Nữ Phụ Trở Lại [I'm Come Back]
-
Chương 3
Nói xong, Âu Dương Thần bỏ ra ngoài, để lại Minh Nguyệt sát khí đằng đằng.
ĐM, cái gì mà giở trò? Không để yên sao? Đường đường là Nguyệt Hạ sát thủ số một hắc đạo, có gì mà cô không thể cơ chứ! ( T/g: Con gái ta làm gì có biết thêu thùa may vá đâu a~)
- Mẹ nó, để xem thằng nào trị thằng nào. Hạ Minh Nguyệt này sẽ chỉnh chết đám nam nữ chính các người! - Cô lầm bầm chửi rủa
Một lúc sau, người đàn ông mà cô nhìn thấy lúc mới xuyên đi vào phòng. Người này là Hạ Vương Thành - ba của nguyên chủ, chủ tịch tập đoàn bất động sản Hạ Thị nổi tiếng.
Bà Hạ mất năm nguyên chủ 5 tuổi, từ đó ông Hạ điên cuồng lao vào công việc, để mặc cô ấy cho người hầu và quản gia. Lúc ông để ý tới nguyên chủ thì cô ấy đã ở bộ dạng này rồi. Ông Hạ quá thất vọng về nguyên chủ nên bỏ mặc cô ấy tự sinh tự diệt.
Khi biết được con gái mình bị hãm hại, ông đã đem Hạ Thị cho Hàn Phong để cứu lấy nguyên chủ nhưng bị lừa, không những không cứu được lại còn dâng tập đoàn cho kẻ khác, khiến ông Hạ bị trụy tim nằm viện liệt giường không thể dậy.
Nhưng đó là chuyện sau này a~ Trước đây ông đã khổ cực nhiều rồi nên Minh Nguyệt cô sẽ thay nguyên chủ phụng dưỡng ông nốt nửa đời còn lại!
Ông Hạ nhìn cô, hỏi:
-Con thấy sao rồi?
Minh Nguyệt chớp mắt nhìn ông, nói:
- Ba! Con không sao, sẽ không làm chuyện ngu ngốc này một lần nữa đâu ạ! Với lại...ba này, con muốn hủy hôn
Ông Hạ sửng sốt một hồi, nhưng vì thương con nên chỉ có thể thở dài nói:
- Con... Được rồi, ta mong chuyện này sẽ không xảy ra nữa. Còn chuyện hôn ước ta sẽ bàn với Hàn gia xem sao! - Ông Hạ vuốt tóc cô, trong mắt đầy một mảng sủng nịch, cưng chiều
- Dạ, ba! - Cô chu môi làm ông Hạ bật cười.
Âu Dương Thần vừa ra khỏi cửa thì ông Hạ bước vào, nghĩ tiện thì trực tiếp báo cáo tình hình hiện tại của cô với ông luôni. Ai ngờ vừa quay lại thì gặp Hàn Phong đang bước tới phòng cô.
Hàn Phong thật ra cx chẳng háo hức gì, thậm chí còn chán ghét. Nhưng vì cô đỡ cho anh một dao nên cũng miễn cưỡng cho là ân nhân cứu mạng nên đi thăm xem...chết chưa ( T/g: Mi dám nguyền con gái ta chết, có ngày ta THIẾN đó!!). Vừa đến Hàn Phong gặp Âu Dương Thần đang đi về phía này nên gật đầu chào. Hai người dừng bước trước cửa phòng cô. Vì cửa phòng được mở ra độ khoảng hai gang tay nên hai người nhìn vào đều không có vấn đề gì.
Hàn Phong ngây người nhìn Minh Nguyệt. Cô rất đẹp khi xóa bỏ lớp son phấn trên mặt. Đôi môi căng mọng chu lên trông thật đáng yêu. Khi cô nhắc đến chuyện hủy hôn, anh cảm thấy được giải thoát bởi hôn ước nhưng nhiều hơn là tức giận.
Sao anh phải giận? Cô đã đồng ý hủy hôn anh phải thỏa mãn chứ? Nhỡ cô bày trò gì thì sao?
Không thể hiểu rõ được lòng mình, Hàn Phong quay người bỏ đi.
Âu Dương Thần cũng giống Hàn Phong ngẩn ngơ vì sự đáng yêu của cô. Nhưng thay vì tức giận hắn lại cảm thấy vui mừng vì cô nói lời hủy hôn. Nhưng sao hắn phải vui mừng? Âu Dương Hàn chăm chú nhìn Minh Nguyệt không rời, cô cười thật đẹp a~ ( T/g: Con gái ta tất nhiên là phải đẹp rồi!)
Minh Nguyệt nói chuyện cười đùa rôm rả với ông Hạ nhưng không có nghĩa là cô không biết Hàn Phong và Âu Dương Thần ở ngoài. " Các người định làm gì đây? Minh Nguyệt này đâu có dễ chơi đến vậy!" Thấy Âu Dương Thần cũng đã rời đi, cô lay nhẹ tay ông Hạ làm nũng:
- Ba~
Ông Hạ cười cười nhìn cô:
- Con gái làm sao vậy?
- Con muốn xuất viện ạ!
- Con chắc chứ? Nhỡ có bị gì thì sao đây? - Ônh Hạ lo lắng nhìn cô nói
Minh Nguyệt nhìn thẳng vào mắt ông, nhẹ nhàng nói:
- Con không sao hết, chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà ba!
Thấy đứa con gái mình thương yêu hết mực không làm sao sao, mắt kiên định như vậy làm ông Hạ không khỏi thở dài.
Ai bảo đây là đứa con gái ông hết mực yêu thương cơ chứ, làm sao không đáp ứng cho được?! Ông Hạ mỉm cười nói:
- Được rồi Nguyệt Nhi, con mau đi ngủ để mai xuất viện!
- Dạ, ba! - Cô cười ngọt ngào nhìn ông
Ông Hạ xoa nhẹ đầu Minh Nguyệt rồi ra ngoài, không quên đóng cửa phòng cho cô. Trong phòng, cô si ngốc nhìn cánh cửa, cuối cùng vẫn chùm chăn ngủ ngon lành để mai có sức...xuất viện.
ĐM, cái gì mà giở trò? Không để yên sao? Đường đường là Nguyệt Hạ sát thủ số một hắc đạo, có gì mà cô không thể cơ chứ! ( T/g: Con gái ta làm gì có biết thêu thùa may vá đâu a~)
- Mẹ nó, để xem thằng nào trị thằng nào. Hạ Minh Nguyệt này sẽ chỉnh chết đám nam nữ chính các người! - Cô lầm bầm chửi rủa
Một lúc sau, người đàn ông mà cô nhìn thấy lúc mới xuyên đi vào phòng. Người này là Hạ Vương Thành - ba của nguyên chủ, chủ tịch tập đoàn bất động sản Hạ Thị nổi tiếng.
Bà Hạ mất năm nguyên chủ 5 tuổi, từ đó ông Hạ điên cuồng lao vào công việc, để mặc cô ấy cho người hầu và quản gia. Lúc ông để ý tới nguyên chủ thì cô ấy đã ở bộ dạng này rồi. Ông Hạ quá thất vọng về nguyên chủ nên bỏ mặc cô ấy tự sinh tự diệt.
Khi biết được con gái mình bị hãm hại, ông đã đem Hạ Thị cho Hàn Phong để cứu lấy nguyên chủ nhưng bị lừa, không những không cứu được lại còn dâng tập đoàn cho kẻ khác, khiến ông Hạ bị trụy tim nằm viện liệt giường không thể dậy.
Nhưng đó là chuyện sau này a~ Trước đây ông đã khổ cực nhiều rồi nên Minh Nguyệt cô sẽ thay nguyên chủ phụng dưỡng ông nốt nửa đời còn lại!
Ông Hạ nhìn cô, hỏi:
-Con thấy sao rồi?
Minh Nguyệt chớp mắt nhìn ông, nói:
- Ba! Con không sao, sẽ không làm chuyện ngu ngốc này một lần nữa đâu ạ! Với lại...ba này, con muốn hủy hôn
Ông Hạ sửng sốt một hồi, nhưng vì thương con nên chỉ có thể thở dài nói:
- Con... Được rồi, ta mong chuyện này sẽ không xảy ra nữa. Còn chuyện hôn ước ta sẽ bàn với Hàn gia xem sao! - Ông Hạ vuốt tóc cô, trong mắt đầy một mảng sủng nịch, cưng chiều
- Dạ, ba! - Cô chu môi làm ông Hạ bật cười.
Âu Dương Thần vừa ra khỏi cửa thì ông Hạ bước vào, nghĩ tiện thì trực tiếp báo cáo tình hình hiện tại của cô với ông luôni. Ai ngờ vừa quay lại thì gặp Hàn Phong đang bước tới phòng cô.
Hàn Phong thật ra cx chẳng háo hức gì, thậm chí còn chán ghét. Nhưng vì cô đỡ cho anh một dao nên cũng miễn cưỡng cho là ân nhân cứu mạng nên đi thăm xem...chết chưa ( T/g: Mi dám nguyền con gái ta chết, có ngày ta THIẾN đó!!). Vừa đến Hàn Phong gặp Âu Dương Thần đang đi về phía này nên gật đầu chào. Hai người dừng bước trước cửa phòng cô. Vì cửa phòng được mở ra độ khoảng hai gang tay nên hai người nhìn vào đều không có vấn đề gì.
Hàn Phong ngây người nhìn Minh Nguyệt. Cô rất đẹp khi xóa bỏ lớp son phấn trên mặt. Đôi môi căng mọng chu lên trông thật đáng yêu. Khi cô nhắc đến chuyện hủy hôn, anh cảm thấy được giải thoát bởi hôn ước nhưng nhiều hơn là tức giận.
Sao anh phải giận? Cô đã đồng ý hủy hôn anh phải thỏa mãn chứ? Nhỡ cô bày trò gì thì sao?
Không thể hiểu rõ được lòng mình, Hàn Phong quay người bỏ đi.
Âu Dương Thần cũng giống Hàn Phong ngẩn ngơ vì sự đáng yêu của cô. Nhưng thay vì tức giận hắn lại cảm thấy vui mừng vì cô nói lời hủy hôn. Nhưng sao hắn phải vui mừng? Âu Dương Hàn chăm chú nhìn Minh Nguyệt không rời, cô cười thật đẹp a~ ( T/g: Con gái ta tất nhiên là phải đẹp rồi!)
Minh Nguyệt nói chuyện cười đùa rôm rả với ông Hạ nhưng không có nghĩa là cô không biết Hàn Phong và Âu Dương Thần ở ngoài. " Các người định làm gì đây? Minh Nguyệt này đâu có dễ chơi đến vậy!" Thấy Âu Dương Thần cũng đã rời đi, cô lay nhẹ tay ông Hạ làm nũng:
- Ba~
Ông Hạ cười cười nhìn cô:
- Con gái làm sao vậy?
- Con muốn xuất viện ạ!
- Con chắc chứ? Nhỡ có bị gì thì sao đây? - Ônh Hạ lo lắng nhìn cô nói
Minh Nguyệt nhìn thẳng vào mắt ông, nhẹ nhàng nói:
- Con không sao hết, chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà ba!
Thấy đứa con gái mình thương yêu hết mực không làm sao sao, mắt kiên định như vậy làm ông Hạ không khỏi thở dài.
Ai bảo đây là đứa con gái ông hết mực yêu thương cơ chứ, làm sao không đáp ứng cho được?! Ông Hạ mỉm cười nói:
- Được rồi Nguyệt Nhi, con mau đi ngủ để mai xuất viện!
- Dạ, ba! - Cô cười ngọt ngào nhìn ông
Ông Hạ xoa nhẹ đầu Minh Nguyệt rồi ra ngoài, không quên đóng cửa phòng cho cô. Trong phòng, cô si ngốc nhìn cánh cửa, cuối cùng vẫn chùm chăn ngủ ngon lành để mai có sức...xuất viện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook