Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn FULL
-
5: Bị Phạt
Tĩnh Quế Nhu nheo nheo mắt tỉnh dậy, cô nhớ là cô bị làm cho tới ngất xỉu.
Ôi mẹ ơi! Thật đáng sợ!
Cô lê thân thể mỏi nhừ như muốn vỡ ra dựa vào đầu dường.
Trước cửa kính, Diệp Mình Viễn vẫn không mặc đồ đứng đó.
Tĩnh Quế Nhu thấy anh ta hút thuốc.
Từng làn khói mờ ảo chậm rãi tan biến vào trong màn đêm.
Tĩnh Quế Nhu thầm mắng: "Cái tên này tại sao lại không mặc đồ chứ? Bộ tưởng body mình đẹp là muốn show ra cho người ta xem sao? Thật là mù mắt mà."
Tĩnh Quế Nhu nằm xuống đưa lưng về phía anh.
Diệp Minh Viễn dĩ nhiên biết cô đã tỉnh cũng biết cô nhìn mình.
Anh dụi tắt điếu thuốc trong tay, từng bước đến nằm xuống giường.
Tĩnh Quế Nhu nghe từng tiếng bước chân như chiếc búa gõ xuống trái tim cô.
Một bên nệm lún xuống càng làm cô thêm sợ hãi.
- Có hai chuyện anh muốn nói với em.
Một chuyện may mắn và một chuyện không may mắn.
Anh nhẹ nhàng vén từng sợi tóc dính trước trán cô sang một bên.
Âm thanh trầm trầm lại chậm rãi vang lên:
- Chuyện may mắn là, kết quả xét nghiệm của em đều trùng khớp, không hề có vấn đề.
Cái gì mà nhanh quá vậy, từ chiều đến giờ đã qua mấy tiếng đâu?
- Anh chỉ tin vào khoa học và không tin lắm về những chuyện linh dị, nhưng đó chỉ là tương đối.
Cho nên anh sẽ quan sát em thêm một thời gian.
Đó là chuyện may mắn.
- Chuyện không may mắn đó chính là......!Em nói dối anh.
Từng câu từng chữ đều như kim châm vào người cô.
- Anh đã tin em, vậy mà em lại phụ lòng tin của anh.
Thế nên làm sai thì phải bị phạt nhé.
Tĩnh Quế Nhu cuối cùng cũng biết thế nào là bị thao đến ba ngày cũng không rời giường được.
Cô bị ép buộc từ tỉnh lại đến ngất đi, ngất đi rồi lại tỉnh.
Cô thật sự nghi ngờ cái tên này trong lúc cô ngất đi có phải đã lén uống thuốc trợ lực hay không mà sao thật trâu bò.
Bạn trai cô lúc trước cho dù có hưng phấn đến đâu cũng chỉ duy trì được có hai tiếng, đâu như cái tên này.
Thật không sợ bị hư thận hay sao?
Tĩnh Quế Nhu nằm trên giường mà hậm hực không thôi.
Cô bây giờ một chút sức lực đi ăn cũng không có.
Mà Diệp Minh Viễn lại chả thấy đâu, khiến cho cô đau nhứt đói bụng sau đó kéo quần bỏ chạy.
Đúng là đồ trứng thối.
Nguyền rủa anh cả đời này đều không ***** *** được.
Tĩnh Quế Nhu không thể để mình chết đói trên giường nên đành cố gắng chống đỡ đi vào bếp nấu một chút đồ ăn.
Cô ngoài làm bánh ra thì thật sự cô nấu ăn cũng khá là ngon.
Rất nhanh Tĩnh Quế Nhu đã làm xong một dĩa cơm chiên trứng thơm phức, thêm một vài miếng thịt xông khói lên trên.
Tĩnh Quế Nhu mãn nguyện nhìn dĩa cơm trên bàn.
Lúc mới nhắm mắt tận hưởng muỗn cơm đầu tiên thì một tông giọng trầm vang lên:
- Em không nên trốn ở đây ăn mảnh một mình chứ.
Tĩnh Quế Nhu dừng động tác nhai lại, ngước mặt nhìn người phía trên.
- Tôi không có ăn mảnh, tôi cứ tưởng anh đã đi rồi nên chỉ làm một phần thôi, anh...có muốn ăn không?
Tĩnh Quế Nhu chắc chắn cái tên sạch sẽ không ăn đồ của cô, cô chỉ mời theo phép lịch sự nên có thôi, ở khách sạn này chỉ cần gọi điện một cú là đồ ăn năm sao đưa tới miệng, làm gì có cửa cho món cơm chiên của cô.
Thế nhưng...
- Được thôi, em đã mời anh cũng ngại từ chối.
Tĩnh Quế Nhu ngây người nhìn anh.
Diệp Minh Viễn lấy thìa từ trong tay cô, tự múc cho bỏ vào miệng mình.
Diệp Minh Viễn cũng có chút ngạc nhiên nhìn cô, anh không ngờ cô lại biết nấu ăn mà còn nấu khá ngon miệng đấy chứ.
Trong lòng anh bất giác lại tăng thêm nghi ngờ về cô.
Diệp Minh Viễn thật sự như lời nói, anh không ngại một chút nào.
Tĩnh Quế Nhu nhanh chóng đi lấy thìa mới, cô thật sự sợ cô mà còn ngớ người thì bữa sáng của cô cũng đi tông.
Một dĩa cơm chẳng có bao nhiêu mà bị hai người chia ra, cho nên bụng Tĩnh Quế Nhu chỉ mới no có phân nửa, mà đương nhiên người đàn ông như Diệp Minh Viễn cũng chưa thõa mãn.
- Anh..có muốn ăn thêm không?
- Muốn.
Cô cảm thấy, câu trả lời thật dứt khoác, vậy là bạn Quế Nhu lại mang tạp dề xong pha vào bếp làm thêm hai phần cơm chiên trứng.
Diệp Minh Viễn nhìn cô bận rộn trong bếp, không biết như thế nào lại có ma lực thu hút ánh nhìn của anh.
Bàn tay mảnh khảnh của cô khuấy trứng vừa nhanh vừa chuyên nghiệp giống như làm điều này rất nhiều lần.
Một tay cầm chảo xốc cơm, một tay lại cầm sạn đảo đều, cũng rành nghề quá đấy chứ.
Bỗng dưng trong căn bếp chỉ có tiếng xì xèo, giọng cô vang lên:
- Khi nào anh về nước vậy?
- Vậy khi nào em về nước?
- Anh không cần làm việc sao?
- Em không cần đi học sao?
Tĩnh Quế Nhu tắt bếp, liếc mắt nhìn người nào đó? Cái tên này đúng là hết sức bệnh hoạn mà.
Cô hỏi một câu lại hỏi cô một câu.
Cô hậm hực chia cơm làm hai phần ra dĩa.
- Viễn ca ca, khi nào anh về nước vậy...hả?
Tĩnh Quế Nhu nâng tông giọng nũng nịu dễ thương hỏi Diệp Minh Viễn.
Diệp Minh Viễn ngước mắt nhìn cô, anh chưa trả lời liền mà chỉ cầm thìa ăn cơm.
Vẻ mặt anh hiện lên vẻ thõa mãn rồi mới chậm rãi nói:
- Không biết.
- Hả? Vậy công việc thì sao? Anh...không cần làm việc sao?
Tĩnh Quế Nhu có chút hoảng, theo như cô tính toán nữ chính đã sắp lên sàng, mà cái tên bại hoại này vẫn ở đây thì làm sao gặp nữ chính.
Cô muốn đi trốn, như thế nào còn bị cái tên này bám theo đày đọa a.
Nữ chính đang chờ anh chà đạp kìa.
Mau quay về chà đạp nữ chính đi mà.
Đột nhiên cằm cô bị bàn tay anh nắm lấy, tay anh có vết chai sằn hoàn toàn trái ngược với chiếc cằm nhẵn nhụi của cô.
Tĩnh Quế Nhu cảm thấy có chút nhói.
- Tĩnh Quế Nhu, có phải em đã quên tôi từng nói gì không? Một số chuyện em không nên hỏi quá nhiều.
Tôi ở đây với em chính là may mắn của em.
Nhớ kỹ đó.
Diệp Minh Viễn buông tay, sau đó nghiêm chỉnh thưởng thức dĩa cơm của mình như chưa có gì xảy ra.
Bàn tay Tĩnh Quế Nhu ở phía dưới bàn siết chặt lại.
Tôi nhịn, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ chống mắt mỏi mòn chờ anh bị nữ chính ngược tơi tả.
Cho chừa cái tên khốn nạn nhà anh.
Hừ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook