Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ
-
Chương 60-1
Kỷ Khanh Khanh nằm lên giường, lại theo thói quen bên cạnh có hô hấp của Lục Lệ Hành. Bởi vì có sự thay đổi nên cô khó ngủ, trong đầu óc lúc này chỉ còn lại là ký ức về những nụ hôn của Lục Lệ Hành, vừa nghĩ tới thì khuôn mặt lại đỏ lên.
Lưu manh!
Ngoài mặt thì nghiêm trang như vậy, nhưng trong nội tâm thì lại vô lại như vậy! Ấy thế mà lại dùng cách đó để bịt miệng cô lại.
Ôi đàn ông…
(beta: Ôi đàn ông…là những niềm đau:‑<)
Chết vì bệnh sĩ diện!
Thật vất vả lăn qua lộn lại mấy vòng mới buồn ngủ, ngay lúc ấy cửa phòng dường như mở ra, một bóng người đi vào, động tác rón rén rõ ràng là cố gắng không phát ra tiếng động. Kỷ Khanh Khanh đột nhiên bừng tỉnh, cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn. Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, có thể nhận ra hình bóng mơ hồ của người kia.
Một chút hoảng sợ kia không còn bóng dáng đâu nữa.
Cô đứng dậy, bật mở đèn đầu giường.
Chiếc đèn tỏa ra ánh sáng, cái tay đang xốc chăn giữa không trung của Lục Lệ Hành cứng lại, cả người cứng đờ đứng ở mép giường. Anh theo bản năng nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh. Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
“Đêm hôm khuya khoắt, anh lẻn vào phòng người khác làm gì! Làm gì hả!”
Kỷ Khanh Khanh nhìn đồng hồ trên tường, 1 giờ rưỡi.
Bởi vì Lục Lệ Hành cho rằng đã 1 giờ rưỡi, chắc chắn Kỷ Khanh Khanh đã ngủ rồi. Nhưng không ngờ rằng, đã giờ này rồi nhưng cô vẫn còn tỉnh như sáo.
Lục Lệ Hành tự trấn an bản thân:
“Tôi muốn xem em ngủ có ngon không.”
“Cảm ơn vì đã quan tâm, nhưng mà lúc nãy anh mà không tới thì tôi đã ngủ rồi. Anh còn có việc gì nữa không?”
“Không có việc gì.”
Kỷ Khanh Khanh nhìn anh, đề phòng nói:
“Không có việc gì nữa thì nhanh đi ngủ đi, tôi mệt muốn chết rồi.”
Nghe Kỷ Khanh Khanh nói xong. Lục Lệ Hành làm như không có việc gì, xốc chăn lên, rất tự nhiên mà nằm xuống.
Kỷ Khanh Khanh nhìn loạt động tác “nước chảy mây trôi” mà nằm xuống bên cạnh mình của anh, hỏi:
“Anh làm gì vậy?”
Lục Lệ Hành vô cùng đúng lý hợp tình nói:
“Ngủ.”
“Ngủ? Phòng của mình thì không ngủ, anh chạy tới phòng tôi làm gì? Đi xuống!”
Kỷ Khanh Khanh đẩy anh.
Lục Lệ Hành không vội cũng không giận, nhắm mắt lại, rõ ràng là ỷ vào việc Kỷ Khanh Khanh không thể lay chuyển được mình, nói:
“Đừng nháo, mau ngủ đi.”
Người nào ban nãy còn hôn hít mình nhỉ? Bệnh hay quên của Lục Lệ Hành thật đáng sợ.
Nhưng mà lần này Kỷ Khanh Khanh cũng không chiều anh. Bây giờ đang ở trên chiếc giường của mình, còn có thể bị anh gây khó dễ à?
Cô nắm lấy khuỷu tay của Lục Lệ Hành đang để dưới gối, ôm vào trong ngực:
“Ngài Lục, như vậy không tốt, chuyện này mà truyền ra ngoài thì người ta sẽ cho rằng anh chơi quy tắc ngầm với tôi đấy.”
Lục Lệ Hành cũng mặc kệ cô uy hiếp, đưa tay ra, trực tiếp ôm Kỷ Khanh Khanh vào lồng ngực, nói:
“Ngủ.”
Hai người cùng ngủ trên một cái gối đầu, dường như có thể cảm nhận được hô hấp của Lục Lệ Hành. Thật giống với câu “chung chăn chung gối”.
Kỷ Khanh Khanh buông cờ đầu hàng:
“Được rồi, tôi đưa gối cho anh được không? Anh nhấc đầu lên.”
Hai tay của Lục Lệ Hành cường tráng có lực. Cánh tay nhỏ của Kỷ Khanh Khanh nhẹ nhàng đẩy anh, cả người như đè trên cánh tay của Lục Lệ Hành.
“A!”
Không có động tĩnh.
“Đừng nghịch!”
Hô hấp của Lục Lệ Hành đều đều.
Kỷ Khanh Khanh ôm gối nghiến răng, thế mà lại tự đào hố chôn mình.
Kết quả là, trận này không chỉ chết không lối về, hơn nữa còn bị “cắt đất đền tiền”.
Kỷ Khanh Khanh thở dài.
Không biết cố gắng!
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Khanh Khanh mở to mắt, liếc nhìn người đàn ông ngủ bên cạnh mình. Hai người cùng ngủ trên một cái gối, một cái khác thì bị Kỷ Khanh Khanh ôm trong lồng ngực. Nhưng không biết đã rơi xuống dưới đất từ khi nào. Nhìn thấy tay chân của mình đang ở chỗ nào, cô xấu hổ dịch chuyển tay chân khỏi người Lục Lệ Hành.
Cũng lúc này, Lục Lệ Hành mở mắt, nghiêng đầu nhìn cô.
Kỷ Khanh Khanh sửng sốt, thân thể nhanh chóng lăn sang bên cạnh, xuống khỏi giường.
Hô hấp Lục Lệ Hành thật sâu, mở to hai mắt, rời giường.
Nhớ tới cảnh hôm qua mình ở trên giường bị cọ tới cọ lui, Lục Lệ Hành thở dài.
Thật không biết cố gắng!
Phòng của hai người chỉ có một gian nhà vệ sinh. Kỷ Khanh Khanh đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, còn Lục Lệ Hành thì quay về phòng của mình để thay quần áo. Kỷ Khanh Khanh vừa rửa mặt xong, liếc nhìn Lục Lệ Hành đi ra khỏi phòng. Sáng sớm tinh mơ đã tây trang giày da, quần tây bao lấy hai chân dài thẳng, anh giơ tay chỉnh lại cà vạt. Thật sự giống như là đang chuẩn bị đi tham gia một hội nghị quan trọng.
Kỷ Khanh Khanh cúi đầu nhìn chiếc áo ngủ mình đang mặc. So với tây trang của Lục Lệ Hành thì lôi thôi hơn nhiều. Cô thật sự giống với câu “quần áo không chỉnh tề”.
Trở về phòng, Kỷ Kahnh Khanh thay bộ đồ ngủ ra, vuốt vuốt lại mái tóc, sau đó nhìn vào trong gương. Nhưng mà bởi vì giấc ngủ tối qua không tốt, dưới mắt xuất hiện quầng thâm mơ hồ. Nghĩ ngợi một lúc, cô trang điểm nhẹ, không đậm, nhưng cũng che được dấu vết nhợt nhạt, thiếu ngủ.
Đều do Lục Lệ Hành đêm qua tới cọ giường của cô. Nêu không thì cô cũng chẳng đến mức cả đêm khó ngủ.
Giờ ăn sáng đã qua lâu rồi, hai nhân viên của tổ tiết mục mang bữa sáng tới, và thông báo lát nữa đạo diễn Vương và người quay phim sẽ tới.
Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành ăn bữa sáng muộn, không lâu sau thì đạo diễn Vương tới, phía sau còn có mấy nhân viên công tác, tất cả cameras trong phòng đều mở ra.
Mấy người nói vài câu khách sáo chẳng có gì thú vị cả. Trước khi đi, đạo diễn Vương nói:
“Chúc hai người trải nghiệm năm ngày này vui vẻ.”
Đạo diễn Vương vừa đi, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Lục Lệ Hành và Kỷ Khanh Khanh.
Kỷ Khanh Khanh làm bộ làm tịch ngồi nói chuyện cùng Lục lệ Hành trên ghế sofa:
“Xin chào ngài Lục, tôi là Kỷ Khanh Khanh. Hôm nay thật sự rất vinh hạnh được trở thành bạn đồng hành của ngài.”
Lục Lệ Hành ngước mắt, nhìn Kỷ Khanh Khanh, hỏi:
“Gọi tôi là gì?”
Hả? Gì cơ?
Thân phận hôm nay của hai người bọn họ là tình nhân giả mà.
Trên mặt Kỷ Khanh Khanh mang theo ý cười xa cách:
“Ngài Lục nói đùa rồi.”
Lục Lệ Hành hơi nhíu mày, thái độ xa cách này của Kỷ Khanh Khanh, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Người khác thì giả làm người yêu, còn anh thì lại giả vờ xa cách.
Hai người ngồi trên sô pha, ăn ý nhìn vào camera.
Nhưng mà nhìn hai người trong màn ảnh kia, đồng thời xoát các bình luận của fan mong chờ chương trình đã lâu trên kênh phát sóng trực tiếp.
Vì đề cao nhiệt độ của chương trình này, đạo diễn Vương đã hợp tác cùng một ngôi sao phát trực tiếp. Chia thành năm tổ minh tinh phát trực tiếp, người xem có thể lựa chọn kênh phát sóng mà mình muốn xem. Tất nhiên, sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc sẽ được cắt nối lại.
Nhìn chung, năm phòng phát sóng trực tiếp, nhân khí cao nhất là nhóm Kiều Án và Cố Phi Phàm. Hai người họ là nhờ nhiệt độ của bộ phim mới phát sóng, bọn họ tham gia chương trình này là để thỏa mãn fan của bộ phim vì muốn cho họ thấy một kết cục HE khác. Còn lại là nhóm của Thẩm Vi Vi và Cô Thiếu Ngu.
【 Đây là vị khách quý mà tổ tiết mục vẫn luôn thần thần bí bí hả??? Quá đẹp trai đi!!! 】
【 Nghe nói người này là Lục Lệ Hành, là tổng giám đốc của tập đoàn Lục Thị. Ông chủ đẹp trai như vậy á. Bây giờ tôi đi ăn máng khác còn kịp không? Công ty của ông chủ còn thiếu người không? Tôi từng học đại học về ngành này, cái gì tôi cũng làm được! 】
【 Một anh chàng đẹp trai như vậy á!!! Kỷ Khanh Khanh, nha đầu chết tiệt này cũng tốt số quá rồi!!! 】
【 Tôi hối hận rồi!!! Lúc trước nhận được lời mời của Lục thị, thế mà tôi lại từ chối offer của bọn họ!!! Vốn dĩ có duyên với tổng giám đốc Lục, nhưng mà tự bị tôi chặt đứt cơ hộ rồi!!! Tôi hận!! 】
【 Hy vọng Kỷ Khanh Khanh đừng bôi đen tổng giám đốc Lục, mọi người đều là người yêu giả, cho nên không cần phải truyền tin này tin kia để xào nhiệt độ, xào CP đâu. Cảm ơn! 】
【23333 Vị kia lo lắng Kỷ Khanh Khanh sẽ ăn vạ á? Cậu cảm thấy Kỷ Khanh Khanh dám ăn vạ tổng giám đốc Lục không? Một giây phong sát là được mà? 】
Kỷ Khanh Khanh “oa” lên một tiếng, nằm nhoài ra ghế sô pha, “Ngài Lục, buổi sáng hôm nay chúng ta có sắp xếp gì không?”
Lục Lệ Hành nhìn tin tức trên di động, là do Trần Thư Diệc gửi tới.
Trần Thư Diệc đã muốn xin nghỉ phép để đưa Lâm Trăn đi du lịch từ lâu rồi, nhân dịp này, sáng sớm đã lái xe rời khỏi khách sạn tới nơi nghỉ ngơi để tạo bất ngờ cho Lâm Trăn.
Lục Lệ Hành trầm mặc một lát.
Năm phút sau, từng người cầm một quyển sách lên, ngồi trên sô pha, chăm chú đọc sách.
Hai người ở tổ hậu kỳ nhìn thấy cảnh này thì trên trán như xuất hiện mấy dấu hỏi chấm, thậm chí còn mở một bản nhạc để che đi sự xấu hổ.
Một lát sau, trên tay của Kỷ Khanh Khanh là một cuốn tạp chí lá cải đã đọc xong. Đôi mắt còn trâm mê trong đó nhìn Lục Lệ Hành, cô nghiêng đầu, nhìn thoáng qua, hỏi:
“Anh đang đọc gì đấy?”
Là một quyển tạp chí ô tô.
Lục Lệ Hành không trả lời cô, Kỷ Khanh Khanh thuận theo mắt Lục Lệ Hành nhìn xuống, mặt trên là giới thiệu về chiếc xe mới nhất trong năm nay. Lục Lệ Hành nhìn một tờ, là giới thiệu về công nghệ không người lái.
Đọc xong trang này từ trên xuống dưới, Lục Lệ Hành làm bộ muốn đổi trang, Kỷ Khanh Khanh lúc này cảm thấy khá thú vị, cả người bất tri bất giác mà dựa vào bên cạnh anh. Cô đè lại bàn tay đang muốn lật sang trang bên cạnh của Lục Lệ Hành, nói:
“Từ từ, tôi còn chưa đọc xong.”
Bàn tay của Lục Lệ Hành dừng lại, để Kỷ Khanh Khanh đọc hết.
【 Kỷ Khinh Khinh đúng thật là một người tâm cơ, thế mà lại dám dựa vào người tổng giám đốc Lục. 】
【 Trời má!!! Cả người Kỷ Khanh Khanh chắc là dán hết lên người tổng giám đốc Lục rồi đấy nhỉ? Người phụ nữ này đến chơi thôi cũng tâm cơ!】
【 Tính tình tổng giám đốc Lục thật tốt, ngài ấy còn nhường người phụ nữ này. Nếu là tôi thì sẽ là một cái tát vào mặt cô ta đấy! 】
【 Ôi cái khuôn mặt kia của tổng giám đốc Lục, sao Kỷ Khanh Khanh tốt số như vậy chứ? Tại sao cô ta có thể ghép cặp cùng ngài ấy chứ? Tôi hận! 】
【 Có lẽ mỗi tôi thấy cảnh này rất đẹp mắt nhỉ? 】
Lưng sô pha dựa vào cửa sổ, ánh nắng mặt trời ấm áp, dễ chịu màu vàng nhạt từ bên ngoài chiếu vào hai người. Kỷ Khanh Khanh xem đến mê mẩn. Mỗi lần đọc xong còn vô cùng tự nhiên mà đổi trang, Lục Lệ Hành bắt lấy tay cô, nói:
“Tôi còn chưa đọc xong.”
Kỷ Khanh Khanh chán muốn chết, cô ngáp một cái, Lục Lệ Hành bất đắc dĩ lật trang.
Một lúc lâu sau thì quyển tạp chí cũng tới trang cuối, Kỷ Khanh Khanh đứng dậy, dõi mắt ra ngoài cửa sổ.
Phòng ở lầu 3, mở cửa sổ ra là có thể thấy biển, phóng tầm mắt ra xa thêm chút nữa là nước biển xanh thẳm một vùng.
Lục Lệ Hành nhìn thấy biển cảm nóng lòng của Kỷ Khanh Khanh, gợi ý:
“Đi dạo bờ biển một chút nhé?”
“Nhưng mà tôi buôn ngủ quá.”
Hơn một giờ rưỡi đêm qua Lục Lệ Hành tới phòng cô làm loạn, hại cô hơn hai giờ mới ngủ được. Sáng sớm 7 giờ đã tỉnh, cả buổi sáng nay đều trong trạng thái mơ hồ, tinh thần không tốt.
“Vậy em về phòng ngủ một lát đi.”
Kỷ Khanh Khanh gật đầu, trở về phòng. Che camera lại, ngủ nướng.
Lục Lệ Hành ở phòng khách đọc sách và xem tạp chí, hoàn toàn không cảm thấy nhàm chán.
10 giờ, cuối cùng Kỷ Khanh Khanh cũng ngủ đủ rồi. Cô kéo bức màn ra, lười biếng duỗi eo, ngủ tới mức cả người đều mềm nhũn.
Mặt trời vừa lúc lên cao, trên mặt biển, sóng nước lấp lánh, phản xạ lại một ánh sáng màu bạc
Đi ra phòng khách, Lục Lệ Hành vẫn không đổi tư thế, anh ngồi đóc đọc sách. Cảnh hay người đẹp, một chút cũng không cảm thấy buồn tẻ.
“Dậy rồi?”
Kỷ Khanh Khanh gật gật đầu, nói:
“Cảm ơn ngài Lục quan tâm, tôi ngủ đủ rồi.”
Lục Lệ Hành ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Ánh mặt trời lúc này rất đẹp, Lục Lệ Hành đề nghị đi ra ngoài một chút, Kỷ Khanh Khanh gật đầu đồng ý.
“Từ từ, anh sẽ không cứ như vậy mà ra ngoài chứ?” Kỷ Khanh Khanh nhìn tây trang trên người Lục Lệ Hành, cảm thấy không thích hợp.
“Không được?”
Kỷ Khanh Khanh âm thầm trợn trắng mắt, “Ngài Lục, bây giờ chúng ta đang nghỉ phép, không phải đi mở họp.”
Nói xong thì đẩy Lục Lệ Hành vào phòng, lật lật giở giở quần áo của anh. Ngoại trừ tây trang thì một bộ quần áo thoải mái cũng không mang.
Nhưng mà lúc ở nhà, trong phòng để quần áo, dường như cũng không phát hiện được một bộ quần áo thoải mái nào của anh cả. Tất cả đều là tây trang sơ mi cùng quần âu.
“Hay là anh cởi áo khoác ra đi?”
Kỷ Khanh Khanh kiến nghị, lại tháo cả nơ áo mà cô tặng ra, tháo hai cúc áo trên cùng, sau đó xắn tay áo lên khuỷu tay. Không nói tới thoải mái, nhưng lại nhiều hơn mất phần tùy hứng. So với đi tham dự cuộc họp ban nãy thì tốt hơn nhiều.
Kỷ Khinh Khanh vừa lòng.
Lục Lệ Hành thuận thế muốn năm lấy tay của Kỷ Khanh Khanh, nhưng lại bị cô nhẹ nhàng tránh thoát.
Cô híp mắt cười, vẻ mặt và lời lẽ chính đáng:
“Ngài Lục, ngày đầu tiên quan hệ vẫn không cần thân mật như thế đâu. Tôi không muốn để các fan nghĩ là tôi quyến rũ anh.”
Kỷ Khanh Khanh nói xong thì đi ra ngoài.
Lục Lệ Hành nhướng mày, đuổi theo cô.
Lưu manh!
Ngoài mặt thì nghiêm trang như vậy, nhưng trong nội tâm thì lại vô lại như vậy! Ấy thế mà lại dùng cách đó để bịt miệng cô lại.
Ôi đàn ông…
(beta: Ôi đàn ông…là những niềm đau:‑<)
Chết vì bệnh sĩ diện!
Thật vất vả lăn qua lộn lại mấy vòng mới buồn ngủ, ngay lúc ấy cửa phòng dường như mở ra, một bóng người đi vào, động tác rón rén rõ ràng là cố gắng không phát ra tiếng động. Kỷ Khanh Khanh đột nhiên bừng tỉnh, cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn. Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, có thể nhận ra hình bóng mơ hồ của người kia.
Một chút hoảng sợ kia không còn bóng dáng đâu nữa.
Cô đứng dậy, bật mở đèn đầu giường.
Chiếc đèn tỏa ra ánh sáng, cái tay đang xốc chăn giữa không trung của Lục Lệ Hành cứng lại, cả người cứng đờ đứng ở mép giường. Anh theo bản năng nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh. Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
“Đêm hôm khuya khoắt, anh lẻn vào phòng người khác làm gì! Làm gì hả!”
Kỷ Khanh Khanh nhìn đồng hồ trên tường, 1 giờ rưỡi.
Bởi vì Lục Lệ Hành cho rằng đã 1 giờ rưỡi, chắc chắn Kỷ Khanh Khanh đã ngủ rồi. Nhưng không ngờ rằng, đã giờ này rồi nhưng cô vẫn còn tỉnh như sáo.
Lục Lệ Hành tự trấn an bản thân:
“Tôi muốn xem em ngủ có ngon không.”
“Cảm ơn vì đã quan tâm, nhưng mà lúc nãy anh mà không tới thì tôi đã ngủ rồi. Anh còn có việc gì nữa không?”
“Không có việc gì.”
Kỷ Khanh Khanh nhìn anh, đề phòng nói:
“Không có việc gì nữa thì nhanh đi ngủ đi, tôi mệt muốn chết rồi.”
Nghe Kỷ Khanh Khanh nói xong. Lục Lệ Hành làm như không có việc gì, xốc chăn lên, rất tự nhiên mà nằm xuống.
Kỷ Khanh Khanh nhìn loạt động tác “nước chảy mây trôi” mà nằm xuống bên cạnh mình của anh, hỏi:
“Anh làm gì vậy?”
Lục Lệ Hành vô cùng đúng lý hợp tình nói:
“Ngủ.”
“Ngủ? Phòng của mình thì không ngủ, anh chạy tới phòng tôi làm gì? Đi xuống!”
Kỷ Khanh Khanh đẩy anh.
Lục Lệ Hành không vội cũng không giận, nhắm mắt lại, rõ ràng là ỷ vào việc Kỷ Khanh Khanh không thể lay chuyển được mình, nói:
“Đừng nháo, mau ngủ đi.”
Người nào ban nãy còn hôn hít mình nhỉ? Bệnh hay quên của Lục Lệ Hành thật đáng sợ.
Nhưng mà lần này Kỷ Khanh Khanh cũng không chiều anh. Bây giờ đang ở trên chiếc giường của mình, còn có thể bị anh gây khó dễ à?
Cô nắm lấy khuỷu tay của Lục Lệ Hành đang để dưới gối, ôm vào trong ngực:
“Ngài Lục, như vậy không tốt, chuyện này mà truyền ra ngoài thì người ta sẽ cho rằng anh chơi quy tắc ngầm với tôi đấy.”
Lục Lệ Hành cũng mặc kệ cô uy hiếp, đưa tay ra, trực tiếp ôm Kỷ Khanh Khanh vào lồng ngực, nói:
“Ngủ.”
Hai người cùng ngủ trên một cái gối đầu, dường như có thể cảm nhận được hô hấp của Lục Lệ Hành. Thật giống với câu “chung chăn chung gối”.
Kỷ Khanh Khanh buông cờ đầu hàng:
“Được rồi, tôi đưa gối cho anh được không? Anh nhấc đầu lên.”
Hai tay của Lục Lệ Hành cường tráng có lực. Cánh tay nhỏ của Kỷ Khanh Khanh nhẹ nhàng đẩy anh, cả người như đè trên cánh tay của Lục Lệ Hành.
“A!”
Không có động tĩnh.
“Đừng nghịch!”
Hô hấp của Lục Lệ Hành đều đều.
Kỷ Khanh Khanh ôm gối nghiến răng, thế mà lại tự đào hố chôn mình.
Kết quả là, trận này không chỉ chết không lối về, hơn nữa còn bị “cắt đất đền tiền”.
Kỷ Khanh Khanh thở dài.
Không biết cố gắng!
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Khanh Khanh mở to mắt, liếc nhìn người đàn ông ngủ bên cạnh mình. Hai người cùng ngủ trên một cái gối, một cái khác thì bị Kỷ Khanh Khanh ôm trong lồng ngực. Nhưng không biết đã rơi xuống dưới đất từ khi nào. Nhìn thấy tay chân của mình đang ở chỗ nào, cô xấu hổ dịch chuyển tay chân khỏi người Lục Lệ Hành.
Cũng lúc này, Lục Lệ Hành mở mắt, nghiêng đầu nhìn cô.
Kỷ Khanh Khanh sửng sốt, thân thể nhanh chóng lăn sang bên cạnh, xuống khỏi giường.
Hô hấp Lục Lệ Hành thật sâu, mở to hai mắt, rời giường.
Nhớ tới cảnh hôm qua mình ở trên giường bị cọ tới cọ lui, Lục Lệ Hành thở dài.
Thật không biết cố gắng!
Phòng của hai người chỉ có một gian nhà vệ sinh. Kỷ Khanh Khanh đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, còn Lục Lệ Hành thì quay về phòng của mình để thay quần áo. Kỷ Khanh Khanh vừa rửa mặt xong, liếc nhìn Lục Lệ Hành đi ra khỏi phòng. Sáng sớm tinh mơ đã tây trang giày da, quần tây bao lấy hai chân dài thẳng, anh giơ tay chỉnh lại cà vạt. Thật sự giống như là đang chuẩn bị đi tham gia một hội nghị quan trọng.
Kỷ Khanh Khanh cúi đầu nhìn chiếc áo ngủ mình đang mặc. So với tây trang của Lục Lệ Hành thì lôi thôi hơn nhiều. Cô thật sự giống với câu “quần áo không chỉnh tề”.
Trở về phòng, Kỷ Kahnh Khanh thay bộ đồ ngủ ra, vuốt vuốt lại mái tóc, sau đó nhìn vào trong gương. Nhưng mà bởi vì giấc ngủ tối qua không tốt, dưới mắt xuất hiện quầng thâm mơ hồ. Nghĩ ngợi một lúc, cô trang điểm nhẹ, không đậm, nhưng cũng che được dấu vết nhợt nhạt, thiếu ngủ.
Đều do Lục Lệ Hành đêm qua tới cọ giường của cô. Nêu không thì cô cũng chẳng đến mức cả đêm khó ngủ.
Giờ ăn sáng đã qua lâu rồi, hai nhân viên của tổ tiết mục mang bữa sáng tới, và thông báo lát nữa đạo diễn Vương và người quay phim sẽ tới.
Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành ăn bữa sáng muộn, không lâu sau thì đạo diễn Vương tới, phía sau còn có mấy nhân viên công tác, tất cả cameras trong phòng đều mở ra.
Mấy người nói vài câu khách sáo chẳng có gì thú vị cả. Trước khi đi, đạo diễn Vương nói:
“Chúc hai người trải nghiệm năm ngày này vui vẻ.”
Đạo diễn Vương vừa đi, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Lục Lệ Hành và Kỷ Khanh Khanh.
Kỷ Khanh Khanh làm bộ làm tịch ngồi nói chuyện cùng Lục lệ Hành trên ghế sofa:
“Xin chào ngài Lục, tôi là Kỷ Khanh Khanh. Hôm nay thật sự rất vinh hạnh được trở thành bạn đồng hành của ngài.”
Lục Lệ Hành ngước mắt, nhìn Kỷ Khanh Khanh, hỏi:
“Gọi tôi là gì?”
Hả? Gì cơ?
Thân phận hôm nay của hai người bọn họ là tình nhân giả mà.
Trên mặt Kỷ Khanh Khanh mang theo ý cười xa cách:
“Ngài Lục nói đùa rồi.”
Lục Lệ Hành hơi nhíu mày, thái độ xa cách này của Kỷ Khanh Khanh, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Người khác thì giả làm người yêu, còn anh thì lại giả vờ xa cách.
Hai người ngồi trên sô pha, ăn ý nhìn vào camera.
Nhưng mà nhìn hai người trong màn ảnh kia, đồng thời xoát các bình luận của fan mong chờ chương trình đã lâu trên kênh phát sóng trực tiếp.
Vì đề cao nhiệt độ của chương trình này, đạo diễn Vương đã hợp tác cùng một ngôi sao phát trực tiếp. Chia thành năm tổ minh tinh phát trực tiếp, người xem có thể lựa chọn kênh phát sóng mà mình muốn xem. Tất nhiên, sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc sẽ được cắt nối lại.
Nhìn chung, năm phòng phát sóng trực tiếp, nhân khí cao nhất là nhóm Kiều Án và Cố Phi Phàm. Hai người họ là nhờ nhiệt độ của bộ phim mới phát sóng, bọn họ tham gia chương trình này là để thỏa mãn fan của bộ phim vì muốn cho họ thấy một kết cục HE khác. Còn lại là nhóm của Thẩm Vi Vi và Cô Thiếu Ngu.
【 Đây là vị khách quý mà tổ tiết mục vẫn luôn thần thần bí bí hả??? Quá đẹp trai đi!!! 】
【 Nghe nói người này là Lục Lệ Hành, là tổng giám đốc của tập đoàn Lục Thị. Ông chủ đẹp trai như vậy á. Bây giờ tôi đi ăn máng khác còn kịp không? Công ty của ông chủ còn thiếu người không? Tôi từng học đại học về ngành này, cái gì tôi cũng làm được! 】
【 Một anh chàng đẹp trai như vậy á!!! Kỷ Khanh Khanh, nha đầu chết tiệt này cũng tốt số quá rồi!!! 】
【 Tôi hối hận rồi!!! Lúc trước nhận được lời mời của Lục thị, thế mà tôi lại từ chối offer của bọn họ!!! Vốn dĩ có duyên với tổng giám đốc Lục, nhưng mà tự bị tôi chặt đứt cơ hộ rồi!!! Tôi hận!! 】
【 Hy vọng Kỷ Khanh Khanh đừng bôi đen tổng giám đốc Lục, mọi người đều là người yêu giả, cho nên không cần phải truyền tin này tin kia để xào nhiệt độ, xào CP đâu. Cảm ơn! 】
【23333 Vị kia lo lắng Kỷ Khanh Khanh sẽ ăn vạ á? Cậu cảm thấy Kỷ Khanh Khanh dám ăn vạ tổng giám đốc Lục không? Một giây phong sát là được mà? 】
Kỷ Khanh Khanh “oa” lên một tiếng, nằm nhoài ra ghế sô pha, “Ngài Lục, buổi sáng hôm nay chúng ta có sắp xếp gì không?”
Lục Lệ Hành nhìn tin tức trên di động, là do Trần Thư Diệc gửi tới.
Trần Thư Diệc đã muốn xin nghỉ phép để đưa Lâm Trăn đi du lịch từ lâu rồi, nhân dịp này, sáng sớm đã lái xe rời khỏi khách sạn tới nơi nghỉ ngơi để tạo bất ngờ cho Lâm Trăn.
Lục Lệ Hành trầm mặc một lát.
Năm phút sau, từng người cầm một quyển sách lên, ngồi trên sô pha, chăm chú đọc sách.
Hai người ở tổ hậu kỳ nhìn thấy cảnh này thì trên trán như xuất hiện mấy dấu hỏi chấm, thậm chí còn mở một bản nhạc để che đi sự xấu hổ.
Một lát sau, trên tay của Kỷ Khanh Khanh là một cuốn tạp chí lá cải đã đọc xong. Đôi mắt còn trâm mê trong đó nhìn Lục Lệ Hành, cô nghiêng đầu, nhìn thoáng qua, hỏi:
“Anh đang đọc gì đấy?”
Là một quyển tạp chí ô tô.
Lục Lệ Hành không trả lời cô, Kỷ Khanh Khanh thuận theo mắt Lục Lệ Hành nhìn xuống, mặt trên là giới thiệu về chiếc xe mới nhất trong năm nay. Lục Lệ Hành nhìn một tờ, là giới thiệu về công nghệ không người lái.
Đọc xong trang này từ trên xuống dưới, Lục Lệ Hành làm bộ muốn đổi trang, Kỷ Khanh Khanh lúc này cảm thấy khá thú vị, cả người bất tri bất giác mà dựa vào bên cạnh anh. Cô đè lại bàn tay đang muốn lật sang trang bên cạnh của Lục Lệ Hành, nói:
“Từ từ, tôi còn chưa đọc xong.”
Bàn tay của Lục Lệ Hành dừng lại, để Kỷ Khanh Khanh đọc hết.
【 Kỷ Khinh Khinh đúng thật là một người tâm cơ, thế mà lại dám dựa vào người tổng giám đốc Lục. 】
【 Trời má!!! Cả người Kỷ Khanh Khanh chắc là dán hết lên người tổng giám đốc Lục rồi đấy nhỉ? Người phụ nữ này đến chơi thôi cũng tâm cơ!】
【 Tính tình tổng giám đốc Lục thật tốt, ngài ấy còn nhường người phụ nữ này. Nếu là tôi thì sẽ là một cái tát vào mặt cô ta đấy! 】
【 Ôi cái khuôn mặt kia của tổng giám đốc Lục, sao Kỷ Khanh Khanh tốt số như vậy chứ? Tại sao cô ta có thể ghép cặp cùng ngài ấy chứ? Tôi hận! 】
【 Có lẽ mỗi tôi thấy cảnh này rất đẹp mắt nhỉ? 】
Lưng sô pha dựa vào cửa sổ, ánh nắng mặt trời ấm áp, dễ chịu màu vàng nhạt từ bên ngoài chiếu vào hai người. Kỷ Khanh Khanh xem đến mê mẩn. Mỗi lần đọc xong còn vô cùng tự nhiên mà đổi trang, Lục Lệ Hành bắt lấy tay cô, nói:
“Tôi còn chưa đọc xong.”
Kỷ Khanh Khanh chán muốn chết, cô ngáp một cái, Lục Lệ Hành bất đắc dĩ lật trang.
Một lúc lâu sau thì quyển tạp chí cũng tới trang cuối, Kỷ Khanh Khanh đứng dậy, dõi mắt ra ngoài cửa sổ.
Phòng ở lầu 3, mở cửa sổ ra là có thể thấy biển, phóng tầm mắt ra xa thêm chút nữa là nước biển xanh thẳm một vùng.
Lục Lệ Hành nhìn thấy biển cảm nóng lòng của Kỷ Khanh Khanh, gợi ý:
“Đi dạo bờ biển một chút nhé?”
“Nhưng mà tôi buôn ngủ quá.”
Hơn một giờ rưỡi đêm qua Lục Lệ Hành tới phòng cô làm loạn, hại cô hơn hai giờ mới ngủ được. Sáng sớm 7 giờ đã tỉnh, cả buổi sáng nay đều trong trạng thái mơ hồ, tinh thần không tốt.
“Vậy em về phòng ngủ một lát đi.”
Kỷ Khanh Khanh gật đầu, trở về phòng. Che camera lại, ngủ nướng.
Lục Lệ Hành ở phòng khách đọc sách và xem tạp chí, hoàn toàn không cảm thấy nhàm chán.
10 giờ, cuối cùng Kỷ Khanh Khanh cũng ngủ đủ rồi. Cô kéo bức màn ra, lười biếng duỗi eo, ngủ tới mức cả người đều mềm nhũn.
Mặt trời vừa lúc lên cao, trên mặt biển, sóng nước lấp lánh, phản xạ lại một ánh sáng màu bạc
Đi ra phòng khách, Lục Lệ Hành vẫn không đổi tư thế, anh ngồi đóc đọc sách. Cảnh hay người đẹp, một chút cũng không cảm thấy buồn tẻ.
“Dậy rồi?”
Kỷ Khanh Khanh gật gật đầu, nói:
“Cảm ơn ngài Lục quan tâm, tôi ngủ đủ rồi.”
Lục Lệ Hành ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Ánh mặt trời lúc này rất đẹp, Lục Lệ Hành đề nghị đi ra ngoài một chút, Kỷ Khanh Khanh gật đầu đồng ý.
“Từ từ, anh sẽ không cứ như vậy mà ra ngoài chứ?” Kỷ Khanh Khanh nhìn tây trang trên người Lục Lệ Hành, cảm thấy không thích hợp.
“Không được?”
Kỷ Khanh Khanh âm thầm trợn trắng mắt, “Ngài Lục, bây giờ chúng ta đang nghỉ phép, không phải đi mở họp.”
Nói xong thì đẩy Lục Lệ Hành vào phòng, lật lật giở giở quần áo của anh. Ngoại trừ tây trang thì một bộ quần áo thoải mái cũng không mang.
Nhưng mà lúc ở nhà, trong phòng để quần áo, dường như cũng không phát hiện được một bộ quần áo thoải mái nào của anh cả. Tất cả đều là tây trang sơ mi cùng quần âu.
“Hay là anh cởi áo khoác ra đi?”
Kỷ Khanh Khanh kiến nghị, lại tháo cả nơ áo mà cô tặng ra, tháo hai cúc áo trên cùng, sau đó xắn tay áo lên khuỷu tay. Không nói tới thoải mái, nhưng lại nhiều hơn mất phần tùy hứng. So với đi tham dự cuộc họp ban nãy thì tốt hơn nhiều.
Kỷ Khinh Khanh vừa lòng.
Lục Lệ Hành thuận thế muốn năm lấy tay của Kỷ Khanh Khanh, nhưng lại bị cô nhẹ nhàng tránh thoát.
Cô híp mắt cười, vẻ mặt và lời lẽ chính đáng:
“Ngài Lục, ngày đầu tiên quan hệ vẫn không cần thân mật như thế đâu. Tôi không muốn để các fan nghĩ là tôi quyến rũ anh.”
Kỷ Khanh Khanh nói xong thì đi ra ngoài.
Lục Lệ Hành nhướng mày, đuổi theo cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook