Trong khoảng thời gian quan trọng này lão phu nhân nhất định sẽ không tác yêu, hoặc là nghĩ tới thân phận của Trấn Nam Vương thế tử, nếu có thể kết giao hảo với tôn nhi* nhà mình thì không còn gì bằng, vậy nên người lớn như Ân phu nhân tốt nhất nên ra phía tiền sảnh bận rộn thì tốt hơn.
*Tôn nhi: Cháu trai.
Về điều này thì Ân Tố Tố không có gì để nói, muốn thuận lợi hơn trên quan trường, bản thân bắt buộc phải có năng lực, nhưng nhân mạch cũng rất quan trọng, lão phu nhân thật đúng là luôn một lòng suy nghĩ cho tiền đồ của ca ca cô.
Sau khi Tần Tư Sương đi, hai tiểu nha hoàn liền lui sang một bên, Tiêu Cảnh Vân cười bước qua, gãi mũi Ân Tố Tố một cái, nói: "Ca ca muội nói muội nhớ ta rồi?"
Ân Nguyên Tân nhăn mày, trực tiếp nói: "Muội muội không gặp nhiều người, hơn nữa tuổi nhỏ ham chơi mà thôi, sau này gặp được nhiều người rồi, tìm người tới chơi cũng sẽ nhiều hơn".
Tiêu Cảnh Vân cười, không để ý lời Ân Nguyên Tân nói, chỉ cảm thấy cô nhóc ngốc ngốc nghếch nghếch trước mặt này rất thú vị.
Ân Tố Tố hoang mang, cái người này sao vẫn chưa bỏ tay xuống vậy, có điều cô cho rằng mình bây giờ vẫn chỉ là trẻ con, mà giữa trẻ con, hành động này cũng không tính là quá thân mật, vậy nên cũng không để ý.
"Ca ca, chơi".
"Chơi gì nào?" Tiêu Cảnh Vân vô cùng kiên nhẫn hỏi.
Ân Tố Tố tìm trái tìm phải, đưa trống lắc qua, sau khi Tiêu Cảnh Vân cầm lấy, dở khóc dở cười lắc hai cái rồi nói: "Nghe mẫu thân ta nói lúc ta ba tuổi có được một cái (trống lắc), vô cùng vui vẻ, nhưng khi phụ thân trở về lại nói con trai chơi cái này sẽ chơi bời lêu lổng, vậy nên đổi thành cung tên".

Vừa nói trong mắt hiện lên một chút hiu quạnh.
Ân Tố Tố giật mình, thì ra cô cũng không hề hiểu Tiêu Cảnh Vân.

Nghĩ vậy, Ân Tố Tố liền đưa tay ra đẩy nhẹ, dáng vẻ vô cùng hào phóng.
"Tặng ta hả?" Tiêu Cảnh Vân hỏi.
Ân Tố Tố gật đầu, đứa trẻ này cũng có chút đáng thương.
Tiêu Cảnh Vân cười, đắc ý đem trống lắc hai cái trước mặt Ân Nguyên Tân, Ân Nguyên Tân đen cả mặt.
【Kí chủ, nhanh, tình bạn sắp tan vỡ rồi.】
Lúc này Ân Tố Tố mới nhớ ra chính sự cô phải làm, liền gọi to kêu ca ca qua, sau khi để bọn họ ngồi hai bên mình, đem tay hai người nắm lại chồng lên nhau.
Nào, trẻ con có mâu thuẫn, bắt tay là được rồi.
Ân Nguyên Tân không biết muội muội nhà mình có ý gì, lẽ nào là thích chơi gập tay?
Tiêu Cảnh Vân thì có phản ứng một chút, sau đó có chút lạ lùng nhìn Ân Tố Tố một cái, nhưng toàn bộ tâm tư của Ân Tố Tố đều đặt trên người ca ca cô, ánh mắt sáng ngời, vô cùng dễ thương.
"A Man đây là...." Tiêu Cảnh Vân đột nhiên cười một tiếng, ngậm miệng lại, chỉ làm theo ý Ân Tố Tố bắt tay với Ân Nguyên Tân, thật sự thấy cô đã vui lên nhiều.
Ân Tố Tố thấy Tiêu Cảnh Vân biết điều như vậy, vô cùng vui vẻ mà chia cho hai người bánh ngọt của mình, đây là do Vương ma ma mới nghĩ ra đó, bên ngoài không có đâu.
Sau khi Tiêu Cảnh Vân ăn một miếng, thập phần vui vẻ mà nhìn Ân Nguyên Tân hỏi: "Nguyên Tân, ta có thể đem một ít về không?"
Ân Nguyên Tân ngạc nhiên, chỉ là chút đồ ăn vặt thôi mà, tất nhiên là được.
"Ngươi muốn đem về cho Vương phi?"

"Phải, gần đây mẫu thân đang nóng giận, tâm tình tích tụ".

Tiêu Cảnh Vân cụp mắt nói, suy cho cùng, vẫn là do sức khỏe cậu không tốt, vậy nên mới dẫn đến mẫu thân khí tức công tâm như vậy.
Ân Nguyên Tân lập tức nghĩ tới chuyện ở Thanh Viễn Trai, liền nói: "Đem về nhiều một chút cũng được".

Cậu biết mẫu thân cũng không dễ dàng gì, vậy nên càng hiếu thuận hơn, giờ đây gặp được Tiêu Cảnh Vân cũng muốn hiếu thuận với mẫu thân, tất nhiên là vô cùng tình nguyện giúp đỡ chuyện nhỏ này.
Tiêu Cảnh Vân cười, nhìn Ân Tố Tố nói: "Đến chỗ A Man chơi lúc nào cũng có điểm tâm ngon".
"Bây giờ muội ấy còn nhỏ, không đi đâu được, vậy nên mẫu thân thương muội ấy, thường xuyên làm mấy món điểm tâm tinh xảo".

Ân Nguyên Tân nói, lại trầm ngâm: "Mỗi ngày ta chỉ có thể dành một ít thời gian chơi với A Man, muội ấy liền vô cùng vui vẻ, ta nghĩ đợi sau này muội ấy lớn rồi, tuyệt đối sẽ không để muội ấy luôn chờ đợi trong phủ".
Vừa nghe lời này, Tiêu Cảnh Vân không khỏi có chút đau lòng, cũng có chút đồng cảm.

Lúc cậu được Thái hậu nuôi dưỡng, mới đầu cũng không ra ngoài nhiều, bức cung tường cao cao kia luôn khiến người ta có cảm giác muốn lùi bước, sau này có thể ra ngoài đi dạo, cũng gặp một số chuyện, từ đó liền làm ổ trong điện luôn, không thích ra ngoài nữa.

【Kí chủ, có tác dụng.】
Ân Tố Tố đang ăn điểm tâm, bất ngờ nghe Mặc Mặc nói vậy, trong lòng thoáng chốc vui vẻ.

Cô chỉ nghĩ hai người gặp nhau để xem có cách gì không, không ngờ, tự hai người họ nói mãi nói mãi, vậy mà nói đến mức tình cảm tiến triển rồi.
"Nguyên Tân là vì mấy lời đồn trên phố sao?" Tiêu Cảnh Vân đi thẳng vào vấn đề luôn.
Ân Nguyên Tân lắc đầu: "Chuyện không có căn cứ, tin đồn mà thôi, phụ thân mẫu thân chua từng xem là thật, càng không có...."
"Ta biết".

Tiêu Cảnh Vân cười, vậy nên cậu mới thân thiết với Ân gia như vậy.

Tuy nói mấy gia tộc danh giá khác đối với Trấn Nam Vương phủ có nhiều ý tốt, nhưng cậu không thích mấy ánh mắt sáng ngời có mục đích rõ ràng đó, cậu vẫn là thích người đứng đắn như Ân Nguyên Tân hơn, thậm chí có khi còn trợn mắt trắng với cậu.
"Ta chỉ là đau lòng cho muội muội, ta nghi ngờ do ngày đó trời giá rét, vậy nên muội muội mới bị bệnh.

Nếu các người muốn thăm, hoàn toàn có thể tới phủ, tại sao lại gọi muội muội ta tới Vương phủ?" Ân Nguyên Tân cau mày hỏi.
Khi đó cậu bị lão phu nhân nhốt trong phòng, nhưng vẫn luôn lo lắng cho an nguy của muội muội, lúc lén chạy ra ngoài đi xem, mặc quần áo không dày lắm, lạnh đến mức tay chân phát run, khi nhìn thấy muội muội hai mắt nhắm chặt nằm trên giường, sự lạnh lẽo từ lòng bàn chân phút chốc chạm đến tận đáy lòng.
Sau đó muội muội tỉnh rồi, cậu cũng yên tâm hơn, nhưng hôm đó lúc muội muội nắm tay cậu, đôi bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt, cũng không biết có phải do lần bị bệnh đó để lại hay không, cộng thêm lời đồn trên phố, trong lòng tất nhiên không vui.


Không vui liền thể hiện lên mặt, dù sao cậu cũng không phải loại người dựa vào quan hệ đi lên, tự cậu nỗ lực, học tập thật tốt, sau này tất nhiên sẽ được người khác ngưỡng mộ, vậy nên đối với Tiêu Cảnh Vân sắc mặt cũng không tốt như trước kia nữa.
Tiêu Cảnh Vân đột nhiên bị hỏi vậy, không tránh khỏi xấu hổ, tai đều đỏ luôn rồi.
"Là do Vương phủ suy nghĩ không chu toàn, là lỗi của chúng ta".

Tiêu Cảnh Vân thở dài một hơi, ngay đó trời lạnh, lúc đến A Man vẫn còn khỏe mạnh, cậu biết Ân gia chắc chắn sẽ bảo vệ kĩ cô, nhưng không ngờ được rằng, đó mới chỉ là đứa trẻ hơn một tuổi, xương cốt mềm yếu.

Vừa nghĩ đến chuyện Vương phủ vẫn muốn thăm dò Ân gia, Tiêu Cảnh Vân không nhịn được muốn cho mình một bạt tai.
Ân Tố Tố ăn điểm tâm, kinh ngạc trong lòng, không ngờ ca ca cô liên tưởng tới chỗ này rồi, có điều đây là cách nói quang minh chính đại, dù sao cô còn nhỏ, sức khỏe yếu, nhiễm chút gió lạnh cũng bị bệnh là chuyện bình thường.

Trong thoáng chốc, căn bệnh không rõ nguyên do kia của cô liền được giải thích rõ ràng rồi, sợ rằng sau khi Tiêu Cảnh Vân trở về sẽ nói với Vương phi, như vậy Vương gia Vương phi nhất định sẽ cảm thấy mắc nợ Ân gia.
Như vậy cũng là chuyện tốt, kiểu mắc nợ này là khó trả nhất, sau này Ân gia có Trấn Nam Vương phủ giúp đỡ, sẽ thuận lợi hơn nhiều.
【Kí chủ, chỉ số tình bạn tiếp tục tăng.】
Ân Tố Tố càng hài lòng, liền nghĩ tới Ngưng Hương Hoàn kia của mình, lại nghĩ tới Tiêu Cảnh Vân vừa bệnh một trận xong, hơi nheo mắt.
Thứ này cho ca ca dùng không tồi, nhưng cho Tiêu Cảnh Vân dùng, tất nhiên càng tốt hơn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương