Nữ phụ xinh đẹp những năm 80
-
Chương 28:
Triệu Xuân Hoa lại cực kỳ bình tĩnh mà ngồi ở trên giường, cũng lôi kéo Tưởng Ngọc Trân đi tới đi lui ở trước mặt bà ta ngồi xuống trước mặt: “Cậu ta có thể làm gì con? Chẳng lẽ còn có thể hưu con chắc?”
“Con phải biết rằng, Chu lão thái đã nằm liệt, bác sĩ không phải đã nói rồi sao? Bà ta có thể giữ lại được cái mạng này đã là tốt lắm rồi. Mẹ hỏi con, lúc trước nhà cậu ta là ai làm chủ?”
“Còn có thể là ai, mẹ của Chu Bình An chứ ai.”
Nhắc tới chuyện này, trong lòng Tưởng Ngọc Trân vẫn là có chút không thoải mái, nếu không phải Chu lão thái nắm quyền to tài chính trong nhà không muốn giao cho cô ta, thì cô ta cũng sẽ không nổi lên tranh chấp với Chu lão thái rồi làm lớn mọi chuyện lên thành như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Xuân Hoa nháy mắt với Tưởng Ngọc Trân: “Đúng vậy, nhưng bây giờ bà ta đã nằm liệt rồi.”
“Bà ta vừa nằm liệt, trong nhà còn có thể là bà ta làm chủ được nữa sao?”
“Con đừng quên, nhà cậu ta chỉ còn có ba thằng nhóc chờ ăn uống thôi, Bình An quanh năm suốt tháng trên cơ bản đều ở bộ đội, Chu lão thái này vừa nằm liệt, có phải là cũng chỉ có con là có thể đứng lên làm chủ phải không!”
Lời lẽ của Triệu Xuân Hoa cực kỳ có lực mê hoặc, khiến cho trong lòng Tưởng Ngọc Trân vốn còn đang nôn nóng bất an dần dần bình tĩnh lại.
Cô ta tưởng tượng theo suy nghĩ của Triệu Xuân Hoa, tức khắc cảm thấy trước mắt rộng mở thông suốt.
Đúng vậy, Chu lão thái nằm liệt thì cũng đã nằm liệt, chuyện này còn có đường gì có thể cứu vãn sao? Nếu bà ta đã không thể tiếp tục làm chủ cái nhà này được nữa, vậy thì không phải hết thảy trong nhà đều sẽ là do Tưởng Ngọc Trân cô ta quyết định sao?
Tưởng Ngọc Trân đang định vui sướиɠ, lại nghĩ tới Chu Bình An: “Mẹ, nhưng mà biết nói với Bình An như thế nào đây, anh ấy một hồi tới chẳng phải sẽ biết mẹ mình như vậy là do con làm sao, anh ấy có thể bằng lòng giao hết tiền cho con sao?”
“Cậu ta có thể không bằng lòng sao? Nhà cậu ta cho dù kiện có tốt, chẳng lẽ còn có thể kết hôn lần thứ ba sao? Bây giờ cậu ta ở bộ đội, một nhà này già trẻ đã có thể chỉ còn trông chờ vào con, kể cả cậu tạ có muốn tức giận, thì cũng chẳng dám làm gì con đâu, con cứ nghe lời mẹ đi, đừng sợ!”
“Hai ngày này con cứ đi về trước đi, chăm sóc Chu lão thái cho tốt, chờ lúc Bình An trở lại, con thông báo cho mẹ một tiếng, mẹ sẽ qua nói giúp con.”
Lúc này Tưởng Ngọc Trân mới yên tâm, nhưng tưởng tượng đến sau này sẽ phải chăm sóc một bà già tê liệt trên giường, cô ta vẫn là cực kỳ không tình nguyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Xuân Hoa vừa nghe cô ta oán giận, lại thuận miệng an ủi nói: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều như thế, tục ngữ nói 『Già mà bị ngã, Diêm Vương chạy theo sau』, một cú ngã này có thể khiến cho bà ta thành một người bị liệt, về sau chưa chắc có thể sống được mấy ngày đâu, với cả, không phải bảo con làm bộ làm tịch lúc Bình An trở về sao, chờ cậu ta đi rồi, con muốn chăm sóc bà ta như thế nào cũng được, còn không phải một câu chuyện này.”
“Trong mộng kia của con không phải đã nói rồi sao, nhiều nhất là sang năm Bình An có thể được thăng chức, đến lúc đó có thể đón còn vào trong thành phố sống anh nhàn sung sướиɠ rồi, mẹ chỉ còn trông chờ vào con thôi đấy, vì ngày lành về sau, có chịu đựng thêm mấy hôm nữa sợ gì.”
Tưởng Ngọc Trân gật gật đầu, nghĩ đến ngày lành sau này, hoàn toàn bị thuyết phục.
Cứ như vậy lại qua mười ngày, Chu Bình An vừa đến bộ đội thì lại nhận được tin tức trong nhà, lập tức lại nhanh chóng trở về, bởi vậy lúc này Triệu Xuân Hoa mới đi tới thôn Tam Tuyền, bà ta muốn cướp chỗ thịt này từ trong tay Sơn Trà, thật ra chính là bà ta muốn mang qua cho Chu lão thái bồi bổ thân thể.
Dù sao Chu Bình An cũng đã trở lại, cho nên cũng phải làm bộ làm tịch chứ.
Nhưng bà ta cũng không ngờ tới là mình tới không khéo, chỗ của chú Lưu bán thịt chỉ còn lại một miếng thịt ngon cuối cùng, còn lại toàn là xương sườn chả có miếng thịt nào, lột ra sạch sẽ cứ như là moi ra từ từ kẽ răng vậy. Nếu như như mà mang thứ này đến nhà họ Chu khiến cho Chu Bình An trông thấy, còn chẳng phải khiến cho anh ta càng thêm tức giận à.
Sớm biết vậy thì chẳng thà lấy lòng từ vịnh Thanh Thủy mang tới còn hơn! Nhưng lúc này nói cái gì cũng đã muộn, bà ta tốn hai tiếng mới đến thôn Tam Tuyền, dù sao cũng không thể tay không trở về được chứ?
Triệu Xuân Hoa thật sự là hết cách, đứng ở tại chỗ nửa ngày, cuối cùng vẫn là đành tới mua một chuỗi xương sườn, xách đi về hướng nhà Chu Bình An.
Sơn Trà muốn uống canh xương sườn, lúc Tạ Tri Viễn trên đường trở về nhà, còn thuận tiện đi hái mấy cây bắp non, cách làm này cũng là Sơn Trà dạy cho anh, bắp gia xương sườn, dùng ấm sành nhỏ hầm canh ra không có một giọt dầu, tiên thơm ngon ngọt Sơn Trà cực kỳ thích.
Mùa này cùi bắp là lúc ăn rất ngon, nhưng người trong thôn rất ít khi bẻ bắp ăn vào lúc này, bọn họ cảm thấy lúc này bắp ăn chỉ toàn nước, không no, còn không bằng chờ đến mùa thu phơi thành bắp khô, hoặc là nghiền thành bột bắp, còn có thể no bụng.
“Hai người đây là đi mua thịt à?” Chị dâu Lan Hương đang ôm con ngồi ở cửa, thấy hai người từ trước cửa đi qua, mở miệng hỏi.
Tạ Tri Viễn hơi gật đầu, cùng với Sơn Trà đi tới chào hỏi.
“Đúng rồi, vợ của Tiểu Tạ này, nhà chị vẫn còn một ít thịt lần trước hầm còn thừa, nếu như nhà em không có, thì cứ tới đây lấy nha.”
Cô ấy rất thích cô bé Sơn Trà xinh đẹp này, dáng vẻ đẹp, người cũng rất có lễ phép, điều thuận bàn tịnh, đừng nói là Tiểu Tạ, nếu cô ấy mà là đàn ông thì cũng sẽ thích thôi.
Tuy rằng người trong thôn đều nói Tạ Tri Viễn không có tiền đồ, cưới vợ về mà không dám sai sử, cung phụng cứ như tổ tông, nhưng Chu Lan Hương lại không cho là đúng.
Một người con gái kết hôn gả chồng để làm gì? Còn không phải là để người đàn ông săn sóc ôn nhu đối tốt với bản thân sao? Nếu là chút chuyện này mà còn làm không được, vậy thì kết hôn làm gì? Còn không bằng ở nhà làm gái lỡ thì cho rồi.
Sơn Trà không ghét bỏ nhà Tiểu Tạ nghèo, đã nói lên rằng cô không phải là một cô gái ham vật chất, những người hay thích khua môi múa mép kia ở trong thôn, theo cô ấy thấy, nam thì là người ghen ghét Tiểu Tạ có phúc khí, cưới được một người vợ xinh đẹp như thế. Nữ thì ghen ghét Tiểu Tạ thương vợ, chiều vợ không cho làm việc, cố tình người đàn ông nhà mình lại là kẻ ở nhà đến chai nước tương đổ cũng không biết dựng lên, cho nên mới một đám chua giống như bình dấm ngàn năm, đầy miệng phun không ra nửa câu lời hay.
Hai vợ chồng người ta trai tài gái sắc, nào đến lượt mấy người ghen ăn tức ở đó nói lời cay nghiệt chứ?
Về đến nhà, Tạ Tri Viễn xách theo xương sườn và thịt đi vào nhà bếp, lúc này vẫn còn sớm, hầm hơi nhiều dầu mỡ, trước tiên nên kiếm mấy miếng đồ ăn khác để lót dạ trước, chờ đến giữa trưa thì ăn.
Sơn Trà hôm nay thức dậy sớm, cô ra ngoài đi dạo và cảm thấy tinh thần thật sảng khoái, dứt khoát đem máy may dọn tới cửa, vào buổi sáng gió lạnh, cô đem năm mươi kiện nội y được làm phân nửa từ chỗ Hỉ Muội làm lại một chút.
Cô đã hẹn với Lý Thu Vân xong, chỉ cần cô bên này sẵn sàng thì có thể gửi trước cho cô ấy, địa điểm chính là ở trong nhà Vương Ái Hồng.
Vốn dĩ Sơn Trà vẫn cảm thấy lấy địa điểm ở trong nhà Vương Ái Hồng không thích hợp lắm, kết quả không đợi cô đổi sang nơi khác, Vương Ái Hồng đã vội vàng bảo cô đừng thay đổi địa điểm, nói rằng cô ấy thích xem người khác kiếm tiền, đặc biệt là số tiền lớn giống như Sơn Trà vậy.
Thế là Sơn Trà nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng không đổi, nghĩ đến lúc đó mua chút đồ đưa đến cho ba mẹ Vương Ái Hồng cũng được rồi.
Tạ Tri Viễn ở phòng bếp làm việc, Sơn Trà thì làm việc ở bên ngoài, hai người ai bận việc nấy, ai cũng không nói chuyện, trong viện im ắng, nhưng chỉ trong chốc lát, bên ngoài đã lại truyền đến tiếng ồn ào.
Lần này Sơn Trà không cần đi ra ngoài xem thì cô cũng biết, nhất định lại là nhà Chu Bình An làm ầm lên rồi.
Cô vừa mới nghĩ như thế, Tạ Tri Viễn đã từ nhà bếp ló đầu ra hỏi: “Em muốn đi ra ngoài xem náo nhiệt sao?”
Anh biết Sơn Trà không phải là loại ngừoi thích xem náo nhiệt, nhưng nếu như có xem náo nhiệt thì tất nhiên là đi xem náo nhiệt của Tưởng Ngọc Trân và Triệu Xuân Hoa.
Sơn lại hờn dỗi trừng mắt nhìn anh một cái: “Không đi.”
Tới tới lui lui cũng chỉ có chuyện như vậy, cô đã xem đến phát phiền, cô cũng không muốn đi xem làm gì.
Chuyện bà cụ nhà họ Chu nằm liệt là chuyện mà Sơn Trà không thể ngờ tới được, cô tỉ mỉ nhớ lại nguyên văn một lần, xác định mãi cho đến đại kết cục cũng không xuất hiện qua chuyện bà cụ nhà họ Chu nằm liệt, nguyên văn tuy rằng bà cụ nhà họ Chu ngay từ đầu cũng không thích Tưởng Ngọc Trân lắm, nhưng mà từ trước đến nay lại không cùng cô ta làm ầm đến mức xảy ra mâu thuẫn lớn như thế, sau lại thấy Tưởng Ngọc Trân một lòng đối xử tốt với ba đứa nhỏ, thậm chí ngay cả con mình cũng không sinh nên cũng đã từ từ tiếp nhận cô ta.
Bất quá Sơn Trà lại suy nghĩ, nếu như cô đã xuyên vào trong sách rồi vậy thì cốt truyện nguyên gốc sẽ bị sửa lại cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, bà cụ nhà họ Chu có bị như thế nào cũng không có một chút quan hệ gì với cô, Tưởng Ngọc Trân tự làm tự chịu, cứ để cho cô ta nhận lấy hết thảy điều này đi.
Ngay từ đầu khi Tưởng Ngọc Trân chết sống làm ầm lên phải gả cho Chu Bình An, Sơn Trà đã cảm thấy cô ta cùng với Triệu Xuân Hoa hai người họ nhất định đã biết được cái gì đó, sau khi bà cụ nhà họ Chu nằm liệt, cô lại càng xác định điểm này.
Tuy rằng không biết đã dùng phương thức gì nhưng nhất định là Tưởng Ngọc Trân đã biết mặt cốt truyện phía sau, ít nhất là đã biết chuyện Chu Bình An sẽ thăng chức rất nhanh.
Còn về mặt khác, Sơn Trà đoán bọn họ nhất định không biết, bằng không Triệu Xuân Hoa chắc chắn sẽ không nguyện ý đem cô và Tạ Tri Viễn ghép thành một đôi.
Hôm nay Triệu Xuân Hoa tới, Sơn Trà dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ đến là vì chuyện này, tất nhiên là Chu Bình An đã trở về, cho nên Triệu Xuân Hoa muốn tới ổn định anh ta, để khiến cho Tưởng Ngọc Trân có thể ở lại được nhà họ Chu.
Không có gì để xem, cô sẽ không đi.
Tạ Tri Viễn thấy cô hôm nay không muốn đi xem náo nhiệt, anh cũng không hỏi nhiều, bưng cơm để lên cái bàn.
Đó là món cháo kê mà Sơn Trà thích, dùng bí già năm ngoái gọt vỏ cắt miếng rồi cho vào đó, bùi bùi trộn với kê vàng, dù không có để đường gì cả nhưng ăn vào nó vẫn ngọt hết cả người.
Ngoài món cháo kê này, Tạ Tri Viễn còn làm một đĩa xà lách ngâm chua giòn, Sơn Trà không thích ăn mấy món muối này và cho rằng nó mặn, nhưng món dưa muối của Tạ Tri Viễn làm ăn vào thật sự rất ngon, chua chua ngọt ngọt, một chút mặn cũng không có, vô cùng thích hợp với thời tiết nóng bức như hiện tại, cũng thực sự hợp khẩu vị Sơn Trà.
náo nhiệt cái gì, còn không bằng cùng đối tượng của mình ngồi ăn uống thoải mái với nhau.
Sơn Trà không đi đến nhà Chu Bình An xem náo nhiệt, nhưng tin tức của nhà anh ta cô cũng nắm rõ không sót một chút nào, Trương Hỉ Muội là một người nói chuyện phiếm rất có trình độ, chẳng sợ việc chị ấy ở xa nhưng nó cũng không thể làm trì hoãn việc chị ấy nắm được tin tức nhanh nhất thôn Tam Tuyền này.
“Ngày hôm qua Chu Bình An đã trở về em có biết không?”
Sơn Trà ừ một tiếng, đối với người như Chu Bình An này cô không có hứng thú.
“Bà cụ nhà họ Chu dưỡng thương được vài ngày như thế, cuối cùng cũng đã có thể nói chuyện, ngày hôm qua Chu Bình An trở về, bà ta làm trò ở trướ mặt của Chu Bình An, đem vợ của Chu Bình An mắng đến vô cùng khó nghe đấy, mẹ vợ của Chu Bình An cũng ở đấy, chị còn tưởng rằng bị mắng thành như vậy, hai vợ chồng nhất định sẽ không thể tiếp tục được nữa đâu, em cảm thấy như thế nào?”
Trương Hỉ Muội bày ra vẻ mặt như sắp đào ra bí mật kinh thiên động địa gì đấy, Sơn Trà lại đoán trúng điều mà chị ấy muốn nói kế tiếp.
“Hai người bọn họ nhất định sẽ không ly hôn.”
Trương Hỉ Muội trừng lớn mắt nói: “Làm sao mà em lại biết.”
Sơn Trà cô thừa rằng, Tưởng Ngọc Trân nếu như không cầu cái gì thì cũng sẽ gả đến nhà họ Chu, nếu cũng đã gả lại đây rồi vậy nhất định sẽ không thể nào chịu thất bại trước khi rời đi, việc bà cụ nhà họ Chu nằm liệt tuy rằng là chuyện ngoài dự liệu, nhưng ở trong mắt Tưởng Ngọc Trân và Triệu Xuân Hoa thì nói không chừng đó còn là một chuyện đáng mừng nữa đấy.
Sơn Trà chớp chớp mắt: “Chị có phải hay không đã quên em cũng họ Tưởng, em sống cùng với hai ngừoi này biết bao lâu, làm sao mà em lại có thể không biết rõ hai người họ sao?”
Trương Hỉ Muội đột nhiên vỗ đầu một cái: “Ai nha, em xem đầu óc của chị này, vậy mà chị lại không nghĩ tới.”
Chị ấy lại cảm thấy Sơn Trà từ đầu đến chân cũng chưa từng giống hai mẹ con kia dù chỉ một chút nào, không phải nói diện mạo, mà là nói nhân phẩm.
Trương Hỉ Muội biết Sơn Trà và Tưởng Ngọc Trân cũng giống như người xa lạ, bởi vậy chị ấy có thể nói bậy nói bạ về Tưởng Ngọc Trân mà một chút cũng đều không cảm thấy chột dạ.
“Em nói xem cô ta có ý đồ gì thế, hiện tại bà cụ nhà họ Chu cũng đã nằm liệt, phía dưới còn có ba đứa nhỏ, cô ta làm gì mà lại phải cứ đòi gả đến nơi này thế.”
Sơn Trà không đáp lời, với mạch não này thì cũng không phải người bình thường có thể suy nghĩ ra được.
Tưởng Ngọc Trân đang bưng bồn nướ© ŧıểυ của bà cụ nhà họ Chu, nhất thời cũng không hiểu ra sao.
Bà cụ hiện tại tuy rằng có thể nói được, nhưng nếu cứ nói tiếp sẽ rất lao lực, nói một câu đã ho cả nửa ngày, đã bị đến như vậy mà cũng không trì hoãn được việc bà ta mấy ngày hôm trước làm trò ở trước mặt Chu Bình An cùng với mẹ cô ta Triệu Xuân Hoa, đem cô ta mắng đến mức không thể ngốc đầu lên được.
Cô ta hai ngày này vì để giảm bớt oán khí của bà cụ, chuyện lớn bé trong nhà đều làm đến thỏa đáng, cho rằng ít nhiều gì cũng có thể làm bà cụ niệm tình mình tử tế mà đối xử tốt một chút, nhưng kết quả cuối cùng lại là một người lòng dạ sắt đá không thể làm gì được, khi mắng cô ta vẫn là những lời khó nghe như thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook