Ba ngày sau, người của phủ nha quả nhiên đã tới.
Nếu nói là vì những gia quyến tôn quý thì cũng không phải, chỉ là trừ gia quyến tôn quý ra, thì ở đây còn có một vị Từ thái phi nữa.
Đương kim Hoàng thượng nhân từ, cho phép Từ thái phi xuất cung vinh dưỡng, Từ thái phi làm việc khiêm tốn, lâu lắm mới ra ngoài lễ Phật một lần, mà ma ma thân cận lại chết, chuyện này truyền tới kinh thành, phủ nha nhất định phải đích thân đến đón.
Từ thái phi tuổi tác không cao, nhưng hai bên tóc mai đều đã điểm bạc, cũng không biết có phải do ma ma thân cận chết hay không, lúc bị các hạ nhân vây quanh, bà hơi cúi đầu, tinh thần không được tốt lắm.
Sau khi gặp tri phủ, Từ thái phi vực dậy tinh thần nói chuyện hai câu, tri phủ lập tức nhanh chóng hạ lệnh khởi kiệu, đưa Từ thái phi xuống núi.
Các gia tộc tôn quý khác thấy vậy, cũng không dám phô trương, từng nhà lần lượt xuống núi, đợi người đi gần hết, Lâm tri phủ mới đến tìm Thiếu Khanh của Đại Lý Tự Lục Dịch.
"Lục đại nhân, Từ thái phi nói cứ như vậy kết án?" Lâm tri phủ hỏi.
Lục Dịch gật đầu, nói: "Đợi chất nhi họ hàng xa của ma ma kia tới nhận thi thể".
"Nhưng trong buổi triều sáng nay Hoàng thượng nổi trận lôi đình....." Lâm tri phủ liếc nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Hoàng thượng là người rất trọng danh tiếng, thượng đãi với hậu cung tiền triều, kết quả Từ thái phi ra ngoài lễ Phật lại gặp chuyện như vậy, nói trắng ra, vị đó (Hoàng thượng) là người cố chấp, làm sao cứ như vậy mà kết án được".
Lục Dịch gật đầu, sắc mặt nghiêm túc nói: "Lâm đại nhân nói đúng, vụ này không thể kết án, tuy Từ thái phi muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, nhưng chúng ta làm việc cho Hoàng thượng, không thể qua loa".
"Lục đại nhân đúng là trung thần".

Lâm tri phủ chắp tay nói.

Sắc mặt Lục Dịch không biểu cảm, nói: "Trước mặt Từ thái phi chúng ta coi như chuyện này đã xong, sau lưng ta vẫn sẽ âm thầm điều tra, chỉ là có những lúc vẫn cần người che đậy giúp, chuyện này vẫn phải làm phiền Lâm đại nhân rồi".
Lâm tri phủ nghe vậy, thầm nghĩ trong chuyện này vẫn có công lão của ông, như vậy lúc luận công ban thưởng ông cũng sẽ có phần.
"Có chuyện gì Lục đại nhân cứ việc phân phó".

Lâm tri phủ vỗ ngực nói, sau khi cam đoan xong liền đưa phủ nha xuống núi.
Chưa đến nửa ngày, Kim Quang Tự liền thanh tĩnh trở lại.
Sau khi Lục Dịch sai người thu thập chứng cứ, nghĩ muốn đến Vọng Tân Đình một chuyến, cảnh sắc ở Vọng Tân Đình tuyệt đẹp hắn cũng có nghe nói, nên chỉ đường cho Ân tiểu thư, nhưng bản thân hắn lại chưa từng tới đó.
Bây giờ vừa hay rảnh rỗi, Lục Dịch liền cất bước đi tới Vọng Tân Đình.
Vừa bước lên Vọng Tân Đình, Lục Dịch nhìn thấy một màn cảnh sắc ở đó, nhìn thấy người của phủ nha đang hộ tống một đoàn xe ngựa xuống núi, nối tiếp giống như một con rắn dài trườn bên sườn núi, dưới màn tuyết trắng xóa chầm chậm trườn đi.
Lục Dịch tập trung nhìn một lúc, thực sự không thể xác định được đâu là đoàn xe ngựa của Ân phủ, chỉ đành từ bỏ.
"Đại nhân, có phát hiện mới".

Ám vệ đột nhiên xuất hiện.
Ánh mắt Lục Dịch ngưng lại, "phát hiện gì?".
"Người trong bức họa mà ngài bảo chúng ta điều tra, chúng ta đã tra ra thân phận và nơi ở của hắn".
Khóe môi Lục Dịch khẽ nhếch, cười lạnh một tiếng: "Đi, đi bắt người".
Ân Tố Tố vốn dĩ làm ổ trong xe ngựa đùa nghịch với mẫu thân, kết quả lại bị Tiêu Cảnh Vân đưa đi rồi, lúc đưa cô đi cũng không nói lý do, cho đến khi nhìn thấy nữ chính Bạch Như Sương ngồi trên chiếc xe ngựa mới tinh kia, Ân Tố Tố vẫn có chút mông lung.
"Cảnh Vân ca ca?" Ân Tố Tố dùng ánh mắt dò hỏi rốt cuộc chuyện này là thế nào.
"Sương Nhi lần đầu đến kinh thành, có chút không hiểu lắm về mọi thứ ở đây, muội nói chuyện với muội ấy một chút".

Tiêu Cảnh Vân cười nói.
Ân Tố Tố chửi thầm trong lòng, cái gì mà lần đầu đến, hồi nhỏ rõ ràng cô ta đã từng đến không phải sao, hơn nữa vị nữ chính này đâu phải người nhút nhát yếu đuối, tới kinh thành rồi thì đi dạo vài vòng không phải là được rồi sao, lại còn cần người giảng giải.
"Cảnh Vân ca ca, huynh đúng là biết sai bảo muội muội đó".


Ân Tố Tố vốn muốn trợn mắt trắng, nhưng lại nghĩ đến thân phận của họ khác biệt, vẫn là nên đem phần tâm tư này giấu trong lòng đi, nhưng cô vẫn âm thầm xem thường vị nam chính này, đúng là một tên não yêu đương.
Cô đường đường quý nữ, ở chung một chỗ với một nữ tử giang hồ, còn có thể là vì cái gì chứ.

Bởi vì Tiêu Cảnh Vân cảm thấy cô có chút danh tiếng ở kinh thành, có giao tình với một số quý nữ khác, đây là vì muốn lót đường cho Bạch Như Sương.
Nếu không Bạch Như Sương đột ngột xuất hiện, không có gia tộc chống lưng, lại là một hiệp nữ hành tẩu giang hồ, đến kinh thành mỗi một bước chắc chắn đều rất khó khăn.
"A Man, không để muội làm không công đâu, mẫu thân ta vừa có được một cây san hô, tới lúc đó sẽ đem tới chỗ muội".

Tiêu Cảnh Vân nói xong, sắc mặt Ân Tố Tố lập tức vui vẻ.
Trả tiền, mọi thứ đều dễ nói.
"Vị Bạch cô nương này, cô muốn biết cái gì?" Ân Tố Tố cười hỏi, nhưng trong lòng đã sớm nghĩ đợi về đến phủ sẽ cáo trạng với ca ca.
Bạch Như Sương biết Tiêu Cảnh Vân muốn tốt cho mình, nhưng trong lòng cô ta có chút bài xích Ân Tố Tố, cho dù biết người này không giống với những kẻ suốt ngày muốn ôm bằng được Tiêu Cảnh Vân kia, hơn nữa ánh mắt trong sạch, cũng không có ý gì với Tiêu Cảnh Vân, nhưng cô ta vẫn là cảm thấy không thoải mái.
"Bạch cô nương?"
Sau khi Bạch Như Sương nghĩ ngợi một hồi, hỏi: "Trong kinh thành có những gia tộc nào?"
Ân Tố Tố sáng tỏ, đây là muốn hiểu rõ về các phe phái trong kinh thành, dù sao Bạch Như Sương là muốn rửa oan cho Bạch gia, vậy thì bước đầu tiên đó là cần phải biết những đại quan xử lý vụ án năm đó có những ai.
"Người kể chuyện trong quán trà đều nói, tùy tiện đi trong kinh thành cũng có thể gặp vài vị quan, có điều luận phẩm cấp, cũng chỉ có vài vị....."
Ân Tố Tố không nhanh không chậm, nói hết một lượt các đại quan trong kinh thành, sau khi nói xong, cố ý nói mấy chuyện của nữ nhân trong nội trạch, ghen tuông đấu đá, đánh đập hạ nhân, có cái là thật, có cái là đoán mò, dù sao mục đích của Ân Tố Tố cũng là lừa cô ta.
Bạch Như Sương càng nghe sắc mặt càng khó coi, cô ta thật sự không muốn nghe mấy chuyện loạn thất bát tao trong nội trạch đâu, có điều lại nghĩ sau này mình cũng phải giao lưu với đám người này, mặt lại càng đen.

"Bạch cô nương, cô tới kinh thành, nói không chừng sẽ có người gửi thiệp cho cô đó".

Ân Tố Tố nói.
"Gửi thiệp làm gì?" Bạch Như Sương cau mày.
"Thưởng hoa nè, dạo phố nè, thưởng trà nè, tóm lại là muốn hẹn cô ra ngoài, nhìn xem cô trông như thế nào".

Ân Tố Tố nói, đột nhiên lại hạ thấp giọng: "Cảnh Vân ca ca được rất nhiều người yêu thích đó".
Sắc mặt Bạch Như Sương lạnh lùng, giễu cợt một tiếng: "Chẳng qua chỉ là một số nữ tử được nuông chiều, trước mắt chỉ nhìn thấy ba phần của một mẫu đất, ghen tuông đấu đá vì nam nhân, dựa vào nam nhân mà sống, đáng thương".
Ân Tố Tố cụp mắt, nữ tử ở thời đại này muốn thoát khỏi xiềng xích thực sự là trăm ngàn gian khó, quy củ khiến bọn họ không thể không phục tùng, làm một thiên kim tiểu thư không bao giờ bước chân ra khỏi cửa.

Hoặc có người sẽ vì nam tử mà ghen tuông đấu đá, cậy thân cậy thế, nhưng cũng có người không vướng mắc gì, sống tự do tự tại.
Mẫu thân của Tiêu Cảnh Vân là một ví dụ, nữ tử làm tướng quân, khiến lòng người tín phục, kính trọng, khao khát..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương