừa mở miệng định mắng, Sơn Trà đưa tay lên nhìn ngón tay trắng nõn của cô, nói: “Nghe nói Chu Bình An và chị Ngọc Trân lúc đính hôn đã trao rất nhiều tín vật, dì nói thử xem, nếu hôn lễ không thành thì đồ vật có phải gửi trả lại không nhỉ?”
Triệu Xuân Hoa hiểu ý cô, người như con gà bị bóp cổ không nói được lời nào.
Tưởng Ngọc Trân sợ mẹ lại chọc giận Sơn Trà, nhanh chóng đẩy bà đi, nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, đi lấy khăn tắm mới cho con bé đi ạ.”
“Còn bồn rửa mặt và bàn chải đánh răng, tôi đều muốn những cái mới.”
Sơn Trà biết rằng Chu Bình An và Tưởng Ngọc Trân đã định ngày cưới, Triệu Xuân Hoa đã mua của hồi môn cho Tưởng Ngọc Trân trong hai ngày qua, vì vậy, tất cả những thứ cô muốn đều đã có sẵn ở nhà, đơn giản là cô muốn đổi ngay lập tức để không phải nhìn vào những đồ vật đó nữa.
Dù Triệu Xuân Hoa rất tức giận nhưng bà ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng của hồi môn mà bà đã chuẩn bị cho Tưởng Ngọc Trân đưa cho Sơn Trà dùng.
Sau khi đổi khăn lông sạch sẽ, lúc này Sơn Trà mới thoải mái dễ chịu rửa mặt, sau đó mang đồ trở lại căn phòng phía Đông rồi dùng ổ khóa khóa lại.
Triệu Xuân Hoa cắn răng tức giận, vật này mới đưa cho Sơn Trà nhưng đã bị khóa lại nên bọn họ không dùng được nữa! Bà ta tức giận, Tưởng Ngọc Trân còn tức tối hơn, những của hồi môn này vốn là để mang đến nhà họ Chu khi cô ta kết hôn, nhưng bây giờ lại bị Sơn Trà dùng, cô ta có thể không bực tức sao?
Nhưng tức giận thì có thể làm được gì, ai bảo Sơn Trà đã giữ điểm yếu của cô ta, đợi cho cô ta và Chu Bình An kết hôn xong, xem xem cô ta trả thù lại.
Hai mẹ con nấu cơm xong, còn chưa kịp gọi Tưởng Vệ Quốc ăn, Sơn Trà đã nhấc nắp nồi lên rồi múc cho mình một bát đầy xuống tận đáy nồi. Một nồi cháo vốn dĩ không có nhiều gạo, bị Sơn Trà dùng muỗng múc hơn phân nửa, chỉ thừa lại chút canh ở trong nồi.
Sơn Trà ăn xong một bát cháo với dưa chua, đặt bát lên bếp, chán ghét bình luận: "Chị Ngọc Trân, có vẻ tay nghề của chị không tốt lắm."
Tưởng Ngọc Trân: ? ? ?
Khuôn mặt cô ta gần như biến dạng, cuối cùng cô ta vẫn chống cự lại nói: "Thật sao? Chị nghĩ rằng không sao cả, có lẽ không tốt bằng tay nghề của em rồi."
Sơn Trà gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, còn kém rất xa nữa là khác."
Tưởng Ngọc Trân: . . .
Hai mẹ con họ tức giận đến mức muốn thắt cổ, Sơn Trà tâm trạng vui vẻ đi ra ngoài, cô đi vòng quanh làng hai lần, sau đó vào sân của một ngôi nhà đơn ở cuối làng, gõ cửa.
“Ai vậy?” Một giọng nói già nua bên trong hỏi.
"Là cháu, Sơn Trà."
Cửa sân nhanh chóng được mở ra, một bà lão chừng 70 tuổi thò đầu ra, nhìn thấy Sơn Trà, mừng rỡ nói: "Sao cháu lại ở đây? Vào đi, cháu ăn cơm chưa?"
Sơn Trà gật đầu: "Cháu ăn no rồi, bà Lưu."
Bà nội Lưu không tin: "Cháu lúc ngày thường chẳng bao giờ tới. Mẹ kế lại bắt nạt cháu sao? Nhà bà vẫn còn hai cái bánh, cháu đi ăn đi."
Sơn Trà giải thích nhiều lần điều đó để bà Lưu tin rằng cô đã thực sự ăn no rồi, bà nắm tay cô trìu mến bước vào nhà.
Bà nội Lưu là một bà lão góa bụa, cô đơn, tuy không có quan hệ huyết thống với nguyên thân nhưng bà là người duy nhất ở Thanh Thủy Loan này biết tính khí của nguyên thân. Người dân trong làng nói rằng Triệu Xuân Hoa là một người mẹ kế tốt, Tưởng Ngọc Trân là một cô gái siêng năng nhưng chỉ có bà Lưu biết, tất cả những điều này đều do Triệu Xuân Hoa và con gái của bà ta đóng giả.
Tiếc rằng một bà lão neo đơn thì không thể nói hết cho cả thôn, lại sợ chính mình làm bại lộ bộ mặt thật của Triệu Xuân Hoa, cuộc sống của Sơn Trà sẽ càng khó khăn hơn, vì vậy bà mắt nhắm mắt mở làm ngơ, chỉ khi Sơn Trà bị bắt nạt, bà lại bí mật giúp cô một tay.
Bà biết rằng vào lúc này Sơn Trà thường ngày phải làm việc ở nhà, không có thời gian đến thăm bà nên khi nhìn thấy Sơn Trà hôm nay, bà cảm thấy cô lại bị Triệu Xuân Hoa bắt nạt.
Sơn Trà cùng bà Lưu vào nhà, vừa nói chuyện với bà, vừa xem xét ngôi nhà một chút.
Ngôi nhà tuy hơi cũ nhưng lại vô cùng sạch sẽ chỉnh tề, ngoài bộ bàn ghế đơn giản ở ngoài, đồ vật duy nhất chính là chiếc máy may kiểu cũ để trong góc. Chiếc máy may kiểu cũ được bọc chặt bằng một mảnh vải hoa lớn, tuy đã vài năm tuổi nhưng có thể thấy bà Lưu rất quý trọng nó.
Từ nhỏ Sơn Trà đã học thiết kế, sử dụng qua nhiều loại máy may hiện đại, nhưng cô chỉ thấy loại máy may thô sơ này trong sách vở, không biết công dụng của nó có gì khác biệt.
Cuối cùng thì lý do hôm nay cô đến đây với bà Lưu chính là để mượn chiếc máy may này của bà với một mục đích rất quan trọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook