Vào lúc Lăng Yên dường như chuẩn bị bấm nút kích hoạt quả bom trên người cô. Nghe thấy tiếng gọi của Đường Hàn, lập tức cô ta đứng hình. Đường Hàn nhìn cô ta, vừa nói, vừa bước tới:
"Lăng Yên, đừng làm truyện dại dột nữa. Nghe lời anh, bỏ nó xuống"
Lăng Yên run rẩy, Đường Hàn bước tới chút nữa là gần cô ta, Lăng Yên lập tức lùi về phía sau một bước, giọng hơi run hét lên:
"Anh đừng qua đây!"
Đường Hàn giật mình, mọi người cũng giật mình. Anh lập tức đứng nguyên tại chỗ, hít thở sâu, nói:
"Được, được, anh sẽ không qua đó. Em đừng cử động"
Lăng Yên khóc lóc nhìn Đường Hàn:
"Hàn, anh biết không, em làm mọi chuyện này, đều là vì anh. Phải! Là em ác độc! Là em hãm hại Nhan Y Hàn! Là do em không tốt! Mọi chuyện đều do em tạo dựng. Từ đầu đến cuối, em đều nói dối anh và mọi người! Nhưng Đường Hàn, anh biết không, có một chuyện, cả đời này, em chưa từng nói dối anh. Chính là em yêu anh"
Đường Hàn im lặng, tim đau đớn, nghe Lăng Yên nói tiếp:
"Anh biết không Đường Hàn, em không cần anh mỗi ngày tặng em một bó hồng đỏ, không cần anh mỗi ngày đều dỗ dành em, không cần anh mỗi lần đi xa lại gửi cho em một tin nhắn anh nhớ em. Càng không cần ngày nào anh cũng hôn em sâu đậm. Sủng nịnh em đến tận trời. Em chỉ cần, một câu nói, anh yêu em của anh. Chỉ cần một câu nói đó, những thứ khác, đều không quan trọng, Nhưng em phát hiện, cho dù có bên nhau bao lâu, anh cũng chưa từng nói cho em nghe ba từ đó. Rồi em phát hiện, tình cảm của anh, hóa ra lại là lòng thương cảm, mà bấy lâu nay, anh tưởng là tình yêu. Anh cứ nghĩ mình rất ghét Y Hàn, nhưng thực ra, anh lại lo lắng cho cô ấy hơn cả em, đau lòng vì cô ấy hơn cả em, hận cô ấy, chính là anh yêu cô ấy. Lúc Y Hàn bị ngã xuống hồ bơi lúc đó. Em bắt gặp ánh mắt của anh, chỉ nhìn cô ấy, không nhìn em. Em đã phát hiện, anh hoàn toàn không yêu em, người anh yêu là cô ấy"
Cô im lặng. Nghe Lăng Yên nói từ đầu đến cuối. Thì ra, người Đường Hàn thực sự yêu, lại là Nhan Y Hàn. Nhan Y Hàn, cô nghe thấy không, anh ấy nói yêu cô. Đường Hàn không ghét cô. Còn Lương Thần, cho dù tôi có yêu anh ấy bao nhiêu, cũng là làm hại anh ấy. Tôi và cô, khác nhau. Đường Hàn im lặng nhìn Lăng Yên, nói:
"Lăng Yên, từ đầu đến cuối, đều do anh tạo nghiệp này. Bọn họ, không liên quan gì. Em muốn trách thì trách anh. Muốn giết, thì giết một mình anh. Chỉ cần em đừng đụng tới họ. Họ là người vô tội!"
Lăng Yên cười cay đắng:
"Họ là người vô tội? Vậy còn tôi? Tôi không vô tội sao? Không đáng thương sao? Các người từ đầu đến cuối, lừa tôi, phụ bạc tôi! Tôi phải giết chết mấy người! "
Lăng Yên nói vậy, lập tức hạ ngón tay xuống, ấn nhẹ nhàng. Đường Hàn kinh hãi, hét lên:
"Đừng!"
Tít, tít, tít. Còn 5 phút, Mọi người ngạc nhiên nhìn cô. Lương Thần đau lòng, nước mắt chảy giàn rụa như một đứa con nít, tại sao, tại sao hắn phải chứng kiến cảnh cô chết trước mặt hắn? Hắn rối rít, cố gắng tìm kiếm cách tháo quả bom trên người cô ra;
"Y Hàn, em đừng chết, em không được chết"
Cô mỉm cười:
"Thì em đã chết đâu. Lương Thần, dù có thế nào, anh nghe cho rõ câu này, em yêu anh. Cả đời này, em chỉ yêu anh. Còn chuyện nữa, em thực ra, không phải là Nhan Y Hàn, lúc trước, em với cô ấy là mượn xác hoàn hồn. Vì vậy, thân xác này tuy yêu Đường hàn, nhưng mà em yêu anh. Anh nhất định phải tin lời anh nói"
Hắn gật đầu thật mạnh:
"Anh tin em, em nói gì anh cũng tin."
Cô mỉm cười, nhìn mọi người:
"Tô Tình, Diệu Hi, Mạc Phong, Mạc Vũ. Cảm ơn mọi người. Thời gian qua, có mọi người, tôi rất vui, rất hạnh phúc. Tôi luôn xem mọi người là bạn bè"
Lương Diệu Hi khóc lóc:
"Mình xin lỗi, mình xin lỗi Y Hàn"
Bọn họ vừa buồn bã, vừa bất lực nhìn cô. Cô nhìn về phía Nhan Y Tâm, vẫy tay với cô ấy, nói:
"Y Tâm, lại đây"
Nhan Y Tâm lau nước mắt, đi lại bên cô, cô mỉm cười, nói thầm vào tai cô ấy:
"Chăm sóc tốt cho Lương Thần"
Nhan Y Tâm gật đầu thật mạnh. Chỉ còn 1 phút cuối. Cô dùng sức lực đẩy Lương Thần ra, quát lên:
"Mọi người tránh ra, mọi người mau tránh ra! Bom sắp nổ rồi! TRÁNH RA!"
Nhưng vào lúc này, Đường Hàn và Lương Thần tìm cách tháo rỡ bom ra khỏi người cô. thì ra đã cởi được quả bom cho cô. Cô ngạc nhiên, mọi người cũng ngạc nhiên, Đường Hàn nhanh chóng lấy quả bom, nói:
"Mọi chuyện đều do tôi. Tôi nợ mọi người quá nhiều. Để tôi trả nợ cho mọi người"
hắn cầm quả bom lên, chạy thật nhanh về hướng ngược lại. Cô và Lăng Yên đồng thời hét lên:
"ĐƯỜNG HÀN! ĐỪNG!"
Tim cô đột nhiên đau nhói lạ thường, dường như, đây là cảm giác của Y Hàn trong cô. Thân xác này đang tuyệt vọng vì Đường Hàn. Chỉ còn 10 giây cuối. Đường Hàn nhém quả bom ra xa, quay đầu chạy.
5...
4...
3...
2...
1...
BÙM........
Tiếng nổ thật dữ dội vang lên, một màu đỏ rực của lửa như nhuộm máu kinh dị vô cùng. Đường Hàn tuy đã gắng sức chạy xa, nhưng lại vẫn bị ảnh hưởng bởi quả bom mà nằm rạp xuống, thương tích đầy mình. Tình trạng khó sống sót. Cô vội vã, Lăng Yên cũng vội vã chạy về hắn. Nhan Y Hàn đi đến bên hắn, khóc lóc, nói:
"Đường Hàn, anh không được chết"
Lăng Yên đau lòng nhìn hắn, muốn nói, mà không nói được từ nào. Chỉ nghẹn ngào, nức nở mà khóc. Đường Hàn dùng sức lực, đưa tay, lau nước mắt cho cô, nói:
"Đừng khóc. Cho dù, cô có phải là Y Hàn hay không, tôi nợ cô quá nhiều, tôi vẫn sẽ cứu cô"
Cô gật gật đầu:
"Anh đừng ói nữa, mọi người gọi sẽ cứu thương rồi, rất nhanh sẽ đến thôi"
Hắn lắc đầu:
"Không kịp đâu. Trước khi chết, tôi rất muốn biết. Y Hàn, đã gửi lời gì đến tôi?"
Cô đau lòng, mở miệng nói:
"Cô ấy nói, cô ấy yêu anh, cho dù anh không yêu cô ấy. Cô ấy cũng sẽ không trách anh"
Đường hàn cười lạnh nhạt:
"Anh phụ em nhiều như vậy, em lại không hận anh. Y Hàn, đợi anh, anh đến bên em đây"
Đường hàn nhắm mắt, hơi thở đứt hẳn. Cô rùng mình, hét lên:
"Đường hàn! Đường Hàn!"
Mọi người nhìn cảnh bi thương, dựa vào nhau đau lòng. Lăng Yên rùng mình phát điên:
"Hàn, em yêu anh như vậy, vậy mà anh lại chết trong tay em. Đều là tạo hóa mà ra! Tại sao! Tại sao!"
Cô ta rút súng, giương về phía cô. Không trần trừ bắn một phát đạn. Cô ngạc nhiên, nhưng không phải ngạc nhiên vì viên đạn đó, sắp găm vào người mình, mà là găm lên người Lương thần, thì ra, hắn chạy ra, chắn trước cô. Viên đạn bắn xuyên qua lồng ngực hắn. ĐOÀNG một tiếng kinh hoàng.
"Lăng Yên, đừng làm truyện dại dột nữa. Nghe lời anh, bỏ nó xuống"
Lăng Yên run rẩy, Đường Hàn bước tới chút nữa là gần cô ta, Lăng Yên lập tức lùi về phía sau một bước, giọng hơi run hét lên:
"Anh đừng qua đây!"
Đường Hàn giật mình, mọi người cũng giật mình. Anh lập tức đứng nguyên tại chỗ, hít thở sâu, nói:
"Được, được, anh sẽ không qua đó. Em đừng cử động"
Lăng Yên khóc lóc nhìn Đường Hàn:
"Hàn, anh biết không, em làm mọi chuyện này, đều là vì anh. Phải! Là em ác độc! Là em hãm hại Nhan Y Hàn! Là do em không tốt! Mọi chuyện đều do em tạo dựng. Từ đầu đến cuối, em đều nói dối anh và mọi người! Nhưng Đường Hàn, anh biết không, có một chuyện, cả đời này, em chưa từng nói dối anh. Chính là em yêu anh"
Đường Hàn im lặng, tim đau đớn, nghe Lăng Yên nói tiếp:
"Anh biết không Đường Hàn, em không cần anh mỗi ngày tặng em một bó hồng đỏ, không cần anh mỗi ngày đều dỗ dành em, không cần anh mỗi lần đi xa lại gửi cho em một tin nhắn anh nhớ em. Càng không cần ngày nào anh cũng hôn em sâu đậm. Sủng nịnh em đến tận trời. Em chỉ cần, một câu nói, anh yêu em của anh. Chỉ cần một câu nói đó, những thứ khác, đều không quan trọng, Nhưng em phát hiện, cho dù có bên nhau bao lâu, anh cũng chưa từng nói cho em nghe ba từ đó. Rồi em phát hiện, tình cảm của anh, hóa ra lại là lòng thương cảm, mà bấy lâu nay, anh tưởng là tình yêu. Anh cứ nghĩ mình rất ghét Y Hàn, nhưng thực ra, anh lại lo lắng cho cô ấy hơn cả em, đau lòng vì cô ấy hơn cả em, hận cô ấy, chính là anh yêu cô ấy. Lúc Y Hàn bị ngã xuống hồ bơi lúc đó. Em bắt gặp ánh mắt của anh, chỉ nhìn cô ấy, không nhìn em. Em đã phát hiện, anh hoàn toàn không yêu em, người anh yêu là cô ấy"
Cô im lặng. Nghe Lăng Yên nói từ đầu đến cuối. Thì ra, người Đường Hàn thực sự yêu, lại là Nhan Y Hàn. Nhan Y Hàn, cô nghe thấy không, anh ấy nói yêu cô. Đường Hàn không ghét cô. Còn Lương Thần, cho dù tôi có yêu anh ấy bao nhiêu, cũng là làm hại anh ấy. Tôi và cô, khác nhau. Đường Hàn im lặng nhìn Lăng Yên, nói:
"Lăng Yên, từ đầu đến cuối, đều do anh tạo nghiệp này. Bọn họ, không liên quan gì. Em muốn trách thì trách anh. Muốn giết, thì giết một mình anh. Chỉ cần em đừng đụng tới họ. Họ là người vô tội!"
Lăng Yên cười cay đắng:
"Họ là người vô tội? Vậy còn tôi? Tôi không vô tội sao? Không đáng thương sao? Các người từ đầu đến cuối, lừa tôi, phụ bạc tôi! Tôi phải giết chết mấy người! "
Lăng Yên nói vậy, lập tức hạ ngón tay xuống, ấn nhẹ nhàng. Đường Hàn kinh hãi, hét lên:
"Đừng!"
Tít, tít, tít. Còn 5 phút, Mọi người ngạc nhiên nhìn cô. Lương Thần đau lòng, nước mắt chảy giàn rụa như một đứa con nít, tại sao, tại sao hắn phải chứng kiến cảnh cô chết trước mặt hắn? Hắn rối rít, cố gắng tìm kiếm cách tháo quả bom trên người cô ra;
"Y Hàn, em đừng chết, em không được chết"
Cô mỉm cười:
"Thì em đã chết đâu. Lương Thần, dù có thế nào, anh nghe cho rõ câu này, em yêu anh. Cả đời này, em chỉ yêu anh. Còn chuyện nữa, em thực ra, không phải là Nhan Y Hàn, lúc trước, em với cô ấy là mượn xác hoàn hồn. Vì vậy, thân xác này tuy yêu Đường hàn, nhưng mà em yêu anh. Anh nhất định phải tin lời anh nói"
Hắn gật đầu thật mạnh:
"Anh tin em, em nói gì anh cũng tin."
Cô mỉm cười, nhìn mọi người:
"Tô Tình, Diệu Hi, Mạc Phong, Mạc Vũ. Cảm ơn mọi người. Thời gian qua, có mọi người, tôi rất vui, rất hạnh phúc. Tôi luôn xem mọi người là bạn bè"
Lương Diệu Hi khóc lóc:
"Mình xin lỗi, mình xin lỗi Y Hàn"
Bọn họ vừa buồn bã, vừa bất lực nhìn cô. Cô nhìn về phía Nhan Y Tâm, vẫy tay với cô ấy, nói:
"Y Tâm, lại đây"
Nhan Y Tâm lau nước mắt, đi lại bên cô, cô mỉm cười, nói thầm vào tai cô ấy:
"Chăm sóc tốt cho Lương Thần"
Nhan Y Tâm gật đầu thật mạnh. Chỉ còn 1 phút cuối. Cô dùng sức lực đẩy Lương Thần ra, quát lên:
"Mọi người tránh ra, mọi người mau tránh ra! Bom sắp nổ rồi! TRÁNH RA!"
Nhưng vào lúc này, Đường Hàn và Lương Thần tìm cách tháo rỡ bom ra khỏi người cô. thì ra đã cởi được quả bom cho cô. Cô ngạc nhiên, mọi người cũng ngạc nhiên, Đường Hàn nhanh chóng lấy quả bom, nói:
"Mọi chuyện đều do tôi. Tôi nợ mọi người quá nhiều. Để tôi trả nợ cho mọi người"
hắn cầm quả bom lên, chạy thật nhanh về hướng ngược lại. Cô và Lăng Yên đồng thời hét lên:
"ĐƯỜNG HÀN! ĐỪNG!"
Tim cô đột nhiên đau nhói lạ thường, dường như, đây là cảm giác của Y Hàn trong cô. Thân xác này đang tuyệt vọng vì Đường Hàn. Chỉ còn 10 giây cuối. Đường Hàn nhém quả bom ra xa, quay đầu chạy.
5...
4...
3...
2...
1...
BÙM........
Tiếng nổ thật dữ dội vang lên, một màu đỏ rực của lửa như nhuộm máu kinh dị vô cùng. Đường Hàn tuy đã gắng sức chạy xa, nhưng lại vẫn bị ảnh hưởng bởi quả bom mà nằm rạp xuống, thương tích đầy mình. Tình trạng khó sống sót. Cô vội vã, Lăng Yên cũng vội vã chạy về hắn. Nhan Y Hàn đi đến bên hắn, khóc lóc, nói:
"Đường Hàn, anh không được chết"
Lăng Yên đau lòng nhìn hắn, muốn nói, mà không nói được từ nào. Chỉ nghẹn ngào, nức nở mà khóc. Đường Hàn dùng sức lực, đưa tay, lau nước mắt cho cô, nói:
"Đừng khóc. Cho dù, cô có phải là Y Hàn hay không, tôi nợ cô quá nhiều, tôi vẫn sẽ cứu cô"
Cô gật gật đầu:
"Anh đừng ói nữa, mọi người gọi sẽ cứu thương rồi, rất nhanh sẽ đến thôi"
Hắn lắc đầu:
"Không kịp đâu. Trước khi chết, tôi rất muốn biết. Y Hàn, đã gửi lời gì đến tôi?"
Cô đau lòng, mở miệng nói:
"Cô ấy nói, cô ấy yêu anh, cho dù anh không yêu cô ấy. Cô ấy cũng sẽ không trách anh"
Đường hàn cười lạnh nhạt:
"Anh phụ em nhiều như vậy, em lại không hận anh. Y Hàn, đợi anh, anh đến bên em đây"
Đường hàn nhắm mắt, hơi thở đứt hẳn. Cô rùng mình, hét lên:
"Đường hàn! Đường Hàn!"
Mọi người nhìn cảnh bi thương, dựa vào nhau đau lòng. Lăng Yên rùng mình phát điên:
"Hàn, em yêu anh như vậy, vậy mà anh lại chết trong tay em. Đều là tạo hóa mà ra! Tại sao! Tại sao!"
Cô ta rút súng, giương về phía cô. Không trần trừ bắn một phát đạn. Cô ngạc nhiên, nhưng không phải ngạc nhiên vì viên đạn đó, sắp găm vào người mình, mà là găm lên người Lương thần, thì ra, hắn chạy ra, chắn trước cô. Viên đạn bắn xuyên qua lồng ngực hắn. ĐOÀNG một tiếng kinh hoàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook