***
Nhờ phúc của lương diệu hi mà hôm nay cô phải đứng trên toàn trường cùng với 29 những bạn gái xinh đẹp khác. Trong đó. Đương nhiên không ngoại trừ lăng yên và tiểu hi hi đứng cạnh cô đây. Mọi người reo hò ầm ĩ:
"Lăng yên! Lăng yên!"
Mà cũng thật là. Chỉ là cuộc thi nhỏ. Mà các nam chủ trong hậu cung của cô ta cũng đến đây từ rất sớm lo cho lăng yên từng tí một. Đúng là nữ chính. Ngoảnh đầu sanh phía lương diệu hi. Cô bạn đang vẫy tay thân mật với ai. Cô nghến lên nhìn thì nhận ra không ai khác. Chính là anh chàng trong bữa tiệc hôm đó. Mạc phong. Cô vô vọng than dài một tiếng. Ai cũng ít nhất có người thầm cổ vũ. Nữ phụ như cô đây tham gia xem ra chỉ để làm trò hề cho bàn dân thiên hạ. Thảo nào. Nữ phụ này không hứng thú với bất kì cuộc thi nào. Lúc cô đang tuyệt vọng. Ba chữ vang lên lấn át cả tiếng những người cổ vũ cho lăng yên.
"Nhan y hàn! Nhan y hàn cố lên! Nhan y hàn chiến thắng!"
Cô và mọi người quay ra nhìn. Lương thần đứng trên ghế xếp cao. Phía sau là đội quân hùng hậu tầm hơng hai mươi người. Cầm trống, cầm cờ hô vang tên cô. Hắn cười tươi vẫy tay với cô. Đáy lòng nhan y hàn rộn ràng. Thế giới như chỉ còn lại mình hắn. Cảm giác như ở nơi này. Cô đã có bầu trời bảo vệ cho mình. Nhan y hàn nở nụ cười vừa ngạc nhiên, vừa hạnh phúc. Làm lòng hắn cảm giác khiến cho muôn hoa nhất thời không còn màu sắc. Hắn hô to hơn nữa. Lâm lục quân ngồi cạnh đường hàn ở hàng ghế đầu với cương vị khách mời đến xem. Khẽ ho một tiếng. Quay ra nhìn hắn. Giọng điệu khinh bỉ:
"Nhỏ tiếng lại chút. Anh không lớn tiếng. Không phải là người khác sẽ không biết anh đi cổ vũ cho nhan y hàn. Là nam nhi thì nên có chút khiêm tốn"
Như người khác. Bị nói móc như vậy. Chắc chắn sẽ giận tím mặt. Nhưng lương ca thì khác a! Anh mặt dày quát lên:
"Tôi không nhỏ tiếng thì sao nào? Anh quản được tôi à? Anh là cái thá gì chứ! Anh em đâu! Hô to lên! Đánh trống mạnh lên! Càng cuồng nhiệt càng tốt!"
Bọn họ lập tức cuồng nhiệt. Sôi nổi hơn cả lúc bắt đầu.
"Anh..."
Lâm lục quân giận dữ. Không nói được từ nào. Lương thần nghênh ngang gương mặt kiêu ngạo phấn khích nhìn lâm lục quân và đường hàn đắc chí cười tà. Lăng yên ở trên giận dữ trong lòng. Lũ người vừa nãy cổ vũ cô ta đâu. Sao giờ không nghe thấy tiếng gì nữa chứ! Không thể được! Dù thế nào về mọi mặt. Cũng nhất quyết phải thắng nhan y hàn!
Quá ồn ào. Mc của chương trình phải lên ổn định cuộc thi.
"Chào mọi người. Vừa rồi chúng ta đã điểm qua những gương mặt xuất sắc. Được nằm trong top 30. Xin cho một tràng pháo tay. Chúc mừng cho các nữ sinh ưu tú đang đứng đây!"
Mọi người vỗ tay rầm rã. Chàng mc tiếp tục nói:
" Được rồi mọi người có thể nghỉ ngơi. Lát nữa sẽ đến vòng thi kế tiếp."
Mọi người giải tán. Cô và các cô gái lần lượt đi ra sau sân nghỉ ngơi.
Nhờ phúc của lương diệu hi mà hôm nay cô phải đứng trên toàn trường cùng với 29 những bạn gái xinh đẹp khác. Trong đó. Đương nhiên không ngoại trừ lăng yên và tiểu hi hi đứng cạnh cô đây. Mọi người reo hò ầm ĩ:
"Lăng yên! Lăng yên!"
Mà cũng thật là. Chỉ là cuộc thi nhỏ. Mà các nam chủ trong hậu cung của cô ta cũng đến đây từ rất sớm lo cho lăng yên từng tí một. Đúng là nữ chính. Ngoảnh đầu sanh phía lương diệu hi. Cô bạn đang vẫy tay thân mật với ai. Cô nghến lên nhìn thì nhận ra không ai khác. Chính là anh chàng trong bữa tiệc hôm đó. Mạc phong. Cô vô vọng than dài một tiếng. Ai cũng ít nhất có người thầm cổ vũ. Nữ phụ như cô đây tham gia xem ra chỉ để làm trò hề cho bàn dân thiên hạ. Thảo nào. Nữ phụ này không hứng thú với bất kì cuộc thi nào. Lúc cô đang tuyệt vọng. Ba chữ vang lên lấn át cả tiếng những người cổ vũ cho lăng yên.
"Nhan y hàn! Nhan y hàn cố lên! Nhan y hàn chiến thắng!"
Cô và mọi người quay ra nhìn. Lương thần đứng trên ghế xếp cao. Phía sau là đội quân hùng hậu tầm hơng hai mươi người. Cầm trống, cầm cờ hô vang tên cô. Hắn cười tươi vẫy tay với cô. Đáy lòng nhan y hàn rộn ràng. Thế giới như chỉ còn lại mình hắn. Cảm giác như ở nơi này. Cô đã có bầu trời bảo vệ cho mình. Nhan y hàn nở nụ cười vừa ngạc nhiên, vừa hạnh phúc. Làm lòng hắn cảm giác khiến cho muôn hoa nhất thời không còn màu sắc. Hắn hô to hơn nữa. Lâm lục quân ngồi cạnh đường hàn ở hàng ghế đầu với cương vị khách mời đến xem. Khẽ ho một tiếng. Quay ra nhìn hắn. Giọng điệu khinh bỉ:
"Nhỏ tiếng lại chút. Anh không lớn tiếng. Không phải là người khác sẽ không biết anh đi cổ vũ cho nhan y hàn. Là nam nhi thì nên có chút khiêm tốn"
Như người khác. Bị nói móc như vậy. Chắc chắn sẽ giận tím mặt. Nhưng lương ca thì khác a! Anh mặt dày quát lên:
"Tôi không nhỏ tiếng thì sao nào? Anh quản được tôi à? Anh là cái thá gì chứ! Anh em đâu! Hô to lên! Đánh trống mạnh lên! Càng cuồng nhiệt càng tốt!"
Bọn họ lập tức cuồng nhiệt. Sôi nổi hơn cả lúc bắt đầu.
"Anh..."
Lâm lục quân giận dữ. Không nói được từ nào. Lương thần nghênh ngang gương mặt kiêu ngạo phấn khích nhìn lâm lục quân và đường hàn đắc chí cười tà. Lăng yên ở trên giận dữ trong lòng. Lũ người vừa nãy cổ vũ cô ta đâu. Sao giờ không nghe thấy tiếng gì nữa chứ! Không thể được! Dù thế nào về mọi mặt. Cũng nhất quyết phải thắng nhan y hàn!
Quá ồn ào. Mc của chương trình phải lên ổn định cuộc thi.
"Chào mọi người. Vừa rồi chúng ta đã điểm qua những gương mặt xuất sắc. Được nằm trong top 30. Xin cho một tràng pháo tay. Chúc mừng cho các nữ sinh ưu tú đang đứng đây!"
Mọi người vỗ tay rầm rã. Chàng mc tiếp tục nói:
" Được rồi mọi người có thể nghỉ ngơi. Lát nữa sẽ đến vòng thi kế tiếp."
Mọi người giải tán. Cô và các cô gái lần lượt đi ra sau sân nghỉ ngơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook