Ân Uyển Nhi chỉ trích cô khiến Vương ma ma không vui, nhưng cho dù bà không vui, cũng sẽ không thể hiện ra trên mặt, chỉ là bước qua, ngạc nhiên nhìn Ân Uyển Nhi.
"Uyển Nhi tiểu thư dựa vào đâu mà nói ra lời này? Khi đó Ân nhị phu nhân nhất định đòi ôm, mọi người trong phòng đều nhìn thấy, tuy phu nhân nhà ta không ở đó, nhưng lão phu nhân và Ân tam phu nhân đều chứng kiến".
Lời này của Vương ma ma cũng không phải nói cho đứa trẻ bốn tuổi nghe, mà là nói cho nha hoàn đứng phía sau của Ân nhị phu nhân nghe, mọi người trong phòng đều chứng kiến, lẽ nào còn muốn chối bỏ hay sao?
Nha hoàn Lạp Mai mặt biến sắc, bèn bước qua, lấy khăn tay lau mặt Ân Uyển Nhi, cười khổ nói: "Đại tiểu thư cũng chỉ là muốn bảo vệ mẫu thân, vẫn mong A Man tiểu thư đừng để bụng".
Ân Tố Tố bày ra vẻ mặt ngu ngu ngơ ngơ, Vương ma ma liền cười nói: "Tiểu thư nhà ta vẫn còn là trẻ con, có lẽ cũng nghe không hiểu những lời vừa rồi Uyển Nhi tiểu thư nói".
Lạp Mai cười gượng trả lời một tiếng, những đứa trẻ khác phía sau cũng đi lên trước.
Ân Tố Tố đưa mắt nhìn qua, đi bên cạnh Ân Uyển Nhi chính là đại đường ca nhà nhị phòng Ân Tử Chiêu, năm nay mười tuổi, lớn hơn ca ca cô hai tuổi.
Lúc cha cô còn chưa định hôn, lão phu nhân đã ép nhị tử lấy chất nữ nhà mẹ đẻ, rước vào cửa trước, vậy nên nhị thúc thành hôn sớm nhất, sinh con cũng sớm hơn.
Phía sau Ân Tử Chiêu là Ân Tử Vọng năm nay bảy tuổi, là nhị phòng Đào di nương sinh, Đào di nương là nha hoàn bồi giá của nhị phòng phu nhân, sau này Ân nhị phu nhân có thai, liền đem nha hoàn của mình tặng qua đó, chỉ là Đào di nương một lần đã thành công, quan hệ giữa hai người liền lạnh nhạt đi.
Tiểu cô nương đứng cuối cùng là Ân Minh Châu năm nay ba tuổi, lớn hơn cô hai tuổi, là nhị phòng Ngọc di nương sinh, tuy chỉ là một cô nương, nhưng vì Ngọc di nương rất được sủng ái, vậy nên cuộc sống của cô cũng đầy đủ không kém đích nữ Ân Uyển Nhi.
Ân Minh Châu năm nay mới ba tuổi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, đã cảm nhận được khí chất phong nhã sau này, sau khi trưởng thành, tiếng tốt lan truyền khắp nơi, chỉ là danh tiếng này là nhờ đạp lên Ân Tố Tố mới có được.
Ân Minh Châu rất thông minh, thông minh tới mức không giống một đứa trẻ, từng bước đều vô cùng cẩn trọng, sau một lần nổi danh tại thi hội, trên phố liền có vài nghị luận, cuối cùng lời đồn đi càng xa, địa vị của Ân Minh Châu và cô ngang nhau, hai người cùng nhau trở thành Ân gia song châu, cộng thêm việc hai người ở cùng một đại trạch viện, dần dần đã được chúng nhân công nhận.
Nhưng Ân Tố Tố không để ý mấy chuyện này, những lời này đều là phù du, cô căn bản không thèm để tâm.
Nhưng Ân Minh Châu lại lợi dụng chuyện này, dần dần có thể bắt đầu nói chuyện với Tiêu Cảnh Vân, nhưng cô ta rất thông minh, trước nay chưa từng quá phận, đặc biệt còn có người tỷ tỷ ngu xuẩn thường xuyên xen vào giữa, có liền lùi về phía sau, dáng vẻ dịu dàng hiểu chuyện.
Sau đó thì đơn giản rồi, bởi vì sự xuất hiện của nữ chính, hôn ước của cô xảy ra vấn đề, Ân Minh Châu thừa nước đục thả câu, khiến cô mang tiếng xấu, không ngang hàng với cô ta được nữa, mà sau đó mỗi lần cô chịu thiệt, đều có bóng dáng của Ân Minh Châu, chỉ là khi đó cô đã chết tâm, cũng biết trước kịch bản, nên coi như chẳng có chuyện gì.
Lúc bị từ hôn, Ân Tố Tố lựa chọn trốn tránh, mà Ân Minh Châu lúc này không thể không đích thân ra trận, chỉ là cho dù có mạnh hơn nữa thì nữ phụ suy cho cùng vẫn là nữ phụ, sau này vẫn chết thảm trong tay nữ chính.
Trong bộ tiểu thuyết này, nữ phụ nổi tiếng tài hoa không ít, nhưng luận về độ tàn nhẫn, Ân Minh Châu tuyệt đối xếp hạng nhất, cảm giác tồn tại rất mạnh.
Thấy ánh mắt Ân Tố Tố luôn nhìn mình, Ân Minh Châu bèn cười một tiếng, có chút nhát nhát, vô vùng khôn ngoan.
Mà lúc này Ân Tử Chiêu đột nhiên làm loạn, không đợi Lạp Mai phản ứng, đột nhiên bước lên trước đẩy Ân Tố Tố, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chính là bởi vì ngươi, mẫu thân ta mới bị ngã tới mức gãy tay, ngươi tuổi còn nhỏ, ngươi! "
Ân Tử Chiêu còn chưa nói xong, Vương ma ma liền bước lên kéo cậu ra, tức đến bật cười nói: "Lời này của Tử Chiêu thiếu gia lại có chút nực cười rồi, tiểu thư nhà ta mới bây lớn, làm sao hại nổi nhị phòng phu nhân?"
"Nếu không phải ôm nó, mẫu thân ta cũng sẽ không bị thương!" Ân Tử Chiêu hét lên.
"Tử Chiêu thiếu gia nói chuyện thật nực cười, lẽ nào tiểu thư nhà ta bảo Ân nhị phu nhân ôm hay sao? Hơn nữa Trấn Nam Vương phi cũng từng ôm tiểu thư nhà ta, tại sao không có vấn đề gì.
Tử Chiêu thiếu gia rắp tâm đặt điều hại một đứa nhỏ mới bây lớn không thấy xấu hổ hay sao! Ta phải tìm Ân nhị phu nhân nói lý!"
Ân Tố Tố thở dài một hơi, mấy đứa đích tử đích nữ này đứa nào đứa nấy ngu như nhau, là do nhị thẩm nuông chiều ra, lại được lão phu nhân chiếu cố, càng không sợ trời không sợ đất, chẳng trách cuối cùng bị thứ tử trèo lên đầu ngồi.
Ân Tố Tố nhìn Ân Tử Vọng.
Ân Tử Vọng vẻ mặt sợ hãi kéo y phục ca ca, lại bị đẩy ra, tiếp đó đối tượng mắng chửi của Ân Tử Chiêu từ Ân Tố Tố biến thành Ân Tử Vọng.
Vương ma ma bàng hoàng tại chỗ, bà cũng không ngờ được lời nói của đích tử nhị phòng phu nhân lại khiếm nhã tới vậy! Nhị phòng dù sao cũng là người làm quan, con cái trong nhà rốt cuộc được dạy dỗ kiểu gì vậy?
Khóe mắt Ân Tử Vọng ửng hồng, lui về sau một bước, trông rất đáng thương.
Ân Tố Tố âm thầm cười lạnh một tiếng, Ân Tử Vọng này không hề đáng thương chút nào, một Ân Tử Vọng, một Ân Minh Châu, tuy không phải cùng một di nương sinh ra, nhưng lòng dạ thì đen tối như nhau.
Chính vào lúc này, Ân Minh Châu dường như muốn mở miệng, nhưng Ân Tố Tố sao có thể để cô ta như ý nguyện, có vẻ chuyện mấy đứa nhóc này đến đây nhị phòng phu nhân căn bản không hề biết, nếu không cũng sẽ không vào thời điểm nhạy cảm làm ra mấy chuyện ngu ngốc này.
Thật sự là tự dâng đầu lên cửa, không muốn vô ích.
Ân Tố Tố mím môi muốn khóc, lúc này huyết ngọc trên cổ bị tuột xuống, miếng huyết ngọc trong veo xinh đẹp kia lập tức hấp dẫn sự chú ý của Ân Uyển Nhi và Ân Minh Châu.
Ân Tố Tố giật mình, tiếp đó tay nhỏ khẽ động, hướng về phía trước một chút.
Ân Uyển Nhi lập tức đến gần, tất nhiên có thể nhìn càng rõ huyết ngọc hơn, khi đó nghĩ cũng không thèm nghĩ, thuận tay cầm lấy luôn.
Ở nhà được mẫu thân cưng chiều, muốn gì được đấy, không cần biết là của đệ đệ hay muội muội, chỉ cần Ân Uyển Nhi muốn, thì đều phải về tay cô.
"Mặc Mặc, giúp đỡ".
Ân Tố Tố nói thầm.
Miếng huyết ngọc kia là do Vương ma ma đặc biệt bện dây đeo, vô cùng chắc, thấy Ân Uyển Nhi kia thò tay muốn lấy, Vương ma ma vội vàng muốn ngăn cản.
Ân Uyển Nhi sắc mặt không vui, nổi giận muốn giật lấy, một mực giữ lấy không buông.
Ân Tố Tố ngã xuống, trán bị đập một cái sưng đỏ lên, đồng thời miếng huyết ngọc kia cũng về tay Ân Uyển Nhi.
Mặt Lạp Mai tái nhợt, nhanh chóng lấy huyết ngọc muốn trả, "trẻ con nghịch ngợm, không phải!.
"
Ân Uyển Nhi khuông muốn buông tay, nhưng đột nhiên một sức mạnh ập đến cướp đi huyết ngọc, đồng thời một đôi mắt tràn đầy hàn khí liếc Ân Uyển Nhi một cái, Ân Uyển Nhi hoảng sợ lùi về sau.
"A Man!" Ân Nguyên Tân vội bước lên trước, nhìn vào vết đỏ hằn trên cổ Ân Tố Tố, cuối cùng vẫn không nhịn được giận, "đây chính là thứ nhị thẩm nói, cả nhà hòa thuận, các đệ đệ muội muội biết giữ phép tắc sao?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook