Nữ Phụ Phản Công!! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta!
-
Chương 49: Cô gái năm ấy
(Ho ho... Ta định lần đầu của San San cho Vân Thiên Vũ cơ mà sợ bị các nàng ném đá vỡ đầu lên nghiêm túc lại và bỏ phiếu... kết quả Dụ Nguyên phiếu còn nhiều hơn San San:v lên ta cho Dụ Nguyên đặc ân ấy...)
- Ui da... Cái thân tôi sao đau vậy nè....?
San San tỉnh dậy tay sờ lên người, một cỗ đau đớn truyền từ phía dưới lên làm cô nhíu mày, mở mắt dần dần xung quanh nhìn...
- Đây đâu phải nhà của mình...
Cô nhìn xuống tròn mắt....
Một phút trôi qua....
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Căn nhà bị tiếng chọc tiết lợn muốn vỡ đôi ra, Dụ Nguyên vội chạy vào trong phòng nói:
- San San? Có chuyện gì xảy ra?!
Vừa vào thấy cô trùm đầu trong chăn liền nhíu mày nhìn một lúc rồi lại gần ngồi xuống giường mỉm cười:
- San San em làm sao vậy...?
Cô co rúm người lại thò cái đầu ra gào thét:
- Tại sao tôi lại ở nhà anh? Tại sao trên người tôi toàn dấu hôn???? Anh đã làm gì hả????!!!!
Dụ Nguyên bị cô hét hỏi chuyện dấu hôn có chút đỏ mặt liền mỉm cười xoa đầu cô nhìn cô không nói, cô đang từ trạng thái hùng hổ bị anh nhìn thì trực tiếp biến thành cún con im lặng đợi anh nói gì đấy:
- Tối qua em trúng xuân dược.... anh...
San San đang nằm trong chăn trợn mắt quay ra hết ầm lên:
- Cái gì?!
Dụ Nguyên hai má phớt đỏ nhẹ khiến San San đột nhiên cảm tháy mình đang bắt nạt anh... Nhưng lần đầu của cô... Có phải đã mất rồi không....
San San trầm tư im lặng suy nghĩ, Dụ Nguyên thấy cô im lặng tưởng cô buồn vì đã không thể giữ thân khuôn mặt cũng trở lên nghiêm túc nhìn cô nói:
- San San, anh sẽ chịu trách nhiệm với em!
Mắt cô giật giật... Cái cô cần không phải là chịu trách nhiệm... Cô không muốn bị nữ chủ xé xác huống hồ nam chủ Dụ Nguyên về sau yêu nữ chủ sâu đậm cơ mà...
Cô suy nghĩ trầm tư một lúc rồi thở dài... Thôi thì cũng chẳng sao? Trước cô làm sát thủ vốn cũng xác định có thể có nhiệm vụ nào đó làm cô thiệt thân đi. Giờ thì cô được người ta cứu còn hơn là bị người khác làm thiệt thân... Thôi thì cũng bỏ qua đi?
Cô nghĩ trầm tư một chút rồi tay ôm chăn che người ngồi dậy xua tay nói:
- Không cần không cần, dù gì cũng là anh cứu tôi, sao tôi bắt anh chịu trách nhieejm được chứ.... (huống chi anh đã có nữ chủ rồi....)
Cô nghĩ lời cuối không lên nói ra vẫn hơn, Dụ Nguyên ánh mắt có chút kì lạ nhỏ giọng nhìn cô:
- Em luôn vô tâm vô phế như vậy từ kiếp trước không đổi ư?
San San cái gì cũng nghe không rõ mặt nghệt ra định hỏi nhưng Dụ Nguyên vén tóc mai cô lên ánh mắt có chút bi thương cô không nhìn rõ...
-San San... Đến lúc này em thật sự ngốc hay vờ ngốc đây chứ...
Cô nhíu mày... Cô đâu có ngốc đâu? Cùng lắm cũng chỉ hơi ngốc thôi à nha~!
Reng ~~~!
Cô quay ra nhìn chiếc di động với lấy thấy số của Dạ Minh, Dụ Nguyên ánh mắt xoẹt qua điện thoại của cô im lặng.
San San cẩn thận đặt xa chiếc di động ra khỏi tai mặt chảy đầy hắc tuyến vừa ghé lại tai liền một giọng nói cũng vang lên...
Dụ Nguyên mỉm cười nhẹ nhàng mở tủ ra lấy cho cô một bộ váy màu trắng buông thõng trông vô cùng thục nữ.
Cô nhìn một lúc rồi chợt nhận ra... Khoan khoan... anh ta có đồ của phụ nữ? Kẻ biến thái? Bệnh hoạn? (Này quái nữ đừng có nói Dụ Nguyên của bà vậy chứ *mỗ tác giả*)
Dụ Nguyên mỉm cười xoa nhẹ bộ váy nói:
-Anh từng yêu một người con gái... Cô ấy là một sát thủ sống trong máu và bùn lầy, nhưng vẫn trong sáng, xinh đẹp và thuần khiết... Anh luôn muốn thổ lộ lòng mình vớ cô ấy nhưng lại yêu cô ấy một cách hèn nhát... Cho tới lúc cô ấy chết... Anh vẫn không thể thổ lộ nó ra... Đứng trước mộ của cô ấy anh nhớ hình bóng cô ấy... Anh đã mua váy cho cô ấy nhân ngày sinh nhật... Nhưng lại không thể tặng...
- Nếu cô ấy biết, cô ấy chắc chắn chết cũng hạnh phúc.... - San San mỉm cười nhẹ... Cô cũng là người sống trong máu và bùn lầy, nhưng thứ tình cảm này cô chưa từng nhận được....
Dụ Nguyên mỉm cười lại gần đưa cô cái váy nói:
- Anh cũng mong là như vậy đấy....
----Ta là dải phân cách, tại phòng nhỏ của quán bar Tiêu Hồn---
- AAAAAAAAAAAAAAAAAA
Minh Đang Linh tỉnh dậy cơ thể lõa lồ nằm giữa hai nam nhân liền hét loạn lên với cái chăn che thân, hoảng loạn nhìn xung quanh rồi lại tiếp tục gào thét lên
-Tiêu Hồn????!!!!
-Câm mồm đi con bitch!
Một nam nhân đang ngủ cạnh Minh Đang Linh bị thức dậy cau có nói.
Cô ta trợn mắt cố đẩy gã nam nhân ra mồm miệng oang oang:
- Cút đi! Ai cho mày dám làm nhục tao?
- Nhục mày? Con bitch này! Bị hôn mê mà vẫn cuồng nhiệt như mấy con bitch khác mà cũng dám nói ông đây làm nhục mày?! - Gã nam nhân kia cười ha hả.
Cô ta hoảng hốt ngồi bật dậy mặc vội quần áo chạy đi...
Reng~
Minh Đang Linh rút di động ra nhìn dãy số liền vội nghe
Giọng nói đầu dây bên kia vô cùng cợt nhả cùng châm biếm
Minh Đang Linh nghiến răng nghiến lợi... Đầu dây bên kia Tiêu Hồn cười nhạt từ giọng cợt nhả liền lạnh như băng
Minh Đang Linh cứng họng mồ hôi hột chảy lạnh toát cả lưng...
Giọng nói của Tiêu Hồn từ cợt nhả trở lên chắc nịch đáng sợ rồi cúp máy...
- Chết Tiệt!!!!
Minh Đang Linh ném di động xuống đất cắn móng tay ánh mắt đầy hận thù...
- Tích San San! Vì mày mà hôm nay tao ra nông nỗi này! Mày đáng chết! Mày đáng chết!!!!!
Ánh mắt của Minh Đang Linh loé lên một tia đáng sợ.... Thù này...! Ả nhớ kĩ!!!!
- Ui da... Cái thân tôi sao đau vậy nè....?
San San tỉnh dậy tay sờ lên người, một cỗ đau đớn truyền từ phía dưới lên làm cô nhíu mày, mở mắt dần dần xung quanh nhìn...
- Đây đâu phải nhà của mình...
Cô nhìn xuống tròn mắt....
Một phút trôi qua....
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Căn nhà bị tiếng chọc tiết lợn muốn vỡ đôi ra, Dụ Nguyên vội chạy vào trong phòng nói:
- San San? Có chuyện gì xảy ra?!
Vừa vào thấy cô trùm đầu trong chăn liền nhíu mày nhìn một lúc rồi lại gần ngồi xuống giường mỉm cười:
- San San em làm sao vậy...?
Cô co rúm người lại thò cái đầu ra gào thét:
- Tại sao tôi lại ở nhà anh? Tại sao trên người tôi toàn dấu hôn???? Anh đã làm gì hả????!!!!
Dụ Nguyên bị cô hét hỏi chuyện dấu hôn có chút đỏ mặt liền mỉm cười xoa đầu cô nhìn cô không nói, cô đang từ trạng thái hùng hổ bị anh nhìn thì trực tiếp biến thành cún con im lặng đợi anh nói gì đấy:
- Tối qua em trúng xuân dược.... anh...
San San đang nằm trong chăn trợn mắt quay ra hết ầm lên:
- Cái gì?!
Dụ Nguyên hai má phớt đỏ nhẹ khiến San San đột nhiên cảm tháy mình đang bắt nạt anh... Nhưng lần đầu của cô... Có phải đã mất rồi không....
San San trầm tư im lặng suy nghĩ, Dụ Nguyên thấy cô im lặng tưởng cô buồn vì đã không thể giữ thân khuôn mặt cũng trở lên nghiêm túc nhìn cô nói:
- San San, anh sẽ chịu trách nhiệm với em!
Mắt cô giật giật... Cái cô cần không phải là chịu trách nhiệm... Cô không muốn bị nữ chủ xé xác huống hồ nam chủ Dụ Nguyên về sau yêu nữ chủ sâu đậm cơ mà...
Cô suy nghĩ trầm tư một lúc rồi thở dài... Thôi thì cũng chẳng sao? Trước cô làm sát thủ vốn cũng xác định có thể có nhiệm vụ nào đó làm cô thiệt thân đi. Giờ thì cô được người ta cứu còn hơn là bị người khác làm thiệt thân... Thôi thì cũng bỏ qua đi?
Cô nghĩ trầm tư một chút rồi tay ôm chăn che người ngồi dậy xua tay nói:
- Không cần không cần, dù gì cũng là anh cứu tôi, sao tôi bắt anh chịu trách nhieejm được chứ.... (huống chi anh đã có nữ chủ rồi....)
Cô nghĩ lời cuối không lên nói ra vẫn hơn, Dụ Nguyên ánh mắt có chút kì lạ nhỏ giọng nhìn cô:
- Em luôn vô tâm vô phế như vậy từ kiếp trước không đổi ư?
San San cái gì cũng nghe không rõ mặt nghệt ra định hỏi nhưng Dụ Nguyên vén tóc mai cô lên ánh mắt có chút bi thương cô không nhìn rõ...
-San San... Đến lúc này em thật sự ngốc hay vờ ngốc đây chứ...
Cô nhíu mày... Cô đâu có ngốc đâu? Cùng lắm cũng chỉ hơi ngốc thôi à nha~!
Reng ~~~!
Cô quay ra nhìn chiếc di động với lấy thấy số của Dạ Minh, Dụ Nguyên ánh mắt xoẹt qua điện thoại của cô im lặng.
San San cẩn thận đặt xa chiếc di động ra khỏi tai mặt chảy đầy hắc tuyến vừa ghé lại tai liền một giọng nói cũng vang lên...
Dụ Nguyên mỉm cười nhẹ nhàng mở tủ ra lấy cho cô một bộ váy màu trắng buông thõng trông vô cùng thục nữ.
Cô nhìn một lúc rồi chợt nhận ra... Khoan khoan... anh ta có đồ của phụ nữ? Kẻ biến thái? Bệnh hoạn? (Này quái nữ đừng có nói Dụ Nguyên của bà vậy chứ *mỗ tác giả*)
Dụ Nguyên mỉm cười xoa nhẹ bộ váy nói:
-Anh từng yêu một người con gái... Cô ấy là một sát thủ sống trong máu và bùn lầy, nhưng vẫn trong sáng, xinh đẹp và thuần khiết... Anh luôn muốn thổ lộ lòng mình vớ cô ấy nhưng lại yêu cô ấy một cách hèn nhát... Cho tới lúc cô ấy chết... Anh vẫn không thể thổ lộ nó ra... Đứng trước mộ của cô ấy anh nhớ hình bóng cô ấy... Anh đã mua váy cho cô ấy nhân ngày sinh nhật... Nhưng lại không thể tặng...
- Nếu cô ấy biết, cô ấy chắc chắn chết cũng hạnh phúc.... - San San mỉm cười nhẹ... Cô cũng là người sống trong máu và bùn lầy, nhưng thứ tình cảm này cô chưa từng nhận được....
Dụ Nguyên mỉm cười lại gần đưa cô cái váy nói:
- Anh cũng mong là như vậy đấy....
----Ta là dải phân cách, tại phòng nhỏ của quán bar Tiêu Hồn---
- AAAAAAAAAAAAAAAAAA
Minh Đang Linh tỉnh dậy cơ thể lõa lồ nằm giữa hai nam nhân liền hét loạn lên với cái chăn che thân, hoảng loạn nhìn xung quanh rồi lại tiếp tục gào thét lên
-Tiêu Hồn????!!!!
-Câm mồm đi con bitch!
Một nam nhân đang ngủ cạnh Minh Đang Linh bị thức dậy cau có nói.
Cô ta trợn mắt cố đẩy gã nam nhân ra mồm miệng oang oang:
- Cút đi! Ai cho mày dám làm nhục tao?
- Nhục mày? Con bitch này! Bị hôn mê mà vẫn cuồng nhiệt như mấy con bitch khác mà cũng dám nói ông đây làm nhục mày?! - Gã nam nhân kia cười ha hả.
Cô ta hoảng hốt ngồi bật dậy mặc vội quần áo chạy đi...
Reng~
Minh Đang Linh rút di động ra nhìn dãy số liền vội nghe
Giọng nói đầu dây bên kia vô cùng cợt nhả cùng châm biếm
Minh Đang Linh nghiến răng nghiến lợi... Đầu dây bên kia Tiêu Hồn cười nhạt từ giọng cợt nhả liền lạnh như băng
Minh Đang Linh cứng họng mồ hôi hột chảy lạnh toát cả lưng...
Giọng nói của Tiêu Hồn từ cợt nhả trở lên chắc nịch đáng sợ rồi cúp máy...
- Chết Tiệt!!!!
Minh Đang Linh ném di động xuống đất cắn móng tay ánh mắt đầy hận thù...
- Tích San San! Vì mày mà hôm nay tao ra nông nỗi này! Mày đáng chết! Mày đáng chết!!!!!
Ánh mắt của Minh Đang Linh loé lên một tia đáng sợ.... Thù này...! Ả nhớ kĩ!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook