Nữ Phụ Là Vô Tội
-
Chương 67: Bên trong Minh Vực
Lệ Cơ thích tập hợp những thị nữ xinh đẹp, chuyện này không phải là mới mẻ gì, đưa Tiết Tình và Lưu Huỳnh sau khi dịch dung vào Minh Vực có thể nói là không khó, trước tiên Lệ Cơ phải đưa họ đi gặp bọn Bạch Tích Trần lấy thuốc đổi giọng.
Mặc dù Diêm Minh đối với việc Bạch Tích Trần làm có chút tức giận, nhưng đúng như hắn nói, trong thiên hạ người có thể giải được độc của Nam Cung Lạc Lạc chỉ có mình hắn, y thuật như vậy, thiên hạ cũng chỉ có duy nhất hắn, cuối cùng Diêm Minh cũng bỏ qua cho Bạch Tích Trần, kéo Tri Thu ra bên ngoài đánh trượng một trận. Bạch Tích Trần cũng không ở trong Minh Vực, mà đắp một toà nhà nhỏ bên cạnh Minh Vực, bốn phía trồng trúc tím, từ đó dựng lên một mảng xanh lục.
Tiết Tình và Lưu Huỳnh theo Lệ Cơ đi vào toà viện đầy hoa cỏ của Bạch Tích Trần, lệ cơ gõ cánh cửa, ba người chờ ở ngoài, hơi thở lành lạnh lướt qua vành tai Tiết Tình, tên Lưu Huỳnh này càng ngày càng cầm thú rồi, như thế nào có thể ở trước mặt Lệ Cơ đùa giỡn nàng, Tiết Tình muốn quay lại trừng Lưu Huỳnh một cái, quay đầu lại thì thấy một con mãng xà màu trắng đang cúi đàu cách mặt nàng rất gần, phun ra cái lưỡi lạnh lẽo màu hồng nhạt.
"Oa a! !" Tiết Tình quát to một tiếng, trượt kiếm trong tay áo ra cầm trên tay định câm con mãng xà này.
"Đừng! ! Không cần! !" thanh âm của Bạch Tích Trần truyền đến, hắn luôn mềm mại giống như danh môn khuê tú, khó có lúc thanh âm của hắn đạt được âm lượng như thế.
Tiết Tình thu hồi thanh kiếm trong tay áo lại, lui về phía sau mấy bước kéo xa khoảng cách cùng con mãng xà này, lại thấy con mãng xà khổng lồ màu trắng đó trượt từ trên cây xuống, lắc lắc thân thể nhanh chóng bò đến bên chân Bạch Tích Trần, tựa hồ muốn trốn ở sau lưng Bạch Tích Trần, chẳng qua thân thể của nó vô cùng to lớn, thân hình mảnh khảnh của Bạch Tích Trần không che lấp được nó, Tiết Tình rõ ràng nhìn thấy đôi mắt ngập nước trên đầu phủ đầy vảy trắng của nó long lanh giống như sắp khóc đến nơi.
"Người nào làm sợ hãi Mãng đại nhân của ta, công tử, độc chết nàng!" Tri Thu vuốt đầu mãng xà, an ủi nó, thanh âm của hắn đã khôi phục thành tiếng con gái giống như trong trí nhớ của Tiết Tình.
"Thanh âm của ngươi biến trở lại rồi." Tiết Tình nói.
"Hả? Thanh âm này rất quen tai." Lúc này đến phiên Tri Thu mặt đầy dấu chấm hỏi.
Tiết Tình sờ mặt của mình, nhớ tới bản thân mình đã dịch dung.
"Là chúng ta." Lưu Huỳnh nói, vẫn là lời nói của hắn tương đối có sức thuyết phục, từ bề ngoài giống cô gái phát ra giọng nam nhân, Bạch Tích Trần lập tức ý thức được tình huống là như thế nào.
"Vào nhà trước." Bạch Tích Trần nói, dẫn ba người vào nhà, Cự Mãng màu trắng buồn bã nhìn Tiết Tình một cái, thật nhanh chạy trên cây mình đang phơi nắng, trong lòng Tiết Tình không khỏi có chút áy náy, bản thân mình uống máu mãng xà hình như là từ trên người con trăn này, tội lỗi tội lỗi, thế nào không cẩn thận mạo phạm ân xà của mình.( ân xà : con rắn có ơn với mình=)])
Nói chân tướng cho Bạch Tích Trần nghe xong, Bạch Tích Trần nói: "Ta đã cứu Lưu Huỳnh công tử một lần, đã cứu Tiết Tình cô nương một lần, vốn đã không nợ ân tình hai người các ngươi."
Lòng của Tiết Tình trở nên hồi hộp, nàng quên, Bạch Tích Trần cũng không giống với Tiêu Quy Ứng lấy giúp người làm vui, tuy hắn là thầy thuốc, tâm lại như thiết thạch, làm sao có thể kỳ vọng hắn tiếp tục giúp mình, làm sao bây giờ, kế hoạch đã bị hắn biết, chẳng nhẽ bây giờ muốn giết người diệt khẩu.
Ai ngờ Bạch Tích Trần còn nói: "Cho nên lần này, các ngươi thiếu ân tình của ta."
Biểu tình của Tiết Tình chuyển thành mừng rỡ: "Được được, bắt ta trả ân tình như thế nào đều được, chờ thời điểm ngươi thành thân ta tặng ngươi một bao lì xì thật lớn."
"Thật là không có thành ý tặng quà gì cả, ta không muốn thứ đó " Bạch Tích Trần nói: "Tri Thu ngươi lưu lại chiêu đãi Lưu Huỳnh công tử và Tu La Đạo chủ, hơn nữa nhìn kĩ Tu La Đạo chủ, không cho nàng sờ loạn những đồ ta cất giấu, Tiết cô nương phiền ngươi tới giúp ta cầm chút dược liệu."
"A, được!" Tiết Tình hấp ta hấp tấp đi theo sau lưng Bạch Tích Trần.
Lưu Huỳnh nhìn bóng lưng hai người một cái thật sâu, bị Tri Thu gọi mới ngồi xuống.
Bạch Tích Trần đến kho hàng chọn mấy loại dược liệu đưa Tiết Tình cầm, tất cả cầm cũng không nhiều, hơn nữa một chút cũng không nặng, Tiết Tình 囧 rồi, Bạch Tích Trần thật là quá nhu nhược, những vậy như vậy còn phải bắt nàng cầm hộ. Giúp đưa dược liệu đến lò luyện đang của Bạch Tích Trần, Tiết Tình hỏi hắn: "còn chuyện gì cần giúp một tay? Cứ việc nói!"
"Ta có vấn đề hỏi ngươi, ngươi nhất định phải thành thật nói cho ta biết " Bạch Tích Trần đột nhiên nói: "Có phải ngươi luyện tà mị thần công hay không?"
"Đùa giỡn gì vậy?" Tiết Tình giật mình không phải là giả vờ: "Đó không phải võ công độc môn của Diêm Minh à, sao ta có thể luyện!"
"Lúc ở Kỳ Lân Các ta cũng muốn nói cho ngươi, lúc bị giam làm trì hoãn, lúc ta chưa thương cho ngươi phát hiện ngươi có một cô chân khí ôn hoà đột nhiên chuyển sang lạnh băng, ta biết chân khí tính hàn chỉ có một loại, chính là tà mị thần công." Bạch Tích Trần nói.
"Nhưng ta quả thật không luyện." Tiết Tình đàng hoàng nói, chợt nàng nghĩ tới một khả năng khác: "Thời điểm Diêm Minh tẩu hỏa nhập ma, ta từng giúp hắn đả thông khí tức, vì vậy mới mất hết nội lực, có thể là khi đó hay không?"
Bạch Tích Trần nắm lấy cổ tay Tiết Tình, giúp nàng bắt mạch: "Chỉ là một cỗ chân khí nhỏ, nếu nói là từ lúc đó lưu lại cũng không hẳn không thể được."
"Không trách được dạo này ta soi gương thấy mặt mình càng ngày càng tà mị cuồng vọng." Tiết Tình lẩm bẩm.
"Ngươi đừng nghĩ nhiều, chỉ là một cỗ chân khí lưu lại thôicòn lâu mới có thể đánh đồng cùng tà mị thần công chân chính, chẳng những không thể tăng cường nội lực của ngươi, ngược lại còn là ẩn hoạn, Dịch Cân kinh ngươi luyện là võ công thuần dương, tà mị thần công lại là tính âm, một âm một dương, một lạnh một nóng, nội tạng của ngươi lâu ngày ở trong hai cực băng hoả phân tranh, đó không là tư vị dễ chịu gì." Bạch Tích Trần nói.
Loại tư vị đó Tiết Tình đã từng trải nghiệm qua, quả thật thật không dễ chịu, nàng giật nhẹ tay áo Bạch Tích Trần: "Thần y, cứu ta đi! Đừng để ta phải chịu loại hành hạ này."
Bạch Tích Trần lắc đầu một cái: "Ta chỉ có thể chữa độc, nội lực võ công không phải sở trường của ta, ta sẽ giúp ngươi tra chút cổ y điển tịch, tạm thời ta không có cách nào cả."
Cũng đành như vậy, lại nói ở hố nung chảy nhặt về được cái mạng cũng là công lao của cô chân khí này, nếu nó phát tác bây giờ nàng hẳn cầm chắc cái chết, có một loại kích động muốn xin chết một cách nhanh chóng, sau khi chịu đựng một lúc thì giống như chưa phát sinh chuyện gì, cũng may nó thật lâu chưa phát tác, Tiết Tình hoài nghi bị nhiệt độ của hố nung chảy trung hoà hay không.
Bạch Tích Trần điều chế thuốc xong, đưa cho Tiết Tình và Lưu Huỳnh ăn vào, đói với thanh âm thay đổi của mình Tiết Tình cảm thấy vẫn rất tốt, cũng chỉ là thay đổi chút âm điệu cùng âm sắc, sau khi nghe được thanh âm của Lưu Huỳnh, nàng cười đến lăn lộn trên đất, hình dáng bên ngoài của Lưu Huỳnh bây giờ kết hợp với giọng nữ nhân, đi ra ngoài nhất định sẽ bị đại thúc bỉ ổi đẩy ngã.
Từ hình dáng bên ngoià đến thanh âm đã không còn sơ hở, việc dịch dung lần này coi như đã hoàn thành cơ bản, lệ cơ mang hai người Minh vực, đây là địa phương nam chủ sinh sống, đối với Minh Vực trong tiểu thuyết miêu tả không ít, chờ đến khi Tiết Tình tự mình bước vào nơi này, mới phát hiện so với trong tưởng tượng của mình âm u kinh khủng hơn nhiều, loại âm u đó, coi như bị ánh mắt trời chiếu vào cũng không thể thấy được nụ cười trong nơi tối tăm này, im ắng giống như thế giới sau khi chết, ỷong hành lang đứng rất nhiều thị nữ đang đợi lệnh, thậm chí Tiết Tình còn hoài nghi các nàng không phải bị cắt đầu lưỡi, an tĩnh được không giống người đang sống, càng giống như tượng bùn.
Lệ cơ dẫn hai người đến một gian phòng trống, nói: "Gian phòng trống này cho các ngươi ở, sau đó muốn làm gì thì tuỳ ý hai vị, thiếp thân mặc kệ."
"Đến lúc này còn muốn làm cho chuyện này không có chút quan hệ nào với ngươi sao." Lưu Huỳnh nói, giọng nữ mềm mại đáng yêu làm cho Tiết Tình suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra là Lưu Huỳnh.
Lệ cơ cười nịnh nọt: "Đó là tự nhiên, thiếp thân cũng muốn để lại đường lui cho mình."
Nếu như thân phận của Lưu Huỳnh và Tiết Tình bị bại lỗ, có lẽ Lệ Cơ có thể tránh được một kiếp, kẻ đứng mũi chịu sào khi sự tình bị bại lỗ sẽ là Bạch Tích Trần, thật là một nữ nhân giảo hoạt, đem tất cả quấy thành bùn nhão vẩn đục, lại muốn mình trở thành vị khách không nhiễm hạt bụi nào.
Tiết tình và Lưu Huỳnh tốn nửa ngày đào ám cách ở trong phòng, giấu Tố Vấn và Linh Khu vào trong, hiện tại hai thanh kiếm này cơ hồ trở thành vật đại diện cho thân phận hai người. Dọn dẹp tất cả thoả đáng, tìm tòi ở Minh Vực là một công việc vĩ đại, cũng không phải bởi vì Minh vực rộng lớn, mấu chốt là thân phận của hai người là thị nữ, khó có thể không kiêng kị điều tra khắp nơi, hai người sắc mặt bình thản đi từ từ trên hành lang, giống các thị nữ khác không phát ra chút âm thanh nào, không dám nhìn đông lại nhìn tây, chỉ có thể dùng dùng ánh mắt lo đáng nhìn chỗ này một chút chỗ kia một chút, trước tiên quen thuộc địa hình của Minh Vực cũng tốt.
"Cửa những gian phòng này hợp thành một, căn bản không xem ra nơi nào với nơi nào." Tiết Tình oán trách.
"Khắp nơi đều có người chú ý, muốn đi trộm vào cũng không dễ dàng, phải hoàn toàn nắm giữ mục tiêu mới có thể bắt đầu hành động." Lưu Huỳnh nói.
Hai người thướt tha đi tới, thỉnh thoảng chung quanh sẽ xuất hiện một vài thị nữ mặt không biểu hiện gì, đang đi, đột nhiên những thị nữ xung quang đột ngột quỳ xuống
"Làm cái gì vậy!" Tiết Tình hốt hoảng nhìn chung quang, phát hiện có người đi đến, người nọ mặt mũi tuấn mỹ, vóc người to lớn, vẻ mặt lạnh lẽo uy nghiêm làm cho người ta không dám đến gần.
Diêm Minh! Cả trái tim Tiết tình cũng bị nắm chặt thành một khối, từ ngày đó ở trên hố nung chảy, hắn cười đẩy nàng xuống lò lửa cũng qua qua lâu, thấy gương mặt này một lần nữa, mặc dù trên mặt Diêm Minh lúc này cũng không mang theo nụ cười tà vọng hôm đó, từ ngón tay đến toàn thân Tiết Tình đều ớn lạnh, đó là một loại tâm tình muốn trả thù, sau khi hắn coi mạng nàng như con kiến hôi hèn hạ, nàng thật muốn cắn nuốt cốt tuỷ của hắn.
Ngược lại Lưu Huỳnh so Tiết Tình bình tĩnh hơn rất nhiều, lôi Tiết Tình cùng nhau phục cúi người, để tránh bị chú ý so với những thị nữ đang quỳ trên mặt đất, Lưu Huỳnh chuyên chú nhìn mặt đất trước mặt, không nhìn bất kì bộ phận nào của Diêm Minh, ánh mắt hắn giống như một vũng nước sâu, sâu không thấy đáy cũng không nhìn thấy hận ý, càng không nhìnn thấy ấm áp.
Tiết Tình quỳ xuống cúi người, cúi đầu, để tóc rũ xuống che lấp gương mặt, ngăn trở hai mắt trợn to của mình. Diêm Minh đi giày vải màu đen, lúc đi đến bên cạnh Tiết Tình thì dừng bước: "Hai người các ngươi, ngẩng mặt lên."
Không khí yên lặng trở nên hoang mang, Tiết Tình cùng Lưu Huỳnh vẫn cúi đầu, đợi mấy giây, sau khi chung quang vẫn không có người cử động, tin chắc nói là mình, từ từ ngẩng đầu thuật dịch dung của Lệ Cơ làm ngay cả bọn họ cũng không nhận ra mình, chẳng lẽ lại bị hắn nhìn ra.
"Dáng dấp không tệ, " Diêm Minh nói: "Tên của các ngươi là gì."
Không nghĩ sẽ gặp phải Diêm Minh nhanh như vậy, hai người cũng chưa nghĩ tên giả, Tiết Tình đang vội vàng hấp tấp thì trông thấy linh đang trên cổ tay Lưu Huỳnh, cái khó ló cái khôn nói: "Ta tên là đại linh, hắn gọi tiểu linh."
"Các ngươi là tỷ muội?" Diêm Minh lại hỏi.
Tiết Tình thẹn thùng gật đầu một cái, trong lòng mắng to, chuyện này liên quan cái P ngươi.
Diêm Minh không tiếp tục hỏi nữa, tầm mắt cũng không nhìn Tiết Tình và Lưu Huỳnh, tựa hồ chỉ là tùy tiện hỏi một chút, đối với hai người cũng không có hứng thú, hắn mở miệng nói: "Một người đến thư phòng giúp ta cầm sách."
Thư phòng. . . . . . Địa điểm thần bí trong cổ trang giấu bí tịch giấu tài bảo giấu thi thể! Tiết Tình ở chỗ này lén lén lút lút đúng là muốn tìm đến địa phương tương tự thư phòng, lần này chẳng phải là có cơ hội ngàn năm một thuở, Tiết Tình giơ tay lên cao giọng kêu: "Ta! Ta đi!"
Mặc dù Diêm Minh đối với việc Bạch Tích Trần làm có chút tức giận, nhưng đúng như hắn nói, trong thiên hạ người có thể giải được độc của Nam Cung Lạc Lạc chỉ có mình hắn, y thuật như vậy, thiên hạ cũng chỉ có duy nhất hắn, cuối cùng Diêm Minh cũng bỏ qua cho Bạch Tích Trần, kéo Tri Thu ra bên ngoài đánh trượng một trận. Bạch Tích Trần cũng không ở trong Minh Vực, mà đắp một toà nhà nhỏ bên cạnh Minh Vực, bốn phía trồng trúc tím, từ đó dựng lên một mảng xanh lục.
Tiết Tình và Lưu Huỳnh theo Lệ Cơ đi vào toà viện đầy hoa cỏ của Bạch Tích Trần, lệ cơ gõ cánh cửa, ba người chờ ở ngoài, hơi thở lành lạnh lướt qua vành tai Tiết Tình, tên Lưu Huỳnh này càng ngày càng cầm thú rồi, như thế nào có thể ở trước mặt Lệ Cơ đùa giỡn nàng, Tiết Tình muốn quay lại trừng Lưu Huỳnh một cái, quay đầu lại thì thấy một con mãng xà màu trắng đang cúi đàu cách mặt nàng rất gần, phun ra cái lưỡi lạnh lẽo màu hồng nhạt.
"Oa a! !" Tiết Tình quát to một tiếng, trượt kiếm trong tay áo ra cầm trên tay định câm con mãng xà này.
"Đừng! ! Không cần! !" thanh âm của Bạch Tích Trần truyền đến, hắn luôn mềm mại giống như danh môn khuê tú, khó có lúc thanh âm của hắn đạt được âm lượng như thế.
Tiết Tình thu hồi thanh kiếm trong tay áo lại, lui về phía sau mấy bước kéo xa khoảng cách cùng con mãng xà này, lại thấy con mãng xà khổng lồ màu trắng đó trượt từ trên cây xuống, lắc lắc thân thể nhanh chóng bò đến bên chân Bạch Tích Trần, tựa hồ muốn trốn ở sau lưng Bạch Tích Trần, chẳng qua thân thể của nó vô cùng to lớn, thân hình mảnh khảnh của Bạch Tích Trần không che lấp được nó, Tiết Tình rõ ràng nhìn thấy đôi mắt ngập nước trên đầu phủ đầy vảy trắng của nó long lanh giống như sắp khóc đến nơi.
"Người nào làm sợ hãi Mãng đại nhân của ta, công tử, độc chết nàng!" Tri Thu vuốt đầu mãng xà, an ủi nó, thanh âm của hắn đã khôi phục thành tiếng con gái giống như trong trí nhớ của Tiết Tình.
"Thanh âm của ngươi biến trở lại rồi." Tiết Tình nói.
"Hả? Thanh âm này rất quen tai." Lúc này đến phiên Tri Thu mặt đầy dấu chấm hỏi.
Tiết Tình sờ mặt của mình, nhớ tới bản thân mình đã dịch dung.
"Là chúng ta." Lưu Huỳnh nói, vẫn là lời nói của hắn tương đối có sức thuyết phục, từ bề ngoài giống cô gái phát ra giọng nam nhân, Bạch Tích Trần lập tức ý thức được tình huống là như thế nào.
"Vào nhà trước." Bạch Tích Trần nói, dẫn ba người vào nhà, Cự Mãng màu trắng buồn bã nhìn Tiết Tình một cái, thật nhanh chạy trên cây mình đang phơi nắng, trong lòng Tiết Tình không khỏi có chút áy náy, bản thân mình uống máu mãng xà hình như là từ trên người con trăn này, tội lỗi tội lỗi, thế nào không cẩn thận mạo phạm ân xà của mình.( ân xà : con rắn có ơn với mình=)])
Nói chân tướng cho Bạch Tích Trần nghe xong, Bạch Tích Trần nói: "Ta đã cứu Lưu Huỳnh công tử một lần, đã cứu Tiết Tình cô nương một lần, vốn đã không nợ ân tình hai người các ngươi."
Lòng của Tiết Tình trở nên hồi hộp, nàng quên, Bạch Tích Trần cũng không giống với Tiêu Quy Ứng lấy giúp người làm vui, tuy hắn là thầy thuốc, tâm lại như thiết thạch, làm sao có thể kỳ vọng hắn tiếp tục giúp mình, làm sao bây giờ, kế hoạch đã bị hắn biết, chẳng nhẽ bây giờ muốn giết người diệt khẩu.
Ai ngờ Bạch Tích Trần còn nói: "Cho nên lần này, các ngươi thiếu ân tình của ta."
Biểu tình của Tiết Tình chuyển thành mừng rỡ: "Được được, bắt ta trả ân tình như thế nào đều được, chờ thời điểm ngươi thành thân ta tặng ngươi một bao lì xì thật lớn."
"Thật là không có thành ý tặng quà gì cả, ta không muốn thứ đó " Bạch Tích Trần nói: "Tri Thu ngươi lưu lại chiêu đãi Lưu Huỳnh công tử và Tu La Đạo chủ, hơn nữa nhìn kĩ Tu La Đạo chủ, không cho nàng sờ loạn những đồ ta cất giấu, Tiết cô nương phiền ngươi tới giúp ta cầm chút dược liệu."
"A, được!" Tiết Tình hấp ta hấp tấp đi theo sau lưng Bạch Tích Trần.
Lưu Huỳnh nhìn bóng lưng hai người một cái thật sâu, bị Tri Thu gọi mới ngồi xuống.
Bạch Tích Trần đến kho hàng chọn mấy loại dược liệu đưa Tiết Tình cầm, tất cả cầm cũng không nhiều, hơn nữa một chút cũng không nặng, Tiết Tình 囧 rồi, Bạch Tích Trần thật là quá nhu nhược, những vậy như vậy còn phải bắt nàng cầm hộ. Giúp đưa dược liệu đến lò luyện đang của Bạch Tích Trần, Tiết Tình hỏi hắn: "còn chuyện gì cần giúp một tay? Cứ việc nói!"
"Ta có vấn đề hỏi ngươi, ngươi nhất định phải thành thật nói cho ta biết " Bạch Tích Trần đột nhiên nói: "Có phải ngươi luyện tà mị thần công hay không?"
"Đùa giỡn gì vậy?" Tiết Tình giật mình không phải là giả vờ: "Đó không phải võ công độc môn của Diêm Minh à, sao ta có thể luyện!"
"Lúc ở Kỳ Lân Các ta cũng muốn nói cho ngươi, lúc bị giam làm trì hoãn, lúc ta chưa thương cho ngươi phát hiện ngươi có một cô chân khí ôn hoà đột nhiên chuyển sang lạnh băng, ta biết chân khí tính hàn chỉ có một loại, chính là tà mị thần công." Bạch Tích Trần nói.
"Nhưng ta quả thật không luyện." Tiết Tình đàng hoàng nói, chợt nàng nghĩ tới một khả năng khác: "Thời điểm Diêm Minh tẩu hỏa nhập ma, ta từng giúp hắn đả thông khí tức, vì vậy mới mất hết nội lực, có thể là khi đó hay không?"
Bạch Tích Trần nắm lấy cổ tay Tiết Tình, giúp nàng bắt mạch: "Chỉ là một cỗ chân khí nhỏ, nếu nói là từ lúc đó lưu lại cũng không hẳn không thể được."
"Không trách được dạo này ta soi gương thấy mặt mình càng ngày càng tà mị cuồng vọng." Tiết Tình lẩm bẩm.
"Ngươi đừng nghĩ nhiều, chỉ là một cỗ chân khí lưu lại thôicòn lâu mới có thể đánh đồng cùng tà mị thần công chân chính, chẳng những không thể tăng cường nội lực của ngươi, ngược lại còn là ẩn hoạn, Dịch Cân kinh ngươi luyện là võ công thuần dương, tà mị thần công lại là tính âm, một âm một dương, một lạnh một nóng, nội tạng của ngươi lâu ngày ở trong hai cực băng hoả phân tranh, đó không là tư vị dễ chịu gì." Bạch Tích Trần nói.
Loại tư vị đó Tiết Tình đã từng trải nghiệm qua, quả thật thật không dễ chịu, nàng giật nhẹ tay áo Bạch Tích Trần: "Thần y, cứu ta đi! Đừng để ta phải chịu loại hành hạ này."
Bạch Tích Trần lắc đầu một cái: "Ta chỉ có thể chữa độc, nội lực võ công không phải sở trường của ta, ta sẽ giúp ngươi tra chút cổ y điển tịch, tạm thời ta không có cách nào cả."
Cũng đành như vậy, lại nói ở hố nung chảy nhặt về được cái mạng cũng là công lao của cô chân khí này, nếu nó phát tác bây giờ nàng hẳn cầm chắc cái chết, có một loại kích động muốn xin chết một cách nhanh chóng, sau khi chịu đựng một lúc thì giống như chưa phát sinh chuyện gì, cũng may nó thật lâu chưa phát tác, Tiết Tình hoài nghi bị nhiệt độ của hố nung chảy trung hoà hay không.
Bạch Tích Trần điều chế thuốc xong, đưa cho Tiết Tình và Lưu Huỳnh ăn vào, đói với thanh âm thay đổi của mình Tiết Tình cảm thấy vẫn rất tốt, cũng chỉ là thay đổi chút âm điệu cùng âm sắc, sau khi nghe được thanh âm của Lưu Huỳnh, nàng cười đến lăn lộn trên đất, hình dáng bên ngoài của Lưu Huỳnh bây giờ kết hợp với giọng nữ nhân, đi ra ngoài nhất định sẽ bị đại thúc bỉ ổi đẩy ngã.
Từ hình dáng bên ngoià đến thanh âm đã không còn sơ hở, việc dịch dung lần này coi như đã hoàn thành cơ bản, lệ cơ mang hai người Minh vực, đây là địa phương nam chủ sinh sống, đối với Minh Vực trong tiểu thuyết miêu tả không ít, chờ đến khi Tiết Tình tự mình bước vào nơi này, mới phát hiện so với trong tưởng tượng của mình âm u kinh khủng hơn nhiều, loại âm u đó, coi như bị ánh mắt trời chiếu vào cũng không thể thấy được nụ cười trong nơi tối tăm này, im ắng giống như thế giới sau khi chết, ỷong hành lang đứng rất nhiều thị nữ đang đợi lệnh, thậm chí Tiết Tình còn hoài nghi các nàng không phải bị cắt đầu lưỡi, an tĩnh được không giống người đang sống, càng giống như tượng bùn.
Lệ cơ dẫn hai người đến một gian phòng trống, nói: "Gian phòng trống này cho các ngươi ở, sau đó muốn làm gì thì tuỳ ý hai vị, thiếp thân mặc kệ."
"Đến lúc này còn muốn làm cho chuyện này không có chút quan hệ nào với ngươi sao." Lưu Huỳnh nói, giọng nữ mềm mại đáng yêu làm cho Tiết Tình suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra là Lưu Huỳnh.
Lệ cơ cười nịnh nọt: "Đó là tự nhiên, thiếp thân cũng muốn để lại đường lui cho mình."
Nếu như thân phận của Lưu Huỳnh và Tiết Tình bị bại lỗ, có lẽ Lệ Cơ có thể tránh được một kiếp, kẻ đứng mũi chịu sào khi sự tình bị bại lỗ sẽ là Bạch Tích Trần, thật là một nữ nhân giảo hoạt, đem tất cả quấy thành bùn nhão vẩn đục, lại muốn mình trở thành vị khách không nhiễm hạt bụi nào.
Tiết tình và Lưu Huỳnh tốn nửa ngày đào ám cách ở trong phòng, giấu Tố Vấn và Linh Khu vào trong, hiện tại hai thanh kiếm này cơ hồ trở thành vật đại diện cho thân phận hai người. Dọn dẹp tất cả thoả đáng, tìm tòi ở Minh Vực là một công việc vĩ đại, cũng không phải bởi vì Minh vực rộng lớn, mấu chốt là thân phận của hai người là thị nữ, khó có thể không kiêng kị điều tra khắp nơi, hai người sắc mặt bình thản đi từ từ trên hành lang, giống các thị nữ khác không phát ra chút âm thanh nào, không dám nhìn đông lại nhìn tây, chỉ có thể dùng dùng ánh mắt lo đáng nhìn chỗ này một chút chỗ kia một chút, trước tiên quen thuộc địa hình của Minh Vực cũng tốt.
"Cửa những gian phòng này hợp thành một, căn bản không xem ra nơi nào với nơi nào." Tiết Tình oán trách.
"Khắp nơi đều có người chú ý, muốn đi trộm vào cũng không dễ dàng, phải hoàn toàn nắm giữ mục tiêu mới có thể bắt đầu hành động." Lưu Huỳnh nói.
Hai người thướt tha đi tới, thỉnh thoảng chung quanh sẽ xuất hiện một vài thị nữ mặt không biểu hiện gì, đang đi, đột nhiên những thị nữ xung quang đột ngột quỳ xuống
"Làm cái gì vậy!" Tiết Tình hốt hoảng nhìn chung quang, phát hiện có người đi đến, người nọ mặt mũi tuấn mỹ, vóc người to lớn, vẻ mặt lạnh lẽo uy nghiêm làm cho người ta không dám đến gần.
Diêm Minh! Cả trái tim Tiết tình cũng bị nắm chặt thành một khối, từ ngày đó ở trên hố nung chảy, hắn cười đẩy nàng xuống lò lửa cũng qua qua lâu, thấy gương mặt này một lần nữa, mặc dù trên mặt Diêm Minh lúc này cũng không mang theo nụ cười tà vọng hôm đó, từ ngón tay đến toàn thân Tiết Tình đều ớn lạnh, đó là một loại tâm tình muốn trả thù, sau khi hắn coi mạng nàng như con kiến hôi hèn hạ, nàng thật muốn cắn nuốt cốt tuỷ của hắn.
Ngược lại Lưu Huỳnh so Tiết Tình bình tĩnh hơn rất nhiều, lôi Tiết Tình cùng nhau phục cúi người, để tránh bị chú ý so với những thị nữ đang quỳ trên mặt đất, Lưu Huỳnh chuyên chú nhìn mặt đất trước mặt, không nhìn bất kì bộ phận nào của Diêm Minh, ánh mắt hắn giống như một vũng nước sâu, sâu không thấy đáy cũng không nhìn thấy hận ý, càng không nhìnn thấy ấm áp.
Tiết Tình quỳ xuống cúi người, cúi đầu, để tóc rũ xuống che lấp gương mặt, ngăn trở hai mắt trợn to của mình. Diêm Minh đi giày vải màu đen, lúc đi đến bên cạnh Tiết Tình thì dừng bước: "Hai người các ngươi, ngẩng mặt lên."
Không khí yên lặng trở nên hoang mang, Tiết Tình cùng Lưu Huỳnh vẫn cúi đầu, đợi mấy giây, sau khi chung quang vẫn không có người cử động, tin chắc nói là mình, từ từ ngẩng đầu thuật dịch dung của Lệ Cơ làm ngay cả bọn họ cũng không nhận ra mình, chẳng lẽ lại bị hắn nhìn ra.
"Dáng dấp không tệ, " Diêm Minh nói: "Tên của các ngươi là gì."
Không nghĩ sẽ gặp phải Diêm Minh nhanh như vậy, hai người cũng chưa nghĩ tên giả, Tiết Tình đang vội vàng hấp tấp thì trông thấy linh đang trên cổ tay Lưu Huỳnh, cái khó ló cái khôn nói: "Ta tên là đại linh, hắn gọi tiểu linh."
"Các ngươi là tỷ muội?" Diêm Minh lại hỏi.
Tiết Tình thẹn thùng gật đầu một cái, trong lòng mắng to, chuyện này liên quan cái P ngươi.
Diêm Minh không tiếp tục hỏi nữa, tầm mắt cũng không nhìn Tiết Tình và Lưu Huỳnh, tựa hồ chỉ là tùy tiện hỏi một chút, đối với hai người cũng không có hứng thú, hắn mở miệng nói: "Một người đến thư phòng giúp ta cầm sách."
Thư phòng. . . . . . Địa điểm thần bí trong cổ trang giấu bí tịch giấu tài bảo giấu thi thể! Tiết Tình ở chỗ này lén lén lút lút đúng là muốn tìm đến địa phương tương tự thư phòng, lần này chẳng phải là có cơ hội ngàn năm một thuở, Tiết Tình giơ tay lên cao giọng kêu: "Ta! Ta đi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook