Nữ Phụ Mù Lòa Trêu Ghẹo Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 2: Nhà giam
Editor: Nana Chan
Lúc này Ngôn Vực đứng ở cửa nhà giam, vẫn chưa qua đây. Phía sau hắn còn có hai người hầu mặc quần áo màu đen đi theo, đều khoanh tay lườm mắt nghiêm nghị nhìn nàng.
"Bắt đầu đi." Giọng nói của Ngôn Vực lạnh nhạt, hoàn toàn không thấy hắn liếc qua bên Tô Duyệt.
"Dạ, công tử."
Một trong những người hầu mặc áo đen đi đến mở cửa nhà giam, một tay xách Tô Duyệt ra.
Tô Duyệt đau đến nhe răng, nhưng nàng vẫn muốn vùng vẫy trong hấp hối một lần. Không vì chuyện gì khác, chỉ vì nàng vừa ra cửa nhà giam, đã thấy nơi tra hỏi phạm nhân ở phía trước, chất đầy các kiểu dụng cụ tra tấn đủ loại.
Nói thật, nàng hơi sợ hãi. Cho dù đến giờ phút này, tất cả những việc trước mắt này cũng vẫn không có cảm giác chân thật, nhưng từ tối hôm qua đến bây giờ, lời nói của thiếu niên trước mắt này không nhiều lắm, làm mọi việc đến nhẹ nhàng dứt khoát, hơn nữa sắc mặt u ám không hề thay đổi.
Lỡ như chọc giận hắn, chẳng phải sẽ không thoát khỏi đau đớn da thịt sao.
Mắt thấy người hầu mặc áo đen kia cầm dây thừng trói Tô Duyệt lại đến hai ba lần, sau đó lựa ra một cây kim bạc từ trong bộ dụng cụ tra tấn.
Mẹ nó! Dung ma ma đâm kim bạc!
"Từ từ! Ta có chuyện muốn nói!" Tô Duyệt kêu to, đâm kim bạc cũng không phải chuyện thú vị gì, dù liều mạng cũng phải ngăn cản.
Người hầu mặc áo đen kia nghe được lời này quả nhiên dừng tay, sau đó quay người nhìn Ngôn Vực.
Ngôn Vực chau mày, lại lui hai bước về phía cửa nhà giam. Hắn liếc Tô Duyệt một cái, không kiên nhẫn nói: "Nói."
Thật không nhìn ra nhân vật phản diện này còn có thói quen ở sạch, nhìn đôi mắt nhỏ kia tỏ vẻ ghét bỏ.Trong chốc lát ngắn ngủi, trong đầu Tô Duyệt đã nhanh chóng nghĩ ra vài cách đối phó với nhân vật phản diện có thói quen sạch sẽ này.
Còn không đợi nàng lần lượt phân tích từng mục một, "Chát" một tiếng giòn vang, Tô Duyệt lập tức hoàn hồn.
Một đòn roi mạ ánh kim đánh úp tới, nháy mắt giơ lên giống như một con rắn dài lao thẳng đến, bụi mù trên mặt đất nổi lên bốn phía, đuôi roi xoáy lên gió lớn xoẹt qua gương mặt của Tô Duyệt, chỉ trong phút chốc, Tô Duyệt có cảm giác thứ chất lỏng ấm áp đang chảy xuống bên má phải.
Nè, cái tên nhân vật phản diện độc ác táo bạo kia, không nói câu nào đã động thủ. Tô Duyệt áp xuống lửa giận ở đáy lòng, ngẩng đầu, thả lỏng nói: "Các người có gì muốn hỏi, ta biết gì sẽ nói hết, tuyệt đối sẽ không giấu diếm."
"Hỏi." Ngôn Vực ở bên kia nói với người hầu mặc áo đen ở bên này.
Người hầu mặc áo đen đó nghe lệnh, bắt đầu gặng hỏi Tô Duyệt:
"Ngươi tên là gì? Trong nhà còn có những ai?"
Tô Duyệt hơi buồn bực, tại sao lại là vấn đề đơn giản như thế này, ngược lại đã hiểu rõ, bọn họ đã sớm biết lai lịch của mình, chẳng qua chỉ là mở miệng thăm dò, nhìn xem có phải mình nói dối hay không.
Tô Duyệt vội vã nói: "Ta tên là Ân Tố Nguyệt, trong nhà còn có nương của ta, bây giờ bà ấy hiện đang ở quê nhà tại quận Bình Lương."
Tô Duyệt trả lời hết đầu đuôi ngọn ngành, đây chính là thân thế thật của Ân Tố Nguyệt.
Quả nhiên, người hầu mặc áo đen kia biết rõ, tiếp tục hỏi thêm: "Viên Mục Vân đang ở đâu?"
"Ta không biết." Tô Duyệt trả lời.
Mắt thấy người hầu kia bắt lấy cánh tay của nàng muốn đâm kim xuống, Tô Duyệt vội vàng nói: "Một tháng trước ta đi theo Viên thiếu gia đến làm khách ở Lĩnh Nam. Trên đường trở về bỗng nhiên gặp phải sơn tặc, sau đó bị trói lên sơn trại. Sau khi ta với thiếu gia trốn thoát, lại không may bị người khác phát hiện. Khi đang chạy trốn trên dọc đường, thì tối hôm qua ta bị thương. Ngài ấy đi tìm thảo dược cho ta, nên bị thất lạc."
Lời này Tô Duyệt nói không sai, vốn dĩ ở trong sách đã sắp xếp Ân Tố Nguyệt đi theo Viên Mục Vân đến làm khách ở Lĩnh Nam như thế, lần đầu tiên nhìn thấy nữ chủ Lục Hoàn Thủy, nam nữ chủ đã có tình cảm thanh mai trúc mã.
Trên đường trở về gặp phải sơn tặc, Ân Tố Nguyệt trung thành bảo vệ sinh mệnh.
Người hầu đó thấy Tô Duyệt vẫn chưa nói dối, thì tiếp tục dò hỏi: "Trong nhà Viên Mục Vân còn có những ai?"
"Chỉ có mẫu thân của ngài ấy." Tô Duyệt nói.
"Còn có người nào nữa không?" Người hầu nọ hỏi.
"Không có."
"Ngươi không trung thực." Người hầu kia nắm cánh tay Tô Duyệt lên, đâm kim bạc xuống.
"A --" Tô Duyệt đau đến lớn tiếng kêu lên, mẹ nó! Dung ma ma đến thật.
"Ta thật sự không biết." Tô Duyệt hoàn toàn chắc chắn. Kể cả coi như nàng biết, nàng cũng tuyệt đối sẽ không nói ra. Người ở trước mặt chính là nhân vật phản diện, một lòng muốn đưa Viên Mục Vân vào chỗ chết. Dù sao bộ dáng bây giờ của nàng hẳn là một bé gái không lớn tuổi lắm, cũng sẽ không biết quá nhiều. Khổ nỗi là nội dung cốt truyện, đánh chết cũng không thể phá hỏng.
Một châm nữa lại đến.
Tô Duyệt vừa đau vừa tức, thời gian không đến hai ngày, nhân vật phản diện táng tận lương tâm này lại làm ra việc không thể tha thứ như thế với nàng. Làm gì không làm, lại học theo Dung ma ma đâm kim! Tô Duyệt lại tưởng tượng, qua không đến mấy ngày nữa nàng sẽ phải trở thành người mù, bây giờ lại bị đâm kim. Trời ơi! Đây là bị Tử Vi bám lên người sao? Thật đáng sợ!
Tô Duyệt còn đang kêu rên, thì nghe người hầu kia "Hả" một tiếng. Rõ ràng đang hết sức nghi ngờ.
Ngôn Vực ở bên kia vẫn luôn đứng ở cửa nhà lao cũng chăm chú nhìn qua. Chỉ thấy kim bạc trong tay người hầu mặc áo đen. Bởi vì lúc trước đâm một chút vào Tô Duyệt, mà có vài giọt máu đỏ tươi dính lên, nhưng chưa đến một giây sau.
Vài giọt máu đỏ tươi trên kim bạc đó trở nên đen sì!
Tô Duyệt cũng thấy được. Quả thật nàng cảm thấy việc này còn khó có thể tưởng tượng hơn cả việc bị máu chó xối lên đầu. Tuy rằng bị đâm rất đau, nhưng máu đó sao thế? Đó không phải là máu của mình sao? Tại sao lại biến thành màu đen?
Trong nháy mắt, Tô Duyệt suy nghĩ rất nhiều về nội dung cốt truyện nhưng lại không có đầu mối. Nàng hoàn toàn không có xây dựng tình tiết như thế trong sách.
Chuyện này xảy ra khi nào? Nói thế, kim bạc thấy máu biến thành màu đen, điều đó chẳng phải nói rõ rằng trong máu có độc sao?
Chẳng lẽ là? Ta bị trúng độc sao? Nhưng sao lại không thấy bị đau ở đâu cả.
Nhưng mà chuyện đáng sợ hơn còn ở phía sau. Tô Duyệt trơ mắt nhìn kim bạc trong tay người hầu áo đen kia chậm rãi bị ăn mòn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được!
Trời ạ! Máu của nàng thật sự có độc!
Dĩ nhiên người hầu này bị kinh sợ, Ngôn Vực ở bên kia cũng đã đi tới.
Ngôn Vực không nói hai lời, liền cầm lấy một cây kim bạc ở bên cạnh, đâm trực tiếp vào cánh tay của Tô Duyệt.
"Hít hà--" Mùi vị kia, khỏi cần nói có bao nhiêu chua chát.
Mắt thấy giọt máu trên kim bạc trong tay đó chỉ trong chốt lát trở nên đen sì, sau đó bắt đầu bị ăn mòn dần. Ngôn Vực cau mày, ngược lại tìm ra một con dao găm ở trong đống dụng cụ tra tấn.
Mẹ nó! Không phải chứ, boss phản diện, đây là ngài muốn lấy cơ thể ta làm thí nghiệm sống hả! Nhiều công cụ tra tấn như thế, ngài đều muốn lấy từng món làm thí nghiệm, ta nào còn mạng để sống chứ!
Ngôn Vực cầm dao găm cắt một chút lên cổ tay của Tô Duyệt.
Tô Duyệt rên một tiếng, sau đó ba người đều nhìn chằm chằm vào con dao găm kia. Cũng giống như lần trước, một ít máu dính lên lưỡi dao, nhanh chóng biến thành màu đen, sau đó bắt đầu ăn mòn.
Chỉ trong chốt lát bầu không khí trở nên quỷ dị, Tô Duyệt không hiểu sao lại hoảng sợ.
Mắt thấy điệu bộ của Ngôn Vực dường như còn muốn thử lại, Tô Duyệt sợ hãi đến đỉnh điểm, trực tiếp bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.
"Mang nàng ta đi." Ngôn Vực ném con dao găm chỉ còn lại một đoạn cán gỗ, nhấc chân đi ra khỏi nhà giam.
Người hầu mặc áo đen kia xách Tô Duyệt đang ở trên mặt đất lên, cũng đi ra theo.
.....
Đây là một gian phòng chứa củi, khắp phòng đều là cành khô rơm rạ.
Tô Duyệt dụi dụi mắt, một trận đau đầu ập đến. Hết nhà giam lại đến phòng chứa củi, đến khi nào ta mới có thể rời khỏi nơi quỷ quái này đây!
Miệng vết thương trên cánh tay đã kết vảy, không còn đau như trước nữa.
Lúc này Tô Duyệt mới thừa dịp thời gian khi còn chưa bị mù, tự đánh giá bản thân. Không thể lớn hơn mười tuổi, cả người vô cùng dơ bẩn giống như một bé ăn mày vậy. Không có gương, không thể nhìn thấy mặt. Nhưng mà tưởng tượng thôi cũng biết. Không có cốt truyện nào mà nữ phụ mười tám tuyến không phải khuynh quốc khuynh thành, và càng không liên quan với thiên sinh lệ chất.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không tìm ra quá nhiều tin tức từ trên người nhân vật này.
Ân Tố Nguyệt: Trên có một mẫu thân, về phụ thân lại không có nói rõ. Mẹ con sống nương tựa lẫn nhau ở quận Bình Lương, là người hầu ở Viên Mục Vân gia của nam chủ. Có một chút quan hệ họ hàng với nữ chủ Lục Hoàn Thủy.
Nhân vật đơn giản là thế, hầu như là vừa lên sân khấu đã mất mạng. Nhưng tình hình hôm qua rõ mồn một ở trước mắt, máu của nàng rất khác thường, có thể ăn mòn đao kiếm. Nếu bị trúng độc, vì sao cơ thể lại không có phản ứng?
Chẳng lẽ câu chuyện chưa viết xong, ngoại trừ việc nàng phải tự mình lấp hố, thế giới này sẽ tự động bổ sung thêm toàn bộ, tăng thêm nội dung cốt truyện ư?
Thật là khiến người ta không thể tìm ra manh mối.
Tô Duyệt gãi gãi đầu, bắt đầu tự mình điều tra. Không đến một phút sau, tìm ra được hai món đồ khác.
Một miếng huyết ngọc, và một đôi vòng ngọc.
Trên cổ đeo miếng huyết ngọc kia, nếu đó còn được coi là ngọc mà nói thì chất liệu thô ráp, màu sắc u ám, vừa nhìn đã biết không phải món đồ có giá trị.
Trên cổ tay là một đôi vòng ngọc, không có tách ra, cũng được mang trực tiếp lên cổ tay trái. Nhưng vòng ngọc lung linh trong suốt này, nhìn qua tốt hơn rất nhiều so với miếng ngọc kia.
Trừ những thứ đó ra, trên người không còn vật gì khác.
Kể cả coi như muốn chạy trốn, cũng không biết có thể bán được bao nhiêu tiền? Có đủ để nàng ăn được vài bữa cơm hay không.
Lại nói, nàng cũng đã bị giam hai ngày, một miếng cơm cũng chưa được ăn, lúc trước các loại rắc rối thay phiên nhau ra trận, hầu như không thể ngăn cản được. Trước mắt, bụng ục ục kêu đói. Thế nhưng nhân vật phản diện Ngôn Vực cũng không cho nàng ăn cơm!Thật là ác độc thấu tận tâm can!
Tô Duyệt đói đến mệt rã đành phải nằm ngủ trên đống rơm.
Chưa đến nửa canh giờ, răng rắc một tiếng. Cổng tre bị người từ bên ngoài mở ra.
Vẫn là tên thị vệ mặc áo đen hôm qua, mặt không chút thay đổi, trực tiếp tiến vào xách theo Tô Duyệt đi ngoài.
"Aiz aizz, thị vệ đại ca, ta có thể thương lượng một chút hay không? Các người muốn ta làm gì ta cũng sẽ phối hợp, chẳng qua là huynh xem...... Có thể cho ta một phần thức ăn hay không?"
Tô Duyệt ôm bụng, nuốt nước bọt.
Đầu thị vệ đó giống như cọc gỗ không hề phản ứng, Tô Duyệt lại kêu to vài lần, cứ như ông nói gà bà nói vịt. Nàng đành từ bỏ ý định muốn ăn cơm, tranh thủ thời gian nhìn khắp nơi xung quanh.
Ngôn Vực đã là nhân vật phản diện, từ thời hắn còn niên thiếu niên đã có vẻ hơi gian manh. Hắn là con trai trưởng của hữu tướng đại nhân đương triều Ngôn Chí Thành, theo đảng của Thái Tử. Tuy hắn còn chưa vào triều làm quan, nhưng suốt ngày tâm tư thâm trầm, bày mưu tính kế.
Ban công của tướng phủ ở trước mắt này, hoàn toàn xa hoa lãng phí, mà Ngôn Vực càng làm tăng thêm khí thế của quý tộc thế gia đến trình độ cao nhất. Ăn mặc xa hoa, cử chỉ cao quý, không có chỗ nào mà không tinh tế.
Nhưng Tô Duyệt không hiểu sao lại hưng phấn, bởi vì rất nhanh thôi hắn sẽ bị xét nhà.
Nhân vật phản diện gặp nạn, đến lúc đó đúng là thời cơ tốt để nàng chạy trốn.
Bây giờ là khoảng cuối xuân đầu hè, trời sắp tối. Thị vệ áo đen xách theo Tô Duyệt xuyên qua gió tuyết ở hành lang gấp khúc, dưới mái hiên chuông gió nhẹ nhàng vang lên, trong viện hoa mai bay phấp phới, mấy cái đèn lồng được thắp sáng, hình như còn có thể nghe thấy tiếng kêu của côn trùng và tiếng chim hót.
Hoàn cảnh lần này, thật ra lại an nhàn tự tại.
Đẩy cửa gỗ được chạm trổ hoa văn ra, Tô Duyệt bị vứt trên mặt đất.
Đây là một thư phòng rất rộng rãi, Tô Duyệt ngồi quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu thấy Ngôn Vực ở phía sau thư án, hắn nghe được động tĩnh, đặt bút viết xong đoạn kết, sau đó mở cửa sổ ra, một con bồ câu đưa tin bay tới, mang theo tin tức hắn vừa mới viết bay đi.
"Bắt đầu đi." Ngôn Vực phân phó với người thị vệ kia.
Lúc này Ngôn Vực đứng ở cửa nhà giam, vẫn chưa qua đây. Phía sau hắn còn có hai người hầu mặc quần áo màu đen đi theo, đều khoanh tay lườm mắt nghiêm nghị nhìn nàng.
"Bắt đầu đi." Giọng nói của Ngôn Vực lạnh nhạt, hoàn toàn không thấy hắn liếc qua bên Tô Duyệt.
"Dạ, công tử."
Một trong những người hầu mặc áo đen đi đến mở cửa nhà giam, một tay xách Tô Duyệt ra.
Tô Duyệt đau đến nhe răng, nhưng nàng vẫn muốn vùng vẫy trong hấp hối một lần. Không vì chuyện gì khác, chỉ vì nàng vừa ra cửa nhà giam, đã thấy nơi tra hỏi phạm nhân ở phía trước, chất đầy các kiểu dụng cụ tra tấn đủ loại.
Nói thật, nàng hơi sợ hãi. Cho dù đến giờ phút này, tất cả những việc trước mắt này cũng vẫn không có cảm giác chân thật, nhưng từ tối hôm qua đến bây giờ, lời nói của thiếu niên trước mắt này không nhiều lắm, làm mọi việc đến nhẹ nhàng dứt khoát, hơn nữa sắc mặt u ám không hề thay đổi.
Lỡ như chọc giận hắn, chẳng phải sẽ không thoát khỏi đau đớn da thịt sao.
Mắt thấy người hầu mặc áo đen kia cầm dây thừng trói Tô Duyệt lại đến hai ba lần, sau đó lựa ra một cây kim bạc từ trong bộ dụng cụ tra tấn.
Mẹ nó! Dung ma ma đâm kim bạc!
"Từ từ! Ta có chuyện muốn nói!" Tô Duyệt kêu to, đâm kim bạc cũng không phải chuyện thú vị gì, dù liều mạng cũng phải ngăn cản.
Người hầu mặc áo đen kia nghe được lời này quả nhiên dừng tay, sau đó quay người nhìn Ngôn Vực.
Ngôn Vực chau mày, lại lui hai bước về phía cửa nhà giam. Hắn liếc Tô Duyệt một cái, không kiên nhẫn nói: "Nói."
Thật không nhìn ra nhân vật phản diện này còn có thói quen ở sạch, nhìn đôi mắt nhỏ kia tỏ vẻ ghét bỏ.Trong chốc lát ngắn ngủi, trong đầu Tô Duyệt đã nhanh chóng nghĩ ra vài cách đối phó với nhân vật phản diện có thói quen sạch sẽ này.
Còn không đợi nàng lần lượt phân tích từng mục một, "Chát" một tiếng giòn vang, Tô Duyệt lập tức hoàn hồn.
Một đòn roi mạ ánh kim đánh úp tới, nháy mắt giơ lên giống như một con rắn dài lao thẳng đến, bụi mù trên mặt đất nổi lên bốn phía, đuôi roi xoáy lên gió lớn xoẹt qua gương mặt của Tô Duyệt, chỉ trong phút chốc, Tô Duyệt có cảm giác thứ chất lỏng ấm áp đang chảy xuống bên má phải.
Nè, cái tên nhân vật phản diện độc ác táo bạo kia, không nói câu nào đã động thủ. Tô Duyệt áp xuống lửa giận ở đáy lòng, ngẩng đầu, thả lỏng nói: "Các người có gì muốn hỏi, ta biết gì sẽ nói hết, tuyệt đối sẽ không giấu diếm."
"Hỏi." Ngôn Vực ở bên kia nói với người hầu mặc áo đen ở bên này.
Người hầu mặc áo đen đó nghe lệnh, bắt đầu gặng hỏi Tô Duyệt:
"Ngươi tên là gì? Trong nhà còn có những ai?"
Tô Duyệt hơi buồn bực, tại sao lại là vấn đề đơn giản như thế này, ngược lại đã hiểu rõ, bọn họ đã sớm biết lai lịch của mình, chẳng qua chỉ là mở miệng thăm dò, nhìn xem có phải mình nói dối hay không.
Tô Duyệt vội vã nói: "Ta tên là Ân Tố Nguyệt, trong nhà còn có nương của ta, bây giờ bà ấy hiện đang ở quê nhà tại quận Bình Lương."
Tô Duyệt trả lời hết đầu đuôi ngọn ngành, đây chính là thân thế thật của Ân Tố Nguyệt.
Quả nhiên, người hầu mặc áo đen kia biết rõ, tiếp tục hỏi thêm: "Viên Mục Vân đang ở đâu?"
"Ta không biết." Tô Duyệt trả lời.
Mắt thấy người hầu kia bắt lấy cánh tay của nàng muốn đâm kim xuống, Tô Duyệt vội vàng nói: "Một tháng trước ta đi theo Viên thiếu gia đến làm khách ở Lĩnh Nam. Trên đường trở về bỗng nhiên gặp phải sơn tặc, sau đó bị trói lên sơn trại. Sau khi ta với thiếu gia trốn thoát, lại không may bị người khác phát hiện. Khi đang chạy trốn trên dọc đường, thì tối hôm qua ta bị thương. Ngài ấy đi tìm thảo dược cho ta, nên bị thất lạc."
Lời này Tô Duyệt nói không sai, vốn dĩ ở trong sách đã sắp xếp Ân Tố Nguyệt đi theo Viên Mục Vân đến làm khách ở Lĩnh Nam như thế, lần đầu tiên nhìn thấy nữ chủ Lục Hoàn Thủy, nam nữ chủ đã có tình cảm thanh mai trúc mã.
Trên đường trở về gặp phải sơn tặc, Ân Tố Nguyệt trung thành bảo vệ sinh mệnh.
Người hầu đó thấy Tô Duyệt vẫn chưa nói dối, thì tiếp tục dò hỏi: "Trong nhà Viên Mục Vân còn có những ai?"
"Chỉ có mẫu thân của ngài ấy." Tô Duyệt nói.
"Còn có người nào nữa không?" Người hầu nọ hỏi.
"Không có."
"Ngươi không trung thực." Người hầu kia nắm cánh tay Tô Duyệt lên, đâm kim bạc xuống.
"A --" Tô Duyệt đau đến lớn tiếng kêu lên, mẹ nó! Dung ma ma đến thật.
"Ta thật sự không biết." Tô Duyệt hoàn toàn chắc chắn. Kể cả coi như nàng biết, nàng cũng tuyệt đối sẽ không nói ra. Người ở trước mặt chính là nhân vật phản diện, một lòng muốn đưa Viên Mục Vân vào chỗ chết. Dù sao bộ dáng bây giờ của nàng hẳn là một bé gái không lớn tuổi lắm, cũng sẽ không biết quá nhiều. Khổ nỗi là nội dung cốt truyện, đánh chết cũng không thể phá hỏng.
Một châm nữa lại đến.
Tô Duyệt vừa đau vừa tức, thời gian không đến hai ngày, nhân vật phản diện táng tận lương tâm này lại làm ra việc không thể tha thứ như thế với nàng. Làm gì không làm, lại học theo Dung ma ma đâm kim! Tô Duyệt lại tưởng tượng, qua không đến mấy ngày nữa nàng sẽ phải trở thành người mù, bây giờ lại bị đâm kim. Trời ơi! Đây là bị Tử Vi bám lên người sao? Thật đáng sợ!
Tô Duyệt còn đang kêu rên, thì nghe người hầu kia "Hả" một tiếng. Rõ ràng đang hết sức nghi ngờ.
Ngôn Vực ở bên kia vẫn luôn đứng ở cửa nhà lao cũng chăm chú nhìn qua. Chỉ thấy kim bạc trong tay người hầu mặc áo đen. Bởi vì lúc trước đâm một chút vào Tô Duyệt, mà có vài giọt máu đỏ tươi dính lên, nhưng chưa đến một giây sau.
Vài giọt máu đỏ tươi trên kim bạc đó trở nên đen sì!
Tô Duyệt cũng thấy được. Quả thật nàng cảm thấy việc này còn khó có thể tưởng tượng hơn cả việc bị máu chó xối lên đầu. Tuy rằng bị đâm rất đau, nhưng máu đó sao thế? Đó không phải là máu của mình sao? Tại sao lại biến thành màu đen?
Trong nháy mắt, Tô Duyệt suy nghĩ rất nhiều về nội dung cốt truyện nhưng lại không có đầu mối. Nàng hoàn toàn không có xây dựng tình tiết như thế trong sách.
Chuyện này xảy ra khi nào? Nói thế, kim bạc thấy máu biến thành màu đen, điều đó chẳng phải nói rõ rằng trong máu có độc sao?
Chẳng lẽ là? Ta bị trúng độc sao? Nhưng sao lại không thấy bị đau ở đâu cả.
Nhưng mà chuyện đáng sợ hơn còn ở phía sau. Tô Duyệt trơ mắt nhìn kim bạc trong tay người hầu áo đen kia chậm rãi bị ăn mòn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được!
Trời ạ! Máu của nàng thật sự có độc!
Dĩ nhiên người hầu này bị kinh sợ, Ngôn Vực ở bên kia cũng đã đi tới.
Ngôn Vực không nói hai lời, liền cầm lấy một cây kim bạc ở bên cạnh, đâm trực tiếp vào cánh tay của Tô Duyệt.
"Hít hà--" Mùi vị kia, khỏi cần nói có bao nhiêu chua chát.
Mắt thấy giọt máu trên kim bạc trong tay đó chỉ trong chốt lát trở nên đen sì, sau đó bắt đầu bị ăn mòn dần. Ngôn Vực cau mày, ngược lại tìm ra một con dao găm ở trong đống dụng cụ tra tấn.
Mẹ nó! Không phải chứ, boss phản diện, đây là ngài muốn lấy cơ thể ta làm thí nghiệm sống hả! Nhiều công cụ tra tấn như thế, ngài đều muốn lấy từng món làm thí nghiệm, ta nào còn mạng để sống chứ!
Ngôn Vực cầm dao găm cắt một chút lên cổ tay của Tô Duyệt.
Tô Duyệt rên một tiếng, sau đó ba người đều nhìn chằm chằm vào con dao găm kia. Cũng giống như lần trước, một ít máu dính lên lưỡi dao, nhanh chóng biến thành màu đen, sau đó bắt đầu ăn mòn.
Chỉ trong chốt lát bầu không khí trở nên quỷ dị, Tô Duyệt không hiểu sao lại hoảng sợ.
Mắt thấy điệu bộ của Ngôn Vực dường như còn muốn thử lại, Tô Duyệt sợ hãi đến đỉnh điểm, trực tiếp bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.
"Mang nàng ta đi." Ngôn Vực ném con dao găm chỉ còn lại một đoạn cán gỗ, nhấc chân đi ra khỏi nhà giam.
Người hầu mặc áo đen kia xách Tô Duyệt đang ở trên mặt đất lên, cũng đi ra theo.
.....
Đây là một gian phòng chứa củi, khắp phòng đều là cành khô rơm rạ.
Tô Duyệt dụi dụi mắt, một trận đau đầu ập đến. Hết nhà giam lại đến phòng chứa củi, đến khi nào ta mới có thể rời khỏi nơi quỷ quái này đây!
Miệng vết thương trên cánh tay đã kết vảy, không còn đau như trước nữa.
Lúc này Tô Duyệt mới thừa dịp thời gian khi còn chưa bị mù, tự đánh giá bản thân. Không thể lớn hơn mười tuổi, cả người vô cùng dơ bẩn giống như một bé ăn mày vậy. Không có gương, không thể nhìn thấy mặt. Nhưng mà tưởng tượng thôi cũng biết. Không có cốt truyện nào mà nữ phụ mười tám tuyến không phải khuynh quốc khuynh thành, và càng không liên quan với thiên sinh lệ chất.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không tìm ra quá nhiều tin tức từ trên người nhân vật này.
Ân Tố Nguyệt: Trên có một mẫu thân, về phụ thân lại không có nói rõ. Mẹ con sống nương tựa lẫn nhau ở quận Bình Lương, là người hầu ở Viên Mục Vân gia của nam chủ. Có một chút quan hệ họ hàng với nữ chủ Lục Hoàn Thủy.
Nhân vật đơn giản là thế, hầu như là vừa lên sân khấu đã mất mạng. Nhưng tình hình hôm qua rõ mồn một ở trước mắt, máu của nàng rất khác thường, có thể ăn mòn đao kiếm. Nếu bị trúng độc, vì sao cơ thể lại không có phản ứng?
Chẳng lẽ câu chuyện chưa viết xong, ngoại trừ việc nàng phải tự mình lấp hố, thế giới này sẽ tự động bổ sung thêm toàn bộ, tăng thêm nội dung cốt truyện ư?
Thật là khiến người ta không thể tìm ra manh mối.
Tô Duyệt gãi gãi đầu, bắt đầu tự mình điều tra. Không đến một phút sau, tìm ra được hai món đồ khác.
Một miếng huyết ngọc, và một đôi vòng ngọc.
Trên cổ đeo miếng huyết ngọc kia, nếu đó còn được coi là ngọc mà nói thì chất liệu thô ráp, màu sắc u ám, vừa nhìn đã biết không phải món đồ có giá trị.
Trên cổ tay là một đôi vòng ngọc, không có tách ra, cũng được mang trực tiếp lên cổ tay trái. Nhưng vòng ngọc lung linh trong suốt này, nhìn qua tốt hơn rất nhiều so với miếng ngọc kia.
Trừ những thứ đó ra, trên người không còn vật gì khác.
Kể cả coi như muốn chạy trốn, cũng không biết có thể bán được bao nhiêu tiền? Có đủ để nàng ăn được vài bữa cơm hay không.
Lại nói, nàng cũng đã bị giam hai ngày, một miếng cơm cũng chưa được ăn, lúc trước các loại rắc rối thay phiên nhau ra trận, hầu như không thể ngăn cản được. Trước mắt, bụng ục ục kêu đói. Thế nhưng nhân vật phản diện Ngôn Vực cũng không cho nàng ăn cơm!Thật là ác độc thấu tận tâm can!
Tô Duyệt đói đến mệt rã đành phải nằm ngủ trên đống rơm.
Chưa đến nửa canh giờ, răng rắc một tiếng. Cổng tre bị người từ bên ngoài mở ra.
Vẫn là tên thị vệ mặc áo đen hôm qua, mặt không chút thay đổi, trực tiếp tiến vào xách theo Tô Duyệt đi ngoài.
"Aiz aizz, thị vệ đại ca, ta có thể thương lượng một chút hay không? Các người muốn ta làm gì ta cũng sẽ phối hợp, chẳng qua là huynh xem...... Có thể cho ta một phần thức ăn hay không?"
Tô Duyệt ôm bụng, nuốt nước bọt.
Đầu thị vệ đó giống như cọc gỗ không hề phản ứng, Tô Duyệt lại kêu to vài lần, cứ như ông nói gà bà nói vịt. Nàng đành từ bỏ ý định muốn ăn cơm, tranh thủ thời gian nhìn khắp nơi xung quanh.
Ngôn Vực đã là nhân vật phản diện, từ thời hắn còn niên thiếu niên đã có vẻ hơi gian manh. Hắn là con trai trưởng của hữu tướng đại nhân đương triều Ngôn Chí Thành, theo đảng của Thái Tử. Tuy hắn còn chưa vào triều làm quan, nhưng suốt ngày tâm tư thâm trầm, bày mưu tính kế.
Ban công của tướng phủ ở trước mắt này, hoàn toàn xa hoa lãng phí, mà Ngôn Vực càng làm tăng thêm khí thế của quý tộc thế gia đến trình độ cao nhất. Ăn mặc xa hoa, cử chỉ cao quý, không có chỗ nào mà không tinh tế.
Nhưng Tô Duyệt không hiểu sao lại hưng phấn, bởi vì rất nhanh thôi hắn sẽ bị xét nhà.
Nhân vật phản diện gặp nạn, đến lúc đó đúng là thời cơ tốt để nàng chạy trốn.
Bây giờ là khoảng cuối xuân đầu hè, trời sắp tối. Thị vệ áo đen xách theo Tô Duyệt xuyên qua gió tuyết ở hành lang gấp khúc, dưới mái hiên chuông gió nhẹ nhàng vang lên, trong viện hoa mai bay phấp phới, mấy cái đèn lồng được thắp sáng, hình như còn có thể nghe thấy tiếng kêu của côn trùng và tiếng chim hót.
Hoàn cảnh lần này, thật ra lại an nhàn tự tại.
Đẩy cửa gỗ được chạm trổ hoa văn ra, Tô Duyệt bị vứt trên mặt đất.
Đây là một thư phòng rất rộng rãi, Tô Duyệt ngồi quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu thấy Ngôn Vực ở phía sau thư án, hắn nghe được động tĩnh, đặt bút viết xong đoạn kết, sau đó mở cửa sổ ra, một con bồ câu đưa tin bay tới, mang theo tin tức hắn vừa mới viết bay đi.
"Bắt đầu đi." Ngôn Vực phân phó với người thị vệ kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook