Sáng hôm sau, khi Diệp Minh Viễn thức dậy, người bên cạnh đã biến mất không thấy tâm hơi.

Anh còn nghĩ cô ở trong phòng tắm hoặc ở phòng khách nhưng thực tế cho thấy rằng cô đã thật sự rời khỏi đây.
Khoảng năm giờ sáng, khi Diệp Minh Viên bên cạnh cô còn đang say giấc nồng, quay lưng về phía cô.

Tĩnh Quế Nhu đã vận dụng hết sức lực từ khi sinh ra đến nay mà đứng lên đi vào phòng tắm để tắm rửa thay đồ.

Động lực duy nhất khiến cô có thể lết cái thân mình tàn tạ này ra khỏi chiếc giường êm ái ấm áp kia chính là nhờ đại não luôn nhắc nhở cô nha, nếu cô không đi cô sẽ chết thảm a.

Lúc chuẩn bị rời khỏi cô cũng không quên cho anh vài đường quyền đánh đấm, mặc dù chỉ là đánh không khí, có hơi ấu trĩ nhưng cũng giảm bớt cơn tức trong người cô.

Tĩnh Quế Nhu rón rén không tạo tiếng động chạy thoát khỏi khách sạn.
Tĩnh Quế Nhu hít thở không khí trong lành mát mẻ bên ngoài một lúc, sau đó mới đoán taxi về nhà.

Tĩnh Quế Nhu dựa theo kí ức của nguyên chủ quay về Tĩnh gia.


Căn biệt thư của Tĩnh gia chiếm một khu đất hơn trăm mét vuông, tất cả từ trong ra ngoài đều xây dựng theo phong cách cổ xưa, rất cổ kính.

Nhưng mà thật đáng tiếc nơi này sớm muộn gì cũng bị “Tĩnh Quế Nhu” làm cho rơi vào tay hai anh em Diệp gia rồi cùng nữ chính XXOO trong đó.
Nhưng mà bây giờ cô không phải “Tĩnh Quế Nhu” kia nha.
Quản gia Mã thấy cô liền có chút bất ngờ nhưng vẫn cung kính cúi đầu chào.

Tĩnh Quế Nhu gật gật đầu với ông.

Sau đó cô liền gấp gáp chạy lên lầu tiến về phía phòng của mình nhanh chóng dọn sạch quần áo cho vào vali.
Cô phải tránh đi, ít nhất là một tháng, bởi vì một tháng nữa nữ chính sẽ xuất hiện làm cho anh em Diệp gia điên loan đảo phượng vì cô nàng.

Còn bây giờ cô tốt nhất là trốn đi để tránh bị dây dưa, sau này không may lại bị Diệp Minh Viễn giận cá chém thớt.
Tĩnh Quế Nhu vừa bước ra khỏi phòng liền thấy cô chị cùng cha khác mẹ của nguyên chủ.

Cô nàng mặc áo ngủ bằng lụa toát lên vẻ quyến rũ lả lơi, gương mặt vẫn còn chút ngáy ngủ.
Tĩnh Thanh Mai khoanh tay ánh mắt chán ghét nhìn cô rồi nhìn xuống cái vali trong tay cô giọng điệu khanh khảnh nói:
- Cô...đừng nói là dọn đồ qua nhà Diệp gia đó nghe?
Tĩnh Quế Nhu không muốn mất thời gian với cô ả liền nhanh chóng lướt qua, cũng không thèm trả lời cô ta.
Tĩnh Thanh Mai phía sau tức đên giậm chân hét về phía cô.
- Đến khi bị đuổi thì đừng có mà giác mặt về đây, tốt nhất đi luôn đi.
Tĩnh Quế Nhu cảm thấy lời này của cô nàng nói rât hay, cô cũng chẳng có dự định về cái nhà này nữa.

Cô sẽ tiếp tục mở một cửa tiệm bánh ngọt, làm bánh ngọt sống qua ngày.

Còn căn biệt thự này của mấy người sớm muộn gì cũng bị chiếm đoạt rồi tống cổ các người ra ngoài thôi.
Đối với gia đình loạn cào cào của nguyên chủ Tĩnh Quế Nhu có chút thương hại kèm theo phiền chán.

Rốt cuộc nguyên chủ ngoài việc có nhiều tiền thì chẳng có gì.


Nhưng mà cô lại thích a!
Cô đến quầy vé hỏi tiếp viên hàng không chuyến bay sớm nhất là đến nước nào.
- Chuyến bay sớm nhất là đến Phuket Thái Lan lúc 7 giờ 30 phút ạ.
- Được làm thủ tục cho tôi, à...lấy khoang hạng thương gia nhé.
Cho đến khi Tĩnh Quế Nhu ngồi trên máy bay cô mới thở phào nhẹ nhõm, nâng ly rượu vang đỏ óng ánh uống hết một hơi, trong lòng lâng lâng vui sướng không thôi.

Nhưng cô lại quên rằng, đây là thế giới trong truyện, gia sản của Diệp gia trải rộng khắp cả thế giới.
Diệp Minh Viễn có một chút bất mãn đối với Tĩnh Quế Nhu nhưng cũng không quá quan tâm đến việc cô nàng ăn xong liền kéo quần chạy mất, bởi vì anh biết cô sẽ lại quấn quýt lấy anh như lúc trước thôi, đó dường như là chuyện dĩ nhiên.

Chỉ có anh bỏ phụ nữ, chưa từng có chuyện ngược lại.
Hai tuần nhanh chóng trôi qua, Tĩnh Quế Nhu trải qua những ngày tuyệt vời ở biển Phuket.

Hết chơi rồi lại ăn vui hết chỗ nói.

Cũng may kiếp trước cô từng du lịch Thái Lan hai lần lại thêm biết một số tiếng Thái cấp tốc nên cũng không quá khó khăn khi ở đây.
Sau khi chơi chán ở Phuket cô lại bay đến Băng Cốc vài ngày, ăn chơi cảm thấy đã thỏa mãn.

Tĩnh Quế Nhu lại tiếp tục chuyến hành trình du lịch không có kế hoạch của mình.

Vị trí hiện tại của Tĩnh Quế Nhu chính là đảo Jeju Hàn Quốc, cô rất thích biển chỉ là kiếp trước không có quá nhiều tiền để du lịch nhiều, nhưng hiện tại lại khác nha.


Đúng là có tiền muốn đi đâu cũng không thành vấn đề.

Đi trốn thôi mà cũng sung sướng như vậy.
Tĩnh Quế Nhu đội một chiếc nón cói rộng vành, mang một chiếc kính màu vàng nằm dài trên chiếc ghế cạnh hồ bơi thưởng thức bầu trời trong xanh mát lành.

Cô đưa tay lấy chiếc ly nước ép bên cạnh.
[Hử, đâu mất tiêu rồi]
Tĩnh Quế Nhu mò mẫm trên bàn không thấy liền quay đầu kéo kính xuống dưới nhìn sang.

Ly nước ép thì không thấy đâu chỉ thấy một đôi chân thon dài trong chiếc quần Tây màu đen.

Cô từ từ hướng mắt lên phía trên.

Hiện tại là cuối hè, trời cũng còn khá nóng nhưng mà Tĩnh Quế Nhu lại cảm thấy một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương