Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc
-
Chương 362: Xác sống có độc (55)
Lăng Trầm dẫn người tới nơi giấu Đường Hoan.
Đường đến chỗ cô chất đầy “thi thể” của xác sống hình người và xác sống động vật, cái nào cái nấy đều bị gõ nát đầu.
Thấy cảnh tượng này, Thẩm Lương Chi không kiềm chế được mà lắc đầu, cảm khái: “Này Lăng Trầm, Hoan Hoan đúng là càng ngày càng tàn bạo.”
Đường Hoan vô cùng rảnh rỗi, rảnh đến nỗi lại ngồi trên cây đung đưa chân. Thấy Lăng Trầm xuất hiện, cô cực kỳ vui vẻ, dang hai tay ra, cứ như sắp nhảy xuống đến nơi vậy.
Luôn là người không để lộ cảm xúc ra mặt, nhưng lần này, khuôn mặt Lăng Trầm lại trở nên cứng ngắc một cách rất rõ ràng. Thắt lưng anh lờ mờ truyền tới những cơn đau.
“Hoan Hoan, trèo xuống từ tế, đừng nhảy!”
Lần trước Đường Hoan bổ nhào vào người anh khiến anh bị sút lưng tận hai tuần, trong hai tuần đó, anh chỉ có thể bò dậy lúc nửa đêm, lén lút bôi thuốc.
Đúng, Đường Hoan biết việc này, dù sao thì cô cũng chỉ giả vờ mình là một cái xác sống biết ngủ mà thôi. Mỗi đêm, cô đều khẽ khàng mở mắt nhìn Lăng Trầm bôi thuốc và cảm thấy cực kỳ vui vẻ!
Đường Hoan mau chóng tụt xuống, động tác của cô cực kỳ nhanh nhẹn, không quá giống xác sống mà giống khỉ hơn.
Toàn bộ hành động của Đường Hoan, Thẩm Lương Chi đều nhìn chằm chằm, lòng y cực kỳ phức tạp.
Hoan Hoan, sao em lại là xác sống? Nếu em không phải xác sống…
Nếu cô không phải xác sống thì với tính tình kiêu ngạo, ương bướng trước kia thì cũng chẳng ai chịu nổi cô.
Haiz, con người thật mâu thuẫn, luôn muốn chiếm cả chân gấu và cá, nhưng, đời người nào có chuyện đẹp cả đôi đường như vậy!
*
* *
Được Lăng Trầm che giấu, Đường Hoan trốn trong xe, sau đó thuận lợi tiến vào căn cứ thủ đô.
Cảnh vệ sao có thể tưởng tượng được sẽ có người mang xác sống vào trong căn cứ, hơn nữa, người đó còn là học trò đắc ý nhất của giáo sư Mạc cơ chứ.
Đưa Đường Hoan vào căn cứ, Lăng Trầm sắp xếp cho cô ở trong căn hộ chung cư của anh.
Từ trung học, anh đã không thường sinh hoạt lại Lăng gia nữa mà mua một căn hộ chung cư nhỏ, chuyển ra ngoài sống, cuối tuần mới về Lăng gia.
Cảm thấy mới mẻ, Đường Hoan đi tới đi lui. Sau khi vào phòng Lăng Trầm chuẩn bị cho mình, cô bắt đầu dùng móng vuốt “sờ soạng” khắp nơi. Nhìn thấy tủ quần áo chất đầy váy hoa, cô vui đến mức muốn bung lụa.
“Thích không?” - Lăng Trầm đột ngột xuất hiện sau lưng cô, dịu dàng hỏi.
Thích chứ!
Sao lại không thích cho được!
Tuy rằng xác sống Hoan cực kỳ xấu nhưng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng tới việc cô thích chưng diện!
“Từ giờ về sau, em ở lại đây với ca ca, không được tùy tiện ra ngoài, hiểu không?”
Đường Hoan gật gật.
Đương nhiên cô không thể tùy tiện ra ngoài rồi, chẳng may bị người ta bắn thủng đầu thì sao?
“Trừ ca ca ra thì ai cũng không được tin, hiểu chưa?”
Đời người còn dài, Lăng Trầm cực kỳ có kiên nhẫn, đã quyết định nuôi thú cưng thì cho dù dùng nhiều thời gian đến đâu, anh cũng phải biến cô thành thứ chỉ thuộc về một mình mình.
Là của anh thì nhất định phải là của mình anh! Người khác “động nhẹ” vào cũng không được!
Đường Hoan tiếp tục gật đầu!
Đương nhiên, lòng người khó dò, tùy tiện tin người sẽ phải chịu thiệt!
Đường Hoan không hề cảm nhận được, trong vô thức, tâm cơ boy - Lăng Trầm đã bắt đầu chầm chậm tẩy não cô.
“Mỗi ngày, ca ca đều phải ra ngoài làm việc, em ngoan ngoãn ở nhà, hiểu không?”
Xác sống Hoan tỏ vẻ không hiểu, nhanh chóng móc giấy bút ra, viết xuống những nét chữ như vẽ bùa: “Thầm Lương Chi, chơi.”
Ở một mình trong chung cư sao có thể thoải mái được, nhàn chết!
Đường đến chỗ cô chất đầy “thi thể” của xác sống hình người và xác sống động vật, cái nào cái nấy đều bị gõ nát đầu.
Thấy cảnh tượng này, Thẩm Lương Chi không kiềm chế được mà lắc đầu, cảm khái: “Này Lăng Trầm, Hoan Hoan đúng là càng ngày càng tàn bạo.”
Đường Hoan vô cùng rảnh rỗi, rảnh đến nỗi lại ngồi trên cây đung đưa chân. Thấy Lăng Trầm xuất hiện, cô cực kỳ vui vẻ, dang hai tay ra, cứ như sắp nhảy xuống đến nơi vậy.
Luôn là người không để lộ cảm xúc ra mặt, nhưng lần này, khuôn mặt Lăng Trầm lại trở nên cứng ngắc một cách rất rõ ràng. Thắt lưng anh lờ mờ truyền tới những cơn đau.
“Hoan Hoan, trèo xuống từ tế, đừng nhảy!”
Lần trước Đường Hoan bổ nhào vào người anh khiến anh bị sút lưng tận hai tuần, trong hai tuần đó, anh chỉ có thể bò dậy lúc nửa đêm, lén lút bôi thuốc.
Đúng, Đường Hoan biết việc này, dù sao thì cô cũng chỉ giả vờ mình là một cái xác sống biết ngủ mà thôi. Mỗi đêm, cô đều khẽ khàng mở mắt nhìn Lăng Trầm bôi thuốc và cảm thấy cực kỳ vui vẻ!
Đường Hoan mau chóng tụt xuống, động tác của cô cực kỳ nhanh nhẹn, không quá giống xác sống mà giống khỉ hơn.
Toàn bộ hành động của Đường Hoan, Thẩm Lương Chi đều nhìn chằm chằm, lòng y cực kỳ phức tạp.
Hoan Hoan, sao em lại là xác sống? Nếu em không phải xác sống…
Nếu cô không phải xác sống thì với tính tình kiêu ngạo, ương bướng trước kia thì cũng chẳng ai chịu nổi cô.
Haiz, con người thật mâu thuẫn, luôn muốn chiếm cả chân gấu và cá, nhưng, đời người nào có chuyện đẹp cả đôi đường như vậy!
*
* *
Được Lăng Trầm che giấu, Đường Hoan trốn trong xe, sau đó thuận lợi tiến vào căn cứ thủ đô.
Cảnh vệ sao có thể tưởng tượng được sẽ có người mang xác sống vào trong căn cứ, hơn nữa, người đó còn là học trò đắc ý nhất của giáo sư Mạc cơ chứ.
Đưa Đường Hoan vào căn cứ, Lăng Trầm sắp xếp cho cô ở trong căn hộ chung cư của anh.
Từ trung học, anh đã không thường sinh hoạt lại Lăng gia nữa mà mua một căn hộ chung cư nhỏ, chuyển ra ngoài sống, cuối tuần mới về Lăng gia.
Cảm thấy mới mẻ, Đường Hoan đi tới đi lui. Sau khi vào phòng Lăng Trầm chuẩn bị cho mình, cô bắt đầu dùng móng vuốt “sờ soạng” khắp nơi. Nhìn thấy tủ quần áo chất đầy váy hoa, cô vui đến mức muốn bung lụa.
“Thích không?” - Lăng Trầm đột ngột xuất hiện sau lưng cô, dịu dàng hỏi.
Thích chứ!
Sao lại không thích cho được!
Tuy rằng xác sống Hoan cực kỳ xấu nhưng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng tới việc cô thích chưng diện!
“Từ giờ về sau, em ở lại đây với ca ca, không được tùy tiện ra ngoài, hiểu không?”
Đường Hoan gật gật.
Đương nhiên cô không thể tùy tiện ra ngoài rồi, chẳng may bị người ta bắn thủng đầu thì sao?
“Trừ ca ca ra thì ai cũng không được tin, hiểu chưa?”
Đời người còn dài, Lăng Trầm cực kỳ có kiên nhẫn, đã quyết định nuôi thú cưng thì cho dù dùng nhiều thời gian đến đâu, anh cũng phải biến cô thành thứ chỉ thuộc về một mình mình.
Là của anh thì nhất định phải là của mình anh! Người khác “động nhẹ” vào cũng không được!
Đường Hoan tiếp tục gật đầu!
Đương nhiên, lòng người khó dò, tùy tiện tin người sẽ phải chịu thiệt!
Đường Hoan không hề cảm nhận được, trong vô thức, tâm cơ boy - Lăng Trầm đã bắt đầu chầm chậm tẩy não cô.
“Mỗi ngày, ca ca đều phải ra ngoài làm việc, em ngoan ngoãn ở nhà, hiểu không?”
Xác sống Hoan tỏ vẻ không hiểu, nhanh chóng móc giấy bút ra, viết xuống những nét chữ như vẽ bùa: “Thầm Lương Chi, chơi.”
Ở một mình trong chung cư sao có thể thoải mái được, nhàn chết!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook