Nữ Phụ Phản Công!! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta!
-
Chương 1: Xuyên qua cũng cần cẩu huyết?
-A! Thật cẩu huyết!
Cố Doanh Doanh ngồi đọc tiểu thuyết ngôn tình toàn H của nữ chính mà thầm chửi rủa mỗ tác giả nào đó vì quá cẩu huyết.
Nam chính thì yêu nghiệt nữ chính thì xinh đẹp ngây thơ trong sáng còn nữ phụ thì não tàn ngu ngốc, cô thở dài:
- Tại sao mình lại đi đọc cái thứ cẩu huyết này nhỉ?
Đúng với người như cô thì hiếm khi đọc mấy chuyện kiểu này, cô vốn đợi anh.... Dạ Minh người cô yêu đến đón đi cầu hôn....
Đừng hỏi tại sao cô biết hắn cầu hôn vì cô chắc chắn (atsm)
Kíng koong~
Đó cô mới nhắc đến thì yêu nghiệt của cô đã đến rồi! Cô vội chỉnh trang lại cho mình thật xinh đẹp rồi mở cửa mỉm cười với anh nói:
- Minh ca, anh tới muộn!
Dạ Minh có khuôn mặt đủ tiêu chuẩn của soái ca nhưng bộ mặt dịu dàng hàng ngày đã không còn thay vào đó là một bộ dạng lãnh huyết vô tình, làm cô thấy kì lạ bình thường gặp cô anh sẽ xoa đầu cô sao?
- Đi thôi.
Dạ Minh xoay lưng về phía chiếc BMW của chính bản thân đỗ ngang tàn giữa sân, cô nhìn chiếc xe mà cảm thấy kì lạ....
Bình thường Dạ Minh rất cẩn thận tại sao hôm nay có chút ngang tàn lãnh huyết? Hay do cô tự ảo tưởng?
Cô bắt đầu lên xe thì trời bắt đầu mưa, cô nhìn trời suy nghĩ
“ a~ tệ thật đấy? Tự dưng đang được dẫn đi cầu hôn mà trời mưa ko biết Minh ca tổ chức ngoài trời hay trong nữa?”
Cô tự mỉm cười nhìn ra trời, nhưng rồi trời càng lúc càng tối dần những ánh đèn lấp lánh của thành phố cũng xa dần đi, con đường bê tông cũng bắt đầu gập gềnh đường đất, cơn mưa càng lúc càng to càng lạnh làm cô cảm thấy run nhẹ...
“rốt cuộc anh ấy chọn cái nơi hoang vu này để cầu hôn?”
Cô tự suy nghĩ rồi nhìn về phía trước:
- Minh ca, chúng ta đi đâu vậy?
Không có tiếng trả lời chỉ còn tiếng mưa rơi đến mức âm thanh to như muốn gào thét, cô cảm thấy lạ rồi cũng im lặng theo. Một lúc lâu sau cô đang chú trọng vào cái iphone của mình thì tiếng kít đột ngột làm cô rơi chiếc điện thoại trong tay đang ghi cho người bạn thân
Cô ngẩng lên nhìn Dạ Minh, rồi nhìn xung quanh... Trời thật sự rất tốt như muốn nuốt chửng tất cả, bao gồm cả cô....
- Xuống xe!
Cô nhíu mày cảm giác gì đó rất lạ xâm nhập trong lòng của cô dâng lên nhưng cô vẫn nghe lời của anh, vừa bước xuống xe bỗng lực kéo của ai đó kéo cô thật mạnh ra làm cô ngã trên đất 1 cách đau đớn, cô nhíu mày nhìn Dạ Minh
- Anh làm gì vậy Minh ca?
Dạ Minh không đáp nhìn cô nước mưa chảy xuống khuôn mặt không biết là khóc hay do nước mưa nữa, cô nhìn khuôn mặt với ánh sáng yếu ớt của đèn oto, khuôn mặt anh lúc này chính là lãnh huyết vô tình!!!
Cô có cái dự cảm không hay liền lùi nhẹ lại nhìn anh
- Có chuyện gì vậy.... Minh...? Không phải anh cầu hôn em sao...?
Dạ Minh từ đầu đến cuối không nói gì nghe thấy cô nói vậy liền bật cười một cách yêu nghiệt nói:
- Cố Doanh Doanh cô có thể ngừng ảo tưởng hay không? 3 năm để quyến rũ cô đúng là không dễ dàng, cô nghĩ loại người như cô thì ai muốn lấy?
Cô vẫn đơ người không hiểu bỗng chốc tay anh rút ra một khẩu súng ngắn giơ lên trước mặt cô, mỉm cười yêu nghiệt nhìn bông hoa nhỏ sắp bị mình bóp nát đang run rẩy không ngừng...
Có gì đó không đúng cô nhíu mày nhìn khẩu súng từng cử chỉ tay của anh bắt đầu tính toán sác xuất anh bắn khoảng 80%, tỉ lệ trúng khoảng 60,75% tỉ lệ chí mạng khoảng 90,16%. Cô ánh mắt lên phân tích nhìn Dạ Minh vẫn giơ súng chỉ vào chính giữa trán cô, một người đứng một người ngồi trước cơn mưa to như trút nước.
- Cho em một lý do?
- Lý Do? Lý do chính là cô phản bội tổ chức mà chạy được đến thành phố C thì tôi cũng thấy cô quá tài, mất 3 năm để ngày hôm nay tôi cầm súng ngắm trước mặt cô.
Đúng cô chính là nhà thiên tài ẩn dật chỉ số IQ cực cao và cũng là sát thủ nhưng cô lại có sở thích kì quái, thích đùa với lửa, cô vào rồi làm cho tổ chức lao đao chạy trốn, cô không ngờ có ngày người mình yêu thật sự lại là người giết mình...
- Em muốn hỏi anh một câu
- Nói.
- Anh đã từng yêu em chưa?
Cô hướng ánh mắt xinh đẹp lên nhìn hắn, cô chỉ mong cô có một người thật sự yêu cô thì cô chết cũng đáng... Cô mãn nguyện!
- Chưa từng!
Dạ Minh không nhanh không chậm nói ra từng chữ, cô mỉm cười nhẹ, không phải cô không biết vì cô rõ khuôn mặt của hắn khi cầm súng hướng về phía cô, không bi ai không đau buồn không yêu thương không hận thù, một chữ để tóm gọn tất cả trong ánh mắt hắn chính là... Lãnh Huyết!
Cô bật cười to rồi vỗ tay:
- Hảo hảo! ta thán phục tổ chức này đã dẫn đến một chàng trai...
Đoàng!
Cô chưa kịp nói xong liền ngã xuống đôi mắt hạnh xinh đẹp đã nhắm chặt miệng cũng đã khép lại, cô biết... cô không đáng để nói với hắn thêm nữa.... Dạ Minh ngạc nhiên quay ra đằng sau có một khuôn mặt xinh đẹp vô ngần cầm súng vẫn còn chút khói thoát ra.
-Ta nghĩ ngươi không lên dài dòng với ả đàn bà này.
Dạ Minh quay bước nhìn người con gái đang nằm trên đất mặc cho hạt mưa xối xả vào người rồi mỉm cười yêu nghiệt...
Cố Doanh Doanh cô đáng bị như vậy!
.
.
.
.
.
.
.
.
- Ôi má ơi má ơi cái đầu thân yêu của tôi!
Cô ôm lấy cái đầu rồi mở mắt nhè nhẹ trước mắt cô chính là màu trắng đặc trưng của bệnh viện, rồi cô nhíu mày... Tỉ lệ sống sót 0,18% tại sao cô vẫn còn sống? Hay 0,18% thần thánh đó đã cứu cô? Không thể nào....
Cô định từ từ ngồi dậy thì chống tay xuống một gì đó vô cùng mềm mại liền quay ra nhìn thấy một nam nhân... e hèm... và không mặc gì lộ bộ ngực trần cơ bắp này.... Dù cô là sát thủ hay nhà bác học IQ cao nhưng cô không có lãnh huyết mà... vô cùng biến thái....
Nam nhân nào đó đang ngủ bị sờ soạn liền có chút không thoải mái ngọ nguậy mở mắt, nhìn thấy cô gái xinh đẹp khuôn mặt trắng ngần mái tóc đen nhánh xinh đẹp cùng với đôi mắt màu tím huyễn ảo đang sờ mó khắp khuôn ngực mình.... Cô vẫn chăm chú sờ sờ mó mó khắp cơ thể nam nhân này... Thật đẹp nga!
- Cô bị điên à Tích San San?
Nam nhân xinh đẹp đó liền đen mặt chửi cô háo sắc hoàn háo sắc! Tích San San... Tích San San... Cô nhìn anh ý như hỏi anh nói ai là Tích San San?
Nam nhân nào đó đêm qua bị cô nàng háo sắc xé rách cả áo, anh vô cùng chán ghét nữ nhân háo sắc nhưng cũng không phản đối, thịt dâng tận miệng tất nhiên anh phải ăn rồi nhưng nữ nhân nào đó xé áo anh xong liền ôm anh như con cua lăn ra ngủ, cô đen mặt:
- Đây là đâu? anh là người cứu tôi? Anh là ai?
- cô giả ngốc với tôi đấy à? Tích San San
Doanh Doanh liền ngơ mặt chỉ vào mặt mình:
- anh nói tôi là Tích San San?
Nam nhân xinh đẹp gật một cái cô liền đẩy anh uỳnh cái xuống đất chạy vào nhà vệ sinh... không bao lâu tiếng hét la lên thất thanh....
Cẩu huyết!!! Cẩu huyết!!!! Thiên a~!!! Ta Bạo cúc nhà ngươi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cố Doanh Doanh ngồi đọc tiểu thuyết ngôn tình toàn H của nữ chính mà thầm chửi rủa mỗ tác giả nào đó vì quá cẩu huyết.
Nam chính thì yêu nghiệt nữ chính thì xinh đẹp ngây thơ trong sáng còn nữ phụ thì não tàn ngu ngốc, cô thở dài:
- Tại sao mình lại đi đọc cái thứ cẩu huyết này nhỉ?
Đúng với người như cô thì hiếm khi đọc mấy chuyện kiểu này, cô vốn đợi anh.... Dạ Minh người cô yêu đến đón đi cầu hôn....
Đừng hỏi tại sao cô biết hắn cầu hôn vì cô chắc chắn (atsm)
Kíng koong~
Đó cô mới nhắc đến thì yêu nghiệt của cô đã đến rồi! Cô vội chỉnh trang lại cho mình thật xinh đẹp rồi mở cửa mỉm cười với anh nói:
- Minh ca, anh tới muộn!
Dạ Minh có khuôn mặt đủ tiêu chuẩn của soái ca nhưng bộ mặt dịu dàng hàng ngày đã không còn thay vào đó là một bộ dạng lãnh huyết vô tình, làm cô thấy kì lạ bình thường gặp cô anh sẽ xoa đầu cô sao?
- Đi thôi.
Dạ Minh xoay lưng về phía chiếc BMW của chính bản thân đỗ ngang tàn giữa sân, cô nhìn chiếc xe mà cảm thấy kì lạ....
Bình thường Dạ Minh rất cẩn thận tại sao hôm nay có chút ngang tàn lãnh huyết? Hay do cô tự ảo tưởng?
Cô bắt đầu lên xe thì trời bắt đầu mưa, cô nhìn trời suy nghĩ
“ a~ tệ thật đấy? Tự dưng đang được dẫn đi cầu hôn mà trời mưa ko biết Minh ca tổ chức ngoài trời hay trong nữa?”
Cô tự mỉm cười nhìn ra trời, nhưng rồi trời càng lúc càng tối dần những ánh đèn lấp lánh của thành phố cũng xa dần đi, con đường bê tông cũng bắt đầu gập gềnh đường đất, cơn mưa càng lúc càng to càng lạnh làm cô cảm thấy run nhẹ...
“rốt cuộc anh ấy chọn cái nơi hoang vu này để cầu hôn?”
Cô tự suy nghĩ rồi nhìn về phía trước:
- Minh ca, chúng ta đi đâu vậy?
Không có tiếng trả lời chỉ còn tiếng mưa rơi đến mức âm thanh to như muốn gào thét, cô cảm thấy lạ rồi cũng im lặng theo. Một lúc lâu sau cô đang chú trọng vào cái iphone của mình thì tiếng kít đột ngột làm cô rơi chiếc điện thoại trong tay đang ghi cho người bạn thân
Cô ngẩng lên nhìn Dạ Minh, rồi nhìn xung quanh... Trời thật sự rất tốt như muốn nuốt chửng tất cả, bao gồm cả cô....
- Xuống xe!
Cô nhíu mày cảm giác gì đó rất lạ xâm nhập trong lòng của cô dâng lên nhưng cô vẫn nghe lời của anh, vừa bước xuống xe bỗng lực kéo của ai đó kéo cô thật mạnh ra làm cô ngã trên đất 1 cách đau đớn, cô nhíu mày nhìn Dạ Minh
- Anh làm gì vậy Minh ca?
Dạ Minh không đáp nhìn cô nước mưa chảy xuống khuôn mặt không biết là khóc hay do nước mưa nữa, cô nhìn khuôn mặt với ánh sáng yếu ớt của đèn oto, khuôn mặt anh lúc này chính là lãnh huyết vô tình!!!
Cô có cái dự cảm không hay liền lùi nhẹ lại nhìn anh
- Có chuyện gì vậy.... Minh...? Không phải anh cầu hôn em sao...?
Dạ Minh từ đầu đến cuối không nói gì nghe thấy cô nói vậy liền bật cười một cách yêu nghiệt nói:
- Cố Doanh Doanh cô có thể ngừng ảo tưởng hay không? 3 năm để quyến rũ cô đúng là không dễ dàng, cô nghĩ loại người như cô thì ai muốn lấy?
Cô vẫn đơ người không hiểu bỗng chốc tay anh rút ra một khẩu súng ngắn giơ lên trước mặt cô, mỉm cười yêu nghiệt nhìn bông hoa nhỏ sắp bị mình bóp nát đang run rẩy không ngừng...
Có gì đó không đúng cô nhíu mày nhìn khẩu súng từng cử chỉ tay của anh bắt đầu tính toán sác xuất anh bắn khoảng 80%, tỉ lệ trúng khoảng 60,75% tỉ lệ chí mạng khoảng 90,16%. Cô ánh mắt lên phân tích nhìn Dạ Minh vẫn giơ súng chỉ vào chính giữa trán cô, một người đứng một người ngồi trước cơn mưa to như trút nước.
- Cho em một lý do?
- Lý Do? Lý do chính là cô phản bội tổ chức mà chạy được đến thành phố C thì tôi cũng thấy cô quá tài, mất 3 năm để ngày hôm nay tôi cầm súng ngắm trước mặt cô.
Đúng cô chính là nhà thiên tài ẩn dật chỉ số IQ cực cao và cũng là sát thủ nhưng cô lại có sở thích kì quái, thích đùa với lửa, cô vào rồi làm cho tổ chức lao đao chạy trốn, cô không ngờ có ngày người mình yêu thật sự lại là người giết mình...
- Em muốn hỏi anh một câu
- Nói.
- Anh đã từng yêu em chưa?
Cô hướng ánh mắt xinh đẹp lên nhìn hắn, cô chỉ mong cô có một người thật sự yêu cô thì cô chết cũng đáng... Cô mãn nguyện!
- Chưa từng!
Dạ Minh không nhanh không chậm nói ra từng chữ, cô mỉm cười nhẹ, không phải cô không biết vì cô rõ khuôn mặt của hắn khi cầm súng hướng về phía cô, không bi ai không đau buồn không yêu thương không hận thù, một chữ để tóm gọn tất cả trong ánh mắt hắn chính là... Lãnh Huyết!
Cô bật cười to rồi vỗ tay:
- Hảo hảo! ta thán phục tổ chức này đã dẫn đến một chàng trai...
Đoàng!
Cô chưa kịp nói xong liền ngã xuống đôi mắt hạnh xinh đẹp đã nhắm chặt miệng cũng đã khép lại, cô biết... cô không đáng để nói với hắn thêm nữa.... Dạ Minh ngạc nhiên quay ra đằng sau có một khuôn mặt xinh đẹp vô ngần cầm súng vẫn còn chút khói thoát ra.
-Ta nghĩ ngươi không lên dài dòng với ả đàn bà này.
Dạ Minh quay bước nhìn người con gái đang nằm trên đất mặc cho hạt mưa xối xả vào người rồi mỉm cười yêu nghiệt...
Cố Doanh Doanh cô đáng bị như vậy!
.
.
.
.
.
.
.
.
- Ôi má ơi má ơi cái đầu thân yêu của tôi!
Cô ôm lấy cái đầu rồi mở mắt nhè nhẹ trước mắt cô chính là màu trắng đặc trưng của bệnh viện, rồi cô nhíu mày... Tỉ lệ sống sót 0,18% tại sao cô vẫn còn sống? Hay 0,18% thần thánh đó đã cứu cô? Không thể nào....
Cô định từ từ ngồi dậy thì chống tay xuống một gì đó vô cùng mềm mại liền quay ra nhìn thấy một nam nhân... e hèm... và không mặc gì lộ bộ ngực trần cơ bắp này.... Dù cô là sát thủ hay nhà bác học IQ cao nhưng cô không có lãnh huyết mà... vô cùng biến thái....
Nam nhân nào đó đang ngủ bị sờ soạn liền có chút không thoải mái ngọ nguậy mở mắt, nhìn thấy cô gái xinh đẹp khuôn mặt trắng ngần mái tóc đen nhánh xinh đẹp cùng với đôi mắt màu tím huyễn ảo đang sờ mó khắp khuôn ngực mình.... Cô vẫn chăm chú sờ sờ mó mó khắp cơ thể nam nhân này... Thật đẹp nga!
- Cô bị điên à Tích San San?
Nam nhân xinh đẹp đó liền đen mặt chửi cô háo sắc hoàn háo sắc! Tích San San... Tích San San... Cô nhìn anh ý như hỏi anh nói ai là Tích San San?
Nam nhân nào đó đêm qua bị cô nàng háo sắc xé rách cả áo, anh vô cùng chán ghét nữ nhân háo sắc nhưng cũng không phản đối, thịt dâng tận miệng tất nhiên anh phải ăn rồi nhưng nữ nhân nào đó xé áo anh xong liền ôm anh như con cua lăn ra ngủ, cô đen mặt:
- Đây là đâu? anh là người cứu tôi? Anh là ai?
- cô giả ngốc với tôi đấy à? Tích San San
Doanh Doanh liền ngơ mặt chỉ vào mặt mình:
- anh nói tôi là Tích San San?
Nam nhân xinh đẹp gật một cái cô liền đẩy anh uỳnh cái xuống đất chạy vào nhà vệ sinh... không bao lâu tiếng hét la lên thất thanh....
Cẩu huyết!!! Cẩu huyết!!!! Thiên a~!!! Ta Bạo cúc nhà ngươi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook