Nữ Phụ Rất Xinh Đẹp
-
Chương 62
Editor: Ying
Đẩy cửa vào, Thẩm Mông lấy điện thoại trong túi ra xem thử. Thời gian này chắc Hứa Cận vẫn còn ở chỗ làm.
Thẩm Tịch vào phòng ngủ của mình, cô chán chường nằm lên giường, ôm gối lăn lộn. Cô vùi đầu vào gối, tập trung suy nghĩ một chuyện.
Vừa nãy chị Tô Lạc nói nếu có bản thảo, có thể gửi cho chị ấy xem thử. Nếu như chị ấy thấy hay, sẽ cân nhắc mua bản quyền đầu tư nó…
Thật ra thì, đúng là vừa rồi Thẩm Tịch có hơi động lòng. Cô không kiềm được muốn đưa bản thảo cho Tô Lạc đọc thử.
Nhưng cô lại không muốn đi cửa sau. Bởi vì quan hệ giữa cô và chị Tô Lạc, nếu chị ấy mua bản quyền của mình thật…
Đến cô còn thấy rằng, có lẽ chị ấy dựa vào mối quan hệ này, chứ không phải là do chính thực lực của cô.
Nhưng nếu cô bỏ qua cơ hội lần này, bản thân lại cực kỳ không cam lòng. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, đột nhiên cô có một sáng kiến.
Nếu, cô không muốn dựa vào quan hệ, cũng không muốn để chị Tô Lạc biết người gửi bản thảo là ai…
Vậy thì, cô có thể gửi bản thảo ẩn danh mà!
Thẩm Tịch vui vẻ nhảy xuống giường. Cô mang dép bông, loạt xoạt tới trước bàn máy tính, gửi toàn bộ tất cả dàn ý và giới thiệu vắn tắt đã được chỉnh sửa trước đó vào email đính kèm trên Weibo.
Cô đã xoắn xuýt chuyện này một thời gian dài, cuối cùng đã được giải quyết trong vài phút. Bất kể kết quả tốt hay xấu, nhưng ít nhất cô đã nắm bắt cơ hội hiếm có.
Trong lòng Thẩm Tịch thoải mái, Hứa Cận cũng sắp đến giờ tan làm. Cô mặc tạp dề lên, đi vào bếp.
Sau đó cô mở tủ lạnh, thấy được bên trong đã có mấy loại nguyên liệu nấu ăn nào là thịt, cá trích…
Cá trích rất tươi, cộng thêm hai miếng đậu hũ trắng mềm là có có thể làm được một món canh cá trích đậu hũ ngon tuyệt.
Đầu tiên là ướp thịt heo với rượu nấu ăn và gia vị hơn mười phút, sau đó nhúng vào bát bột mì trộn với trứng gà, cuối cùng là áo thêm một lớp vụn bánh mì.
Sau đó thả vào chảo dầu chiên đến khi vàng giòn. Màu vàng ngon miệng, rắc thêm chút tiêu và ớt bột lên bề mặt là có món thịt heo chiên xù ngoài giòn trong mềm. Nó còn mang theo tí hương vị cay nồng kích thích vị giác.
Một dĩa cà tím thịt băm, một dĩa bắp cải xào.
Ba món mặn một món canh. Đối với hai người mà nói thì bữa cơm tối này cực kỳ đầy đủ chất dinh dưỡng.
Cuộc sống của Tô Lạc bắt đầu trở nên bận bù đầu.
Giai đoạn chuẩn bị trước khi khai máy, mấy vẫn đề như đạo cụ quay phim, quá trình thử vai, và nhiều cái khác đều phải thông qua xét duyệt của cô. Cũng may là đạo diễn Từ dẫn theo mấy nhân viên nòng cốt vào đoàn làm phim.
Thầy tổ đạo cụ, thầy chỉnh ánh sáng, thợ trang điểm, đạo diễn bối cảnh…đều là những nhân viên quen thuộc trong đoàn phim 《Bắc Ngụy Bí Sử》.
Trải qua mấy tháng làm việc chung lần trước, mọi người đều hợp tác với nhau khá ăn ý, cũng khá thuận tiện.
Từ Lai đảm nhiệm vị trí đạo diễn cũng như là Phó giám đốc sản xuất của《Bầu Trời》.
Tiết Phó đảm nhiệm vị trí Giám đốc sản xuất phim, chủ yếu là hỗ trợ sắp xếp công việc với đạo diễn Từ và quản lý mảng nhân sự trong đoàn phim.
Tô Lạc tìm thầy của mình tới hỗ trợ, không thể không khen đây quả là một quyết định sáng suốt.
Cô vẫn còn băn khoăn diễn viên nào sẽ thủ vai nam chính. Thầy đề cử với cô học sinh của một người bạn, là một diễn viên hạng ba không mấy nổi tiếng.
Đối với ấn tượng đầu tiên thì thoạt nhìn cậu ấy rất khó để người ta liên tưởng đến hình tượng nam chính thư sinh yếu đuối, tay trói gà không chặt trong《Bầu Trời》.
Nhưng khi nam diễn viên Triệu Lương này đến trường quay thử vai một phân cảnh, Tô Lạc lập tức vỗ đùi quyết định cậu ấy chính là nam chính của《Bầu Trời》.
Tô Lạc vừa là nữ chính vừa là Nhà sản xuất điều hành [1] của《Bầu Trời》.
[1] Sự khác biệt giữa Nhà sản xuất điều hành và Nhà sản xuất
Thân là một người diễn viên, trước kia cô chỉ cần nghiêm túc trong việc diễn xuất, làm tròn bổn phận của một diễn viên là coi như xong.
Từ trước đến giờ cô chưa từng tiếp xúc đến phương diện chế tác. Mặc dù một số việc cô có thể xử lý, nhưng cũng có lúc phải vỗ đầu than trời vì không đủ thời gian.
Tô Lạc nghĩ tới một người.
Vệ Dương.
“Chú Vệ.” Lâu rồi không liên lạc với chú ấy, gọi một tiếng như vầy là thân thiết lắm rồi.
Vệ Dương biết hiện tại cô đang chuẩn bị cái gì, cũng biết cô không có việc sẽ không gõ cửa. Ông dứt khoát không vòng vo tam quốc với cô nữa, “Nói đi, có chuyện gì cần chú? Vì tiếng chú của con, chỉ cần nằm trong khả năng, chắc chắn chú sẽ đáp ứng.”
Tô Lạc cười hì hì đáp: “Úi trời, không có chuyện thì con không thể mời chú Vệ đi ăn một bữa được sao? Có điều đúng là con gặp chút rắc rối. Con muốn mời chú làm Phó sản xuất điều hành.”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi. Ngay khi Tô Lạc nghĩ có thể thất bại rồi thì Vệ Dương mở miệng: “Gần đây chú cũng không bận gì. Nhưng mà chú có một điều kiện.”
“Chú nói thử ạ.”
“Nghe nói Từ Lai và Tiết Phó đều đầu tư vào bộ này. Vậy nên chú cũng muốn đầu tư vào một khoản.”
“Được ạ, cứ quyết định vậy nhé.”
Tô Lạc còn tưởng chuyện gì to tát, thì ra là đổ tiền vào cho cô! Dĩ nhiên cô đồng ý hai tay hai chân luôn!
Kinh phí ước tính ban đầu của bộ phim là 120 triệu, đây là con số dự đoán thận trọng nhất, còn chưa bao gồm chi phí quảng bá giai đoạn hậu kỳ.
Hầu hết các bộ phim điện ảnh sẽ xảy ra tình trạng không đủ kinh phí khi bước tới giai đoạn hậu kỳ.
Cho nên trước mắt kéo được vốn đầu tư của người nào hay người đó.
Vệ Dương cúp máy, một tên bụng phệ ngồi bên cạnh kinh ngạc hỏi liền: “Ông định đầu tư cho đứa con gái phá gia của Tô Hào hả?”
Ông nhíu mày, tự nhiên thấy lời của người này hơi chướng tai. Nhưng thân là một nhà sản xuất điều hành, ông phải giữ mối quan hệ xã giao lợi mua lợi bán. Ông không thể lên tiếng phản bác lại lời của ông chủ lớn này.
“Ông chủ Ngô, ông có muốn đầu tư một khoản không? Dù sao đối với ông chút tiền lẻ này cũng chỉ là nhúm lông vũ.”
Ông chủ Ngô lắc lắc cái đầu đầy thịt, “Đúng là tôi có tiền, nhưng cũng là tiền tôi cực cực khổ khổ kiếm được, dù có ném xuống nước cũng vang lên một tiếng ‘tủm’. Đầu tư vào đứa con gái ăn chơi đua đòi như nó, đến lúc lỗ vốn rồi người ta lại có dịp cười vào mặt tôi.”
Có phải đứa con gái phá gia, hay đứa con gái ăn chơi đua đòi hay không?
Về sau sẽ tự rõ.
Nói đi cũng phải nói lại, bộ《Phúc Tinh Đến Rồi》kia đạt được tổng doanh thu phòng vé là 1.3 tỷ, phần lớn đều nhờ công của cô.
Chẳng qua chỉ là một bộ phim có kinh phí thấp, ai cũng chẳng ngờ cuối cùng lại đạt thành tích tốt như vậy.
Trên mạng đều nói rằng là do một mình Tô Lạc gánh vác cả phòng vé.
Đúng là có hơi phóng đại thật, nhưng không phải là không đúng. Toàn bộ dàn diễn viên chỉ có mình Tô Lạc là người có độ hot có danh tiếng.
Ngoài ra đều là những diễn viên nhỏ tuyến hai tuyến ba, danh tiếng không cao. Giai đoạn tuyên truyền cũng không rầm rộ, rất khó để hấp dẫn người dân trả tiền mua vé.
Dựa vào một bộ《Phúc Tinh Đến Rồi》, chắc Tô Lạc cũng gom về một khoản kha khá.
Không thể không nói, gần đây đứa con gái này của Tô Hào đã khiến cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa!
Mua bán lỗ vốn, ai sẽ thèm làm?
Mà Tiết Phó và Đạo diễn Từ đều là những người có con mắt tinh đời.
Vệ Dương cảm thấy dù sao mình cũng dư tiền, không bằng theo chân đầu tư một khoản.
Lỡ đâu lời thì sao?
Cuối tháng, Tô Lạc nhín chút thời gian về nhà họ Tô. Cô lấy quà của mình mua cho Tô Hào và Giang Ninh ra.
Quà của Tô Hào là một cái cà vạt.
Quà của Giang Ninh là một cây trâm bạch ngọc được thiết kế riêng.
Hai đóa hoa lan bằng ngọc màu trắng tinh, giữa nhụy hoa được đính những kim tuyến. Còn có thêm đôi bông tai hạt châu bạch ngọc, chung một bộ với cây trâm.
Cả hai đều rất hợp với chiếc vòng bạch ngọc trên tay Giang Ninh.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Bộ sườn xám màu trắng họa tiết hoa mai mà Tô Lạc mua cho bà cực kỳ tinh xảo, làm tôn lên khí chất đoan trang tao nhã và dịu dàng thanh lịch của bà.
Bà như một vị quý phu nhân nhà giàu thời dân quốc.
Tô Hào cực kỳ thích chiếc cà vạt này. Ngày hôm sau lập tức đeo cà vạt Tô Lạc tặng đến công ty làm.
Phó tổng Bành thuận miệng khen một câu, “Tô tổng, cà vạt hôm nay của ông rất đặc biệt, trông trẻ trung hơn nhiều.”
Trong lòng Tô Hào vui như trẩy hội, nhưng không thể hiện lên mặt. Có điều khóe miệng không nhịn được cong lên, “Đúng vậy, mắt thẩm mỹ của Lạc Lạc rất đẹp! Tôi cũng thấy chiếc cà vạt này rất đặc biệt.”
Khóe miệng Phó tổng Bành giật giật, nhìn thấy trên mặt Tô tổng của ông viết đầy mấy chữ “Ông mau tới khen con gái tôi đi”.
Ông ta lại nghĩ tới thằng con vô dụng kia, trước đến giờ nó chưa mua cho ông được một món quà. Nhìn con gái nhà người ta đi, lại so sánh với thằng nhóc hư thối nhà mình, trong lòng đắng chát như ăn hoàng liên vậy.
Ông ta phối hợp với Tô Hào, mặt đầy vẻ hâm mộ: “Tô tổng, con gái ông thật là hiểu chuyện. Nếu như tôi có đứa con gái hiểu chuyện như vậy thì tốt rồi.”
Lời này chính là lời trong lòng Phó tổng Bành. Nếu như ông ta sinh được con gái thì hay rồi. Không cần mở mắt cũng thấy con gái Tô tổng vừa hiểu chuyện vừa hiếu thảo.
Đúng là khiến người ta hâm mộ mà!
Vào tháng 4, thông báo chính thức về《Bầu Trời》được công bố.
Cư dân mạng đều thảo luận về nam nữ chính, nhanh chóng đẩy《Bầu Trời》lên hotsearch. Nhất là vai nam chính, hầu hết cư dân mạng đều nói khuôn mặt này có hơi xa lạ.
Triệu Lương cũng xuất thân từ màn ảnh rộng. Trước kia từng diễn mấy bộ phim văn học, còn giành được giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Có điều mấy bộ văn học cậu ấy từng diễn không nổi lắm. Chất lượng tuy không tệ, nhưng độ phổ biến không cao, vậy nên chỉ có chút danh tiếng trong giới văn học.
Nhưng nếu nói về giới truyền thông trên mạng thì nhiều khán giả còn tương đối xa lạ khuôn mặt này của cậu ấy.
Có người tự xưng là fan của Tô Lạc, thấy cuối cùng lại định vai chính cho một diễn viên không có tên tuổi, bèn rối rít kêu oan thay cho nữ chính, còn bày tỏ rằng mình tuyệt đối sẽ không đi xem bộ phim này.
Fan của Tô Lạc luôn là fandom có nguyên tắc. Trừ khi có người hắt nước bẩn lên Weibo của thần tượng mới vùng lên đập chết hắn, còn không đều sẽ không chủ động đi gây chuyện.
Vậy nên hashtag #Tẩy chay Triệu Lương# lên thẳng hotsearch.
Dựa trên kinh nghiệm bị bôi đen thường xuyên của Tô Lạc, không khó nhận ra có người mua hotsearch, muốn hắt nước bẩn lên người cô.
Fan làm idol chịu.
Dù cho cô có vô tội, nhưng người qua đường cũng không đồng tình với cô.
Trước tiên Tô Lạc đăng một tin lên Weibo: Tôi tin tưởng mắt chọn vai nam chính của mình @Triệu Lương.
Câu trả lời của cô, đơn giản nhưng oanh tạc, cũng bày tỏ lập trường của mình.
Fan bị mấy lời bình luận dắt mũi, chỉ nghĩ rằng nếu Tô Lạc hợp tác với nam diễn viên không có tiếng tăm thì đúng là tủi thân cho cô.
Nhưng sau khi thấy được mặt trái của sự việc, biết đấy là nam chính do Tô Lạc tự tay chọn, fan tất nhiên sẽ tin tưởng vào mắt nhìn người của thần tượng mình.
Thậm chí còn có fan Bột Nếp chạy tới Weibo của Triệu Lương ấm áp an ủi cậu, khích lệ cậu phải cố gắng lên!
Tiếp tới tháng sáu, chính thức tổ chức nghi thức khai máy.
Nam Thành, thành phố của phim điện ảnh và truyền hình.
Trong《Bầu Trời》, Tô Lạc thủ vai ma nữ Lưu Ly, là một nữ ma đầu giết người không chớp mắt.
Màn 1, cảnh 1.
Cô mặc một chiếc áo lụa màu tím, bay từ trên không xuống. Quạt gió trước mặt thổi vù vù vào người cô. Quần áo cô phấp phới, mái tóc dài như thác đổ tung bay theo chiều gió.
Đạo diễn Từ hô: “Cut. Được lắm.”
Ý của ông là, cảnh này, qua.
Nhân viên trong tổ đạo cụ nhanh chóng chạy tới cởi dây cho cô.
Đây là lần đầu tiên Tô Lạc dùng dây cáp treo. Trước khi quay phim cô đã treo trên không nửa tiếng để tìm cảm giác thăng bằng.
Mấy phân cảnh sau còn quay rất nhiều cảnh đánh nhau trên dây cáp. Tô Lạc phải nhanh chóng thích ứng với trạng thái treo giữa không chung, vậy nên những lúc cô không có cảnh quay cũng sẽ treo tòn ten trên không, đi tới đi lui.
Chu Lộ Lộ đóng phim sớm hơn cô, thời điểm cô ấy đóng vai Hoa Mộc Lan cũng có rất nhiều cảnh đấu võ thuật trên dây cáp. Cô tổng kết lại kinh nghiệm của mình rồi truyền đạt hết cho Tô Lạc.
Tôn Hoa Hoa bưng tới hai ly nước, một ly cho Tô Lạc, một ly cho Chu Lộ Lộ. Tô Lạc uống hai hớp thấm giọng.
A Tình cầm hộp phấn nhào tới, dặm lại lớp trang điểm cho cô. Tống Đông Đông thì đứng che dù cho cô.
Đây là vệ sĩ Tô Hào thuê từ Công ty vệ sĩ tới bảo vệ cho Tô Lạc. Cậu ta và anh trai cậu ta đều vào studio Tô Lạc làm.
Lúc nhỏ cơ thể Tống Đông Đông không tốt, nên từ khi còn bé đã bị cha mẹ tống vào Thiếu Lâm Tự học võ. Cậu ta bây giờ như mình đồng da sắt, thân thể cường tráng khỏe mạnh, thân thủ cũng không tồi.
Cậu ta là trợ lý sinh hoạt của Tô Lạc, cũng đi theo làm vệ sĩ cho cô. Chức vụ trước có thể không cần thiết, nhưng dĩ nhiên tiền lương của nó cũng không tồi.
Kể từ lần trước Tô Lạc suýt bị hành hung, Tô Hào đã rất lo lắng cho cô. Về sau điều Tống Đông Đông đến làm vệ sĩ cho cô mới khiến ông yên tâm phần nào.
Anh trai của Tống Đông Đông chủ yếu phụ trách mảng tuyên truyền và quan hệ công chúng.
Phó đạo diễn cầm loa gọi mọi người. Tô Lạc thấy sắp quay, bèn đưa ly nước cho Tôn Hoa Hoa, sau đó đến trước ống kính.
Vệ Dương đứng kế máy quay, nhờ đạo diễn Từ phát lại phân đoạn khi nãy cho ông xem thử. Tô Lạc đứng bên cạnh nhìn chính mình trong màn hình. Tay áo phất phới giữa không trung, ánh mắt cô không mang theo một chút tình cảm, lạnh lùng và tối tăm.
Dù cho sau lưng cô có sợi dây cáp, nhưng vẫn có cảm giác rất đẹp. Ống kính máy quay chia ra hai góc, một góc chính diện, một góc góc mặt.
Vệ Dương gật đầu, “Cảnh này của con không tệ!”
Tô Lạc cũng gật đầu, cô chưa bao giờ thử góc máy quay nên không hiểu nhiều về nó. Cô chỉ nghĩ phân cảnh này của mình đẹp thật đấy.
Hôm nay quay cảnh lần đầu tiên nam nữ chính gặp nhau.
Một đám người ma giáo vây giết nhóm đệ tử phái Côn Luân. Cảnh tượng này tình cờ bị chàng thư sinh đi ngang qua thấy được.
Chàng thư sinh tay trói gà còn không chặt, ngay cả giết gà giết vịt cũng chưa từng làm, bị dọa cho ngồi chồm hổm trong bụi cỏ.
Một con rắn âm thầm trườn tới bên mắt cá chân chàng. Thư sinh cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo, vừa cúi đầu đã thấy con rắn xì lười tính cắn mình.
Nhất thời chàng bị dọa mất ba hồn bảy vía. Vắt giò chạy ra xa con rắn, ngay cả tay nải cũng bị chàng quăng đi đâu mất.
Người của ma giáo dường như phát hiện ra sự hiện diện của chàng, lạnh lùng quát: “Ai? Đi ra cho ta.”
“Mấy đại ca, chào mọi người. Tại hạ chỉ tình cờ đi ngang qua, vừa rồi không nhìn thấy gì cả. Tại hạ rời đi liền đây.” Thư sinh vừa nói vừa chui ra khỏi bụi cỏ.
Lúc đi ngang qua bọn họ còn không ngừng lẩm bẩm trong miệng: “Ta không nhìn thấy gì hết. Ta không nhìn thấy gì hết…”
Bọn họ trơ mắt nhìn thư sinh nọ vòng qua người bọn họ muốn chuồn.
Mấy đệ tử ma giáo quay đầu nhìn nhau, cảm thán lá gan tiểu tử này lớn thật đấy.
Người ngoài vừa trông thấy đã trực tiếp quay đầu té chạy. Còn hắn lại dâng mình tới cửa chịu chết.
Thư sinh sợ hãi liếc mắt nhìn hai tên ma giáo bặm trợn đang đứng chắn trước mặt chàng. Chàng không dám mở miệng kêu bọn họ nhấc chân nhường đường một tí để chàng đi nhặt cái tay nải.
Chàng đành phải từ từ nằm rạp xuống, trườn bò chui qua kẽ hở giữa hai người, mới nhặt lại được bọc tay nải.
Cuối cùng chàng cũng nhẹ nhõm rồi. Tất cả lương khô trên đường đều ở trong này hết đấy, may mà nó không bị quăng đi quá xa.
Nơi tròng mắt chợt xuất hiện một thân ảnh màu tím. Chàng mở to mắt, ngây ngẩn.
Chàng từng đọc đến một câu trong sách: Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc. [2]
[2] Câu này là câu trong bài thơ “Giai Nhân Ca” của Lý Diên Niên
Khi đó, chàng chỉ nghĩ câu thơ chỉ phóng đại hình tượng một người thôi.
Bây giờ chàng mới rõ, “Nghiêng nước nghiêng thành” chỉ đến thế là cùng.
“Tiểu thư, sao tiểu thư lại ở một mình trong nơi rừng rậm hoang vu này? Nơi này rất nguy hiểm, để tại hạ dẫn tiểu thư ra khỏi đây!”
Chúng ma giáo còn chưa kịp phản ứng, đã thấy tên tiểu tử thối này cắp giáo chủ của bọn họ chạy té khói.
Lúc giáo chủ bị cắp, cũng không ra lệnh.
Đám đệ tử ma giáo đứng đó nhất thời lúng túng. Nên đuổi? Hay không nên đuổi?
Có điều giáo chủ nhà bọn họ có công lực cái thế, pháp lực vô biên. Người bình thường rơi vào tay nàng, chỉ cần dùng một đầu ngón tay thôi người đó cũng chầu trời.
______________
Đẩy cửa vào, Thẩm Mông lấy điện thoại trong túi ra xem thử. Thời gian này chắc Hứa Cận vẫn còn ở chỗ làm.
Thẩm Tịch vào phòng ngủ của mình, cô chán chường nằm lên giường, ôm gối lăn lộn. Cô vùi đầu vào gối, tập trung suy nghĩ một chuyện.
Vừa nãy chị Tô Lạc nói nếu có bản thảo, có thể gửi cho chị ấy xem thử. Nếu như chị ấy thấy hay, sẽ cân nhắc mua bản quyền đầu tư nó…
Thật ra thì, đúng là vừa rồi Thẩm Tịch có hơi động lòng. Cô không kiềm được muốn đưa bản thảo cho Tô Lạc đọc thử.
Nhưng cô lại không muốn đi cửa sau. Bởi vì quan hệ giữa cô và chị Tô Lạc, nếu chị ấy mua bản quyền của mình thật…
Đến cô còn thấy rằng, có lẽ chị ấy dựa vào mối quan hệ này, chứ không phải là do chính thực lực của cô.
Nhưng nếu cô bỏ qua cơ hội lần này, bản thân lại cực kỳ không cam lòng. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, đột nhiên cô có một sáng kiến.
Nếu, cô không muốn dựa vào quan hệ, cũng không muốn để chị Tô Lạc biết người gửi bản thảo là ai…
Vậy thì, cô có thể gửi bản thảo ẩn danh mà!
Thẩm Tịch vui vẻ nhảy xuống giường. Cô mang dép bông, loạt xoạt tới trước bàn máy tính, gửi toàn bộ tất cả dàn ý và giới thiệu vắn tắt đã được chỉnh sửa trước đó vào email đính kèm trên Weibo.
Cô đã xoắn xuýt chuyện này một thời gian dài, cuối cùng đã được giải quyết trong vài phút. Bất kể kết quả tốt hay xấu, nhưng ít nhất cô đã nắm bắt cơ hội hiếm có.
Trong lòng Thẩm Tịch thoải mái, Hứa Cận cũng sắp đến giờ tan làm. Cô mặc tạp dề lên, đi vào bếp.
Sau đó cô mở tủ lạnh, thấy được bên trong đã có mấy loại nguyên liệu nấu ăn nào là thịt, cá trích…
Cá trích rất tươi, cộng thêm hai miếng đậu hũ trắng mềm là có có thể làm được một món canh cá trích đậu hũ ngon tuyệt.
Đầu tiên là ướp thịt heo với rượu nấu ăn và gia vị hơn mười phút, sau đó nhúng vào bát bột mì trộn với trứng gà, cuối cùng là áo thêm một lớp vụn bánh mì.
Sau đó thả vào chảo dầu chiên đến khi vàng giòn. Màu vàng ngon miệng, rắc thêm chút tiêu và ớt bột lên bề mặt là có món thịt heo chiên xù ngoài giòn trong mềm. Nó còn mang theo tí hương vị cay nồng kích thích vị giác.
Một dĩa cà tím thịt băm, một dĩa bắp cải xào.
Ba món mặn một món canh. Đối với hai người mà nói thì bữa cơm tối này cực kỳ đầy đủ chất dinh dưỡng.
Cuộc sống của Tô Lạc bắt đầu trở nên bận bù đầu.
Giai đoạn chuẩn bị trước khi khai máy, mấy vẫn đề như đạo cụ quay phim, quá trình thử vai, và nhiều cái khác đều phải thông qua xét duyệt của cô. Cũng may là đạo diễn Từ dẫn theo mấy nhân viên nòng cốt vào đoàn làm phim.
Thầy tổ đạo cụ, thầy chỉnh ánh sáng, thợ trang điểm, đạo diễn bối cảnh…đều là những nhân viên quen thuộc trong đoàn phim 《Bắc Ngụy Bí Sử》.
Trải qua mấy tháng làm việc chung lần trước, mọi người đều hợp tác với nhau khá ăn ý, cũng khá thuận tiện.
Từ Lai đảm nhiệm vị trí đạo diễn cũng như là Phó giám đốc sản xuất của《Bầu Trời》.
Tiết Phó đảm nhiệm vị trí Giám đốc sản xuất phim, chủ yếu là hỗ trợ sắp xếp công việc với đạo diễn Từ và quản lý mảng nhân sự trong đoàn phim.
Tô Lạc tìm thầy của mình tới hỗ trợ, không thể không khen đây quả là một quyết định sáng suốt.
Cô vẫn còn băn khoăn diễn viên nào sẽ thủ vai nam chính. Thầy đề cử với cô học sinh của một người bạn, là một diễn viên hạng ba không mấy nổi tiếng.
Đối với ấn tượng đầu tiên thì thoạt nhìn cậu ấy rất khó để người ta liên tưởng đến hình tượng nam chính thư sinh yếu đuối, tay trói gà không chặt trong《Bầu Trời》.
Nhưng khi nam diễn viên Triệu Lương này đến trường quay thử vai một phân cảnh, Tô Lạc lập tức vỗ đùi quyết định cậu ấy chính là nam chính của《Bầu Trời》.
Tô Lạc vừa là nữ chính vừa là Nhà sản xuất điều hành [1] của《Bầu Trời》.
[1] Sự khác biệt giữa Nhà sản xuất điều hành và Nhà sản xuất
Thân là một người diễn viên, trước kia cô chỉ cần nghiêm túc trong việc diễn xuất, làm tròn bổn phận của một diễn viên là coi như xong.
Từ trước đến giờ cô chưa từng tiếp xúc đến phương diện chế tác. Mặc dù một số việc cô có thể xử lý, nhưng cũng có lúc phải vỗ đầu than trời vì không đủ thời gian.
Tô Lạc nghĩ tới một người.
Vệ Dương.
“Chú Vệ.” Lâu rồi không liên lạc với chú ấy, gọi một tiếng như vầy là thân thiết lắm rồi.
Vệ Dương biết hiện tại cô đang chuẩn bị cái gì, cũng biết cô không có việc sẽ không gõ cửa. Ông dứt khoát không vòng vo tam quốc với cô nữa, “Nói đi, có chuyện gì cần chú? Vì tiếng chú của con, chỉ cần nằm trong khả năng, chắc chắn chú sẽ đáp ứng.”
Tô Lạc cười hì hì đáp: “Úi trời, không có chuyện thì con không thể mời chú Vệ đi ăn một bữa được sao? Có điều đúng là con gặp chút rắc rối. Con muốn mời chú làm Phó sản xuất điều hành.”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi. Ngay khi Tô Lạc nghĩ có thể thất bại rồi thì Vệ Dương mở miệng: “Gần đây chú cũng không bận gì. Nhưng mà chú có một điều kiện.”
“Chú nói thử ạ.”
“Nghe nói Từ Lai và Tiết Phó đều đầu tư vào bộ này. Vậy nên chú cũng muốn đầu tư vào một khoản.”
“Được ạ, cứ quyết định vậy nhé.”
Tô Lạc còn tưởng chuyện gì to tát, thì ra là đổ tiền vào cho cô! Dĩ nhiên cô đồng ý hai tay hai chân luôn!
Kinh phí ước tính ban đầu của bộ phim là 120 triệu, đây là con số dự đoán thận trọng nhất, còn chưa bao gồm chi phí quảng bá giai đoạn hậu kỳ.
Hầu hết các bộ phim điện ảnh sẽ xảy ra tình trạng không đủ kinh phí khi bước tới giai đoạn hậu kỳ.
Cho nên trước mắt kéo được vốn đầu tư của người nào hay người đó.
Vệ Dương cúp máy, một tên bụng phệ ngồi bên cạnh kinh ngạc hỏi liền: “Ông định đầu tư cho đứa con gái phá gia của Tô Hào hả?”
Ông nhíu mày, tự nhiên thấy lời của người này hơi chướng tai. Nhưng thân là một nhà sản xuất điều hành, ông phải giữ mối quan hệ xã giao lợi mua lợi bán. Ông không thể lên tiếng phản bác lại lời của ông chủ lớn này.
“Ông chủ Ngô, ông có muốn đầu tư một khoản không? Dù sao đối với ông chút tiền lẻ này cũng chỉ là nhúm lông vũ.”
Ông chủ Ngô lắc lắc cái đầu đầy thịt, “Đúng là tôi có tiền, nhưng cũng là tiền tôi cực cực khổ khổ kiếm được, dù có ném xuống nước cũng vang lên một tiếng ‘tủm’. Đầu tư vào đứa con gái ăn chơi đua đòi như nó, đến lúc lỗ vốn rồi người ta lại có dịp cười vào mặt tôi.”
Có phải đứa con gái phá gia, hay đứa con gái ăn chơi đua đòi hay không?
Về sau sẽ tự rõ.
Nói đi cũng phải nói lại, bộ《Phúc Tinh Đến Rồi》kia đạt được tổng doanh thu phòng vé là 1.3 tỷ, phần lớn đều nhờ công của cô.
Chẳng qua chỉ là một bộ phim có kinh phí thấp, ai cũng chẳng ngờ cuối cùng lại đạt thành tích tốt như vậy.
Trên mạng đều nói rằng là do một mình Tô Lạc gánh vác cả phòng vé.
Đúng là có hơi phóng đại thật, nhưng không phải là không đúng. Toàn bộ dàn diễn viên chỉ có mình Tô Lạc là người có độ hot có danh tiếng.
Ngoài ra đều là những diễn viên nhỏ tuyến hai tuyến ba, danh tiếng không cao. Giai đoạn tuyên truyền cũng không rầm rộ, rất khó để hấp dẫn người dân trả tiền mua vé.
Dựa vào một bộ《Phúc Tinh Đến Rồi》, chắc Tô Lạc cũng gom về một khoản kha khá.
Không thể không nói, gần đây đứa con gái này của Tô Hào đã khiến cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa!
Mua bán lỗ vốn, ai sẽ thèm làm?
Mà Tiết Phó và Đạo diễn Từ đều là những người có con mắt tinh đời.
Vệ Dương cảm thấy dù sao mình cũng dư tiền, không bằng theo chân đầu tư một khoản.
Lỡ đâu lời thì sao?
Cuối tháng, Tô Lạc nhín chút thời gian về nhà họ Tô. Cô lấy quà của mình mua cho Tô Hào và Giang Ninh ra.
Quà của Tô Hào là một cái cà vạt.
Quà của Giang Ninh là một cây trâm bạch ngọc được thiết kế riêng.
Hai đóa hoa lan bằng ngọc màu trắng tinh, giữa nhụy hoa được đính những kim tuyến. Còn có thêm đôi bông tai hạt châu bạch ngọc, chung một bộ với cây trâm.
Cả hai đều rất hợp với chiếc vòng bạch ngọc trên tay Giang Ninh.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Bộ sườn xám màu trắng họa tiết hoa mai mà Tô Lạc mua cho bà cực kỳ tinh xảo, làm tôn lên khí chất đoan trang tao nhã và dịu dàng thanh lịch của bà.
Bà như một vị quý phu nhân nhà giàu thời dân quốc.
Tô Hào cực kỳ thích chiếc cà vạt này. Ngày hôm sau lập tức đeo cà vạt Tô Lạc tặng đến công ty làm.
Phó tổng Bành thuận miệng khen một câu, “Tô tổng, cà vạt hôm nay của ông rất đặc biệt, trông trẻ trung hơn nhiều.”
Trong lòng Tô Hào vui như trẩy hội, nhưng không thể hiện lên mặt. Có điều khóe miệng không nhịn được cong lên, “Đúng vậy, mắt thẩm mỹ của Lạc Lạc rất đẹp! Tôi cũng thấy chiếc cà vạt này rất đặc biệt.”
Khóe miệng Phó tổng Bành giật giật, nhìn thấy trên mặt Tô tổng của ông viết đầy mấy chữ “Ông mau tới khen con gái tôi đi”.
Ông ta lại nghĩ tới thằng con vô dụng kia, trước đến giờ nó chưa mua cho ông được một món quà. Nhìn con gái nhà người ta đi, lại so sánh với thằng nhóc hư thối nhà mình, trong lòng đắng chát như ăn hoàng liên vậy.
Ông ta phối hợp với Tô Hào, mặt đầy vẻ hâm mộ: “Tô tổng, con gái ông thật là hiểu chuyện. Nếu như tôi có đứa con gái hiểu chuyện như vậy thì tốt rồi.”
Lời này chính là lời trong lòng Phó tổng Bành. Nếu như ông ta sinh được con gái thì hay rồi. Không cần mở mắt cũng thấy con gái Tô tổng vừa hiểu chuyện vừa hiếu thảo.
Đúng là khiến người ta hâm mộ mà!
Vào tháng 4, thông báo chính thức về《Bầu Trời》được công bố.
Cư dân mạng đều thảo luận về nam nữ chính, nhanh chóng đẩy《Bầu Trời》lên hotsearch. Nhất là vai nam chính, hầu hết cư dân mạng đều nói khuôn mặt này có hơi xa lạ.
Triệu Lương cũng xuất thân từ màn ảnh rộng. Trước kia từng diễn mấy bộ phim văn học, còn giành được giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Có điều mấy bộ văn học cậu ấy từng diễn không nổi lắm. Chất lượng tuy không tệ, nhưng độ phổ biến không cao, vậy nên chỉ có chút danh tiếng trong giới văn học.
Nhưng nếu nói về giới truyền thông trên mạng thì nhiều khán giả còn tương đối xa lạ khuôn mặt này của cậu ấy.
Có người tự xưng là fan của Tô Lạc, thấy cuối cùng lại định vai chính cho một diễn viên không có tên tuổi, bèn rối rít kêu oan thay cho nữ chính, còn bày tỏ rằng mình tuyệt đối sẽ không đi xem bộ phim này.
Fan của Tô Lạc luôn là fandom có nguyên tắc. Trừ khi có người hắt nước bẩn lên Weibo của thần tượng mới vùng lên đập chết hắn, còn không đều sẽ không chủ động đi gây chuyện.
Vậy nên hashtag #Tẩy chay Triệu Lương# lên thẳng hotsearch.
Dựa trên kinh nghiệm bị bôi đen thường xuyên của Tô Lạc, không khó nhận ra có người mua hotsearch, muốn hắt nước bẩn lên người cô.
Fan làm idol chịu.
Dù cho cô có vô tội, nhưng người qua đường cũng không đồng tình với cô.
Trước tiên Tô Lạc đăng một tin lên Weibo: Tôi tin tưởng mắt chọn vai nam chính của mình @Triệu Lương.
Câu trả lời của cô, đơn giản nhưng oanh tạc, cũng bày tỏ lập trường của mình.
Fan bị mấy lời bình luận dắt mũi, chỉ nghĩ rằng nếu Tô Lạc hợp tác với nam diễn viên không có tiếng tăm thì đúng là tủi thân cho cô.
Nhưng sau khi thấy được mặt trái của sự việc, biết đấy là nam chính do Tô Lạc tự tay chọn, fan tất nhiên sẽ tin tưởng vào mắt nhìn người của thần tượng mình.
Thậm chí còn có fan Bột Nếp chạy tới Weibo của Triệu Lương ấm áp an ủi cậu, khích lệ cậu phải cố gắng lên!
Tiếp tới tháng sáu, chính thức tổ chức nghi thức khai máy.
Nam Thành, thành phố của phim điện ảnh và truyền hình.
Trong《Bầu Trời》, Tô Lạc thủ vai ma nữ Lưu Ly, là một nữ ma đầu giết người không chớp mắt.
Màn 1, cảnh 1.
Cô mặc một chiếc áo lụa màu tím, bay từ trên không xuống. Quạt gió trước mặt thổi vù vù vào người cô. Quần áo cô phấp phới, mái tóc dài như thác đổ tung bay theo chiều gió.
Đạo diễn Từ hô: “Cut. Được lắm.”
Ý của ông là, cảnh này, qua.
Nhân viên trong tổ đạo cụ nhanh chóng chạy tới cởi dây cho cô.
Đây là lần đầu tiên Tô Lạc dùng dây cáp treo. Trước khi quay phim cô đã treo trên không nửa tiếng để tìm cảm giác thăng bằng.
Mấy phân cảnh sau còn quay rất nhiều cảnh đánh nhau trên dây cáp. Tô Lạc phải nhanh chóng thích ứng với trạng thái treo giữa không chung, vậy nên những lúc cô không có cảnh quay cũng sẽ treo tòn ten trên không, đi tới đi lui.
Chu Lộ Lộ đóng phim sớm hơn cô, thời điểm cô ấy đóng vai Hoa Mộc Lan cũng có rất nhiều cảnh đấu võ thuật trên dây cáp. Cô tổng kết lại kinh nghiệm của mình rồi truyền đạt hết cho Tô Lạc.
Tôn Hoa Hoa bưng tới hai ly nước, một ly cho Tô Lạc, một ly cho Chu Lộ Lộ. Tô Lạc uống hai hớp thấm giọng.
A Tình cầm hộp phấn nhào tới, dặm lại lớp trang điểm cho cô. Tống Đông Đông thì đứng che dù cho cô.
Đây là vệ sĩ Tô Hào thuê từ Công ty vệ sĩ tới bảo vệ cho Tô Lạc. Cậu ta và anh trai cậu ta đều vào studio Tô Lạc làm.
Lúc nhỏ cơ thể Tống Đông Đông không tốt, nên từ khi còn bé đã bị cha mẹ tống vào Thiếu Lâm Tự học võ. Cậu ta bây giờ như mình đồng da sắt, thân thể cường tráng khỏe mạnh, thân thủ cũng không tồi.
Cậu ta là trợ lý sinh hoạt của Tô Lạc, cũng đi theo làm vệ sĩ cho cô. Chức vụ trước có thể không cần thiết, nhưng dĩ nhiên tiền lương của nó cũng không tồi.
Kể từ lần trước Tô Lạc suýt bị hành hung, Tô Hào đã rất lo lắng cho cô. Về sau điều Tống Đông Đông đến làm vệ sĩ cho cô mới khiến ông yên tâm phần nào.
Anh trai của Tống Đông Đông chủ yếu phụ trách mảng tuyên truyền và quan hệ công chúng.
Phó đạo diễn cầm loa gọi mọi người. Tô Lạc thấy sắp quay, bèn đưa ly nước cho Tôn Hoa Hoa, sau đó đến trước ống kính.
Vệ Dương đứng kế máy quay, nhờ đạo diễn Từ phát lại phân đoạn khi nãy cho ông xem thử. Tô Lạc đứng bên cạnh nhìn chính mình trong màn hình. Tay áo phất phới giữa không trung, ánh mắt cô không mang theo một chút tình cảm, lạnh lùng và tối tăm.
Dù cho sau lưng cô có sợi dây cáp, nhưng vẫn có cảm giác rất đẹp. Ống kính máy quay chia ra hai góc, một góc chính diện, một góc góc mặt.
Vệ Dương gật đầu, “Cảnh này của con không tệ!”
Tô Lạc cũng gật đầu, cô chưa bao giờ thử góc máy quay nên không hiểu nhiều về nó. Cô chỉ nghĩ phân cảnh này của mình đẹp thật đấy.
Hôm nay quay cảnh lần đầu tiên nam nữ chính gặp nhau.
Một đám người ma giáo vây giết nhóm đệ tử phái Côn Luân. Cảnh tượng này tình cờ bị chàng thư sinh đi ngang qua thấy được.
Chàng thư sinh tay trói gà còn không chặt, ngay cả giết gà giết vịt cũng chưa từng làm, bị dọa cho ngồi chồm hổm trong bụi cỏ.
Một con rắn âm thầm trườn tới bên mắt cá chân chàng. Thư sinh cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo, vừa cúi đầu đã thấy con rắn xì lười tính cắn mình.
Nhất thời chàng bị dọa mất ba hồn bảy vía. Vắt giò chạy ra xa con rắn, ngay cả tay nải cũng bị chàng quăng đi đâu mất.
Người của ma giáo dường như phát hiện ra sự hiện diện của chàng, lạnh lùng quát: “Ai? Đi ra cho ta.”
“Mấy đại ca, chào mọi người. Tại hạ chỉ tình cờ đi ngang qua, vừa rồi không nhìn thấy gì cả. Tại hạ rời đi liền đây.” Thư sinh vừa nói vừa chui ra khỏi bụi cỏ.
Lúc đi ngang qua bọn họ còn không ngừng lẩm bẩm trong miệng: “Ta không nhìn thấy gì hết. Ta không nhìn thấy gì hết…”
Bọn họ trơ mắt nhìn thư sinh nọ vòng qua người bọn họ muốn chuồn.
Mấy đệ tử ma giáo quay đầu nhìn nhau, cảm thán lá gan tiểu tử này lớn thật đấy.
Người ngoài vừa trông thấy đã trực tiếp quay đầu té chạy. Còn hắn lại dâng mình tới cửa chịu chết.
Thư sinh sợ hãi liếc mắt nhìn hai tên ma giáo bặm trợn đang đứng chắn trước mặt chàng. Chàng không dám mở miệng kêu bọn họ nhấc chân nhường đường một tí để chàng đi nhặt cái tay nải.
Chàng đành phải từ từ nằm rạp xuống, trườn bò chui qua kẽ hở giữa hai người, mới nhặt lại được bọc tay nải.
Cuối cùng chàng cũng nhẹ nhõm rồi. Tất cả lương khô trên đường đều ở trong này hết đấy, may mà nó không bị quăng đi quá xa.
Nơi tròng mắt chợt xuất hiện một thân ảnh màu tím. Chàng mở to mắt, ngây ngẩn.
Chàng từng đọc đến một câu trong sách: Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc. [2]
[2] Câu này là câu trong bài thơ “Giai Nhân Ca” của Lý Diên Niên
Khi đó, chàng chỉ nghĩ câu thơ chỉ phóng đại hình tượng một người thôi.
Bây giờ chàng mới rõ, “Nghiêng nước nghiêng thành” chỉ đến thế là cùng.
“Tiểu thư, sao tiểu thư lại ở một mình trong nơi rừng rậm hoang vu này? Nơi này rất nguy hiểm, để tại hạ dẫn tiểu thư ra khỏi đây!”
Chúng ma giáo còn chưa kịp phản ứng, đã thấy tên tiểu tử thối này cắp giáo chủ của bọn họ chạy té khói.
Lúc giáo chủ bị cắp, cũng không ra lệnh.
Đám đệ tử ma giáo đứng đó nhất thời lúng túng. Nên đuổi? Hay không nên đuổi?
Có điều giáo chủ nhà bọn họ có công lực cái thế, pháp lực vô biên. Người bình thường rơi vào tay nàng, chỉ cần dùng một đầu ngón tay thôi người đó cũng chầu trời.
______________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook