Nữ Phụ Phản Công!! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta!
-
Chương 72: Nhẫn tường vi
San San đến trường với trạng thái ngẩn ngơ, hôm nay Mai Mai cũng im lặng lạ kỳ không hề quấy rầy cô mà cả hai cùng ngẩn ngơ, một người ngẩn ngơ hồn bay lên mây còn một người ngẩn ngơ thi thoảng thở dài lắc đầu chép miệng.
Minh Dạ Nguyệt đang dạy thấy cô ngẩn ngơ đáng yêu đôi mắt ánh lên sự dịu dàng khó cưỡng làm bao cô gái trong phòng đốn tim, nhưng với Mai Mai làm cô rất ngứa mắt. Gã háo sắc này dám cướp chị dâu của cô.... Cô liền băm nuôi chó!!!!
Nhận được ánh mắt hình viên đạn, Minh Dạ Nguyệt quay mặt đi tiếp tục bài giảng không chú ý tới nữa.
Ting~ Điện thoại San San hiện lên tin nhắn, một dãy số lạ làm cô tò mò ấn vào
[ My chồn núi, xong tiết học ra cổng nhé]
My... Chồn núi....? San San giật giật khoé miệng, dùng thứ tiếng lẫn lộn gì vậy? Cô dám chắc đây là Hoắc Thiên Kình!
[ Tôi-Không-Rảnh-Đi-Với-Tên-Cá-Chết ]
Gửi xong đang định vứt điện thoại sang một bên thì tin nhắn lại tiếp tục tới một cách nhanh chóng
[ A... Tiếc quá... Tôi định dẫn em đi xem khẩu súng tôi mới nhập về, khá đẹp nhỏ nhắn lại còn vừa tay không đồ sộ, vậy tôi về nhé?]
San San giật mình vội vàng nhắn tin
[ Tôi đi tôi đi! Đợi xong tiết tôi sẽ ra!] Mà khoan... San San nhíu mày... Tại sao anh ta lại còn tiện thể giới thiệu chiếc súng như muốn mồi chài cô vậy? Đừng nói với cô rằng hắn túng tiền đến mức đi rao bán súng dạo nhé?
Cô bán tính bán nghi suy nghĩ một bên còn một bên Hoắc Thiên Kình nhìn dòng tin nhắn mỉm cười quay ra nói với Dạo Diên
- Anh bắt taxi về đi, hôm nay tôi muốn tự lái xe
Dạo Diên thở dài.... Ông chủ... Tôi muốn xin nghỉ...!!!!
Dạo Diên bắt xe về được nửa đường thì nhận được cuộc gọi, anh bắt máy chưa kịp nói gì
[ Mà thôi, quay lại đi! Anh lái xe cho tiện, tôi dẫn San San đi không bị vướng. Nhanh nhé cho anh 5 phút để quay lại]
_:("ཀ"」 ∠): Ông chủ... tôi muốn nghỉ hưu... Sao ngài lỡ hành hạ tôi....
Khuôn mặt anh như ăn phải ruồi cắn răng kêu taxi quay lại....
Vừa tan tiết học, cô vội chạy ra khỏi phòng học, Mai Mai gọi với theo
- Cậu đi đâu vậy?
- Nói với chủ nhiệm tớ ốm nhé! - Cô vội vàng chạy ra khỏi cổng trường
Mai Mai đứng yên, khuôn mặt từ ngây thơ chuyển sang sắc lạnh cười mỉa
- Còn đừng đó làm gì? Anh muốn nói gì thì nói đi.
Minh Dạ Nguyệt đứng đằng sau Mai Mai mỉm cười xã giao, cô chống tay vào hông cười nhạt một tiếng:
- Sao? Có gì muốn nói với bổn tiểu thư?
- Tôi thấy cô có vẻ không được thích tôi lắm! Và không muốn tôi lại gần San San.
- A? Đúng vậy đấy! - Mai Mai không phủ nhận cười sắc lạnh, cô nhìn từ đầu đến cuối từ mông lên đầu từ đầu xuống mông rồi kết luận. Hắn không thể nào đẹp trai bằng anh trai cô được!
- Tại sao vậy Mai tiểu thư? - Minh Dạ Nguyệt khuôn mặt vẫn nở nụ cười nhưng lại khiến người khác nổi da gà
- Chẳng có tại vì sao cả! Bởi vì tôi ghét! Vậy thôi! Tôi phải đi rồi, đừng lãng phí thời gian của tôi! - Mai Mai hất tóc bỏ đi
Anh đôi mắt vẫn đỗi dịu dàng nhưng tuyệt đối không phải sự dịu dàng thật sự! Cô muốn tách tôi ra khỏi San San? Không có cửa!
Mai Mai đi hùng hục lên phòng riêng trong trường của Dụ Nguyên thấy anh đang giờ tài liệu ra, cô tức giận định gào lên
- Đừng hét lên khi ở nơi công cộng Mai Mai - Dụ Nguyên giọng bình thản không gợn sóng tay vẫn tiếp tục công việc
Cô giậm chân đi tới giật tài liệu của anh rồi trừng mắt
- Anh còn bình chân như vại sao? Minh Dạ Nguyệt rồi Hoắc Thiên Kình, Dạ Minh thay phiên nhau đi truy thê rồi anh còn ngồi đây hay sao? Định đợi cô ấy hoàn toàn thuộc về người khác rồi mới theo đuổi chắc?!!! - Sáng nay cô thấy Dạ Minh mở cửa xe cho San San với đôi mắt dịu dàng ấy, rồi tin nhắn dụ dỗ của Hoắc Thiên Kình. Cô không ngốc như San San, thừa biết đó là loại tình cảm gì nhưng thứ khiến cô khẩn trương chính là đôi mắt của San San nhìn lại Dạ Minh...
Dụ Nguyên nhìn Mai Mai rồi lấy tài liệu khác ra đọc, cô thực sự muốn nổi khùng! Hất sạch tất cả mọi thứ trên bàn của anh gào lên
- Đồ ngu ngốc Dụ Nguyên! Đồ nhu nhược! Sao em lại có người anh vừa ngu ngốc vừa nhu nhược như anh chứ! Anh tính làm nam phụ trong ngôn tình lặng lẽ đứng sau nữ chính chắc!
Dụ Nguyên để cô đập phá đến mệt thở phì phò, anh xoa đầu cô dịu dàng:
- Ngốc, nam phụ với nữ chính gì chứ? Em có phải đọc nhiều ngôn tình quá không? Anh cũng đâu có nói anh sẽ không theo đuổi San San.
Mai Mai đang định mắng anh thì bỡ ngỡ vui mừng nhìn:
- Anh nói anh sẽ không ngu ngốc đứng đằng sau mong cô ấy hạnh phúc nữa?
Dụ Nguyên cốc nhẹ vào đầu Mai Mai giọng có chút trách móc:
- Em đó! Nói anh trai mình ngu ngốc, thật hư!
Mai Mai cười tít mắt, cuối cùng ông anh ngu ngốc cũng chịu tấn công, cô sắp có chị dâu rồi! Cô đi rồi để lại một đống bừa bãi dưới đất, Dụ Nguyên thở dài lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn tường vi xinh đẹp tinh xảo, nhẹ nhàng xoa nó....
Chiếc nhẫn này... Kiếp trước anh từng tặng cho cô....
----ta là dải phân cách, thế giới của Cố Nhi Nhi, vài năm về trước----
- Phó giáo chủ tặng tôi sao? - Doanh Doanh mỉm cười đôi mắt cũng cười theo
Anh dịu dàng xoa đầu cô, cô bé này có tố chất rất tốt, rất dễ thương. Đánh bại tất cả những đứa trẻ được huấn luyện tại đây từ lâu trong vòng 2 tháng.
- Ừ, tặng cho cô bé, mau lớn một chút sẽ rất xinh đẹp.... - Xinh đẹp để còn làm dùng thân thể làm sát thủ nằm vùng xinh đẹp... Cố Nhi Nhi nhìn thấy ánh mắt của anh rất rõ ý tứ...
Cắn môi nắm chặt tay... Cô sẽ không để Doanh Doanh phải làm điều đó! Với Dụ Nguyên dù cô bé đó có dễ thương đến đâu... Anh cũng không ngờ vài năm sau, cô trưởng thành một thiếu nữ xinh đẹp điên rồ đáng sợ... Nhìn cho tới lớn cô vẫn đeo chiếc nhẫn tường vi đó, từ ngón trỏ giờ tay đã dần lớn ra chỉ có thể đeo ngón út.
Cô vẫn luôn đeo nó... Cô cũng vẫn luôn đem trái tim của anh đi theo cô... Cho tới lúc... cô chết đi...
( bí ý tưởng qué bí qué, bạn tác giả sắp về trạng thái ngủ đông, mng cmt lấy động lực cho tác giả nhé:* yêu yêu thương thương!)
Minh Dạ Nguyệt đang dạy thấy cô ngẩn ngơ đáng yêu đôi mắt ánh lên sự dịu dàng khó cưỡng làm bao cô gái trong phòng đốn tim, nhưng với Mai Mai làm cô rất ngứa mắt. Gã háo sắc này dám cướp chị dâu của cô.... Cô liền băm nuôi chó!!!!
Nhận được ánh mắt hình viên đạn, Minh Dạ Nguyệt quay mặt đi tiếp tục bài giảng không chú ý tới nữa.
Ting~ Điện thoại San San hiện lên tin nhắn, một dãy số lạ làm cô tò mò ấn vào
[ My chồn núi, xong tiết học ra cổng nhé]
My... Chồn núi....? San San giật giật khoé miệng, dùng thứ tiếng lẫn lộn gì vậy? Cô dám chắc đây là Hoắc Thiên Kình!
[ Tôi-Không-Rảnh-Đi-Với-Tên-Cá-Chết ]
Gửi xong đang định vứt điện thoại sang một bên thì tin nhắn lại tiếp tục tới một cách nhanh chóng
[ A... Tiếc quá... Tôi định dẫn em đi xem khẩu súng tôi mới nhập về, khá đẹp nhỏ nhắn lại còn vừa tay không đồ sộ, vậy tôi về nhé?]
San San giật mình vội vàng nhắn tin
[ Tôi đi tôi đi! Đợi xong tiết tôi sẽ ra!] Mà khoan... San San nhíu mày... Tại sao anh ta lại còn tiện thể giới thiệu chiếc súng như muốn mồi chài cô vậy? Đừng nói với cô rằng hắn túng tiền đến mức đi rao bán súng dạo nhé?
Cô bán tính bán nghi suy nghĩ một bên còn một bên Hoắc Thiên Kình nhìn dòng tin nhắn mỉm cười quay ra nói với Dạo Diên
- Anh bắt taxi về đi, hôm nay tôi muốn tự lái xe
Dạo Diên thở dài.... Ông chủ... Tôi muốn xin nghỉ...!!!!
Dạo Diên bắt xe về được nửa đường thì nhận được cuộc gọi, anh bắt máy chưa kịp nói gì
[ Mà thôi, quay lại đi! Anh lái xe cho tiện, tôi dẫn San San đi không bị vướng. Nhanh nhé cho anh 5 phút để quay lại]
_:("ཀ"」 ∠): Ông chủ... tôi muốn nghỉ hưu... Sao ngài lỡ hành hạ tôi....
Khuôn mặt anh như ăn phải ruồi cắn răng kêu taxi quay lại....
Vừa tan tiết học, cô vội chạy ra khỏi phòng học, Mai Mai gọi với theo
- Cậu đi đâu vậy?
- Nói với chủ nhiệm tớ ốm nhé! - Cô vội vàng chạy ra khỏi cổng trường
Mai Mai đứng yên, khuôn mặt từ ngây thơ chuyển sang sắc lạnh cười mỉa
- Còn đừng đó làm gì? Anh muốn nói gì thì nói đi.
Minh Dạ Nguyệt đứng đằng sau Mai Mai mỉm cười xã giao, cô chống tay vào hông cười nhạt một tiếng:
- Sao? Có gì muốn nói với bổn tiểu thư?
- Tôi thấy cô có vẻ không được thích tôi lắm! Và không muốn tôi lại gần San San.
- A? Đúng vậy đấy! - Mai Mai không phủ nhận cười sắc lạnh, cô nhìn từ đầu đến cuối từ mông lên đầu từ đầu xuống mông rồi kết luận. Hắn không thể nào đẹp trai bằng anh trai cô được!
- Tại sao vậy Mai tiểu thư? - Minh Dạ Nguyệt khuôn mặt vẫn nở nụ cười nhưng lại khiến người khác nổi da gà
- Chẳng có tại vì sao cả! Bởi vì tôi ghét! Vậy thôi! Tôi phải đi rồi, đừng lãng phí thời gian của tôi! - Mai Mai hất tóc bỏ đi
Anh đôi mắt vẫn đỗi dịu dàng nhưng tuyệt đối không phải sự dịu dàng thật sự! Cô muốn tách tôi ra khỏi San San? Không có cửa!
Mai Mai đi hùng hục lên phòng riêng trong trường của Dụ Nguyên thấy anh đang giờ tài liệu ra, cô tức giận định gào lên
- Đừng hét lên khi ở nơi công cộng Mai Mai - Dụ Nguyên giọng bình thản không gợn sóng tay vẫn tiếp tục công việc
Cô giậm chân đi tới giật tài liệu của anh rồi trừng mắt
- Anh còn bình chân như vại sao? Minh Dạ Nguyệt rồi Hoắc Thiên Kình, Dạ Minh thay phiên nhau đi truy thê rồi anh còn ngồi đây hay sao? Định đợi cô ấy hoàn toàn thuộc về người khác rồi mới theo đuổi chắc?!!! - Sáng nay cô thấy Dạ Minh mở cửa xe cho San San với đôi mắt dịu dàng ấy, rồi tin nhắn dụ dỗ của Hoắc Thiên Kình. Cô không ngốc như San San, thừa biết đó là loại tình cảm gì nhưng thứ khiến cô khẩn trương chính là đôi mắt của San San nhìn lại Dạ Minh...
Dụ Nguyên nhìn Mai Mai rồi lấy tài liệu khác ra đọc, cô thực sự muốn nổi khùng! Hất sạch tất cả mọi thứ trên bàn của anh gào lên
- Đồ ngu ngốc Dụ Nguyên! Đồ nhu nhược! Sao em lại có người anh vừa ngu ngốc vừa nhu nhược như anh chứ! Anh tính làm nam phụ trong ngôn tình lặng lẽ đứng sau nữ chính chắc!
Dụ Nguyên để cô đập phá đến mệt thở phì phò, anh xoa đầu cô dịu dàng:
- Ngốc, nam phụ với nữ chính gì chứ? Em có phải đọc nhiều ngôn tình quá không? Anh cũng đâu có nói anh sẽ không theo đuổi San San.
Mai Mai đang định mắng anh thì bỡ ngỡ vui mừng nhìn:
- Anh nói anh sẽ không ngu ngốc đứng đằng sau mong cô ấy hạnh phúc nữa?
Dụ Nguyên cốc nhẹ vào đầu Mai Mai giọng có chút trách móc:
- Em đó! Nói anh trai mình ngu ngốc, thật hư!
Mai Mai cười tít mắt, cuối cùng ông anh ngu ngốc cũng chịu tấn công, cô sắp có chị dâu rồi! Cô đi rồi để lại một đống bừa bãi dưới đất, Dụ Nguyên thở dài lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn tường vi xinh đẹp tinh xảo, nhẹ nhàng xoa nó....
Chiếc nhẫn này... Kiếp trước anh từng tặng cho cô....
----ta là dải phân cách, thế giới của Cố Nhi Nhi, vài năm về trước----
- Phó giáo chủ tặng tôi sao? - Doanh Doanh mỉm cười đôi mắt cũng cười theo
Anh dịu dàng xoa đầu cô, cô bé này có tố chất rất tốt, rất dễ thương. Đánh bại tất cả những đứa trẻ được huấn luyện tại đây từ lâu trong vòng 2 tháng.
- Ừ, tặng cho cô bé, mau lớn một chút sẽ rất xinh đẹp.... - Xinh đẹp để còn làm dùng thân thể làm sát thủ nằm vùng xinh đẹp... Cố Nhi Nhi nhìn thấy ánh mắt của anh rất rõ ý tứ...
Cắn môi nắm chặt tay... Cô sẽ không để Doanh Doanh phải làm điều đó! Với Dụ Nguyên dù cô bé đó có dễ thương đến đâu... Anh cũng không ngờ vài năm sau, cô trưởng thành một thiếu nữ xinh đẹp điên rồ đáng sợ... Nhìn cho tới lớn cô vẫn đeo chiếc nhẫn tường vi đó, từ ngón trỏ giờ tay đã dần lớn ra chỉ có thể đeo ngón út.
Cô vẫn luôn đeo nó... Cô cũng vẫn luôn đem trái tim của anh đi theo cô... Cho tới lúc... cô chết đi...
( bí ý tưởng qué bí qué, bạn tác giả sắp về trạng thái ngủ đông, mng cmt lấy động lực cho tác giả nhé:* yêu yêu thương thương!)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook