Vũ minh ngạc nhiên, nhìn cô từ đầu đến cuối. thấy ánh mắt cậu ta, cô nhếch mép cười nhẹ:
"Nhan y Hàn, tôi là Nhan Y hàn"
Vũ minh như ngạc nhiên tới mức chuẩn bị đập đầu xuống đất tự tử. Sao có thể là cô ta? Bình thường, hắn rất ghét Nhan Y Hàn. Vì vậy, đến gương mặt cô ra sao, cậu ta cũng không thèm nhìn rõ, đặc điểm để cậu ta nhận ra nhan y hàn. Chính là cô ta là người lòe loẹt nhất cái trường này. Nhưng ai ngờ được, hôm nay biến thành bộ dạng này. mộc mạc nhưng thanh cao.
"Thật sự là cô?" Hắn hỏi lại để khẳng định. Cô không có thời gian đôi co với tên này, nếu nhiều chỉ tốn nước bọt. Lúc nãy vừa mới bị đổ nước một lần, cô chỉ còn bộ quần áo thể dục này thôi. Không thể bị đổ thêm lần nữa, bởi vì cô nhớ không nhầm, thì Vũ Minh chính là người, sai khiến mấy người trong trường, bắt nạt nữ phụ. Đã là kẻ thù của nữ phụ, thì tất nhiên, cũng là kẻ thù của cô, có hiềm ác, thì nên biết đường mà lui.
Ai ngờ, cô vừa bước đi, Vũ Minh giữ tay cô lại lần nữa.
" Nhan Y Hàn, sao tự nhiên cô lại thay đổi như vậy, không lẽ, định tính dùng lạt mềm buộc chặt với tôi? Nếu như vậy, cô thành công rồi đó. Sao, bây giờ cần cô cho tôi cái gì, nói đi"
Thằng ranh này, tính tuổi thật thì hắn còn nhỏ hơn cô tận 4 tuổi, vậy mà dám nói những lời này. được thôi, ngày trước bà đây từng trông trẻ, có rất nhiều kinh nghiệm.
" Cần gì? Nói với cậu? Vũ Minh, để tôi nhắc lại cho cậu nhớ, tôi là đại tiểu thư nhà họ Nhan. Tôi vốn dĩ không thiếu tiền, địa vị của tôi với cậu, ngang bằng với nhau. Cậu có cái gì, chẳng lẽ tôi không thể có?"
Cậu ta vẫn giữ thái độ thản nhiên, cười cười:
"Chẳng phải ngày trước, cậu muốn tôi lắm sao? Lúc nào cũng bám theo tôi. bây giờ, tôi suy nghĩ lại, cho cậu một cơ hội làm người người tình của tôi. Cái này không phải cậu muốn có là được."
Cô lắc đầu, cười lạnh.
"ấu trĩ, tôi nói cậu hay, cậu tưởng tôi thích cậu thật lòng sao? đối với tôi, cậu chỉ là rác rưởi. đồ bỏ đi, hết hạn sử dụng, trẻ con! Cậu sao? Có dâng đến cửa tôi cũng chẳng thèm"
"cậu..." Vũ Minh tức giận, không nói được lời nào.
Một giọng nói ngọt sớt vang đến:
"Anh Vũ Minh!"
Cô than dài trong lòng, nữ chính lại xuất hiện rồi. Qủa nhiên, lăng yên chạy đến, khoác tay Vũ Minh thân mật. Thấy cô, cô ta mỉm cười tươi rói. Rói cái con khỉ, cô thấy giả tạo thì đúng hơn! lăng yên tươi cười, nói:
"tiểu hàn, cậu cũng ở đây sao? hai người có chuyện gì nói với nhau hả?"
"tôi chẳng có chuyện gì để nói với cậu ta. tôi đi trước, hai người muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói"
Cô quay lưng bước đi.
"Đứng lại!"
Con bà nó, lại chuyện gì nữa đây? Đừng khiến cho bà này bốc hỏa. Nghe tiếng Vũ Minh, nhan y hàn quay lại.
"Còn chuyện gì?"
Vũ Minh tiến lại gần cô.
"cậu lại dám nói tôi ấu trĩ? Cậu còn muốn sống yên ổn ở cái trường này thì an phận chút."
" sao? Chẳng lẽ, cậu còn muốn gọi lũ người trong trường này bắt nạt tôi sao? Cậu không còn chiêu khác sao? Ngày qua tháng lại, liên tục dùng cách này. Ấu trĩ, quả thực là quá con nít khi dùng cách này. Cậu nên nhớ câu nói lúc nãy, chúng ta địa vị như nhau. cậu có thể làm gì với tôi, tôi cũng có thể làm những gì tương tự với cậu. Chẳng qua là tôi không muốn đối đầu với một đứa suy nghĩ con nít như cậu."
Cô quay lưng bước đi. còn để lại 1 câu
"Muốn gây sự với tôi, thì cũng phải cho quang minh chính đại, đường đường mà gây sự. Đích thân cậu ra tay đi, đừng núp sau người khác sai khiến"
Vũ Minh dùng ánh mắt thú vị nhìn cô, hắn thích điều mới mẻ. Để xem, cô làm được những gì, cô còn diễn kịch được bao nhiêu, đợi lúc tôi thu phục được cô rồi. tôi sẽ đá đít cô, cho cô biết, cảm giác như thế nào.
tg: thu phục? anh có khả năng sao?
vm: dĩ nhiên.
tg: chỉ có nam chính mới thu phục được thôi, anh hiểu chưa. Nhớ mặt Chương sau bà cho ra mắt thằng nam chính đá đít anh. hehehe.
Các bạn chờ nhé. Chương sau hoặc chương sau nữa thôi, nam chính của chúng ta, sẽ lộ diện.
"Nhan y Hàn, tôi là Nhan Y hàn"
Vũ minh như ngạc nhiên tới mức chuẩn bị đập đầu xuống đất tự tử. Sao có thể là cô ta? Bình thường, hắn rất ghét Nhan Y Hàn. Vì vậy, đến gương mặt cô ra sao, cậu ta cũng không thèm nhìn rõ, đặc điểm để cậu ta nhận ra nhan y hàn. Chính là cô ta là người lòe loẹt nhất cái trường này. Nhưng ai ngờ được, hôm nay biến thành bộ dạng này. mộc mạc nhưng thanh cao.
"Thật sự là cô?" Hắn hỏi lại để khẳng định. Cô không có thời gian đôi co với tên này, nếu nhiều chỉ tốn nước bọt. Lúc nãy vừa mới bị đổ nước một lần, cô chỉ còn bộ quần áo thể dục này thôi. Không thể bị đổ thêm lần nữa, bởi vì cô nhớ không nhầm, thì Vũ Minh chính là người, sai khiến mấy người trong trường, bắt nạt nữ phụ. Đã là kẻ thù của nữ phụ, thì tất nhiên, cũng là kẻ thù của cô, có hiềm ác, thì nên biết đường mà lui.
Ai ngờ, cô vừa bước đi, Vũ Minh giữ tay cô lại lần nữa.
" Nhan Y Hàn, sao tự nhiên cô lại thay đổi như vậy, không lẽ, định tính dùng lạt mềm buộc chặt với tôi? Nếu như vậy, cô thành công rồi đó. Sao, bây giờ cần cô cho tôi cái gì, nói đi"
Thằng ranh này, tính tuổi thật thì hắn còn nhỏ hơn cô tận 4 tuổi, vậy mà dám nói những lời này. được thôi, ngày trước bà đây từng trông trẻ, có rất nhiều kinh nghiệm.
" Cần gì? Nói với cậu? Vũ Minh, để tôi nhắc lại cho cậu nhớ, tôi là đại tiểu thư nhà họ Nhan. Tôi vốn dĩ không thiếu tiền, địa vị của tôi với cậu, ngang bằng với nhau. Cậu có cái gì, chẳng lẽ tôi không thể có?"
Cậu ta vẫn giữ thái độ thản nhiên, cười cười:
"Chẳng phải ngày trước, cậu muốn tôi lắm sao? Lúc nào cũng bám theo tôi. bây giờ, tôi suy nghĩ lại, cho cậu một cơ hội làm người người tình của tôi. Cái này không phải cậu muốn có là được."
Cô lắc đầu, cười lạnh.
"ấu trĩ, tôi nói cậu hay, cậu tưởng tôi thích cậu thật lòng sao? đối với tôi, cậu chỉ là rác rưởi. đồ bỏ đi, hết hạn sử dụng, trẻ con! Cậu sao? Có dâng đến cửa tôi cũng chẳng thèm"
"cậu..." Vũ Minh tức giận, không nói được lời nào.
Một giọng nói ngọt sớt vang đến:
"Anh Vũ Minh!"
Cô than dài trong lòng, nữ chính lại xuất hiện rồi. Qủa nhiên, lăng yên chạy đến, khoác tay Vũ Minh thân mật. Thấy cô, cô ta mỉm cười tươi rói. Rói cái con khỉ, cô thấy giả tạo thì đúng hơn! lăng yên tươi cười, nói:
"tiểu hàn, cậu cũng ở đây sao? hai người có chuyện gì nói với nhau hả?"
"tôi chẳng có chuyện gì để nói với cậu ta. tôi đi trước, hai người muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói"
Cô quay lưng bước đi.
"Đứng lại!"
Con bà nó, lại chuyện gì nữa đây? Đừng khiến cho bà này bốc hỏa. Nghe tiếng Vũ Minh, nhan y hàn quay lại.
"Còn chuyện gì?"
Vũ Minh tiến lại gần cô.
"cậu lại dám nói tôi ấu trĩ? Cậu còn muốn sống yên ổn ở cái trường này thì an phận chút."
" sao? Chẳng lẽ, cậu còn muốn gọi lũ người trong trường này bắt nạt tôi sao? Cậu không còn chiêu khác sao? Ngày qua tháng lại, liên tục dùng cách này. Ấu trĩ, quả thực là quá con nít khi dùng cách này. Cậu nên nhớ câu nói lúc nãy, chúng ta địa vị như nhau. cậu có thể làm gì với tôi, tôi cũng có thể làm những gì tương tự với cậu. Chẳng qua là tôi không muốn đối đầu với một đứa suy nghĩ con nít như cậu."
Cô quay lưng bước đi. còn để lại 1 câu
"Muốn gây sự với tôi, thì cũng phải cho quang minh chính đại, đường đường mà gây sự. Đích thân cậu ra tay đi, đừng núp sau người khác sai khiến"
Vũ Minh dùng ánh mắt thú vị nhìn cô, hắn thích điều mới mẻ. Để xem, cô làm được những gì, cô còn diễn kịch được bao nhiêu, đợi lúc tôi thu phục được cô rồi. tôi sẽ đá đít cô, cho cô biết, cảm giác như thế nào.
tg: thu phục? anh có khả năng sao?
vm: dĩ nhiên.
tg: chỉ có nam chính mới thu phục được thôi, anh hiểu chưa. Nhớ mặt Chương sau bà cho ra mắt thằng nam chính đá đít anh. hehehe.
Các bạn chờ nhé. Chương sau hoặc chương sau nữa thôi, nam chính của chúng ta, sẽ lộ diện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook